Tiêu Phong Hàn bình tĩnh thong thả đi hai bộ nói:
"Việc này sao ngươi lại biết. Chuyện Ngọc Gia cùng Tây Môn gia thì đã nằm trong dự liệu của ta nhưng tin tức về Đông Phương Thế Gia thì từ đâu mà đến?"Tiêu Phong Dương cười cười nói:
"Ha ha. Đại ca. Mấy ngày trước Đông Phương Thế Gia có phái người đến, thay Đông Triệu hoàng tử Đông Phương Tinh Thần hướng tới Tiêu Gia ta cầu thân nhưng ta biết đại ca có ý muốn để chuyện chung thân của Tuyết Nhi lùi lại vài năm cho nên ta đã đem việc này tạm thời đè xuống. Còn chuyện truy sát Lăng Thiên cũng là từ miệng vị sứ giả này nghe được.""Chuyện này sợ rằng không thể quá cấp bách" Tiêu Phong Hàn nhăn mặt cau mày buồn bực nói:
"Nếu quá gấp gáp sợ rằng Tuyết Nhi sẽ không đồng ý
"Đại ca. Tiểu đệ cho rằng việc này nếu có thể xúc thành kể ra cũng là một hảo sự.
" Tiêu Phong Dương mỉm cười nói: "Thứ nhất có thể khiến Tuyết Nhi cắt đứt si niệm với Lăng Thiên. Thứ hai chúng ta sẽ có thêm minh hữu Đông Triệu thực lực không nhược này, cũng có thể mượn sự trợ giúp từ Đông Triệu và Đông Phương Thế Gia. Đến lúc ứng phó với đại địch Ngọc Gia cũng có tác dụng khiên chế nhất định. Thứ ba, xem xu thế hiện nay, Đông Triệu cùng chúng ta liền nhau, một khi khởi sự thật sự trở thành mối lo rất lớn ở sau lưng nhưng nếu kết minh với nhau thì cùng xuất binh và cũng không cần cố kỵ gì nữa.
"
Tiêu Phong Hàn cúi đầu cẩn thận suy tư một phen, cảm khái thở dài nói: "Việc này đợi ta cẩn thận suy nghĩ thêm rồi hẵng nói."
Tiêu Phong Dương khóe miệng lộ ra vẻ mỉm cười vì biết vị đại ca này đã nói như vậy thì việc này đã thành công một nửa nên cũng không thúc dục nữa, khom người cáo lui.
Sau khi Tiêu Phong Dương rời đi, Tiêu Phong Hàn ở trong Lâm Phong các trầm ngâm một lúc lâu rồi không kìm được thở dài một hơi, đưa mắt nhìn đêm đã khuya cuối cùng quay về phòng.
Một lúc lâu sau, phía ngoài Lâm Phong các, trong rừng trúc rậm rạp có một dáng người yểu điệu chậm rãi đứng lên. Ánh trăng lãnh đạm chiếu sáng khuôn mặt nàng để lộ ra dung mạo tuyệt mỹ nhưng trên đó lúc này lại đầy lệ ngân. Thân thể kiều nhược có chút lảo đảo muốn ngã. Đây chính là Tiêu Gia Tiểu công chúa Tiêu Nhạn Tuyết!
Đêm nay nàng đến đây vốn muốn cầu xin Tiêu Phong Hàn vì quan hệ với Lăng Gia mà chi viện cho Lăng Thiên nhưng lại không nghĩ đến có được tin tức ngoài ý muốn này! Lúc này tim đau như cắt. Nàng lúc đầu đối với Lăng Thiên đầy ác cảm rồi lại dần có hảo cảm nhưng còn xa mới đến mức khuynh tâm hứa hẹn gì đó. Nàng chỉ đơn thuần muốn trợ giúp người mình nhìn thuận mắt mà thôi. Càng không hy vọng hắn chết vì âm mưu quỷ kế....
Nhưng Tiêu Nhạn Tuyết vạn vạn lần không có nghĩ đến hai vị gia gia bình thường coi mình như trân bảo vì lợi ích gia tộc nghiệp cuối cùng đã lựa chọn hy sinh chính mình! Cuối cùng lựa chọn quay lưng lại với tín nghĩa! Mà chính mình vì gia tộc này bao năm nay đã tốn bao tâm huyết, nay không ngờ cuối cùng lại như thế, lại đối đãi như thế! Một khắc này, tâm hồn thiếu nữ của Tiêu Nhạn Tuyết như hoàn toàn nát bấy.
Ngày thứ hai người trong Tiêu Gia đang thương nghị việc cùng Đông Triệu liên minh kết thân thì Tiêu Phong Hàn đột nhiên nhận được truyền báo Tiêu Nhạn Tuyết lưu lại một phong thư rồi bỏ nhà mà đi không rõ tung tích.
Mà giờ khắc này Lăng Thiên phảng phất như đang ở trong một trận đại mộng!
Một trận kinh thế đại mộng!
Trong giấc mộng này hắn phảng phất như quay trở lại tiền thế, xuyên qua ngàn năm hồng trần, kinh lịch qua vài lần luân hồi!
Tiền thế đầy đau khổ bi thương và chua xót, đầy khó khăn và hành hạ!
Đến nay tuổi trẻ mà khinh cuồng liếc nhìn thiên hạ, hồng nhan tình trọng, ngang ngược phi dương!
Tiền thế đầy lãnh đạm và phiền muộn, đầy lãnh đạm cùng trướng võng. Ngay lúc trong giấc mộng này hắn lại lẳng lặng ly khai nhẹ nhàng bay đi vĩnh viễn ly biệt. Mà tại sâu trong giấc mộng này tiền thế cùng hiện thế đều dung hợp mỹ mãn thành một, cũng không còn phân biệt lẫn nhau hợp thành một chỉnh thể nhân sanh. Có hỉ có bi, có tình có khổ, có thành có bại. Cũng không còn có bất kỳ khoảng trống tâm linh nào nữa. Loại cảm giác này tựa như siêu thoát hồng trần tam thiên, siêu thoát sinh tử hết sức động lòng người mà lại hết sức chân thực.
Giấc mộng Trang Chu, ai là Trang Chu, ai là bướm mà rốt cục bướm là Trang Chu hay Trang Chu là bướm.
Cái đó cũng không thực sự quan trọng nữa vì những trải nghiệm đã qua vẫn còn hết sức chân thực. Không quản là mộng hay tỉnh, là thực hay mộng. Có gì phân biệt. Không quản trong mộng là thật hay giả cũng đã đủ rồi! Cũng đã thỏa mãn rồi!
Không hối tiếc. Không tiếc nuối!
Trong cái hố dưới tảng đá lớn Lăng Thiên chậm rãi mở mắt ra, khóe miệng lộ ra một tia cười động lòng người, vừa thâm tình mà vừa lại siêu thoát! Một nụ cười hoàn mỹ! Tin tưởng rằng thế gian cho dù bất kỳ nữ tử nào nếu như thấy được nụ cười động lòng người này cũng hoàn toàn bị lạc lối trong đó.
Điều tiếc nuối duy nhất chính là lại không có ai có thể thấy được nụ cười hoàn mỹ nà
Bốn bề im ắng. Côn trùng kêu vang thiền xướng có tiếng từ mặt thượng chậm rãi truyền lai. Phảng phất như gần trong tầm tay, hết sức hài hòa.
Lăng Thiên cảm giác toàn thân trên dưới ấm áp dào dạt sảng khoái nói không nên lời. Chính mình phảng phất như đang nằm trong một dòng suối ấm áp. Tâm linh càng như một khối ngọc lung linh chiết xạ ánh sáng mà người trần mắt thịt không nhìn thấy được!
Song chưởng Lăng Thiên khẽ chấn, nội lực hùng hậu phát ra tạo thành tiếng nổ rung trời như sét đánh. Bùn đất trên người cùng tảng đá lớn vỡ ra rồi bị hất bay lên trên. Cả phiến rừng lớn đầy bụi đất tung bay!
Từ trong đám bụi đất Lăng Thiên chậm rãi đứng lên rồi lăng không hư độ bay lên một ngọn cây. Dùng ánh mặt trời mà tắm rửa. Mắt nhìn ba ngàn hồng trần rồi đột nhiên có một loại cảm giác như núi non sông nước đều ở dưới chân mình!
Quân lâm thiên hạ, nắm giữ phong vân chỉ có Lăng Thiên ta!
Lăng Thiên không biết hắn ở dưới tảng đá lớn này đã mấy ngày nhưng có một điểm duy nhất có thể khẳng định là thời gian nhất định không ngắn. Trong cơ thể tràn đầy chân khí. Cảnh giới đột phá làm tâm linh trở nên thông linh sáng suốt đồng thời cũng làm cho Lăng Thiên cảm giác được việc này tuyệt không chỉ một ngày mà có được! Nhưng mà trong bụng cảm giác đói cơ hồ làm hắn hư thoát càng làm cho Lăng Thiên cảm giác được bằng vào công lực tu vi cùng thân thể tố chất của mình thì nhịn đói một hai ngày tuyệt không thể tới tình trạng thế này.
Xem ra chính mình đã ở chỗ này ít nhất là ba ngày? Chính mình tự chôn sống! Lăng Thiên cười ha ha. Ngay lúc này cảnh giới mặc dù tiến thêm nhưng không biết có thể chiến thắng Thiên Lý chưa? Bất quá chắc là có lực đánh một trận.
Võ học cảnh giới duy chỉ khi nội lực tiến vào tiên thiên cảnh giới mới tính là chân chánh nhập môn. Mà tiên thiên cảnh giới lại đại khái phân làm bốn giai đoạn. "Luyện tinh hóa khí, Luyện khí hóa thần, Luyện thần hoàn hư, Luyện hư hợp đạo
". Lăng Thiên lúc này mới thành công đột phá giai đoạn "Luyện tinh hóa khí
" và tiến vào "Luyện khí hóa thần
" nhưng Thiên Lý lúc này lại ứng với giai đoạn "Luyện thần hoàn hư
" - hậu kỳ. Chỉ còn kém một bước, thậm chí là nửa bước là liền có thể tiến vào giai đoạn "Luyện hư hợp đạo" - vũ đạo chí cảnh. Cho nên khoảng cách giữa mình và Thiên Lý còn một đoạn không nhỏ nữa! Hoặc nói lúc này Lăng Thiên đã có cùng Thiên Lý đánh một trận nhưng nói thắng thì vẫn chưa thể. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
TruyệnFULL.com chấm cơm.
Ngay cả lúc này cảm giác võ công vừa tiến nhanh nhưng Lăng Thiên vẫn cẩn thận đem chính mình cùng Thiên Lý khách quan so sánh một hồi. Việc không nắm chắc trên tám thành Lăng Thiên sẽ không tùy tiện đi làm.
Ngay lúc này việc hắn muốn làm nhất là đầu tiên tìm một quán rượu chất cho đầy bụng đã sau đó hẵng nói. Cho dù công lực tiến nhanh thì việc no bụng vẫn là việc quan trọng.
Lăng Thiên nheo mắt nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, sau khi phân biệt phương hướng thì liền hướng về phía Tiên La thành thuộc Tây Hàn triển khai khinh công chạy đi như bay.
Ân. Lúc này Thiên Lý không biết đã truy đuổi đến tận nơi nào? Nghĩ đến cảnh Thiên Lý như con ruồi không đầu truy tìm chính mình thì Lăng Thiên có chút cười lên. Thiên Lý à Thiên Lý ơi. Ngươi truy đuổi ta lâu như thế, lần đầu tiên làm chật vật như thế. Không cấp cho ngươi một điểm giáo huấn thì sao đành? Phải khiến cho ngươi ở bên ngoài đi du sơn ngoạn thủy một phen a!
Lăng Thiên trong lòng khoan khoái một lộ xuân phong đắc ý chạy thẳng đến Tiên La thành. Lúc này Lăng Thiên hiển nhiên không biết Thiên Lý đáng ra đã ở xa ngoài ngàn dặm thì nay đang ở trong Tiên La thành! Hơn nữa hắn đã nghỉ ngơi dưỡng sức ba ngày! Kẻ có thực lực đáng sợ này giờ phút này thực lực lại được khôi phục đến trạng thái mạnh mẽ nhất!
Bất quá sau nửa chén trà nhỏ công phu Lăng Thiên liền đến tới Tiên La thành. Đưa mắt nhìn lại thì thấy lá cờ của một quán rượu phấp phới bay, phía trên có hàng chữ " Nhất ẩm tam nhật túy. Khai đàn thập lý hương " (Uống vào say ba ngày, mở ra hương thơm bay ngoài mười dặm).
Lăng Thiên trong lòng khẽ cười, ngay cả rượu anh hùng huyết cùng Nghiễm hàn hương của mình cũng không có dũng khí dám nói là hương thơm bay xa mười dặm. Thế mà cái quán rượu nhỏ này lại dám khoác lác như vậy. Trong lòng vừa nghĩ vừa chậm rãi tiến vào.
Lúc này ánh mặt trời chiếu khắp nhưng lại chưa đến giờ ngọ nên trong quán rượu cơ bản không có mấy khách nhân. Tiểu nhị đang nằm sấp trên quầy ngủ say, khóe miệng chảy ra từng dòng nước dãi dài. Xem hắn ngủ khóe miệng còn lộ ra vẻ cười hẳn là đang có giấc mộng
Lăng Thiên đi đến gần bên người hắn nhưng thấy không có phản ứng gì thì nổi tính trẻ con mỉm cười rồi đột nhiên dùng tay đập lên bàn một cái quát: "Bạc của ai rơi đây?
"
"Bạc? Ở đâu? Chỗ nào? Ta nghe thấy bạc!
". Sau khi nghe đến bạc tiểu nhị đang ngủ say bỗng nhiên tỉnh lại, hai mắt sáng ngời như chưa từng ngủ qua, không hề có vẻ ngủ dậy nhập nhèm mà giống như hai ngọn đèn sáng nhòm ngó trước sau.
"Mang ngay cho bổn công tử hảo tửu cùng vài món ăn. Bạc a. Hiển nhiên là có cho ngươi.
" Lăng Thiên chụp lấy vai hắn cười nói.
"Dạ… dạ. Xin công tử chờ một chút.
" Tiểu nhị bối rối gãi gãi đầu ngô nghê cười hai tiếng rồi liền như làn khói chui vào hậu đường.
Không bao lâu sau bốn món thức ăn đã được đưa lên. Tiểu nhị vừa xoay người đi thì lại đột nhiên nghĩ đến cái gì, vị công tử khí chất cao nhã này hình như chưa gọi rượu nên không do dự xoay người lại hỏi "Vị công tử gia này ngài có muốn… ". Hắn vừa nói đến đây thì đột nhiên bỗng nhiên dừng lại tiếp theo hai tròng mắt trợn trừng cơ hồ muốn rớt ra!
Thấy vị công tử khí độ cao quý này một tay bưng bát súp thịt bò lên húp soạt một tiếng, không ngờ ngay cả chiếc đũa cũng không dùng tới. Nhìn lại thức ăn trên bàn thì chỉ trong nháy mắt đã vơi đi non nửa. Một bàn thịt bò lớn đã nhanh chóng bị chén hết. Mà lúc này vị công tử này tay đầy mỡ, miệng đầy mỡ còn cả người bẩn thỉu nhưng dưới ánh mắt chăm chú của mình không để ý chút nào, coi như không có ai bên cạnh tiếp tục hét lớn ăn uống hết sức phấn khởi!
Quyển 5