"A Kiếm. Đến đây đứng nào". Lăng Thiên nhẹ nhàng phân phó.
Lăng Kiếm thận trọng vạn phần tiến lên vài bước. Lẳng lặng đứng sau lưng Lăng Thiên. Khoảng cách với chỗ Lăng Thiên đứng. Thủy chung vẫn bảo trì một khoảng vừa bằng một thân người. Cùng với Lăng THiên, dõi mắt trông về phía xa.
"Đứng ở trên này, ngươi nhìn cái gì? Nghĩ đến cái gì?". Vẻ mặt Lăng Thiên đạm mạc. Chắp tay mà đứng. Vẫn như cũ không quay đầu lại, thanh âm nhẹ nhàng, tựa như nói chuyện thường ngày trong gia đình.
Hai mắt Lăng Kiếm như ánh kiếm. Tựa thiểm điện quét ngang. Ngàn dặm xung quanh, lọt vào trogn đáy mắt. Gió núi không ngừng tàn bạo gào thét. Trong lòng Lăng Kiếm chợt tuôn ra hào hùng vạn trượng. Tuy hắn không nói một câu nào, nhưng Lăng Thiên vẫn có thể cảm thụ được, sự kích động như sóng to gió lớn ở trong lòng của vị thủ hạ trung thành nhất này.
"Vị trí này, chính là điểm cao nhất trong vòng mấy trăm dặm quanh đây". Lăng Thiên thoáng nở nụ cười nhàn nhạt:
"Bởi vậy khi dõi mắt nhìn ra. Thì ngàn vạn dặm sẽ lọt vào trong mắt, tất cả đều ở dưới chân". Bạn đang đọc truyện được lấy tại
TruyệnFULL.com chấm cơm.
"Nếu là kẻ phàm phu tục tử. Ở vào vị tríẽ không tự kìm hãm được sự cảm thán kính ngưỡng đối với thiên địa thần kỳ. Thậm chí sẽ sợ hãi, không tự chủ được mà vái trời một cái. Nếu là kẻ khát cầu đỉnh cao võ đạo đứng ở đây. Đại khái sẽ cảm thấy tịch mịch. Nhất là người có trình độ như Tống Quân Thiên Lý. Nếu bây giờ hắn ở đây, hắn sẽ chỉ cảm thấy vô cùng cô độc. Vì kiêu ngạo tới cực điểm mà cô độc. Cho nên nếu hắn đứng ở đây, sẽ nghĩ đến ta. Nghĩ đến ta vào một lúc nào cũng có thể đứng ở một chỗ cao như thế này. Sau đó, cùng hắn đánh một trận".
Lăng Thiên cười ha hả. DÙng khẩu khí khẳng định nói:
"THế nhưng hiện tại khi ta đứng ở chỗ này. Suy nghĩ của ta, lại là giang sơn vạn ức sinh linh dưới chân ta. Đều bị ta giẫm lên. Hiểu không? Một người như ta ắt phải chinh phục cả thế giới. Trong lòng ta cũng không từng có tịch mịch. Chỉ có kiêu ngạo. Chỉ có tự hào". Lăng Thiên liéc nhìn Lăng Kiếm, cười lắc đầu:
"Ngươi sẽ không hiểu ta đang nghĩ gì trong đầu đâu".
Quả thực là Lăng Kiếm không hiểu được. Đơn gảin là vì suy nghĩ hiện tại của Lăng Thiên, sớm đã siêu thoát khỏi phạm trù tư tưởng của con người ở thế giới này. Hắn chỉ biết, côgn tử của mình, đôi tròng mắt luôn luôn trong trẻo nhưng lạnh lùng, trong một khoảnh khắc, dĩ nhiên trở nên kích động, đỏ như máu.
Trong lòng Lăng Thiên vào lúc này, tràn lên một cỗ kích thích cường liệt, xung động cường liệt. Hắn muốn tại vị trí đỉnh cao này, đối diện với toàn bộ thế giới, đối diện với hàng ngàn hàng vạn sinh linh đang bị mình dẫm đạp dưới chân, đối mặt với vạn lý giang sơn, lớn tiếng mà gầm lên:
- Ta là người Trung Quốc. Ta là người Trung Quốc. Ta là người Trung Quốc.
- Ta không thuộc về thế giới này của các ngươi. nhưng ta sẽ chinh phục thế giới của các ngươi.
- Ai dám không phục?
Hít một hơi thật sâu đè nén tâm tình đang cuộn lên trong lòng. Lăng THiên rốt cục bình tĩnh trở lại. Tuy rằng thần thái, tư thế của hắn thủy chung không thay đổi, nhưng tâm tình của hắn từ bình thản đến kịch liệt, rồi từ kịch liệt lại đã trở về với bình thản.
Hộc ra một ngụm trọc khí trong lồng ngực. lăng Thiên nhìn Lăng Kiếm bằng ánh mắt ấm áp. Nhàn nhạt nói:
"A Kiếm à, ngươi phải nhớ kỹ vị trí hiện tại của ngươi. Chờ khi ta chân chính đứng ở đỉnh cao của thế giới nàyngươi, ở phía sau ta. Chỉ cách một bước. Cũng chỉ cho phép một bước mà thôi.
Khuôn mặt tái nhợt của Lăng Kiếm đột nhiên ửng hồng.
Lăng THiên mỉm cười nhìn hắn nói: "Bất quá, vị trí như vậy. Một sát thủ chỉ biết giết chóc đơn thuần có thể ngồi vững vàng. Nhưng ta hy vọng ngươi có thể vĩnh viễn đứng ở chỗ đó. Ngươi hiểu chưa? Có thể đáp ứng ta vĩnh viễn đứng ở vị trí ấy hay không?
".
Ngay cả gió núi lạnh thấu xương ù ù thổi, trên chóp mũi của Lăng Kiếm vẫn rịn ra một tầng mồ hôi li ti. Hắn trầm giọng gật đầu nói: "Có thể đứng ở phía sau công tử. Chính là vinh quang suốt đời của Lăng Kiếm. Ta sẽ đứng ở vị trí này
".
Lăng Thiên cười ha hả: "Ngươi có biết không? lấy cảnh giới của ta mà nói so với Tống Quân Thiên lý kỳ thực không sai biệt lắm. Thứ ta còn thiếu chẳng qua chỉ là sự tích lũy mà thôi. Nhưng khi ta đứng ở đây, cũng sẽ không cô độc, bởi vì sau lưng ta, còn có ngươi. Cho nên ta không có loại cảm giác cô độc đó
".
"Sự cô độc của cảnh giới, với những người như thế mà nói. Mới là dày vò lớn nhất
". Lăng Thiên nhìn Lăng Kiếm, chăm chú nói: "Ta không hy vọng có cơ hội nếm trải loại tịch mịch ấy. Cho nên ta muốn ngươi nỗ lực, ngươi không được phép để ta tịch mịch. Hiểu không?".
Khuôn mặt quanh năm lãnh khốc như băng của Lăng Kiếm rốt cục chảy, trong cổ họng cũng có chút nghẹn ngào.
Lăng Thiên thả hồn nhìn mây trắng đang nhẹ nhàng bay lượn trước mắt. tựa hồ như những con thoi đang qua lại bên hông mình. Tựa hồ nơi mình đang đứng là tiên cung ở thượng giới. Không khỏi khẽ mỉm cười, nụ cười hư vô, như có như không. Trong đầu đột nhiên nhớ đến một đoạn nhạc:
Đại đích tại ngã cước hạ
Quốc kế chưởng ngã thủ trung
Na cái tái cảm đa thuyết thoại?
Di bình lục quốc thị thùy?
Na cá thống nhất xưng phách?
Thùy nhân chiến tích cao vu cô gia?
Tại thượng
Chư quân
Trẫm chi giang sơn mỹ hảo như họa;
Đăng sơn đạp vụ
Chỉ thiếu tiếu mạ
Xá ngã thùy kham khoa?
Tần thị thủy
Nhân tại thứ
Đoạt liễu vạn thế tiêu sái.
Thạch khắc
Tồn hãn thanh.
(Đây là ca khúc chính của vỡ kịch truyền hình "Tần Thủy Hoàng". Nếu có hứng thú bằng hưu có thể nghe một chút - Tác giả)
(Dịch thô:
Dưới chân ta là trời đất mênh mông
Trogn tay ta cầm quyền đất nước
kẻ nào còn dám nhiều lời?
Ta sẽ san bằng quốc gia kẻ đó
Người nào thống nhát xưng bá?
Chiến tích của ai cao hơn cô gia?
Ở trên chư quân
Giang sơn của trẫm tươi đẹp như tranh vẽ.
Đạp lên
Chỉ tay lên trời cười mắng
Trai ta ai dám khoe khoang?
Tần thuở sơ khai
Người ở đây
Đoạt lấy muôn đời tiếu sái
Khắc lên đá
Lưu danh sử sách
Tán dương ta oai phong như thế nào).
Lăng Thiên cảm thấy bội phần say sưa. Tiếng ca lan truyền khắp nơi này vốn chỉ thuộc về ký ức. Một lần nữa quay trở lại trong đầu hắn. Là khí phách tuyệt thế.
Lăng THiên nhéch môi, phong duệ trong mắt hắn, vào khoảnh khắc này. Kinh thiên tuyệt thế.
Để cho Lăng THiên ta đứng đây, đoạt lấy tiêu sái muôn đời. Khiến cho hết thảy người đời sau, đều tán dương ta oai phong như thế nào đi.
***
Đông Triệu đã loạn thành một mớ rối tung.
Đầu tiên là ĐÔng Phương Kinh Lôi vượt ra khỏi dự liệu của chúng nhân, cường thế đoạt lấy chức vị gia chủ của Đôgn Phương thế gia. Tiếp đó lấy thủ đoạn lôi đình quét sạch những thế lực đối lập. Khi chúng nhân đều nghĩ rằng, Đông phương Kinh Lôi tất nhiên sẽ an phận một đoạn thời gian, nghỉ ngơi dưỡng sức, yên lặng phát triển thực lực, thì cử động tiếp theo của Đông Phuowng Kinh Lôi làm cho tròng mắt của chúng nhân lần thứ hai muốn rớt ra ngoài.
Không ngờ tiếp đó hắn lại kéo theo toàn bộ binh mã của Đôgn Phương thế gia, công nhiên tạo phản. Đây rõ ràng là cử chỉ cuồng vọng không biết sống chết. Trong mắt chúng nhân, không thể ngi ngờ là tự chịu diệt vong.
Nhưng càng thêm không hợp lệ lẽ thường còn có chuyện, người xưa nay luôn nhàn tản không giành phú quý với người đời, Tam Tam công tử Ngô Tam tam, đệphú thương nội đô Đông Triệu, không ngờ lựa chọn táng gia bại sản ủng hộ Đông Phương Kinh Lôi. Mà khi hai nhà hợp lại thành một, tuyệt không phải đơn giản như một cộng một bằg hai. Một mạch phát sinh ra thực lực cực mạnh như phản ứng hóa học. Bằng thực lực cường thê trực tiếp đánh đuổi ĐÔng Phương Minh Nhật hoàng đế của Đông Triệu ra khỏi đô thành.
Tiếp đó song phương triển khai một loạt những trận đại chiến. Qua một hồi giằng co, Đôgn Phương Kinh Lôi lợi dụng lực lượng tích lúy của Đông Phương thế gia, cùng với sự hỗ trợ tài lực rộng rãi của Tam Tam côgn tử. Tựa như một quả cầu tuyết càng lăn càng lớn. Hưởng ứng đầu tiên là mấy thành thị ở xung quanh, phàm là những tướng lĩnh lệ thuộc Đông Phương thế gia, đều vũ trang khởi nghĩa. Hầu như mỗi một thành thị đều phân thành hai phương nhân mã chiến đấu với nhau. Đều máu chảy đầu rơi. Trong lúc nhất thời, bên trong biên giới Đông Triệu, không đâu không có khói lửa loạn lạc.
Sau ba ngày, lực lượng một gia tộc thủy chung không thể so sánh với một quốc gia. Đầu tiên là Tam Tam công tử bỏ nhà thất tung. Sau đó Đông Phương Kinh Lôi bị đuổi ra khỏi đô thành. Nhưng thế lực sở thuộc Đông Phương thế gia, lại như côn trùng trăm năm, chém không chết, một đường giết chóc cướp đoạt, tựa như châu chấu quá cảnh. Mang theo loạn cực không dứt, một đường đi về phía Tây.
Ở phía Thừa Thiên, đại quân Trầm Như Hổ cũng đột nhiên giữa lúc đó bắt đầu di chuyển. Đầu tiên là phân ra ba vạn nhân mã tinh nhuệ. Nhắm đến phương hướng mà Đông Phương Kinh Lôi chạy trốn. Tinh kỳ phấp phới, cường thế giết đến. Án theo an bài của Lăng Thiên công tử nhất thiết phải tiếp ứng nhân mã của Đông Phương Kinh Lôi.
Quyển 6