Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 403: Đuổi hổ nuốt sói

Lăng Thần tuy rằng thông tuệ nhưng mặt thì vẫn quá mỏng, nghe lão phu nhân trêu chọc, khuôn mặt trắng như tuyết đỏ rực lên, xấu hổ nói: "Kế hoạch của Thần nhi là. Với tình hình trước mặt, trường thiên hạ phân tranh hiện tại, cục diện càng hỗn loạn thì càng có lợi cho Lăng gia ta. Đây cũng là điểm mà công tử trước giờ luôn kiên trì. Nhưng duy có một điểm, phàm là chuyện thì đều phải có mức độ, cục diện có thể loạn, nhưng lại không thể loạn tới mức thực sự dẫn tới chiến tranh. Thứ nhất ở phía ta công tử tạm thời không có mặt, chúng ta thiếu thực lực và sự chuẩn bị cần thiết, không có công tử thì chúng ta không có được phương hướng chỉ đạo xác thực. Thứ hai là nếu thiên hạ thực sự đại loạn, kẻ được lợi chính là những người chân chính hữu tâm và có thế lực hùng hậu. Chúng ta cho dù hữu tâm, nhưng lại thiếu sự tích xúc của thế gia ngàn năm. Cho nên, về phương diện chừng mực, nhất định phải nắm vững mới được. Chúng ta tuy muốn lôi kéo toàn bộ các phương thế lực đương thế vào, để bọn họ chế ngự lẫn nhau, cũng để cho bọn họ tiêu hao lực lượng của nhau. Nhưng vẫn phải bảo đảm để chiến tranh không thể thực sự bạo phát toàn diện, ít nhấn thì cũng phải kéo dài cho tới sau nửa năm nữa khi công tử quay về. Cho nên, ba chuyện trước mắt không thể không làm, hơn nữa nhất định phải làm cho thật hoàn mỹ."

Lăng lão phu nhân trên mặt thoáng hiện vẻ lo lắng, hỏi: "Ba chuyện nào? Khó lắm ư?"

Lăng Thần tinh thần chấn động, suy nghĩ lại trong lòng một lượt, rồi chậm rãi nói: "Độ khó của ba chuyện này tất nhiên là có rồi. Có điều Thần nhi vẫn có lòng tin có thể hoàn thành. Chỉ cần có một số chỗ then chốt cần lão phu nhân kiểm định hộ Thần nhi. Chuyện thứ nhất, chính là liên quan tới Tiêu gia, thế lực lớn nhất mà ở trong cuộc phân tranh này cho tới bây giờ vẫn giữ thế quan vọng, cần khiến bọn họ phải ra mặt tham dự. Hình thành cục thế chế ngự lẫn nhau với Ngọc gia. Như vậy hai đại thế lực một Bắc một Nam sẽ ở vào thế quân bình. Các nước ở giữa tất nhiên sẽ chỉ đứng nhìn, tuyệt không dám khinh cử vọng động. Tin rằng bất kỳ một phía nào chỉ cần hơi sơ hở, tất sẽ gặp sự đả kích lôi đình của cả hai thế lực. Mà nói tới sự lý giải về Tiêu gia, tin rằng sẽ không có ai hơn được lão phu nhân."

Lăng lão phu nhân nhắm mắt lại, trầm tư một hồi lâu rồi chậm rãi nói: "Hai huynh đệ Tiêu Phong Hàn, Tiêu Phong Dương đều là người có tâm tư cẩn mật, tâm cơ thâm trầm. Nếu như không nắm chắc phần lớn, không có cái lợi to lớn, e rằng hai người sẽ không động tâm. Điểm này, e rằng đã tương đối khó làm rồi."

"Nếu đổi lại là trước kia, chuyện này đương nhiên rất khó làm. Thậm chí tuyệt đối không có cơ hội hoàn thành, duy có lúc này là khác." Lăng Thần nói như đã có chỗ dựa trong lòng: "Mà hiện nay lại vừa hay công tử không có nhà, lão phu nhân chính là chủ tâm nòng cốt của Lăng gia, cũng à người có quyền tuyệt đối. Nếu lão phu nhân có thể tự mình ra mặt, muốn Tiêu Phong Hàn bảo toàn lời hứa hẹn của Lăng gia, đối với Tiêu gia sớm đã ngấp nghé nhòm ngó Lăng gia rồi cả Thừa Thiên mà nói, khẳng định là chuyện cầu mà không được. Hơn nữa Ngọc gia vốn là gia tộc mà Tiêu gia trước giờ cố kỵ nhất, vừa hay hiện tại đã trở thành đích ngắm của mọi người. Tiêu gia rất có thể lợi dụng đoạn thời gian này để vận tác tất cả, mà chúng ta lại có thể ung dung đứng giữa hai đại thế lực này."

Lăng lão phu nhân mắt sáng lên, vỗ tay nói: "Không sai, dưới tình thế hiện tại, nếu nói Tiêu Phong Hàn sẽ không xuất thủ, vậy thì hắn nói gì cũng không cam tâm đâu, quả nhiên là diệu kế. Ta chỉ đang nghĩ xem nên nói như thế nào với hắn."

Nói đến đây, Lăng lão phu nhân đột nhiên thở dài một tiếng, trậm giọng nói: "Cũng không biết lần này, Thiên nhi có thể thoát khỏi đại nạn này không! Nếu không, lão nhân làm vậy, há chắc phải là khiến cho Tiêu gia vớ bở sao?"

"Lão phu nhân. Người... người đã biết rồi ư?" Lăng Thần cả kinh, nhịn không được mà ngẩng đầu lên.

"Chuyện lớn như vậy, chấn động cả thiên hạ, sao có thể giấu được ta? Vô Thượng Thiên, Giang Sơn Lệnh. Một lệnh đổi một mạng. Ài..." Lăng lão phu nhân cười khổ. "Các ngươi cho rằng, lão thái bà ta thực sự đã già đến mức hồ đồ rồi ư? Nếu không phải là Thiên nhi đang ở vào cảnh cửu tử nhất sinh. Ngươi cho rằng Tiêu gia sẽ đồng ý lời hứa hẹn của ta ư?"

"Lão phu nhân. Công tử đã dám chủ động đề ra trận đánh cược này. Thậm chí còn dù bận mà vẫn truyền tin tức về, bố trí tất cả. Còn thuận lợi giải quyết vấn đề của Tây Môn thế gia. Điều này chứng tỏ công tử vẫn có dư lực, tuyệt không nguy hiểm." Lần Thần nói với lòng tin mười phần: "Cho nên, công tử nhất định sẽ không sao đâu. Xin lão phu nhân người yên tâm."

Lăng lão phu nhân hơi hé mắt ra, gật đầu không tỏ rõ ý kiến, nói: "Nói xem chuyện thứ hai của con là gì."

"Mấy năm qua, vì kế sách của ngày sau, biệt viện dưới sự âm thầm bố trí của công tử, sớm đã thành trạm lương thực cho các thế lực nhỏ được xây dưng ở các nơi trên cả đại lục thuộc về Lăng gia ta. Nhưng trước chuyện này thì cục thế vẫn coi là bình ổn, hai là cũng muốn giấu người, nên trước giờ chỉ mua vào bán ra bình thường. Tối đa chỉ là một nơi chứa lương thực với phạm vi nhỏ mà thôi. Hiện tại đã tới thời khắc ra sức, chung ta án chiếu theo kế hoạch trước kia của công tử, bắt đầu thu mua lương thảo ở khắp nơi, thậm chí chỉ nhập mà không xuất. Nhưng có một tiền đề, chính là cần có một số vốn cực kỳ to lớn chống lưng, nhưng dựa vào thu nhập kinh doanh trong đoạn thời gian này của biệt viện thì còn lâu mới đủ. Cho nên..."

"Cái này cũng không thành vấn đề." Lăng lão phu nhân gật gật đầu, nói: "Lát nữa ta sẽ nói với phu nhân nhà ngươi là được. Lăng gia mấy năm nay thu gom của cải, cho dù là thủ phủ Thừa Thiên cũng không vượt qua được. Chỉ kim khố của phu nhân nhà ngươi thôi cũng đó phải mở rộng ra mấy nơi, giờ cũng đến lúc cần dùng rồi. Nếu không, kim ngân tồn nhập mốc meo hết."

Vừa nghe thấy câu này, Lăng Thần không khỏi mỉm cười, nói: "Việc sau cùng chuyện thứ hai cũng có chỗ khó giống nhau. Cũng là cần một lượng tiền tài lớn, chính là thu mua một lượng lớn binh khí, bất chấp là tốt hay dở đều mua vào hết. Một khi đại loạn nổi lên, những thứ này sẽ trở thành bảo bối đầu cơ kiếm lợi của chúng ta."

"Cái này cũng tùy vào con." Lăng lão phu nhân không chút chần chờ, trực tiếp vỗ bàn định luận: "Bất kể là cần bao nhiêu, cho dù là cả Lăng gia phải khuynh gia bại sản, cũng phải hoàn thành hai chuyện này trong hạn độ lớn nhất!"

Nghe thấy sự đồng ý của Lăng lão phu nhân. Lăng Thần mỉm cười, trong lòng mừng rỡ vô hạn. Công tử, sự an bài của người, thiếp đã làm được toàn bộ rồi. Sự chuẩn bị mà người cần, thiếp cũng sẽ chuẩn bị thỏa đáng trong nửa năm cho người. Đợi khi người trở về, chính là thời khắc triển khai kế hoạch lớn.

Sau nửa năm, người thực sự sẽ quay về chứ?

Công tử, người hiện tại đang ở đâu? Có khỏe hay không? Thần nhi đang đợi người...

Thiếp sẽ sống vì người thiếp yêu...

Ở bên kia, hai huynh để Thủy Thiên Huyễn và Thủy Thiên Nhu đang lo lắng chờ đợi. Hoàng thất Bắc Nguỵ đột nhiên bị diệt, cao tầng của Ngọc gia bị tập kích. Hai chuyện lớn này đã làm cho cả thiên hạ phải chấn động. Người khác có lẽ không biết duyên cớ, nhưng huynh muội Thủy Thiên Huyễn và Thủy Thiên Nhu sao có thể không biết? Nhưng chính bởi vì biết nên Thủy Thiên Huyễn càng thấy hối hận không thôi.

H người đồng thời nhớ tới lời nói hờ hững của Lăng Thần hôm đó: "Ta đã dùng nhiều tiền để mời Đệ Nhất Lâu xuất động. Bọn họ sẽ phối hợp hành động với các ngươi." Hai người trong lòng đồng thời hít một hơi lạnh. Đây... chính là thực lực của Đệ Nhất Lâu ư? Thực sự là quá kinh người, quá khủng bố, kinh thiên động địa.

Nghĩ tới một điểm này, huynh muội hai người đồng thời thở dài một hơi. Hối hận vô cùng vì đã bỏ lỡ cơ hội. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.com - www.TruyệnFULL.com

Nếu lúc này lực lượng tinh nhuệ của gia tộc mà tới, phối hợp với hành động báo thù của Lăng gia lần này, triển khai đả kích mạnh mẽ đối với Ngọc gia, lại có cỗ lực lượng Đệ Nhất Lâu cực kỳ cường hoành hỗ trợ, tất sẽ tạo thành sự thương hại tuyệt đối lớn cho Ngọc gia. Ít nhất cũng có thể khiến Ngọc gia bị thương tổn tới gân cốt.

Chỉ đáng tiếc. Thời cơ không thể quay lại.

Thế giới này cũng không có thuốc chữa hối hận.

Thời cơ trời ban này, không ngờ lại bỏ lỡ một cách vô ích như vậy. Huynh đệ hai người thổn thức, ca thán không ngớt. Lần đầu tiên trong lòng sinh ra sự oán hận mạnh mẽ đối với tốc độ hành động chậm chạp của gia tộc.

Tiếng gió vang lên, một thiếu niên áo trắng xuất hiện trước mặt hai người, cười nói thanh nhã: "Hai vị, mấy ngày không gặp, hai vị vẫn khỏe chứ?"

"Là ngươi." Thùy Thiên Huyễn bước nhanh lên trước: "Tiểu huynh đệ hôm nay tới đây, không biết là có chuyện gì, xin nói ngay ở đây đi."

Người tới chính là Lăng Trì. Chỉ nghe thấy hắn ung dung cười nói: "Phụng mệnh lệnh của đại tỷ, tới hỏi hai vị một câu thống khoái. Những ngày nay, đã phát sinh chuyện gì chắc hai vị không thể không biết. Thành ý và thực lực của phe ta có thể lọt vào mắt của hai vị chứ. Không biết nhân thủ của quý phương từ trong triều đình Bắc Ngụy rút ra hiện tại đang ở đâu? Nhân số có bao nhiêu? Lực lượng như thế nào? Có thể dùng được không?"

Thủy Thiên Huyễn biến sắc: "Các người sao biết được chúng ta đã rút nhân thủ ra từ Bắc Ngụy?"

Lăng Trì mỉm cười, ý vị thâm trường nói: "Chỉ cần có tiền, có tin tức gì mà không mua đâu?"

"Thủy Tinh lâu? Thủy Tinh lâu tái hiện nhân gian rồi ư?" Thủy Thiên Huyễn kinh hãi thốt lên: "Các ngươi mua tin tức từ Thủy Tinh lâu ư? Các người có thể liên hệ với Thủy Tinh lâu ư?" Con mắt của Thủy Tiên Huyễn co lại, đây chính là một tic tức vô cùng chấn động.

Thủy Tinh lâu, danh như ý nghĩa, đó là bất kỳ tin tức gì trong thiên hạ, trong mắt Thủy Tinh lâu dường như đều trong suốt như thủy tinh. Nghe nói rằng, trong thế gian không có tin tức gì mà Thủy Tinh lâu không biết. Chỉ là ngươi có thể chi được bao nhiêu tiền mà thôi. Câu này đã lưu truyền rộng rãi trong giang hồ. Nhưng một năm gần đây Thủy Tinh lâu đột nhiên mai danh ẩn tích, thế nhân cũng không có ai có thể mua tin tức từ Thủy Tinh lâu nữa. Chỉ cho rằng là nó đã bị một phương thế lực nào đó trừ khử rồi. Nhưng lúc này nghe thấy lời nói của Lăng Trì, tựa hồ như lâu này vẫn tồn tại, chỉ là hành sự bí mật hơn nhiều mà thôi.

Có thể giao dịch cùng Thủy Tinh lâu chính là một loại bảo chứng của thế lực cường đại. Giống như là sự chấn hám mà Lăng gia có thể dễ dàng sai khiến Đệ Nhất lâu đi đả kích Ngọc gia vậy.

Lăng Trì mỉm cười, chẳng tỏ rõ ý kiến, mắt nhìn vào Thủy Thiên Huyễn, đợi hắn trả lời.

Không phủ nhận thì chính là ngầm thừa nhận rồi. Thủy Thiên Huyễn thở dài một tiếng, nói: "Đại bộ phận nhân mã của chúng ta tuy rằng đã rút ra ngoài. Nhưng đang ẩn náu, trước khi chưa có mệnh lệnh của tộc trưởng, không thể khinh cử vọng động. Chúng ta không có quyền dễ dàng sử dụng số người đó. Hơn nữa, những người này võ công không phải rất cao. Đại bộ phận đều là nhân tài lo nội chính, e rằng không có tác dụng lớn."

"Ha ha ha…" Lăng Trì bật cười: "Hiện tại Bắc Ngụy hoàn thất đã bị diệt, giống như quần long vô thủ. Bắc Ngụy mênh mông, tặng ai làm chủ đây? Thủy công tử dưới tay có một cỗ lực lượng trọng yếu như vậy. Sao lại không dùng! Không nhân cơ hội này mà hoành không xuất thế, tiến nhanh chiếm quyền khống chế Bắc Ngụy thì còn đợi lúc nào nữa. Đại tỷ từng nói, song phương liên minh như thế này, phía ta đã tận hết thành ý rồi, quý phương cơ hồ như vẫn còn có chỗ giấu diếm. Chẳng lẽ cơ hội trời ban lần này lại lãng phí vô ích như vậy ư? Nếu chuyện gì cũng đợi sự quyết định của quý gia tộc trước, vậy chẳng lẽ các người tới Thiên Tinh lần này chỉ là để du lịch thôi sao?"

Thủy Thiên Huyễn mắt sáng lên, rồi lại chợt ảm đạm, nói: ời của các hạ không phải là không có đạo lý, nhưng có Ngọc gia ở Bắc Ngụy. Việc này đâu có dễ như vậy, chỉ hơi sơ ý là những con cờ khó khăn lắm mới cho được vào Bắc Ngụy sẽ bị chôn vùi hết. Cái được không đủ bù đắp cái mất đó."

Quyển 5

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất