Linh La Giới

Chương 441: Sát ý

Đại sảnh khiêu chiến Kim Long Điện đã tụ tập không ít người, đa số đều là cường giả danh chấn một phương. Sau khi Hạ Ngôn vào đại sảnh khiêu chiến, ánh mắt đảo qua, liền nhìn lướt mọi người một lần. Đa số người, hắn chưa bao giờ gặp qua.
 
- Sư phụ?
 
Hạ Ngôn nhìn thấy Liễu Vân cũng ở trong đám người đó, đang thấp giọng nói chuyện với vài người. Nhìn thấy Liễu Vân, trong lòng Hạ Ngôn tự nhiên vui mừng. Sau khi chia tay với Liễu Vân lần trước, đã có hơn một năm không gặp được Liễu Vân rồi.
 
Khi Hạ Ngôn đi vào, vốn đại sảnh ồn ào lập tức yên tĩnh lại, ánh mắt mọi người đồng loạt xoay lại nhìn một người áo lam mang mặt nạ vàng. Theo sát phía sau Hạ Ngôn, chính là Vu Thanh Viễn thủ lĩnh Phong Ảnh.
 
Hạ Ngôn đi thẳng tới gần Liễu Vân, nhìn Liễu Vân thi lễ:
 
- Sư phụ, sao ngài cũng tới đây?
 
Mấy người ở gần đó, ánh mắt đều nhìn về phía Liễu Vân, trong ánh mắt toát ra vẻ hâm mộ. Hạ Ngôn hiện giờ là nhân vật danh chấn thiên hạ, mà tuy Liễu Vân là Viện trưởng Học Viện Tử Diệp, thế nhưng so sánh với thân phận Hạ Ngôn, Liễu Vân còn kém rất xa. Thế nhưng, Hạ Ngôn nhìn thấy Liễu Vân vẫn luôn rất lễ độ, thái độ hết sức cung kính.
 
- Biết hôm nay ngươi phải tranh đoạt chức điện chủ Thánh điện thành Tử Nguyệt, ta đương nhiên phải tới xem. Hạ Ngôn, phải cẩn thận đó!
 
Liễu Vân cười cười, nhấc chân bước lên hai bước, tới cạnh Hạ Ngôn, vươn tay vỗ vai Hạ Ngôn, trong lòng cũng rất vui mừng. Khi đó Liễu Vân vừa thu đồ đệ Hạ Ngôn này, tuy rằng biết Hạ Ngôn thiên phú rất cao, thành tựu nhất định rất lớn. Thế nhưng lão không nghĩ tới Hạ Ngôn lại có thể đi tới hôm nay, có thể làm ánh mắt cường giả đại lục đều tụ tập trên người hắn.
 
- Sư phụ con đã biết!
 
Ánh mắt Hạ Ngôn lóe lên, đột nhiên quay đầu. Hắn nhìn thấy ở phía bên trái phía sau có một người đang dùng ánh mắt sắc bén quan sát mình. Người này nhìn khoảng bốn mươi lăm tuổi, áo dài màu vàng, sắc mặt âm lãnh.
 
"Lẽ nào người này chính là Tống Ngọc Giản muốn đấu với ta?"
 
Ánh mắt Hạ Ngôn ngưng lại, không chút tránh né người áo vàng đối diện. Ánh mắt hai người va chạm, lập tức phun ra tia lửa vô hình.
 
"Trong tay hắn không cầm vũ khí xem ra thật sự có thần khí ẩn trong người. Sau khi thần khí nhận chủ, có thể hòa hợp một thể với thân thể người." Trong lòng Hạ Ngôn suy nghĩ.
 
Đồng dạng với suy nghĩ của Hạ Ngôn, trong lòng Tống Ngọc Giản cũng đang xoay chuyển.
 
"Hạ Ngôn chỉ có mười bảy tuổi. Trẻ tuổi như vậy đã có thực lực mạnh đến thái quá. Phó tông chủ cùng trưởng lão Đông Cực, đều là Linh Tông đỉnh, chín người liên thủ cũng không thể đánh chết Hạ Ngôn. Hạ Ngôn này, thật sự không thể coi thường!"
 
Tống Ngọc Giản ngang dọc đại lục nhiều năm như vậy, sẽ không coi thường kẻ địch hay đối thủ của mình, nếu không thì hắn cũng sẽ không sống đến hôm nay. Tuy rằng hắn ở trước mặt Vương Hóa Vũ biểu hiện vô cùng kiêu ngạo, tuy nhiên sâu trong nội tâm, kỳ thật hắn không hề có chút ý coi thường Hạ Ngôn.
 
- Đó là Hạ Ngôn!
 
- Quả nhiên rất trẻ tuổi, nghe nói chỉ mới mười bảy tuổi lại có thể cạnh tranh chức điện chủ Thánh điện thành Tử Nguyệt cùng với Tống Ngọc Giản!
 
- Thánh Hoàng rất coi trọng hắn, trên hội nghị Thánh địa hôm trước. Thánh Hoàng cũng nói giúp hắn.
 
Mấy Linh Tông sơ kỳ đứng ở góc phòng, nhỏ giọng bàn luận về Hạ Ngôn.
 
- Các người nói, trận đấu này ai sẽ thắng?
 
Một người trung niên hơn bốn mươi tuổi, ánh mắt lập lòe, nhỏ giọng nói với mấy người bên cạnh.
 
- Ta nghĩ thực lực Tống Ngọc Giản càng mạnh hơn một chút. Hạ Ngôn mới đạt cảnh giới Linh Tông trung kỳ, tuy rằng lực lượng mạnh, chống lại Tống Ngọc Giản chỉ sợ khó có phần thắng!
 
Một người vóc dáng cao lớn nói
 
- Nói không sai, trên cảnh giới Hạ Ngôn so ra còn kém! Linh Tông trung kỳ đấu Linh Tông hậu kỷ, chậc chậc.
 
Một người áo trắng khác gật đầu tán thành cách nói của người cao lớn kia
 
Những người này thực lực thấp nhất này, cũng chỉ mới tới Thánh Thành, cho nên bọn họ còn không biết Hạ Ngôn giao chiến cùng đám người Đông Cực dưới chân Thánh sơn. Đương nhiên, có thể bọn họ còn không biết hiện tại Đông Cực đang ngóc đầu trở lại.
 
- Hạ Ngôn!
 
Lúc này, bên ngoài đại sảnh khiêu chiến lại tới mấy người, lên tiếng gọi Hạ Ngôn. Hạ Ngôn chuyển mắt nhìn lại, thì ra là bọn người Dạ lão Thiên Cung.
 
Dạ lão, Lưu Tuần thị, Trương tuần thị, Giản tuần thị, còn có Mao tổng quản, tổng cộng năm người!
 
- Dạ lão, các người sao cũng tới đây?
 
Hạ Ngôn kinh ngạc một chút, vội vã cười lên đón tiếp.
 
- Ha ha hôm nay ngươi tỷ đấu với người khác ở Kim Long Điện, chúng ta tự nhiên phải tới xem.
 
Dạ Lão đi lên cười nói, bỗng nhiên kề sát tai Hạ Ngôn hạ giọng nói:
 
- Kỳ thật tất cả người Thiên Cung đều muốn xuống núi tới xem ngươi tỷ đấu, nhưng mà ta không cho phép!
 
Thiên Cung tồn tại tuy rằng không phải bí mật gì lớn, nhưng Thiên Cung cũng không phải tồn tại công khai. Cho nên, bọn người Dạ Lão cũng không hy vọng người Thiên Cung tạo ra động tĩnh quá lớn.
 
Dù là những người ở đây, trong đó cũng có một bộ phận người không có nhiều hiểu biết về Thiên Cung, đa số bọn họ chỉ nghe nói qua. Những người này, đa số cũng không có cơ hội lên Thánh sơn, càng không thể có cơ hội đi vào Thiên Cung.
 
- Vâng, ta đã biết tấm lòng của các vị huynh đệ rồi. Hạ Ngôn gật đầu cười nói
 
- Hạ Ngôn, cố gắng thắng Tống Ngọc Giản kia đi! Lưu tuần thị cười nói với Hạ Ngôn.
 
- Hừ! Buồn cười! Không biết lượng sức, ngửa miệng nói gì cũng được! Ha ha ha!
 
Lưu Tuần thị vừa nói xong. Tống Ngọc Giản đứng gần đó liền cười khẽ khinh thường nói.
 
Bọn người Lưu Tuần thị nhìn Tống Ngọc Giản áo vàng, cũng không nói gì thêm, nói với Hạ Ngôn đơn giản mấy câu, liền tìm một chỗ đứng xem.
 
Lúc này, trong đám người truyền ra từng đợt tiếng kêu:
 
- Thánh Hoàng đại nhân tới rồi!
 
Sau tiếng hô, có người thấp giọng nói. Tuy rằng tiếng nói không lớn nhưng mọi người ở đây đều nghe rõ ràng. Mọi người đều không lên tiếng, ánh mắt đồng loạt nhìn ngoài của đại sảnh.
 
Quả nhiên, Thánh Hoàng trường bào màu vàng xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Thánh Hoàng chậm rãi bước vào, ánh mắt đảo qua cuối cùng rơi trên người Hạ Ngôn, khẽ gật đầu.
 
- Bái kiến Thánh Hoàng đại nhân!
 
Mười hai Chấp sự Thánh địa, còn có ít người tu luyện gặp qua Thanh Hoàng, đều đồng loạt lên tiếng hành lễ.
 
Những người chưa từng gặp qua Thánh Hoàng, cả một đám đều ngây người. Bọn họ lần đầu tiên thấy Thánh Hoàng, loại cảm giác này đủ làm bọn họ tạm thời không phục hồi tinh thần. Người lần đầu gặp Thánh Hoàng mà không thất thần thật sự không nhiều lắm. Cho dù là cường giả Linh Tông, cũng phải bị khí thế trên người Thành Hoàng tự nhiên tản ra làm kinh sợ. Thánh Hoàng xuất hiện, giống như cả không gian này chỉ có mỗi Thánh Hoàng. Loại cảm giác này rất khó dùng ngôn ngữ diễn tả, cường giả cảnh giới Linh Hoàng, không phải Linh Tông có thể hiểu được.
 
- Hôm nay, Hạ Ngôn tỷ đấu với Tống Ngọc Giản, tranh đoạt chức vị điện chủ Thánh điện Thành Tử Nguyệt. Người thắng trong trận đấu, tự động trở thành điện chủ Thánh điện thành Tử Nguyệt.
 
Giọng nói đạm nhạt của Thánh Hoàng, vang lên cả đại sảnh.
 
- Thời gian đã tới, hiện giờ trận đấu bắt đầu!
 
Thánh Hoàng đột nhiên chuyển giọng, ánh mắt nhìn về phía Tống Ngọc Giản, nói tiếp:
 
- Trong trận đấu hôm nay, hai bên không được sử dụng kim lực cùng các loại vật phẩm tăng cường thực lực tạm thời. Nếu sử dụng, ta sẽ ra tay!
 
Lời Thánh Hoàng nói chợt nghiêm khắc, không ít người thân thể đột nhiên chấn động.
 
- Hạ Ngôn, Tống Ngọc Giản, các người có thể lên lôi đài! Thánh Hoàng nhìn Hạ Ngôn cùng Tống Ngọc Giản
 
- Bốn phía lôi đài, ta sẽ dùng linh lực phong tỏa, cho nên các người có thể tùy ý thi triển võ kỹ, không cần lo lắng phá hoại Kim Long Điện!
 
Thánh Hoàng vung tay lên, một đạo linh lực dao động liền lan tràn trong không gian. Linh lực hùng hồn bàng bạc, tuy rằng không tấn công người nào, thế nhưng người ở đây đều có một cảm giác áp lực.
 
Cả lôi đài đều bị linh lực của Thánh Hoàng bao phủ hoàn toàn.
 
Hạ Ngôn cùng Tống Ngọc Giản, hai người liếc nhìn nhau, liền bắt đầu đi lên lôi đài. Lôi đài cũng không lớn, tuy nhiên cũng đủ cho hai người thi triển võ kỹ công kích của mình.
 
"Tống Ngọc Giản này giết Mục Nguyệt điện chủ, lát nữa ta phải tìm cơ hội đánh chết hắn."
 
Hạ Ngôn vừa đi, trong lòng vừa suy nghĩ. "Kinh Lôi Kiếm kia, không biết uy lực thế nào."
 
Kinh Lôi Kiếm bị Tống Ngọc Giản thu vào trong cơ thể. Hạ Ngôn cũng không nhìn thấy ngoại hình Kinh Lôi Kiếm, chỉ có thể chờ lát nữa lúc Tống Ngọc Giản sử dụng Kinh Lôi Kiếm mới thấy được.
 
"Kinh Lôi Kiếm, đúng thích hợp cho ta dùng, ta nhất định phải lấy vào tay!" Hạ Ngôn khí tức trầm xuống, bước chân nhanh hơn, đi vào trong khu vực lôi đài
 
Năm thủ lĩnh thế lực lớn Thành thành, lúc này cũng đứng chung một chỗ, ánh mắt thỉnh thoảng liếc hai người đứng trên lôi đài.
 
- Vương Đường chủ, có Tống Ngọc Giản ra tay, tất nhiên có thể chiến thắng Hạ Ngôn dễ dàng. Ha ha chúng ta nên sớm chúc mừng Vương Đường chủ thu được thành Tử Nguyệt.
 
Tộc trưởng Tuần gia nhỏ giọng cười nói
 
- Đúng vậy, Vương Đường chủ đã coi như cất thành Tử Nguyệt vào trong túi rồi! Lương tộc trưởng cũng nhỏ giọng cười nói
 
- Hừ, thành Tử Nguyệt là chủ thành đại lục, dù là Tống Ngọc Giản thắng được, đảm nhiệm điện chủ Thánh điện thành Tử Nguyệt vậy cũng không có quan hệ gì với Bích Thanh Đường.
 
Trong lòng Vương Hóa Vũ thầm mắng một tiếng mấy lão hỗn đản, miệng đầy lời chính nghĩa.
 
Thánh Hoàng ở nơi này, Tuần Tộc trưởng, Lương Tộc trưởng nói thành Tử Nguyệt bị Vương Hóa Vũ thu vào trong túi. Vậy Thánh Hoàng sẽ nghĩ thế nào? Cho nên hai tộc trưởng này nói như vậy vào lúc này, cũng không có ý tốt, Vương Hóa Vũ đương nhiên rõ ràng tâm tư của bọn họ.
 
- Hắc hắc, Tống Ngọc Giản là người của Vương Đường chủ, cái này. Hắc hắc. Hà tộc trưởng liền chen vào nói
 
Tuy rằng ba người này thu ba bình kim lực của Vương Hóa Vũ, thế nhưng trong lòng vẫn có chút không cam lòng. Dù sao cũng là một cái chủ thành, còn là một chủ thành rất gần với Thánh thành nữa.
 
- Thì ra Tống Ngọc Giản này là người Bích Thanh Đường sao! Thường Tộc trưởng làm ra vẻ giật mình, lắc đầu than thở:
 
- Bích Thanh Đường, quả nhiên nhân tài đông đúc!
 
Thường tộc trưởng đương nhiên sớm biết Tống Ngọc Giản là người Bích Thanh Đường!
 
"Mấy lão già này!"
 
Trong lòng Vương Hỏá Vũ thầm hận, sắc mặt một mảnh tái mét: "Nhất là ba lão già này. Thu kim lực của ta, lúc này còn ngáng chân ta nữa, thật ghẻ tởm!"
 
Vương Hóa Vũ lặng lẽ liếc nhìn Thánh Hoàng, thấy Thánh Hoàng cũng không có phản ứng đặc biệt, mới thở ra một hơi.
 
- Trận đấu sắp bắt đầu, chúng ta nên xem hai người bọn họ tỷ đấu đi!
 
Ánh mắt Vương Hóa Vũ nhìn về phía lôi đài, không muốn dây dưa vấn đề này với mấy tộc trưởng nữa.
 

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất