Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 624: Chém giết ác liệt trong đêm tối

.

Phía cuối, vài tên đại hán may mắn sống sót cũng coi như ứng biến mau lẹ, quát to một tiếng, mắt kiếm trừng lên, tựa như điên cuồng vọt về phía Lăng Thiên. Lăng Thiên đảo mắt nhìn qua, võ công của mấy người này không ngờ không thấp hơn thiết huyết vệ của mình, trong lòng không khỏi cảm thấy sảng khoái. Sang sảng cười lớn, trường kiếm trong tay vung lên nghênh đón.

Vào khoảnh khắc hắn đưa kiếm nghênh địch, kiếm quang Nhân Kiếm Hợp Nhất của Lê Tuyết cũng mang theo huyến vụ lệch trời cùng với tàn chi toái thể văng ra xẹt đến bên cạnh hắn, dừng lại phía sau lưng Lăng Thiên, thở dốc từng hơi, sắc mặt tái nhợt.

Nội lực của Lê Tuyết so với người khác đương nhiên là có phần tinh sâu, nhưng so với Lăng Thiên, vẫn còn kém một bậc. Tiêu hao kéo dài như thế này, đặc biệt là mỗi một đối thủ đều không quá yếu, một đường giết thẳng đến đây, chân khí tiêu hao quả thực rất lớn! Lấy tu vi tinh sâu của Lăng Thiên, cũng còn có chút cảm giác gần như ăn không tiêu, huống hồ là Lê Tuyết vẫn còn kém Lăng Thiên. Tuy rằng thi triển Nhân Kiếm Hợp Nhất thành công, bảo vệ toàn thân nàng, nhưng tiêu hao đến mức này vẫn làm cho nàng bị đuối sức.

Nếu không phải trong tay là huyền thiết kiếm vốn là kỳ trân tuyệt thế, sợ rằng nàng quả thật chưa chắc đã có thể một đường giết chóc đến tận cuối của đoàn kỵ mã!

Lăng Thiên hoành kiếm ngang ngực, bên người hắn, vài tên đại hán vừa mới nhào đến, đã ngã vào trong vũng máu. Lê Tuyết nhắm mắt điều tức, được hắn bảo hộ vững vàng ở phía trước.

Hai người Lăng Lê đều giống nhau giết ra hai đường máu, trực tiếp khiến cho quân số của đoàn kỹ mã trong nháy mắt giảm mất gần hai trăm người! Không một ai thụ thương! Trong lúc Nhân Kiếm Hợp Nhất được thi triển, không có kẻ nào bị thương, chỉ có người chết, hơn nữa đều là chết không toàn thây!

Đám nhân mã còn lại cấp tốc tụ tập về một chỗ, khuôn mặt mỗi người đều bi phẫn, ánh mắt như muốn ăn thịt người nhìn chằm chằm vào một nam một nữ, bộ dạng như hận không thể ăn tươi nuốt sống hai người họ.

"Ngươi chính là Lăng Thiên?!" Lão giả tóc trắng cắn chặt răng, oán độc nhìn Lăng Thiên.

"Chính là bản công tử của nhà ngươi đây!" Lăng Thiên cười tiêu sái, thân ngọc đứng thẳng lên, nho nhã lễ độ nói: "Các vị lặn lội đường xa đến Thừa Thiên, một đường khổ cực. Lăng Thiên đặc biệt đến đây, cho trọn tình chủ nhà."

"Trọn tình chủ nhà?" Một đại hán mặt đầy râu quai nón chửi ầm ỹ: "Lão tử chửi tổ tông nhà ngươi! Trọn tình chủ nhà cái con bà ngươi! Ngươi là thằng khốn nạn đáng bị băm vằm thành ngàn mảnh!"

Ánh mắt Lăng Thiên lạnh lẽo. Nở nụ cười lạnh lùng: "Không hổ là đại môn phái được truyền thừa ngàn năm. Không ngờ truyền thừa xuống cách chửi mắng rất bài bản nha. Quả nhiên không tệ. Mồm miệng rất lanh lợi đó."

Sắc mặt đại hán râu quai nón tím ngắt. Mở miệng đáp lời một cách mai mỉa: "Lăng Thiên. Ngươi bất quá cũng chỉ là một tiểu tử quần là áo lượt của tam lưu thế gia. Lại dám mở miệng càn rỡ. Thật sự không biết tự lượng sức mình. Ngoại trừ đánh lén từ phía sau ra, còn có thể có bản lĩnh gì nữa!"

Lăng Thiên không hề tức giận. Trái lại cười nói: "Bản công tử có phải là tiểu tử quần là áo lượt hay không? Thiên hạ tự có công luận. Ngược lại có vài kẻ tự cho mình là cao nhân lúc nào cũng chỉ nghĩ đến hào quang từ ngàn năm trước. Rốt cuộc ai là ếch ngồi đấy giếng. Tự cao tự đại đây? Tin rằng thiên hạ cũng sẽ có công luận mà."

Đại hán râu quai nón kia còn định nói tiếp. Thì lão giả tóc trắng ở bên cạnh đã giận tái mặt lớn tiếng trách mắng: "Câm mồm! Còn không lui ra!" Đám người tức thì giãn ra, nhanh chóng chia thành năm đội. Ở phía trước mỗi đội, đều có một lão giả chừng năm mươi tuổi từ trong đám người đi ra. Đứng ở đầu hàng. Ánh mắt nhìn về phía Lăng Thiên, đêu như muốn phún hỏa. Cực kỳ cừu hận. Nguồn: http://truyen360.com

Hơn mười cây đuốc cùng lúc cháy sáng.

Lê Tuyết vẫn ở phía sau lưng Lăng Thiên, thản nhiên khoanh chân ngồi trên mặt đất, tĩnh tâm vận công khôi phục nội lực cực lớn vừa tiêu hao, gần như coi hơn ba trăm địch nhân ở phía đối diện không tồn tại. Loại kiêu ngạo hoàn toàn không coi ai ra gì này càng khiến cho đám người Thiên Thượng Thiên phẫn nộ. Nhưng Lăng Thiên đang ngạo nghễ đứng đó, thân thể cao lớn như một ngọn núi cao hùng vĩ, vững vàng bảo hộ Lê Tuyết ở phía sau lưng. Bị khí thế của hắn bức bách, ở phía đối diện không ngờ không có một ai dám vong động!

Rõ ràng mỗi người đều muốn phải nhanh chóng chém một nam một nữ trước mặt này thành mảnh vụn, nhưng bất luận thế nào thì cũng không một ai dám động! Tình thế cực kỳ khẩn trương, hết sức căng thẳng.

Lăng Thiên lạnh lùng nhìn năm người đứng đầu, cười hắc hắc, ôn tồn nói: "Sao thế này? Không ngờ có đến năm đầu lĩnh cơ đấy? Ha ha, hiện tại chỉ có hơn ba trăm người, lại có nhiều đầu lĩnh như vậy, có tác dụng gì không đây? Vì các ngươi phân phối không đều, cho nên sẽ tranh quyền đoạt lợi. Cứ để ta giúp các ngươi là được. Tin rằng chỉ cần bớt đi hai ba vị, thì nhất định sẽ không xảy ra phân

Sắc mặt mọi người đều nhất tề biến đổi, một lão giả năm mươi tuổi râu mép hoa râm sải chân bước lên phía trước một bước, lạnh lùng nói: "Lăng Thiên, ngươi cũng đáng là một nhân vật, trước trận hai quân, lại chỉ biết khoe miệng lưỡi lợi hại thôi sao?"

Lăng Thiên cười ha ha, nói: "
Có chắc chỉ có miệng lưỡi lợi hại thôi không? Vậy, vừa mới rồi, khi khoe đao sắc kiếm bén, năm vị đại đầu lĩnh uy phong lẫm liệt các ngươi trốn ở chỗ nào đó? Bây giờ đã bị giết thành hai hẻm máu thịt, gần hai trăm người hồn về âm phủ, các ngươi chẳng mảy may mất một cọng lông lại đột nhiên xông ra? Thật sự là võ nghệ cao cường nha. Võ nghệ cao cường dẫn dắt những người ở đây như vậy, thật sự khiến cho người ta cực kỳ bội phục!"

Bên kia, năm lão giả dẫn đầu gần như cùng một lúc mặt đỏ tía tai. Vừa mới rồi hai đạo kiếm quang không thể ngăn chặn cực nhanh công tới, gần như chỉ khẽ chạm liền tử, đụng phải liền vong, tu vi của bọn họ cho dù cao cũng nào dám tiên phong đón đỡ trực diện? Đây chính là tu vi cao nhất của kiếm đạo: "
Nhân Kiếm Hợp Nhất", cho nên ai nấy đều dùng thân pháp với tốc độ cao dị thường chật vật né tránh. Hiện tại lại bị Lăng Thiên không chút khách khí mà nói ra hành vị sợ chết của mình, vô luận có phải là chuyện đột nhiên xảy ra hay không, hoặc là chưa kịp tiếp cận, nhưng lấy thân phận của mấy người bọn họ mà nói, thì trên mặt đều là một mảnh u ám.

Lão giả râu trắng ở giữa cả giận nói: "
Lăng Thiên, hai nhà đối địch cũng tốt, hay là kẻ thù truyền kiếp cũng được, nhưng chung quy phải nói rõ ràng trước rồi mới động đao động thương. Đột nhiên tập kích đê tiện vô sỉ như vậy, còn gọi gì là hành vi của kẻ anh hùng? Không sợ tên tuổi của ngươi xấu đi hay sao?"

Lăng Thiên nheo mắt hỏi: "
Ngươi là vị nào nhỉ?"

"
Lão phu là phó môn chủ Mộng Lăng Tiêu của Thiên Thượng Thiên!" Lão giả râu trắng ngạo nghễ nói, nhìn chằm chằm vào Lăng Thiên: "Ân oán giang hồ của những võ nhân như chúng ta, phải án theo quy củ của võ lâm để xử trí. Lăng Thiên, ngươi cũng là chi trưởng của một thế gia đương đại đều biết, ngươi đột nhiên đánh lén như vậy, lẽ nào không sợ sẽ khiến cho võ lâm thiên hạ chế nhạo hay sao?"

Lăng Thiên khẽ cười nhạt, nói: "
Quả nhiên là thế gia ngàn năm, không cần để ý cũng có ba phần giảo hoạt. Vừa mới rồi các người còn ầm ỹ gọi Lăng gia ta là tam lưuLăng Thiên ta là tiểu tử quần là áo lượt, hiện tại lại trở mặt lôi cái gì là quy củ võ lâm ra với ta?! Thực sự là không biết liêm sỉ! Hơn nữa hiện tại là tranh đoạt thiên hạ, lão tiểu tử nhà ngươi còn vác ân oán giang hồ gì đó ra với ta? Thực sự là cực kỳ buồn cười! Giữa ta và Thiên Thượng Thiên các ngươi làm gì có ân oán giang hồ? Cực kỳ khó hiểu đó."

Lão giả râu trắng có phần tức khí, hét lớn: "
Lẽ nào chỉ một cái tên gọi tranh đoạt thiên hạ, liền có thể tùy ý lạm sát người vô tội phải không?"

"
Thắng làm vua, thua làm giặc! Đó vẫn là chân lý cổ kim." Lăng Thiên mỉm cười chế nhạo: "Tùy ý lạm sát người vô tội? Các ngươi là người vô tội hay sao? Thực sự buồn cười quá đấy! Nếu ta để các ngươi tiến vào thành Thừa Thiên, các ngươi sẽ làm gì đây? Đến lúc đó, người vô tội bị lạm sát chỉ sợ là bách tính của Thừa Thiên chúng ta có phải không? Con mẹ nó, chỉ cho phép các ngươi làm ác, lại không thể chấp nhận việc người khác giết chết các ngươi ư? Lão già, râu mép ngươi cũng dày cả xấp rồi, cũng phải sáu bảy mươi tuổi nhỉ? Ta thực sự rất nghi ngờ, có phải sáu bảy mươi năm qua ngươi đều sống như một con chó hay không đây? Đây là phong phạm của một vị cao nhân Thiên Thượng Thiên sao?!"

Lão giả râu trắng bị một phen nói chuyện của Lăng Thiên khiến cho tức giận, toàn thân run rẩy, nặng nề thở gấp vài hơi, gắt gào nhìn chằm chằm Lăng Thiên, rít lên từng chữ: "
Được! Được! Được! Đã như vậy, cũng đừng trách lão phu thủ đoạn độc ác!" Nói rồi lui ra sau một bước, cất giọng hô lớn: "Phàm là người của Thiên Thượng Thiên, lập tức nhận mệnh dốc sức chém giết! Chém tên tiểu tạp chủng Lăng Thiên này thành ngàn mảnh, vì các huynh đệ của chúng ta mà báo thù!"

"
Báo thù!"

"
Báo thù!..." Liên tục những tiếng rống vang lên, đồng loạt thoát ra từ miệng của hơn ba trăm người, mắt người nào người nấy đều đã đỏ như máu!

Lão giả râu trắng kéo dài thời gian như vậy, đơn giản cũng là vì để cho những đội ngũ bên mình đang hoảng sợ vì bị chém giết kịp phản ứng lại, đồng thời sắp xếp lại trận hình, có thể phát huy ra chiến lực mạnh nhất mà thôi. Chuyện đã tới mức này, ngay cả Lăng Thiên không kích thích hắn, hắn cũng tuyệt sẽ không bỏ qua Lăng Thiên. Quả thật đúng như lời nói của Lăng Thiên, bọn họ đi tới nơi này vốn để báo thù, nếu đi vào thành Thừa Thiên, tất nhiên so với cách làm của Lăng Thiên còn quá phận gấp cả trăm

Lăng Thiên là hạng người thông minh, sao lại không nhìn ra chủ ý của lão bất tử này? Bất quá nếu hắn đã muốn kéo dài thời gian, Lăng Thiên cũng sẽ vui vẻ phối hợp, dù sao vừa nãy Lê Tuyết cũng bị hao tổn quá độ, chưa hoàn toàn khôi phục, nếu như đối phương thực sự bất chấp tất cả xông đến, trái lại có chút phiền phức. Mặt khác, lúc trước hắn đã ước định sẽ gặp Lăng Kiếm ở đây, nhưng đã qua một thời gian như vậy, Lăng Thiên lại vẫn chưa thấy tới, có lẽ có biến cố gì đó cũng chưa biết chừng. Cho nên Lăng Thiên muốn tận lực cấp cho Lê Tuyết và Lăng Kiếm một ít thời gian.

Ở phía sau, Lê Tuyết nhẹ nhàng đứng dậy, hai mắt băng lãnh nhìn ba trăm tên kỵ sĩ ở trước mặt tựa như nhìn ba trăm cỗ thi thể. Nàng vốn không thụ thương, chẳng qua chỉ bị hao tổn quá nhiều nội lực mà thôi. Sau một phen điều tức liền đã khôi phục lại gần như toàn bộ, tuy rằng không thể giống như trước lần thứ hai thi triển tuyệt chiêu "Nhân Kiếm Hợp Nhất", nhưng chỉ giao thủ bình thường, cùng với tự bảo vệ bản thân thì tuyệt đối không thành vấn đề.

"
Giết!" Một tiếng rống lớn vang lên, một gã kỵ sĩ trung nhiên phóng ngựa cầm thương, suất lĩnh năm sáu mươi người, thúc ngựa lên trước, cuồng bạo chạy đến. Một người động thức thì trăm người động theo. Những người còn lại cũng phóng ngựa như bay, tạo thành một vòng vây, xông tới.

"
Muội bên phải huynh bên trái, toàn lực hạ sát thủ, không được phép lưu tình." Lăng Thiên thấp giọng nói. Lê Tuyết khẽ gật đầu một cái, thân thể nhẹ nhàng phiêu hốt nhảy ra ngoài, toàn lực phát động Hàn Băng Thần Công!

Nhất thời mười trượng phạm vi xung quanh người Lê Tuyết, hàn băng thấu xương, dưới sự giao tranh của nóng và lạnh, từng đoàn sương mù cấp tốc lan tràn!

"
A..."

"
Ai? A..." Khi song phương đều chuẩn bị động thủ, những tiếng kêu thảm thiết đột nhiên liên tục vang lên. Ba thân ảnh giống như du long, phân làm ba hướng, một đường cuồn cuộn giết đến. Một tiếng cười ha hả chối tai phát ra: "Rốt cục đã có thể giết một trận thống khoái..."

Hai người Diệp Khinh Trần và bạch y thư sinh tay cầm trường kiếm sáng như tuyết, một đường xung phong tiến đến. Ở phía sau bọn họ, một đám người nghiêng ngả ngã nhào xuống, lăn lộn sang

"
Không ngờ là người của Vô Thượng Thiên?!" Lão giả râu trắng tức giận đến mức mũi thở phập phồng. Trăm vạn lần không thể ngờ được, khi đang phải đối mặt với hai sát thần, phía sau lại còn bị địch nhân ngàn năm đâm một đao chí mạng.

"
Tam sư đệ, tứ sư đệ, cửu sư đệ, mau dẫn người ngăn cản ba tên kia, giết không tha! Không được để bọn xông vào làm rối trận hình."

Ba gã đại hán dẫn đầu đồng than đáp ứng, búng thân bay thẳng đến như sao băng.

"
Giết không tha? Mộng Lăng Tiêu, hai mươi năm không gặp, công phu của ngươi không chút tiến bộ, nhưng khẩu khí thì quả thực đúng là cóc ngáp - thật là lớn lối!" Trường kiếm của bạch y thư sinh chẳng mảy may vì tức giận mà thu hồi, bị một chùm huyết vũ bám lấy, tiếp đó lại đâm ra, đâm ra một mảnh huyết hoa: "Chỉ bằng các ngươi ư? Thực là năm mơ. Lão phu chỉ tới đây để luyện kiếm cho nóng người mà thôi."

"
Bạch Chấn Đình, ngươi là một lão thất phu!" Lão giả râu trắng tức giận chửi rủa ầm ỹ.

"
Bạch Chấn Đình? Thực sự là tên rất hay." Lăng Thiên tủm tỉm cười: "Thảo nào hắn vẫn không chịu nói ra tên của mình, hóa ra là thế."

Nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Lăng Thiên, Lê Tuyết có phần khó hiểu, mang theo kiếm quang chói mắt, dừng lại bên cạnh hắn, không ngại mà hỏi một câu: "
Hóa ra là thế cái gì?"

"
Bạch Chấn Đình đó." Lăng Thiên cười xấu một tiếng, cười tà nói: "Vừa trắng vừa rung động vừa ngửa ra ấy, há há há, cái tên này thực sự làm cho thú huyết của huynh sôi trào mà!"

"
Hạ lưu!" Hung hăng để lại một tiếng, vẻ mặt Lê Tuyết đỏ bừng lại giết ra ngoài, lần này rốt cục không thèm quay đầu lại, trong lòng thầm tức giận mắng chửi, nam nhân quả thực có một nửa dưới là động vật. Người ta có một cái tên khí thế như vậy, lại bị Lăng Thiên xuyên tạc thành một bộ tiểu thuyết đồi trụy, không có chút liên quan nào đến cái tên kia nữa.

"
Bạch Chấn Đình... Hạ lưu..." Vẻ mặt Lăng Thiên đậm nét cười quái dị, thầm tự nhủ: "Đọc ngay lúc này thì thật là mỹ diệu

Hơn mười đại hán vọt tới bên cạnh hắn, ai nấy đều có chút khó hiểu, tiểu tử này tránh không tránh, né không né cũng coi như không có gì, sao lại còn có vẻ mặt tươi cười thế kia?

Lăng Thiên rốt cục định thần lại, Liệt Thiên Kiếm mang theo một loạt quang hoa bay xéo ra ngoài, hai gã đại hán chỉ cảm thấy trong tay nhẹ bẫng, đao kiếm đã biến thành bốn đoạn gẫy nát, tiếp đó cổ họng mát lạnh, tức khắc ngã khỏi lưng ngựa. Trong lúc ấy Lăng Thiên sớm đã đại khai sát giới ở phía sau hai người họ!

Bóng trắng chợt lóe, Mộng Lăng Tiêu lăng không bay lên sau đó hạ xuống, rơi xuống trước mặt Lăng Thiên, trường kiếm huyễn hóa thành bảy tám kiếm ảnh, chém thẳng xuống đầu Lăng Thiên. Lăng Thiên không tránh không né, vẩy kiếm lên trên. Keng một tiếng, thân thể Lăng Thiên nhoáng lên, lui lại phía sau nửa bước, thuận tay chém đứt luôn hai chân trước của một con ngựa, lại khẽ trở tay, chém kỵ sĩ rớt từ lưng con ngựa đó xuống.

Mộng Lăng Tiêu bị chấn động, giữa không trung lộn người định thân, tiếp đó lại thêm một đạo ánh sáng rực rỡ từ trên trời bay xuống.

Từ một kiếm vừa mới rồi, Lăng Thiên đã nhận biết rằng, trường kiếm trong tay lão nhân kia chắc hẳn không phải là vật tầm thường, hơn nữa nội lực có phần thâm hậu, sợ rằng có thể quấn lấy mình tranh tài vài chiêu, nếu là bình thường thì cũng không có gì để nói, nhưng lúc này thủy chung là địch đông ta ít, bản thân mình vốn là phương có ưu thế về lực sát thương, nếu thực sự để hắn quấy rối, sợ rằng đại cục sẽ bất lợi.

Thân thể co lại, nhắm phía bên cạnh, lóe lên rồi biến mất, thuận thế lần thứ hai tiến vào trong đoàn người. Một con ngựa lại hí thảm một tiếng rồi ngã xuống. Thân hình Lăng Thiên như gió lốc, khi trái lúc phải, chợt tiến chợt thối, tuyệt không dừng lại dù chỉ trong chốc lát, tận lực chui vào những chỗ đông người,hơn nữa cứ tiến vào đâu, thì tức khắc có vài mạng người biến mất ở đó.

Mộng Lăng Tiêu rống lên giận dữ, đuổi phía sau Lăng Thiên, nhưng luôn chỉ kém một bước, không sao ngăn chặn được thân hình của Lăng Thiên, chỉ còn cách lớn tiếng mắng chửi đầy tức giận và cấp bách. Lăng Thiên không buồn bận tâm, dù sao hết thảy người ở xung quanh đều là địch nhân, tâm tình thoải mái mà đại sát tứ phương, tuyệt không lo sẽ giết lầm người. Nhưng Mộng Lăng Tiêu thì lại không thể như vậy. Sóng người cuồn cuộn đều là môn hạ đệ tử cùng với những thuộc hạ trung tâm, chẳng lẽ mình cũng không chút cố kỵ giống như Lăng Thiên hay sao? Từ lúc đó, sóng người của Thiên Thượng Thiên trở thành trở ngại cực lớn đối với tốc độ của Mộng Lăng Tiêu! Kỳ thực, đấy chính là mục đích của Lăng Thiên. Hắn làm như vậy có thể kiềm chế một người có sức chiến đấu cực mạnh của địch quân, giảm bớt áp lực từ đối phương, đồng thời có thể khiến cho đối phương thấp thỏm, tức giận mà nóng nảy. Bằng không với khinh công của Lăng Thiên, Mộng Lăng Thiên sao có khả năng so bì cùng hắn!

Bên kia, Lê Tuyết đã hoàn toàn chìm vào trong sương trắng, nhiệt độ không khí bốn phía liên tục giảm xuống. Nguyên bản ở hướng đối diện với Lê Tuyết, vào lúc này Diệp Khinh Trần đã sớm thay đổi phương hướng, cùng xuất thủ một chỗ với bạch y thư sinh.

Diệp Khinh Trần cũng không phải kẻ ngốc. Sau khi Lê Tuyết phóng xuất sương trắng, khu vực đó đã trở thành của riêng của nàng. Bất luận là kẻ nào đi vào, võ công dù cao tới đâu cũng chẳng khác nào mắt bị bôi đen, Diệp Khinh Trần cũng không nguyện ý đi vào đó làm người mù, tuy rằng hắn vốn là một tương sĩ.

Trong một mảnh sương trắng dày đặc, không ngừng vang lên những tiếng kêu thảm thiết, một tiếng rồi lại một tiếng, có thể thấy được người hạ thủ cấp tốc đến mức nào. Khi nghe được rõ ràng những tiếng kêu than ấy, toàn thân Diệp Khinh Trần dường như mọc mụn. Ai có thể lường trước được, thiếu nữ yểu điệu tựa hồ ôn nhu hiền thục kia, lại có thể là một mẫu người tàn nhẫn, sát nhân như ma như vậy?

Diệp Khinh Trần tự hỏi, cho dù là mình đối mặt với một đám lợn, chỉ sợ cũng chưa chắc đã có thể so sánh được với tốc độ giết người mau lẹ của nha đầu kia. Hơn nữa mỗi lần hạ thủ giết người đều cực kỳ mạnh tay! Lại đảo mắt nhìn nhanh về phía Lăng Thiên, trong lòng Diệp Khinh Trần thầm nói: thực sự là động vật họp theo bầy, tiểu thử Lăng Thiên này không hổ là biến thái, ngay cả lão bà của hắn cũng là loại biến thái nốt.

Về phần tiều phu mặt đen, trong hai tay hắn lúc này đang nắm chặt một đôi tuyên hoa đại phủ sáng bóng, gần như to bằng nửa cánh cửa. Một khi huy vũ lên, quả thực chính là một guồng nước có vạn mũi đao nhọn, tả xung hữu đột, hò hét ầm ỹ, đánh nhau kịch liệt, trong ba người của Vô Thượng Thiên, lực sát thương của hắn khả quan nhất. Tuy rằng so ra vẫn còn kém Lê Tuyết và Lăng Thiên, nhưng con số cũng đã khá hãi nhân rồi. Chỉ trong chốc lát công phu đã có hơn ba mươi người tử thương trong tay hắn.

Phía xa xa, một đạo nhân ảnh màu đen tựa như lợi tiễn rời dây cung, cực nhanh bay đến. Từ rất xa đã nghe tiếng quát giết từ bên này, tốc độ của nhân ảnh đó lập tức tăng lên, sắc mặt nguyên bản bình thản, trong lúc cấp tốc bôn ba này, chậm rãi biến thành vẻ chết chóc lạnh lùng không gì sánh nổi. Trường kiếm bên hông cũng phát ra kiếm minh thanh thúy (kiếm minh: tiếng kêu của kiếm), tràn ngập khí thế sát phạt! Thật giống như bảo kiếm có linh hồn, đang nôn nóng được tham dự vào trong trận giết chóc kia.

Lăng Thiên cười ha hả, không ngừng đùa giỡn Mộng Lăng Tiêu, bộ pháp dưới chân linh hoạt vạn phần biến ảo, thường thường là đợi đến khi Mộng Lăng Tiêu đuổi đến gần hắn, chuẩn bị ngăn chặn hắn, thì hắn đột nhiên tránh né cực nhanh. Mà cứ mỗi lần một truy đuổi như thế, lại có thêm mấy người chết dưới kiếm của Lăng Thiên.

"Lăng Thiên, nếu còn là nam nhân, mau đứng lại cho lão phu, lão phu một chọi một với ngươi, tử chiến một trận!" Mộng Lăng Tiêu sớm đã tức giận đến mức ngũ tạng bị thiêu đốt! Bộ dạng phiêu nhiên xuất trần lúc đầu đã sớm không thấy đâu nữa, nghiến răng nghiến lợi, cặp mắt đỏ xọng. Đối phương dẫn dụ mình chơi trốn tìm, luôn chỉ kém một khoảng cách chừng nửa bước chân, nhưng ngay sau đó liền thấy đám môn hạ đệ tử của mình phun máu phơi thây. Loại tư vị này, cho dù là ai cũng sẽ không dễ chịu.

"Lão già quên đi thôi, mình ta chống ba trăm người, các ngươi còn không chiếm được thượng phong, còn muốn công tử một đấu một với ngươi sao? Không phải là ngươi uống nhầm thuốc mà hồ đồ đấy chứ? Còn bản công tử có phải là nam nhân hay không, ngươi có dám chắc hay không đấy? Ngươi cho rằng ngươi là mỹ nữ phong hoa tuyệt đại hay sao??" Lăng Thiên cay nghiệt dị thường nói, thân thể tuyệt mỹ lướt đi, xẹt qua trước mặt Mộng Lăng Tiêu cách chừng năm thước(1 thước Trung Quốc = 1/3 m), bốp một chưởng, đánh nát đầu một người, trong khoảnh khắc máu tươi bắn tung tóe, Lăng Thiên thậm chí còn khoa trương mà vặn người ưỡn ẹo, lách thân tránh khỏi.

"Lăng Thiên! Ngươi một mực nhu nhược, ngươi là một tên tiểu nhân đê tiện! Ngươi là một tên hỗn đản!" Mông Lăng Tiêu tức giận muốn thổ huyết, tròng mắt trợn trừng thiếu chút nữa lòi ra ngoài. "Có gan thì đến chỗ lão phu, tận lực chọn lựa những tiểu bối võ công thấp kém làm đối thủ, ngươi... ngươi còn là bá chủ một phương nữa hay không?"

Lăng Thiên cười dài chém ra một kiếm, quay đầu lại trừng mắt nhìn Mộng Lăng Tiêu: "Tiểu bối? Lão già kia, ngươi phải nhận thức cho rõ ràng. Chỉ nhìn qua cũng biết mỗi người bọn chúng đều lớn hơn ta hai ba mươi tuổi đó, bản công tử lấy ít địch nhiều, đối phó với bọn chúng không ngờ lại trở thành khi d tiểu bối sao? Những người của Thiên Thượng Thiên truyền kỳ đều ăn nói rất thú vị đó, hà, bình thường đều là cười đùa, tâm tình thư thái nha. Không trường thọ cũng không được nhỉ!"

Lăng Thiên trưng ra vẻ mặt bội phục, vù một tiếng vòng ngược trở lại, xuất thủ cực nhanh ngay trước mắt Mộng Lăng Tiêu, sau đó trừng mắt nhìn hắn rồi nói: "Ngươi nói có phải không? Lão bất tử? Bất quá trường thọ cũng không tốt đâu, quá lãng phí lương thực. Ngày hôm nay bản công tử đành làm chút chuyện tốt, tiễn ngươi về với tổ tiên!" Nói xong cười ha ha, lắc mình trở ra, vừa vẹn né khỏi hơn mười chưởng mà Mộng Lăng Tiêu vừa phi kích ra.

Vẻ mặt Mộng Lăng Tiêu đỏ bừng, đột nhiên hú dài một tiếng, thân thể bắn lên, xoay tròn giữa không trung, trường kiếm không ngừng nuốt nhả, một đạo ánh sáng rực rỡ đột nhiên thành hình, tuôn ra những ánh sắc nhọn, với tốc độ nhanh gấp vài lần, với thế không thể kháng cự, vọt đến chỗ Lăng Thiên.

"Mẹ kiếp! Nhân Kiếm Hợp Nhất? Ngươi cũng lĩnh hội được sao?" Một câu nói của Lăng Thiên khiến cho người thi triển ra kiếm thuật chí cao Nhân Kiếm Hợp Nhất là Mộng Lăng Tiêu tức giận gần chết, gần như lao thẳng xuống mà tới.

Cái gì là ta cũng lĩnh hội được? Lẽ nào ta không được phép lĩnh hội hay sao? Lẽ nào trên đời này chỉ cho phép một mình ngươi lĩnh hội?

"Quá mức ghê gớm rồi!" Lăng Thiên thoáng duỗi lưỡi nói ra một câu, tốc độ lại tăng lên, tả xung hữu đột theo lộ tuyến hình chữ S, mỗi bước chân bước ra, chung quy đều trốn phía sau lưng một gã đệ tử của Thiên Thượng Thiên, hoặc là lấy tay đẩy, hoặc dùng vai khiêng, hoặc là bắt lấy cái mông, liền xô một gã đệ tử của Thiên Thượng Thiên bay lên khỏi mặt đất, bắn thẳng vào kiếm quang rực rỡ tựa như thiêu thân lao vào đống lửa.

Trong kiếm quang, mặt Mộng Lăng Tiêu căng ra, tím ngắt, gắt gao cắn răng, mặc cho hết tên đệ tử này đến tên đệ tử khác đụng vào kiếm quang của mình, tan xương nát thịt, nhưng tuyệt không có ý dừng lại dù chỉ một chốc lát.

Hắn biết Lăng Thiên muốn dùng loại phương pháp này để tiêu hao nội lực của hắn, khiến tuyệt chiêu của hắn ngừng hẳn lại. Nhưng lúc này hắn đã quyết tâm. Chiêu Nhân Kiếm Hợp Nhất này cực kỳ tổn hao nội lực, cho dù lấy công lực tinh sâu của Mộng Lăng Tiêu, cũng chỉ đủ để tiêu hao một lần mà thôi. Nếu miễn cưỡng thi triển thêm một lần nữa, sợ rằng Mộng Lăng Tiêu sẽ gặp phải dầu hết đèn tắt.

Cho nên thà rằng giết nhầm đệ tử bản môn, hắn cũng muốn bắt lấy Lăng Thiên cổ vũ tinh thần chúng đệ tử! Cho đến lúc này, Mộng Lăng Tiêu đã căm hận Lăng Thiên tận trong cốt tủy!

Không giết Lăng Thiên, thề không bỏ qua.

Hết lần này tới lần khác, tiểu tử này trơn như cá trạch, rõ ràng thân hoài võ công không kém gì mình, nhưng lại tránh không chiến, nhất nhất sát hại người bên mình ngay trước mắt mình. Cho dù có nhẫn thế nào thì cũng không thể nhẫn được nữa! Nhất là tốc độ của hắn, khi trước mình một đường chậm hơn hắn, còn lúc này mình đã sử dụng tuyệt kỹ Nhân Kiếm Hợp Nhất, tốc độ ít nhất tăng gấp hai lần bình thường, nhưng vẫn cứ chậm hơn một bước. Sao có thể như vậy chứ?! Hắn đâu có biết, Lăng Thiên thủy chung vẫn chưa thi triển ra thân pháp có tốc độ tối cao của bản thân, chỉ là đang cố ý đùa giỡn hắn mà thôi!

"Ha ha... Mộng Lăng Tiêu Mộng đại chưởng môn quả thật là thần công tái thế nha. Chém giết đệ tử của mình giống như người ta dùng dao thái rau, cực kỳ thống khoái lâm li. Lăng Thiên ta bội phục bội phục. Hóa ra kiếm thuật của Thiên Thượng Thiên đều là dùng máu tươi của người nhà để luyện thành, quả nhiên không hổ là truyền kỳ ngàn năm!? Ha ha, ha ha ha." Lăng Thiên ầm ỹ cười lớn, thanh âm cực kỳ vang vọng, đồng thời đá ra ba cước cực nhanh, lập tức lại có ba đệ tử của Thiên Thượng Thiên không tự chủ được bay thẳng về phía Mộng Lăng Tiêu.

Chúng nhân trong cuộc hỗn chiến nghe thấy tiếng cười vang vọng khắp chiến trường của Lăng Thiên, đều quay đầu nhìn lại, lại vừa lúc nhìn thấy ba gã đệ tử của Thiên Thượng Thiên chỉ nháy mắt biến thành một đám huyết nhục trong kiếm quang của Mộng Lăng Tiêu, không khỏi ồn ào một trận.

Quyển 6

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất