Cảm giác được sự chán ghét trong lòng, Lăng Thiên thấy khó chịu cực kỳ, hắn đưa thân pháp phát huy đến cực hạn chạy nhanh đến Tây Môn Thế Gia.
Dưới tốc độ kinh thế hãi tục như vậy khiến cho tay áo của Lăng Thiên phát ra âm thanh 'hưu hưu' liên tục.
"Ầm!" Cánh cửa to lớn của Tây Môn Thế Gia bị một chưởng của Lăng Thiên tạo thành một đống gỗ vụn, thân thể của Lăng Thiên bay thẳng vào trong như mũi tên rời cung, chỉ một chút thôi đã vượt qua sân rộng tiến thẳng vào nơi ở của Tây Môn gia chủ Tây Môn Vô Ý. Hôm nay Lăng Thiên cùng nói chuyện với Lăng Tam Thập nên hắn đã hiểu rõ tình huống bố trí phòng ngự trong Tây Môn và nơi ở của các nhân vật quan trọng.
"Người nào? Đứng lại!""Người đâu? Có thích khách...""Ngăn cản hắn lại..."Một trận âm thanh ồn ào vang lên không ngừng, Lăng Thiên đi đến đây đánh ra một chưởng ở trước cửa của phòng Tây Môn Vô Ý khiến cho cả nóc nhà rung động vô cùng, vài tấm ngói rơi rớt dưới nền đất.
Một tiếng mắng to vang lên, Tây Môn Vô Ý dưới trận bụi mù đi ra ngoài, gương mặt gầy gò nổi giận cực điểm, nội lực hùng hồn được truyền vào trong âm thanh:
"Bọn chuột nhắt phương nào dám đến Tây Môn Thế Gia ta giương oai? Xưng tên ra cho lão phu?""Báo con mẹ ngươi..." Lăng Thiên đang buồn bực vô cùng, Tây Môn Vô Ý chính là một đối tượng để cho hắn 'thổ lộ tâm tình'. Hắn liền vọt đến đối chưởng với Tây Môn Vô Ý làm âm thanh 'ba ba không ngừng, hai người như hai cơn gió lốc quấn lấy không tại chỗ. Bạn đang đọc truyện tại
TruyệnFULL.com - http://truyen360.com
Ầm một tiếng, hai người lại đánh thêm một chưởng nữa rồi lui về sau, nền đá dưới chân vỡ nát khiến cho bụi mù ba khắp nơi. Tây Môn Vô Ý vừa hạ xuống liền quát to một tiếng kinh hãi cực kỳ:
"Lăng Thiên? Ngươi là Lăng Thiên?"Lăng Thiên đang bay về sau đột nhiên dừng lại giữa không trung, thân thể xoay tròn như con quay, thay đổi phương hướng nhắm vào Tây Môn Vô Ý bay đến mà trong miệng lộ ra một nụ cười tàn khốc:
"Đúng là tiểu gia gia ta. Không phải ngươi phái ra rất nhiều người để tìm kiếm sao? Tây Môn gia chủ? Ta không phải thuận theo ước muốn của ngươi mà đến đây sao?"Tây Môn Vô Ý đối chưởng với Lăng Thiên vài lần mà cảm thấy ngũ tạng lục phủ như muốn đảo lộn, trong lòng biết mình đã bị nội thương nên trong lòng kinh sợ vô cùng. Nhìn thấy Lăng Thiên bức đến nữa nên cảm thấy kinh sợ vô cùng.
Thân pháp võ công của Lăng Thiên thật sự là vượt ngoài lẽ thường. Không ngờ lực lượng bị bức phải lùi lại vậy mà còn có thể dừng lại để quay ngược tấn công? Loại thân pháp này ngay cả Tây Môn Vô Ý cũng chưa từng nghe nói lần nào cả.
Do ngoài ý muốn nên Tây Môn Vô Ý còn chưa kịp phản ứng lại thì Lăng Thiên đã di chuyển đến trước người hắn, không kịp đề phòng nên hắn liều mạng hét lớn một tiếng, vội vàng ngưng tụ công lực toàn thân thi triển 'Thiên Cân Trụy' đưa thân thể rơi nhanh xuống đất. Thúc dục nội lực quá độ nên nội phủ lại bị thương, khóe miệng lộ ra một vết máu.
Thân thể của Lăng Thiên gập lại nhanh chóng đuổi sát theo, sắc mặt của hắn lạnh lùng vô cùng, những mũi tên khắp bốn phía bắn về Lăng Thiên như một làn mưa. Tây Môn Thế Gia có thể trở thành tám đại thế gia không phải là chuyện thường, chỉ với binh lính lúc này thôi cũng đã thấy rõ khả năng của họ.
Đáng tiếc những điều này không nằm trong mắt của Lăng Thiên, chỉ thấy hắn quát một tiếng, thân thể không ngừng lại chút nào mà hai tay hắn vẽ một vòng tròn trước ngực, lực lượng cuồng mãnh trào ra khiến cho các mũi tên đó theo đường cũ quay trở lại.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng, những tráng hán với thân thể mạnh khỏe ngã từ trên tường xuống. Thân thể của Lăng Thiên quỷ dị vô cùng, từ trên rơi xuống đã xuất hiện trước người Tây Môn Vô Ý, tay phải của hắn được dùng lại giống như một cái búa khai sơn tích địa oanh kích xuống.
Khóe mắt của Tây Môn Vô Ý xuất hiện sự điên cuồng, hai bàn tay đẩy hết lực lượng ra phía trước, thân thể liều mạng lui về sau.
Hai chưởng kình va chạm với nhau phát ra âm thanh ầm ầm, Lăng Thiên giống như ma thần không ngừng rơi xuống mà Tây Môn Vô Ý không còn nửa điểm phong phạm của cao thủ nữa, rơi xuống đất rồi ngã về phía sau, sau khi phá hỏng bức tường đá sau lưng mới dừng lại được. Hắn nằm trên đất mà kho khụ khụ có vẻ vô lực, máu tươi không ngừng phun ra khắp nơi.
Hắn còn chưa đứng lên thì Lăng Thiên đã đến trước mặt hắn, bây giờ Lăng Thiên cách Tây Môn Thế Gia gia chủ không quá năm trượng. Nếu Lăng Thiên có chủ tâm muốn giết Tây Môn Vô Ý thì cho dù là thần tiên cũng không cứu được.
Lăng Thiên hóa chưởng thành trảo ôm vạt áo của Tây Môn Vô Ý, tay trái giương lên đánh hắn mười mấy bạt tai khiến cho âm thanh 'ba ba' vang lên không ngừng.
Tây Môn Vô Ý theo bàn tay của Lăng Thiên mà đong đưa, hàm răng kèm theo máu tươi bay ra xung quanh.
"Lăng Thiên lớn mật, không được làm thương tổn nghĩa phụ ta. Ta liều mạng với ngươi." Một tiếng kêu to vang lên, tiếp theo là Lăng Tam Thập 'kịp thời' đến cứu trợ.
"Bịch." Lăng Thiên bổ thêm một chưởng trước ngực của Tây Môn Vô Ý. Hắn dùng sức hết sức ảo diệu, hoàn toàn đánh gảy toàn bộ kinh mạch trong cơ thể mà không để cho hắn chết:
"Hảo một người con hiếu thuận. Ngươi đã muốn như vậy thì ta thành toàn cho ngươi vậy..." Một tay nắm lấy thân thể của Tây Môn Vô Ý ném về phía Lăng Tam Thập như ném tú cầu.
Lăng Tam Thập vốn đang ngự kiếm chạy đến nhưng thấy vậy liền vội vàng ném trường kiếm trong tay đi mà vươn hai tay ra ôm lấy Tây Môn Vô Ý đang hấp hối vào trong lòng. Lực lượng cuồng mãnh khiến cho hắn không ngừng lui về sau, oa một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.
Lăng Thiên bay lên cao, trong khi đó hắn trao đổi với lăng Tam Thập một ánh mắt cực kỳ bí ẩn rồi đột nhiên cười to, một thân bạch y bay thẳng tắp lên bầu trời đêm:
"Đây mà cũng xứng để đứng chung với Lăng Gia ta trong tám đại thế gia sao?"Những mũ tên nhọn khắp bốn phía như muốn che cả bầu trời bay đến, thân ảnh màu trắng giữa không trung đột nhiên nhoáng lên liền biến mất bóng dáng như một người đang sống sờ sờ đột nhiên hóa thành không khí, không một chút tung tích nào cả.
Tây Môn Vô Ý đang hấp hối, cố sức thở hổn hển nhưng nghe được câu nói cuối cùng của Lăng Thiên:
"Đây cũng xứng đứng chung với Lăng Gia ta trong tám đại thế gia sao?" Một câu này như mũi tên đâm vào trong trái tim của Tây Môn Vô Ý. Nghĩ đến gia tộc truyền thừa mấy trăm năm nhưng lại suy bại trong tay mình khiến cho trong lòng hắn đau đớn vô cùng, tiếp tục phun ra một ngụm máu tươi rồi hôn mê mất.
Cả Thiên La Thành hỗn loạn vô cùng. Khắp nơi đều có binh lính hoặc là cao thủ của Tây Môn Thế Gia náo động khắp nơi.
Lăng Thiên thở ra một ngụm không khí, hành trình đi đến Tiên La Thành này đã hoàn thành rồi, tâm tình khoái trá nên không nhịn được nở nụ cười.
"Thật sự là công phu tốt mà!" Một âm thanh từ phía sau lưng hắn vang lên:
"Nghĩ không ra, vài ngày không gặp mà võ công của ngươi đã cao như vậy!" Âm thanh này như có người đang kề bên tai hắn nói vậy.
Lăng Thiên thất kinh, bay tới mấy trượng đứng trên một nóc lầu xoay người nhìn lại.
Thiên Lý với một bộ thanh y, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Lăng Thiên đứng cách đó năm trượng:
"Lăng Thiên, chỉ mới vài ngày thôi mà ngươi đã bước đến cảnh giới này. Tiến cảnh dùng từ thần tốc cũng không đủ. Lăng Thiên, ngươi là người đầu tiên ta thấy có thiên phú luyện võ nhất. Với thiên phú của ngươi có thể siêu việt ta, khó trách này đó dám cược trong vòng mười năm đánh bại ta!""Phải không!" Lăng Thiên bĩu môi lạnh nhat nói:
"Chỉ tiếc rằng ngươi sẽ không cho ta cơ hội. Nếu không chờ khi chúng ta đứng trên võ đạo đỉnh thì một trận đánh khi đó chắc chắn sẽ được truyền tụng thiên cổ. Trở thành một tuyệt đại giai thoại!"Thần sắc Thiên Lý khẽ động, đôi mắt toát ra kỳ quang.
Chỉ chấn động nhẹ thôi, Thiên Lý liền khôi phục lại nhưng một câu của Lăng Thiên chính là thủ đoạn đối phó Thiên Lý.
Trên thế giới này có lẽ không còn đáng để Thiên Lý quan tâm, chỉ vì hắn đã áp đảo mọi người rồi nhưng chỉ vì thế nên Thiên Lý cũng là người cô độc nhất trên thế gian này. Vô luận hắn có thành tựu bao nhiêu đi nữa nhưng cũng không có người thứ hai đạt đến trình độ như hắn.
Tựa như một người trải qua muôn ngàn khó khăn mới đến thiên đường như hắn không ngờ rằng cả thiên đường chỉ mỗi mình hắn là thần tiên thôi. Ngoại trừ cảm giác thỏa mãn ban đầu ra thì còn lại chỉ là cô tịch vô tận, loại cô tịch này cho dù kẻ nào cũng không dễ chịu gì.
Bực cảnh giới này sớm đã không còn là cảnh giới mà thường nhân có thể giải thích được, bọn họ có lẽ không cần đồng bạn cùng mình đi đến, thậm chí chỉ cần cho hắn một cái tên để cho hắn biết trên thế giới này có người cô tịch ging mình, cùng đi một con đường giống mình cũng đã thỏa mãn lắm rồi.
Nhưng mà điều đáng buồn là ngay cả một cái tên hư vô bọn họ cũng tìm không ra.
Thiên niên tiêu sắc thu phong tịch mịch...
Vạn tái thê thanh băng tuyết cô độc...
Mà hôm nay, Thiên Lý đã tìm được người thích hợp. Kẻ này có thiên phú kinh người đủ để trở thành đồng bạn của hắn. Tin rằng chỉ cần cho Lăng Thiên đủ thời gian là hắn đã lấy một tốc độ kinh người để cùng sóng vai với Thiên Lý.
Điều này Lăng Thiên tự tin, Thiên Lý cũng tin tưởng. Thậm chí Thiên Lý còn tin rằng chỉ cần mình cho Lăng Thiên đủ thời gian thì sẽ có một ngày hắn sẽ trở thành người siêu việt hơn bản thân mình.
Mà quyết định này cũng chỉ hắn có quyền thôi. Chỉ cần trong lòng Thiên Lý động là từ nay về sau trên thế gian này không còn mỗi mình hắn cô độc nữa. Ít nhất thời gian chờ đợi Lăng Thiên trưởng thành thì hắn đã không còn cô tịch.
Nhưng mà mạng của Lăng Thiên chính là do Giang Sơn Lệnh yêu cầu.
Giang Sơn Lệnh kéo dài ngàn năm, Vô Thương Thiên tồn tại ngàn năm chí cao vô thượng...
Lần này đồng ý hay không?
Quyển