Liên Hoa Bảo Giám

Chương 10: Công Chúa, Đừng Bắt Ta Hôn Nàng



"Hắn cự tuyệt rồi? Trời ạ! Hắn cự tuyệt hôn công chúa Yuna?"

Trong đại thính, các thiếu niên quý tộc đều há hốc mồm, đến cả Steven cũng trợn tròn mắt nhìn Đỗ Trần với ánh mắt khó hiểu.

Đỗ Trần vẫn cười cười, quay người cầm một ly rượu đỏ trên bàn, từ từ thưởng thức, dường như ly rượu này, còn hấp dẫn hơn cả thiếu nữ đối diện.

Chẳng còn cách nào, ai bảo Đỗ Trần luyện đồng tử công.

Hắn cũng là một người đàn ông bình thường, thấy người đẹp là động lòng, nhưng mà động lòng rồi thì dễ mắc sai lầm, mà một khi đã mắc sai lầm, Liên Hoa Bảo Giám sẽ chẳng nể nang biến Đỗ Trần thành thái giám.

Hơn nữa Liên Hoa Bảo Giám quy định Đỗ Trần không được gần gũi nữ sắc, cái tiêu chuẩn gần gũi nữ sắc này là thế nào? Dù gì phát minh ra bộ công pháp này là cổ nhân, quy củ thời xưa rất nghiêm ngặt, quy định giữa nam nữ nhiều không đếm xuể, nhỡ đâu hôn phụ nữ cũng tính là gần gũi nữ sắc thì sao?

Hắn không dám mạo hiểm làm thử, dù sao điều đó cũng quan hệ tới giới tính chung thân của hắn.

Vì thế Đỗ Trần đối đãi với phái nữ, đặc biệt là những người xinh đẹp chỉ có một thái độ - giả mù giả điếc, Đỗ Trần không muốn phạm sai lầm.

Nét mặt Yuna có mấy phần ngượng ngùng, nhưng cũng cười trừ: 
"Ta là Yuna, trưởng công chúa đế quốc, rất vui được biết ngài, Francis, St. Shigeru, Kain."

Những người hiểu lễ nghi quý tộc đều hiểu, một vị quý tộc gọi đầy đủ tên họ của một vị quý tộc khác, chính là biểu thị sự bất mãn, nhưng Đỗ Trần làm sao hiểu điều đó? Hắn còn chưa học được lễ nghi của thế giới này.

Tuy thế Đỗ Trần vẫn ho khan một tiếng, phản ứng lại, câu nói vừa rồi của hắn rất không nể mặt Yuna, hắn đưa ly rượu lên, một hơi cạn sạch: 
"Công chúa Yuna, ta xin dùng ly rượu này để bồi tội, nhưng thực sự ta chưa bao giờ hôn tay ai cả."

"Francis!" - Steven hạ giọng nhắc nhở Đỗ Trần, tuyệt đối không thể làm công chúa mất mặt. Trong lòng hắn cảm thấy không biết nên khóc hay cười, tổ tiên Shigeru, đệ đệ thân ái của ta quá... quá có cá tính, cự tuyệt công chúa Yuna, hắn là người đầu tiên, người đầu tiên của đại lục Iaeste.

Yuna mỉm cười, khẽ nghiêng đầu qua bên phải, nói: 
"Ta hiểu rồi, ngài có thể dùng kiểu nghi lễ khác."

Các thiếu niên quý tộc tròn mắt chặc lưỡi, công chúa Yuna ra ám hiệu, Francis có thể thân mật hơn, hôn lên má.

Đỗ Trần vẫn cười, nhưng tâm lý có phần không cao hứng, công chúa Yuna này không phải có bệnh chứ, vì sao nhất định bắt hôn? Cúi người bắt tay không được à? Hình như không hôn ả thì không được hay sao ý.

"Công chúa, thật xin lỗi, tôi vừa mới ốm dậy, trước mắt còn đang trong giai đoạn học tập lễ nghi, rất nhiều động tác đều không được chuẩn, hiện tại nếu như cố cưỡng hành lễ, sợ sẽ rất thất lễ đấy."

Hắn cự tuyệt rồi, Steven ngây người, thầm nhủ, ngày mai nhật báo đế đô có tin nóng rồi - Francis cự tuyệt hôn công chúa Yuna.

Yuna bắt đầu hiểu nhầm, nàng ta nghĩ, ai bảo Francis là sự sỉ nhục của gia tộc Kain? Đây không phải là thủ đoạn tán gái của vương huynh sao?

Tên Francis này, không chỉ không phải ngốc, mà ngược lại rất đểu.

Nghĩ đến đó, Yuna bực tức nói: 
"Chẳng lẽ ngài muốn dùng kiểu lễ nghi xa hơn?"

Xa hơn hôn má thì là hôn môi rồi.

Nhưng Đỗ Trần ngạc nhiên hỏi: 
"Kiểu lễ nghi xa hơn là kiểu gì?"

Công chúa Yuna đỏ mặt, nhìn chằm chằm Đỗ Trần nói: 
"Chẳng lẽ ngài còn định hôn môi ta?"

Đỗ Trần thầm nhủ, dù hôm nay đắc tội công chúa, cũng tuyệt đối không thể hôn ả, Liên Hoa Bảo Giám tu luyện phải được đặt trên tất cả... Ả công chúa này cũng thật là, chẳng có việc gì cứ bắt mình hôn ả.

"Công chúa, rất xin lỗi, ta không muốn hôn môi nàng."

Mọi người kinh ngạc.

Nét mặt công chúa Yuna có phần buồn phiền: 
"Vậy thôi, xem ra ta không có cách nào để được thiếu gia Francis hôn rồi." - Nàng ta hất mái tóc dài vàng óng, định quay người bỏ đi.

Steven vội vàng, liên tục nháy mắt ra hiệu với Đỗ Trần, mục đích hôm nay là vì dọn đường cho tương lai của Francis, không thể đắc tội với công chúa.

Đỗ Trần liếc nhìn Steven, nghĩ thầm, đại ca đối với mình thật tốt, không thể mang phiền phức cho hắn được. Vì thế, Đỗ Trần cầm vội một ly rượu, bước nhanh đến gần Yuna, rồi đưa ly rượu lên uống cạn: 
"Công chúa, ta nói thật đấy, ta hôm nay thực sự không thể hôn nàng, bởi vì... hôm nay ta ăn tỏi. Ừm, không thấy ta liên tục dùng rượu để khử mùi sao?"

Yuna che miệng cười: 
"Francis, ngài thật thú vị, hóa ra ngài thích ăn tỏi, quả là trò đùa khiến ta vui nhất ngày hôm nay. Ngài còn thích ăn món gì nữa không?"

Dưới ánh mắt đố kị của các quý tộc thiếu niên, trong sự kinh ngạc của Steven, Đỗ Trần bắt đầu tán chuyện với Yuna.

Một lúc sau, Steven dường như hiểu ra điều gì đó, mượn cớ mời rượu tới gần Đỗ Trần, cười kỳ quái: 
"Đệ đệ, vừa rồi là thủ đoạn tán tỉnh công chúa của ngươi phải không? Không tồi, đúng như ta đã truyền thụ, xem ra đệ đệ của ta cuối cùng cũng biết tinh ranh rồi."

Đỗ Trần từ từ trả lời: 
"Chẳng phải thủ đoạn gì đâu, ta không hứng thú với cô ta chút nào."

"Thôi đi đừng giả bộ." - Steven cười - "Nhưng mà ngươi cũng phải cẩn thận, công chúa Yuna là thiếu nữ xinh đẹp nhất đế đô, không ít người để ý đâu, ngươi đừng nên đắc tội với nhiều người quá, không có lợi gì."

Nói xong, Steven nâng ly rượu lên uống: 
"Đệ đệ, yên tâm chơi đi, đại ca ta đi dụ dỗ mĩ nữ đây."

Công chúa Yuna nói chuyện rất nhiệt tình, còn Đỗ Trần cũng vì không muốn gây phiền cho đại ca nên cũng trả lời ứng phó, đột nhiên, mông Đỗ Trần tê tê.

Liên Hoa Bảo Giám truyền tín hiệu, có việc tốt để làm rồi.

Đỗ Trần mừng rơn, vội vàng nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy bên trong đại thính hơn trăm vị thiếu niên tụ thành từng nhóm nhỏ năm ba người, hoặc có nhóm hai người, đều chìm trong không khí buổi tiệc, trong tình huống này, làm sao có cơ hội làm việc tốt.

Nhìn quanh một vòng, Đỗ Trần không phát hiện tình huống lạ thường gì, nhưng Liên Hoa Bảo Giám không thể nhầm, nhất định có cơ hội làm việc tốt. Hắn vận Liên Hoa nội kính, tập trung vào đôi mắt, như ăn trộm nhìn tiền rọi tất cả những người xung quanh.

Công chúa Yuna cảm thấy kỳ lạ, vừa rồi Francis khuôn mặt ánh sáng chói lọi, làm sao đột nhiên lại trở lên cực hạ cấp, như kẻ dâm đãng tìm mục tiêu.

Nàng ta hỏi: 
"Francis, ngài tìm gì thế?"

"Không có gì, ta tùy tiện xem xét chút thôi, ồ, Frisbie, ngươi đang làm gì thế?" - Đỗ Trần hét lớn, bước nhanh đến một góc khuất.

Ở đó, người trước đây không lâu bị Đỗ Trần dạy dỗ cùng với Kaman, con trai cả tài chính đại thần, Frisbie đang kéo một vị thiếu nữ dẫn ra cửa.

Tuy thiếu nữ đó có vẻ thân thiết với Frisbie, nhưng bước chân loạng choạng, nét cười trên mặt không tự nhiên, hay nói cách khác là quỷ dị. Với kinh nghiệm xã hội đen của Đỗ Trần ở kiếp trước, nhìn một cái là biết ngay có vấn đề.

Theo sự chỉ điểm của Đỗ Trần, mọi người đều thấy Frisbie và vị thiếu nữ kia.

Đỗ Trần nhanh nhẹn tới gần, dùng kỹ thuật của mình sờ qua người của Frisbie, lập tức phát hiện một thứ kỳ lạ trong túi hắn.

"Frisbie, đây là cái gì?" - Đỗ Trần lấy ra một bao nhỏ trong túi của Frisbie, mở ra thấy bên trong chứa một loại phấn hồng nhạt.

Trong đám thiếu niên quý tộc, không ít người có cùng đức hạnh với Frisbie, đột ngột hiểu ra chân tướng.

Ngay lập tức, cảm giác tê tê trên mông Đỗ Trần biến thành thoải mái. Rõ ràng, vị thiếu nữ này rất rắn, còn Frisbie muốn dùng thủ đoạn bỉ ổi để có được nàng ta. Riêng Đỗ Trần, hắn bảo vệ trinh tiết cho một vị thiếu nữ cao quý, ngăn cản một trường âm mưu bỉ ổi, đúng là một việc cực tốt.

Lúc này, bông hoa thứ hai trên mông Đỗ Trần đã nở được một hai phần mười rồi, Liên Hoa nội kính so với lúc mới sinh cũng to lên gấp đôi.

Dưới ánh mắt của đám người, Frisbie ngượng ngùng đứng im, không biết nên làm gì.

Đỗ Trần tới trước mặt hắn, ra vẻ buồn phiền rồi giáo dục: 
"Frisbie, tuy ngươi không phải là hậu duệ phong hiệu đấu thần, nhưng ta thân làm hậu duệ phong hiệu đấu thần không thế không nói, muốn lấy lòng một vị thiếu nữ, thì phải thể hiện các mặt ưu tú của ngươi, dùng sự chân thành cảm động người ta, nhưng ngươi... ai, sỉ nhục a, hôm nay, mấy trăm người cùng chứng kiến sự vô sỉ của ngươi."

"Ngươi!" - Frisbie ngượng quá hóa giận, hắn không dám ngẩng đầu nhìn ai, đành phát tiết cơn giận dữ lên đầu Đỗ Trần.

Hắn giật ngay dây chuyền trên cổ, xem ra định thôi động thánh khí, nhưng lúc đó, giọng nói lạnh lẽo của Steven từ sàn nhảy truyền sang: 
"Charles, nhị đệ của ta, hình như có người muốn thách thức sự vinh diệu của gia tộc Kain kìa."

Charles căn bản không muốn quản chuyện của Đỗ Trần, nhưng hôm nay ba huynh đệ cùng đại biểu gia tộc Kain, vinh dự của một người là của cả bọn, mất mát của một người là mất mát của cả bọn, hắn hừ lạnh một tiếng, uy hiếp: 
"Frisbie, hồng y ma đấu sĩ cấp một. Nếu như ngươi muốn quyết đấu, ta lục y võ đấu sĩ cấp bốn, Charles St. Shigeru Kain sẽ bồi ngươi tới cùng."

Frisbie ngây người, bực tức đeo lại thánh khí lên cổ, lúc đó công chúa Yuna lạnh lùng quát: 
"Người đâu, đuổi tên bỉ ổi này ra ngoài, sau này, bất kỳ yến tiệc nào của ta cũng không cho hắn tham dự."

Cánh cửa mở ra, mấy tên võ sĩ hung thần ác sát xông tới, đá Frisbie lăn ra khỏi cửa.

Đỗ Trần thầm mừng, hôm nay không tới vô ích, làm được một chuyện tốt rồi.

Yuna bước tới chỗ Đỗ Trần, cười nói: 
"Cảm tạ ngài, nếu như yến tiệc của ta mà phát sinh ra chuyện thế này, đúng thật là sỉ nhục."

"Công chúa điện hạ, chuyện này ta nên làm. Xin lỗi, ta hơi mệt, muốn nghỉ một lúc." - Đỗ Trần không muốn nói chuyện với Yuna nữa, hắn tìm một góc vắng người. Một mình thưởng rượu.

Bữa tiệc vẫn tiếp tục, không lâu sau đó, thiếu nữ suýt bị Frisbie hại khôi phục thần trí, mê dược Frisbie dùng quả nhiên lợi hại, nàng ta tỉnh lại không còn nhớ việc vừa rồi nữa. Sau khi được người kể lại, nàng ta tới gần chỗ Đỗ Trần, nhẹ vén váy lên, cúi người chào Đỗ Trần: 
"Francis, ta chân thành cảm ơn ngài." - Nói xong, đôi mắt xanh to như tràn đầy lửa, khuôn mặt ửng hồng, cúi đầu nói - "Ta mời ngài khiêu vũ được không?"

Đỗ Trần ngẩn người, rồi nhìn ra xa, Steven đang cười nhìn hắn.

Trời ạ. Con bé này không phải định dụ dỗ ta đấy chứ?
Liên Hoa Bảo Giám

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất