Lăng Thiên cười lớn vung đại đao lên đánh cuốn hai tên cao thủ của Thủy Gia còn lại vào trong vòng chiến! Tên cao thủ ra tay đầu tiên đã điều tức lại liền gia nhập vào vòng chiến, ba người hợp lực vây công Lăng Thiên. Lăng Thiên phát ra một tiếng trường khiếu vung đại đao lên cuốn hắn vào. Lấy lực một người độc chiến tam đại cao thủ mà vẫn bức ba người ở ngoài hai trượng không thể tiến vào gần cơ thể hắn chút nào cả.
Kiếm của Lăng Kiếm như độc xà với tốc độ nhanh như tia chớp tấn công không ngừng. Đối thủ của hắn vừa mới tiếp xúc liền cuống quít lui về phía sau chật vật vô cùng mà trong lòng kinh sợ không thôi:
"Chẳng lẽ người ở trước mặt này có võ công không dưới Lăng Thiên ư?"Bản thân võ công của Lăng Kiếm hiển nhiên không thể so sánh được với Lăng Thiên nhưng Lăng Kiếm giết người tuyệt đối không ít hơn Lăng Thiên, chậm chí nhiều hơn nữa là khác. Hơn nữa thủ pháp giết người của hắn thuần thục vô cùng.
Lăng Kiếm vung lên ba bức lui đối thủ của mình lại rồi đột nhiên bỏ qua đối thủ lui về phía sau. Sau khi lui về được ba trượng liền trở tay xuất một kiếm, nhất thời một tiếng hét thảm thiết vang lên, tên cao thủ đang đánh nhau với Lăng Thập Tam đột nhiên xuất hiện một cái lỗ máu ở phía sau đầu, ngã xuống chết tại chỗ.
Một kích này khiến cho mọi người bất ngờ, Lăng Kiếm lại có can đảm bỏ đối thủ của mình khi đang chiến đấu rồi bỗng nhiên ra tay lấy mạng một gã địch nhân cách xa mình nhất. Hai gã cao thủ đang đánh nhau với Lăng Phong và Lăng Vân cũng đã phát hiện sự đáng sợ của hai thiếu niên này lại càng phòng bị địch nhân bên cạnh tấn công nữa. Vậy mà Lăng Kiếm bỏ qua hai người này, không thừa dịp bọn họ chật vật để công kích mà lại chọn địch nhân ở xa mình nhất.
Đây là trí tuệ chiến đấu ra sao?
Hai lão già cùng với Lăng Phong Lăng Vân đánh nhau nhất thời đỏ cả mắt điên cuồng tiến công như không cần mạng nữa. Lăng Kiếm với kiếm pháp nhanh như gió, chỉ mấy chiêu thôi đã có thể tiếp được thế công của đối thủ, chỉ trong nháy mắt đã chuyển từ thủ thành công, từng kiếm từng kiếm được đâm ra nhanh như tia chớp khiến cho lão già kia không cam lòng mà phải lưu lại. Khi hắn vừa lui lại thì Lăng Kiếm dùng mánh cũ hướng vào đối thủ đang đánh nhau với Lăng Phong!
Lão già đang cùng đánh nhau với Lăng Vân thấy vậy liền kinh sợ kêu lớn:
"Lão Lục cẩn thận!" Lão già được gọi là Lão Lục kia liền cả kinh, thân thể chợt lóe lên liền tránh qua một bên nhưng lại phát hiện không có chuyện gì xảy ra. Trong lòng cảm thấy khác thường liền nhìn lại, cảnh tượng đập vào mắt khiến cho khóe mắt của hắn giật giật vài cái.
Trường kiếm của Lăng Kiếm đã đâm xuyên từ sau ra phía trước của tên cao thủ đang giao thủ với Lăng Vân lên tiếng nhắc nhở kia. Thì ra công kích của Lăng Kiếm đối với tên kia chỉ là hư chiêu mà thôi, mục đích chính thức lại là tên lão già lên tiếng nhắc nhở.
"Tứ ca..." Lão Lục hét lên một tiếng bi phẫn hướng trường kiếm vào Lăng Kiếm đâm qua. Lăng Phong và Lăng Vân cũng cố gắng tiến công hắn. Đúng lúc này thì một âm thanh của người trẻ tuổi vang lên:
"Lão đại chính là lão đại. Kiếm ca, ngươi giết được hai rồi mà ta chỉ mới giết được một mà thôi." Lăng Trì cười hì hì nói, ở bên dưới chân hắn có một gã áo xanh đang nằm trợn mắt không cam lòng chút nào, quả thật không còn chút hô hấp gì, trên cổ họng xuất hiện một vết thương nhỏ, máu tươi chảy ra
"A!" Một tiếng hét thảm vang lên, tiếp theo liền thấy Lăng Phong, Lăng Vân rút kiếm đang cắm trên người Lão Lục ra ngoài, ánh mắt xấu hổ nhìn Lăng Kiếm. Lăng Kiếm lạnh lùng nhìn hai bọn hắn một cái giơ ngón tay lên:
"Hai người các ngươi đi giải quyết tên còn lại kia đi. Nhanh một chút, nếu để cho công tử nhìn thấy lại trách ta không biết đôn đốc!"Vẻ mặt của Lăng Phong Lăng Vân xấu hổ lên tiếng:
"Vâng!" Rồi vội vàng cầm kiếm vọt qua đối thủ còn lại kia.
Thấy đám người Lăng Kiếm đã chiến thắng rồi đột nhiên Lăng Thiên cười lớn một tiếng, đại đao trong tay ầm ầm triển khai tung hoành khắp nơi, kình phong kịch liệt khiến cho đám binh lính Bắc Ngụy ở cách đó mấy trượng ngã trái ngã phải liên tục.
Những âm thanh 'đinh đang' vang lên không ngừng, lão già áo xanh sớm đã bị thương đột nhiên từ trong trận chiến bay lên không trung, đang ở giữa không trung hắn mở miệng ra phun mấy ngụm máu tươi, thất khiếu không ngừng chảy máu. Tiếp theo thân thể đột nhiên tứ phân ngũ liệt giữa không trung, những phần thi thể kia rơi vào trong trận quân khiến cho không ít người hô lớn.
Hai lão già còn lại sắc mặt đỏ ửng, hiển nhiên đã vận nội công đến cực điểm nhưng điều khiến cho hai người kinh sợ hơn là Lăng Thiên nắm lấy thanh đại đao dài hai trượng kia mà lại linh hoạt vô cùng. Khi hắn dùng cây đại đao này so với cây kim may nhỏ bé không có khác biệt bao nhiêu. Mỗi một khi binh khí va chạm vào nhau khiến cho hai người cảm thấy lực lượng của họ bị áp bức. Loại cảm giác này khiến cho hai người nổi giận vô cùng.
Mắt nhìn thấy các huynh đệ sống chung với nhau vài chục năm chết thảm ở trước mặt mình khiến cho cả hai không còn chút hi vọng sống sót nào cả. Mỗi một người đều dùng đấu pháp liều mạng đánh với Lăng Thiên với hi vọng có thể kéo hắn theo, dùng những chiêu pháp thanh thế to lớn vô cùng.
Đáng tiếc đối thủ của họ là Lăng Thiên.
Lại thêm một tiếng kêu thê lương vang lên, Lăng Phong Lăng Vân phi thân rơi xuống bên cạnh Lăng Kiếm nói:
"Đại ca. Nhiệm vụ hoàn thành!"Lăng Kiếm khẽ gật đầu ừ một tiếng mà không nói thêm gì nữa. Hai người bọn họ đứng ở nơi đó nhìn cuộc chiến của Lăng Thiên mà câm như h
"Các ngươi có thể lên đường rồi!" Lăng Thiên lạnh lùng quát một tiếng, thân thể vừa chuyển khiến cho cả thiên địa đột nhiên xuất hiện một tầng quang mạc thật lớn giống như ngân hà đột nhiên xuất hiện bao phủ tất cả.
Ngay một tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra mà hai lão già áo xanh đã bị quang mạc này bao phủ rồi biến mất không còn thấy bóng dáng, chỉ để lại giữa không trung một trận mưa máu thịt dính vào quần áo của binh lính Bắc Ngụy. Dưới một kích kinh khủng này của Lăng Thiên mà đã khiến cho hai cao thủ nhất lưu biến mất không lưu lại chút dấu vết nào. Mảnh lớn nhất của thi thể cũng không vượt qua nắm tay.
Đây là võ công gì?
Xu thế của Lăng Thiên không yếu lại chút nào, tay nắm đại đao xông vào trong quân trận của Bắc Ngụy khiến cho các binh sĩ há hốc mồm, những tên kia còn chưa kịp phản ứng đã hóa thành một thi thể vỡ nát.
Thấy thần uy như vậy khiến cho quân binh của Bắc Ngụy đều hô lên sợ hãi. Người trước mặt này là ma rồi. Con người có thể cùng tranh đấu với ma sao?
Chiến ý từ trên xuống dưới của Bắc Ngụy hoàn toàn biến mất.
Lăng Thiên nắm đại đao đi lên một bước, khí thế dâng cao như mang theo uy áp của thiên địa, khí thế to lớn như một tòa núi không ngừng hung hăng đánh vào tâm linh yếu ớt của địch nhân.
Theo bước chân của Lăng Thiên đến gần khiến cho binh lính Bắc Ngụy không nhịn được lui về sau liên tục, trong ánh mắt của bọn họ chỉ có thể nhìn thấy sự sợ hãi vô cùng! Một sự tuyệt vọng tột cùng.
Đôi mắt Lăng Thiên nhìn đến nơi nào lập tức nơi đó có một trận náo loạn, tất cả đều không tự chủ được mà lùi về phía sau như một con thỏ hoang đột nhiên xông vào hang cọp. Nguồn truyện:
TruyệnFULL.comLăng Thiên lại bước về phía trước hai bước rồi đột nhiên dừng lại hạ đại đao xuống đất khiến mặt đất phát ra tiếng động ầm ầm, cả thảo nguyên như bị âm thanh này mà run sợ! Từ trong miệng Lăng Thiên phát ra một tiếng hô lớn như tiếng sấm mùa xuân:
"Biến!"Một trận âm thanh kinh hoảng vang lên người đứng hàng đầu nhịn không được đặt mông ngồi bệt xuống đất, còn có người té ngã lộn nhào nhưng còn chưa đứng lên đã vội vàng bỏ chạy nhưng cũng có người sợ đến nỗi không thể động đậy được. Đột nhiên dưới quần ẩm ướt vô cùng, ngay cả đại tiện và tiểu tiện cũng cho ra tuốt.
"Chạy nhanh..." Nhất thời đám binh sĩ Bắc Ngụy ở đầu tiên liền chạy trốn một cách điên cuồng! Lăng Thiên cười lớn nắm đại đao không nhanh không chậm đuổi theo sau giống như một nông dân đang đuổi một bầy vịt vậy.
Cả người Thủy Thiên Huyễn đứng ngây ngốc như một bức tượng gỗ, đôi mắt hắn không có chút thần thái nào nhìn vào thi thể của tám vị cao thủ Thủy Gia.
Những người này chính là cao thủ tinh nhuệ nhất của Thiên Phong Chi Thủy! Huynh muội mình được gia tộc ủy thác mang theo hùng tâm bừng bừng mang theo bốn mươi cao thủ đi vào Thiên Tinh Đại Lục, vốn hắn cho rằng với thực lực mạnh mẽ như vậy có thể tùy ý tung hoành khắp Thiên Tinh Đại Lục này nhưng nào biết rằng một trận đánh hôm nay đã tổn thất mất mười hai người! Tổn thất như vậy thì cho dù Thiên Phong Chi Thủy cũng không thể chấp nhận nổi.
Võ công của Lăng Thiên lại mạnh mẽ như vậy? Muội muội Thủy Thiên Nhu mang theo tám cao thủ đi đối phó Lăng Thiên thì có thể là đối thủ của hắn sao? Nếu... Chẳng lẽ đã bị hắn hạ độc thủ rồi ư? Muội muội nó...
Trong lòng Thủy Thiên Huyễn như có một thanh đại đao không ngừng tàn phá khắp nơi, trong khoảng thời gian ngắn thấy Lăng Thiên đến gần mà không có bất kỳ hành động nào, cả người như bị mất đi tư tưởng. Trong đầu hắn chỉ còn một suy nghĩ duy nhất là thống hận và đau đớn. Lăng Thiên! Thủy Thiên Huyễn ta thề cả đời này thế bất lưỡng lập!
Ngụy Thừa Bình bên người sớm đã leo lên chiến mã bỏ chạy thật xa, ngay cả quay đầu lại nhìn cũng không dám.
"Công tử... Công tử..." Hai gã cao thủ còn sót lại bên cạnh hắn lo lắng gọi hai tiếng nhưng Thủy Thiên Huyễn không chút phản ứng nào cả. Mà bên kia Lăng Thiên đang vung đại đao tiến lên càng ngày càng cần. Hai người bọn họ cắn răng một cái rồi ôm Thủy Thiên Huyễn bỏ lên ngựa, tiếp theo hung hăng đánh một cái vào mông cho nó chạy đi.
Nhìn soái kỳ của Bắc Ngụy chậm rãi lui về phía sau mà Lăng Thiên cười lạnh lùng, hắn hét lớn một tiếng vung thanh đại đao trong tay về phía trước như lưuản nguyệt. Thanh đại đao đỏ sẫm dưới ánh mặt trời lặn bay nhanh như trên thảo nguyên này đột nhiên xuất hiện một cầu vồng xinh đẹp với một ánh sáng đẹp tuyệt, nhưng ánh sáng này lại mang theo sát khí khiến người khác phải run sợ.
"Xoát!" Tên cầm soái kỳ của Bắc Ngụy đang vội vàng cầm cờ bỏ chạy nhưng đột nhiên hắn cảm giác hai bàn tay nhẹ hẫng. Kinh hãi nhìn lên thì thấy hắn chỉ nắm lấy một đoạn gỗ mà thôi, soái kỳ với đoạn còn lại đã bị chém rơi trên mặt đất, khi thiên quân vạn quân đi qua liền hóa thành một tấm vải rách nát.
Quyển 4