"A, thảo nào." Lê Tuyết bừng tỉnh đại ngộ nói: "Thảo nào vào ngày muội kết hôn Mộng Nhi luôn luôn quan hệ không tệ với muội dĩ nhiên không xuất hiện. Nguyên lai đến cuối cùng của chuyện này, nàng ta lại là người giành được thắng lợi lớn nhất. Ha ha, Thật mĩa mai thay, Thực sự là thề sự vô thường mà, Không, nàng ta trở thành người giành được thắng lợi cuối cùng, là rất nên. Vào lúc huynh cần sự trợ giúp nhất, nàng ta đã trợ giúp huynh, Muội cũng lợi dụng thân phận của nàng ta để chiếu cố huynh, Không có nàng ta, Huynh không có cơ hội báo thù thành công, Tất cả những thứ ấy, nàng ta đều nên được"
"Vốn tưởng rằng, chết chắc rồi, nào đâu biết rằng, hoàng tuyền lộ trong truyền thuyết, không ngờ lại thật sự tồn tại, Mà khi ở trên hoàng tuyền lộ, không ngờ muội được gặp huynh! Hơn nữa huynh còn chính miệng nói là: " huynh tha thứ cho muội!
" Khuôn mặt đau khổ của Lê Tuyết mang theo nét mừng rỡ, hạnh phúc nói: "Lúc đó muội vui mừng vô cùng mà khóc, ở ven đường khóc một hồi, sau đó lại thấy huynh ở bên cạnh gọi tên muội muội liến chạy đến. Thiên ca, từ khi muội mười ba tuổi, đó cũng là đầu tiên huynh gọi tên muội, Tuyết nhi, lại là trên hoàng tuyền lộ!
"
" Muội vẫn hi vọng một ngày nào đó, hi vọng huynh tha thứ cho muội, hi vọng có thể được ở cùng với huynh, Cuối cùng muội cũng chờ được ngày đó. cho dù chỉ là linh hồn muội cũng muốn được ở cùng với huynh, Thiên ca, đặc biệt khi huynh gọi tên muội khi đó, huynh biết không? Lòng muội tràn ngập vui mừng. Muội chờ đợi bao lâu cuối cùng cũng thực sự được!
"
"Lúc đó muội vội vàng đáp ứng, nhưng huynh không nghe thấy, sau khi huynh Chạy xa thật xa mới quay đầu nhìn muội, sau đó muội chạy đến chỗ huynh, muội đã nghĩ huynh sẽ đi về phía muội nhưng lại không phải thế, Tiếp đó chỉ thấy huynh xoay tròn rồi chợt biến mất không thấy đâu nữa
"
" Muội sốt ruột muốn chết, không tìm được huynh phía trước cũng không có huynh, muội nghĩ huynh ở phía sau nhưng lại không thể đi lùi về phía sau được, đành học theo huynh xoay người lùi về phía sau không ngờ, khi tỉnh lại, đã nằm trong bụng mẹ ở thể giới này rồi...
"
"Từ khi muội đến thế giới này, muội tin rằng huynh cũng ở đây, muội thưc sự rất muốn đi tìm huynh nhưng muội lại không dám, muội lo sợ. Hết lần này đến lần khác muội do dự, cuối cùng muội chờ sau khi hàn băng thần công đại thành, có thể giúp được huynh sẽ đi tìm huynh, Mà muội cũng biết, khi huynh ở trên thể giới này, nhất định sẽ tỏa sáng rực rỡ. Bởi ngày đó, khi muội bị bệnh cũng từng xem qua rất nhiều tiểu thuyết huyền huyễn xuyên việt, muội biết ưu thế của
"xuyên Việt" lớn như thể nào, hơn nữa cũng biết năng lưc của huynh Cho nên, muội trốn ở trong thâm sơn cùng cốc, muội sợ, muội thật sự rất sợ, vạn nhất nều như muội xuất hiện trên thể giới này, không khống chế được bản thân sẽ đoạt đi vinh quang của huynh, huynh sẽ không thích muội, muội càng sợ hơn đó là, vạn nhất... Vạn nhất thế giới này lại không có huynh..
"
" Muội thật may mắn ông trời thương Xót, khi muội lớn lên, không biến muội thành một kẻ quái dị, cũng thật may mắn bởi vì thế giới này có huynh, chúng ta không ngờ lại ở chung một thế giới, càng may mắn chính là, kiếp này chúng ta không có nữa điểm quan hệ huyết thống, Mãi đến ngày hôm đó, khi muội ra ngoài hái thuốc lại thấy huynh bị truy sát...
"
" Muội vốn định cứ như thế theo huynh vĩnh viễn không nhắc tới thân phận của muội, cứ nhự vậy thu được sự thừa nhận của huynh, trở thành thê tử của huynh, cho dù trở thành tiểu thiếp của huynh cho dù là thị nữ, muội cũng rất thõa mãn rồi, Nhưng cuối cùng, từ một thân võ công và thân pháp của muội huynh lại nhin ra,
"
Lê Tuyết si tình nhìn Lăng Thiên trong mắt nàng, tình ý như biển rộng, cũng mang theo một tia oán hận: "Nhưng huynh là tên đầu heo, dĩ nhiên lại muốn tìm một người khác ở thể giới này để gả muội đi! Hơn nữa huynh lại còn trêu hoa ghẹo nguyệt, trêu chọc nhiều tuyệt sắc mỹ nữ như vậy. Càng đáng giận chính là, không ngờ huynh lại cho muội một cái danh phận không rõ ràng để an ủi những người trong lòng! Huynh huynh huynh.. Huynh thực làm muội tức chết! Hôm nay huynh còn đánh vào chỗ kia của muội, còn nói cái gì là thủ đoạn của ca ca giáo huấn muội muội,.."
Lê Tuyết khóc hu hu chui vào trong lòng Lăng Thiên tựa hồ ủy khuất hai kiếp, trong khoảnh khắc này được phát tiết ra toàn bộ, khóc đến mức muốn toàn thân hóa thành không khí bay đi, Trong lòng Lăng Thiên lúc này tựa như quay cuồng không dứt, nhất thời không biết trong lòng mình đến tột cùng là cảm giác gì, nhìn tấm thân như ngọc như hoa lê trong mưa đang khóc trong lòng mình Lăng Thiên cảm thấy trái tim mình đang bị không ngừng co thắt đau đớn
Phụ nàng một đời, bỏ lở một đời, nay tái sinh còn muốn bỏ qua lần thứ hai hay sao? còn có thể đủ nhẫn tâm cô phụ tình ý như biển này hay không đây? Nàng ấy đã theo mình xuyên việt đến đây, mình nên làm như thế nào? Thực sự muốn gả nàng cho người khác ư? Tự hỏi lòng mình liệu bỏ được hay không? Lăng Thiên thở dài một tiếng, thương tiếc nhìn tấm thân mềm mại vẫn đang không ngừng run rẩy co quắp của người ngọc, đôi cánh tay, không kiềm chế được lòng mình ôm chặt lấy bờ eo nhỏ nhắn của nàng
Lê Tuyết rên lên một tiếng, nhất thời cảm giác được lực đạo của Lăng Thiên, ngẫng đầu lên, ánh mắt bỏng cháy nhìn Lăng Thiên đột nhiện nhón đầu mũi chân gắt gao hôn lên đôi môi của hắn. Môi hai người chạm vào nhau, Lăng Thiên nhất thời cảm giác được trên đôi môi lạnh lẽo của Lê Tuyết, có một vi mặn chát nhàn nhạt, đó chính là vị đạo của nước mắt, trong lòng chấn động, cuối cùng ôm chặt lấy nàng, điên cuồng đáp trả.
Toàn thân Lê Tuyết run rẩy từng chập, cảm thấy mỹ mãn đưa sát vào trong lòng Lăng Thiên lặng lẽ nhắm hai mắt lại, nơi khóe mắt từng giọt nước mắt lặng yên chảy xuống. Một lúc lâu,..Lăng Thiên thở dài giống như là thở phào nhẹ nhõm nói: "Thật ngại!"
Đáp lại hắn là một đôi tay nhỏ bé trắng nõn nắm chặt lại, vô lực gõ hai cái trên ngực hắn biểu thị sự hờn dỗi của chủ nhân nhỏ bé,
Tiếp đó, Lăng Thiên lần thứ hai cúi đầu,,,
sau một đoạn thời gian đủ để cho cả voi cũng hít thở không thông.. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
TruyệnFULL.com chấm cơm.
Đầu tóc rối bời, Lê Tuyết từ trong lòng Lăng Thiên dãy ra vẻ mặt đỏ bừng như say rượu thở gấp gáp, bộ ngực sữa kịch liệt run rẩy, ánh mắt mê ly như sương mù, một tay vô lực đặt trên ngực Lăng Thiên vẻ mặt tràn ngập vẻ mỹ mãn vì hạnh phúc và t mãn Lăng Thiên cười ha hả, Lê Tuyết nhất thời cảm thấy lồng ngực của Lăng Thiên rung động rất nhỏ, không khỏi mắc cở đỏ mặt, đấm nhẹ hai cái lên ngực Lăng Thiên, Lê Tuyết lúc này, nếu để cho đám người Lăng Kiếm nhìn thấy, tất nhiên sẽ thất kinh ngay tức khắc. Tiểu nữ nhân ôn nhu như nước, một mảnh nhu tình này, thực sự chính là ma nữ mà ở trong biệt việt người gặp người sợ hay sao?
Lăng Thiên khẻ nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lê Tuyết, áp vào lòng bàn tay mình đặt nhẹ trán mình lên trán nàng, dịu dàng nói: "Tuyết nhi, huynh có chút buồn bực..
"
Toàn thân Lê Tuyết chấn động đột nhiên nước mắt rơi như mưa! Từ sau lần hai người gặp mặt tại thế giới này, Lăng Thiên không bao giờ gọi mình bằng cái tên: "Tuyết nhi", cũng không dùng cái tên ấy để xưng hô với bất kỳ người nào khác, tỷ như nói, chính là Tiêu Nhạn Tuyết. cho dù nhũ danh của Tiêu Nhạn Tuyết là Tuyết nhi đi chăng nữa thì Lăng Thiên vẫn như cũ cương quyết sữa lại. Lê Tuyết biết, mọi chuyện ở kiếp trước, trong đầu Lăng Thiên ngay cả đã qua đi, thời gian quá dài không thể nào nhớ lại được, nhưng trong đầu Lăng Thiên thủy chung vẫn có một thứ cắm rễ, một thứ cắm rễ khó có thể loại bỏ được. Từ việc hắn chưa bao giờ đồng ý gọi mình là Tuyết nhi có thể nhìn ra được.
Hôm nay, cách xưng hô đã từ rất lâu này, rốt cục lần thứ hai xuất hiện trong miệng Lăng Thiên. Điếu này chứng minh rằng, Lăng Thiên đã chân chính bình thường trở lại. Nút thắt lớn nhất trong lòng Lăng Thiên cuối cùng đã hoàn toàn được gỡ bỏ! Mà Lăng Thiên cuối cùng cũng đã tiếp nhận mình rồi!
Quyển 6