Linh La Giới

Chương 444: Vương Hóa Vũ phát điên

Nhìn thấy Hạ Ngôn cầm lấy thần khí Kinh Lôi Kiếm hiển lộ ra trên thi thể Tống Ngọc Giản. Vương Hóa Vũ sửng sốt, Kinh Lôi Kiếm là hắn đưa cho Tống Ngọc Giản, vốn định dùng thần khí Kinh Lôi Kiếm để trói buộc Tống Ngọc Giản phục vụ cho Bích Thanh Đường. Nhưng hiện tại không ngờ Tống Ngọc Giản bị Hạ Ngôn trực tiếp đánh chết.
 
- Hạ Ngôn! Ngươi dám giết người ở nơi này!
 
Vương Hóa Vũ có chút thất thố lấy tay chỉ vào Hạ Ngôn cả giận nói. Tống Ngọc Giản bị đánh chết, hiện tại xem tinh thế, Hạ Ngôn ngay cả thanh Kinh Lôi Kiếm này cũng định thu vào trong túi. Cũng khó trách, Vương Hóa Vũ lại thất thố. Đổi lại là bất cứ người nào, cũng phải thất thố như vậy.
 
Hạ Ngôn lạnh lùng cười, ánh mắt đảo qua trên mặt Vương Hóa Vũ. Tuy nhiên cũng không có lập tức nói chuyện, mà là ngón tay khẽ nhích động chạm vào lưỡi thanh Thần Hi Kiếm một cái, lập tức máu tươi liền theo ngón tay Hạ Ngôn rơi xuống, dính vào thân thanh Kinh Lôi Kiếm. Lưỡi kiếm rộng bản lập tức liền hấp thu máu huyết của Hạ Ngôn, theo sau kiếm quang đại thịnh, phát ra tiếng ngân như tiếng sấm động, ngay sau đó thân kiếm dần dần ẩn vào trong cơ thể Hạ Ngôn.
 
"Kinh Lôi Kiếm tới tay, trước thu vào trong cơ thể của ta nói sau. Hiện tại Kinh Lôi Kiếm đã cùng ta hòa hợp thành một thể, người khác dù có muốn được nó, nhất định phải giết chết ta mới được!" Hạ Ngôn xoay chuyển ý niệm trong đầu, kiếm quang trên người rốt cục tán đi, Kinh Lôi Kiếm đã nhận Hạ Ngôn là chủ.
 
- Hạ Ngôn! Kinh Lôi Kiếm này là của Bích Thanh Đường ta, ngươi.
 
Vương Hóa Vũ nhìn đến Hạ Ngôn thu vào Kinh Lôi Kiếm, toàn thân tức giận đến hơi run run. Tuy nhiên ở nơi này, hắn lại không thể ra tay với Hạ Ngôn. Nếu không có những người khác ở đây, e là Vương Hóa Vũ sớm đã ra tay, nhân cơ hội đánh chết Hạ Ngôn rồi.
 
Hạ Ngôn mới vừa đại chiến một trận cùng Tống Ngọc Giản, khẳng định đã hao phí rất nhiều linh lực. Hiện tại đánh chết hắn đúng là thơi cơ tốt nhất. Tuy nhiên, có mặt Thánh Hoàng tại đây, ai có thể có cơ hội ra tay? Cho dù có cơ hội, cũng không dám thật sự ra tay với Hạ Ngôn. Nếu thật sự động thủ, chỉ sợ còn chưa giết chết Hạ Ngôn, Thánh Hoàng đã đánh chết mình rồi!
 
- Vương Đường chủ! Kinh Lôi Kiếm này là ta lấy từ trên người Tống Ngọc Giản, đâu có quan hệ gì với Bích Thanh Đường?
 
Hạ Ngôn cười lạnh, ánh mắt xoay chuyển vẻ mặt khinh thường nói.
 
- Hạ Ngôn! Ngươi thật to gan! Tống Ngọc Giản là trưởng lão của Bích Thanh Đường, ngươi dám đánh, giết Trưởng lão Bích Thanh Đường ta!
 
Toàn thân Vương Hóa Vũ run rẩy mạnh liệt một cái, nhìn Hạ Ngôn trầm giọng quát.
 
- Tống Ngọc Giản là Trưởng lão Bích Thanh Đường?
 
Hạ Ngôn làm ra vẻ ngạc nhiên nói:
 
- Hừ! Tống Ngọc Giản này vừa rồi sử dụng thần khí cũng là muốn đánh chết ta nếu thực lực của ta kém một chút không phải đã bị hắn đánh chết rồi sao?
 
Nếu không phải linh lực ngũ linh châu của mình dung hợp làm một, chỉ sợ hiện tại người nằm xuống chính là mình.
 
Sau khi bước vào cảnh giới Linh Tông hậu kỳ, uy lực võ kỹ của Hạ Ngôn tuy rằng không phải gia tăng nhiều lắm, nhưng đối với sử dụng linh lực, lại bước vào một giai đoạn mới. Nguyên vốn uy lực võ kỹ của Hạ Ngôn thi triển ra hai trăm vạn độ, nhưng có thể chỉ có một trăm vạn độ có thể tác dụng hữu hiệu với địch nhân, hoặc là hơn một trăm vạn độ một chút. Mà hiện tại hắn sử dụng uy lực võ kỹ hai trăm vạn độ, có thể gần như toàn bộ tác dụng tới địch nhân, đây là một khái niệm hoàn toàn bất đồng, về mặt vận dụng linh lực có cách biệt một trời một vực.
 
- Buồn cười! Tống Ngọc Giản tuy rằng sử dụng thần khí Kinh Lôi Kiếm, nhưng vẫn chưa lập tức cấu thành uy hiếp trí mạng với ngươi. Ngươi nếu như buông bỏ tỷ đấu, hắn khẳng định sẽ kịp thu hồi kiếm khí Kinh Lôi Kiếm. Mà ngươi, lại trực tiếp đánh chết hắn!
 
Vương Hóa Vũ hiện sắc mặt dữ tợn, trong mắt lệ quang chớp động, nghiến răng nghiến lợi nói.
 
- Vương Đường chủ! Thực lực của ta mạnh hơn so với Tống Ngọc Giản kia, vì sao phải nhận thua?
 
Hạ Ngôn cười lạnh nói tiếp:
 
- Tống Ngọc Giản dựa vào Thần khí áp chế ta, chẳng lẽ còn không cho ta phản kích? Hắn thực lực không bằng ta ở trong trận đấu bị ta đánh chết, há có thể đổ trách nhiệm lên người ta?
 
Hạ Ngôn ánh mắt nhìn về phía đám người tu luyện chung quanh, cao giọng nói lớn.
 
- Cũng đúng! Lúc ấy nếu Hạ Ngôn không đánh chết Tống Ngọc Giản, chính mình thực có nguy hiểm. Tống Ngọc Giản không chết, tiếp tục thúc động thần khí Kinh Lôi Kiếm. Vậy thì Hạ Ngôn thực rất có thể bị chếm chết tại đương trường, ngay cả nhận thua cũng không có cơ hội!
 
- Đúng vậy! Uy lực của Thần khí quá mức to lớn. Tuy rằng Hạ Ngôn tụ tập lực lượng đột phá vòng phong tỏa của Kinh Lôi Kiếm, nhưng kiếm khí Kinh Lôi Kiếm ở dưới khống chế của Tống Ngọc Giản còn có thể ngưng tụ lại. Nếu thật sự như thế vậy kết cục của Hạ Ngôn.
 
- Trong trận đấu khó tránh khỏi thương vong, cho dù là ở Đại sảnh Khiêu chiến tại các quận thành, Đại sảnh Khiêu chiên chủ thành, cũng không phải thường phát sinh tình huống có người chết sao? Tống Ngọc Giản chết đi chỉ có thể nói tài không bằng người.
 
Một số người tu luyện nhao nhao bàn tán.
 
Sắc mặt Vương Hóa Vũ càng ngày càng tái xanh, ánh mắt hắn nhìn Thánh Hoàng vẫn trầm mặc không nói gì, hắn nghiến răng nói
 
- Tống Ngọc Giản là Trưởng lão Nội các của Bích Thanh Đường ta. Kinh Lôi Kiếm là lễ vật ta đưa tặng cho Tống Ngọc Giản. Hạ Ngôn ngươi giết trưởng lão của ta, Bích Thanh Đường không thể cứ như vậy quên đi.
 
Vương Hóa Vũ Thực không cam lòng bỏ qua! Rõ ràng không cam lòng!
 
- Vương Đường chủ! Tống Ngọc Giản này quả thực là trưởng lão Bích Thanh Đường? Hạ Ngôn thần sắc biến đổi, thanh âm nhiều áp lực, ánh mắt lóe ra nhìn Vương Hóa Vũ.
 
Vương Hóa Vũ sửng sốt không biết Hạ Ngôn vì sao đột nhiên hỏi một câu như vậy. Tuy rằng trong lòng có chút do dự, nhưng Vương Hóa Vù vẫn là nói:
 
- Đúng vậy! Tống Ngọc Giản quả thật là Trưởng lão Bích Thanh Đường.
 
- Vương Hóa Vũ! Ngươi thật to gan! Hạ Ngôn đột nhiên lớn tiếng quát.
 
Vương Hóa Vũ thân hình chấn động, kinh ngạc nhìn về phía Hạ Ngôn.
 
- Tống Ngọc Giản này đánh chết Điện chủ Thánh điện của đại lục, mà ngươi lại bao che cho hắn, còn để hắn đảm nhiệm trưởng lão Bích Thanh Đường. Ta thật hoài nghi, Tống Ngọc Giản đánh chết Mục Nguyệt Điện chủ Thánh điện thành Tử Nguyệt có phải có liên quan với ngươi hay không. Có lẽ, chính là ngươi sai sử Tống Ngọc Giản giết chết Mục Nguyệt Điện chủ. Mục Nguyệt Điện chủ thực lực rất mạnh, nhưng dù sao cũng không chống lại được Kinh Lôi Kiếm của Tống Ngọc Giản.
 
Hạ Ngôn nghiêm khắc nói, gằn mạnh từng tiếng.
 
- Cái gì?
 
Vương Hóa Vũ chấn động, biến sắc mặt.
 
Các người tu luyện khác cũng đều giật mình cả kinh nhìn về phía Hạ Ngôn.
 
Hạ Ngôn nói nhưng lời này, lực chấn nhiếp đối với mọi người thật sự là quá lớn. Đánh chết Điện chủ Thánh điện, đây cũng không phải là việc nhỏ. Một Điện chủ đó là nắm trong tay một cái chủ thành, toàn bộ trên đại lục cũng chỉ có năm mươi bốn Điện chủ. Mà Mục Nguyệt còn là Điện chủ Thánh điện thành Tử Nguyệt, địa vị so với Điện chủ chủ thành bình thường còn muốn cao một bậc.
 
Nếu như Mục Nguyệt thật là Tống Ngọc Giản đánh chết. Tống Ngọc Giản lại là trưởng lão Bích Thanh Đường, vậy Bích Thanh Đường.
 
- Hạ Ngôn! Ngươi xuyên tạc càn rỡ, điều đó không có khả năng! Vương Hóa Vũ kinh tỉnh lại, quát khản cả giọng.
 
- Ta nói bậy?
 
Hạ Ngôn cười cười:
 
- Ta nói đúng là sự thật!
 
Ánh mắt Hạ Ngôn nhìn một vòng bốn phía, hơi hơi ôm quyền tiếp tục nói:
 
- Trong số các tiền bối nhất định có không ít người biểt về Tổ chức Phong Ảnh chứ? Mục Nguyệt Điện chủ là bạn cũ cùng ta, nàng đột ngột mất tích, ta đương nhiên phải điều tra nghe ngóng tung tích của nàng. Nhưng, lực lượng một mình ta tất nhiên có hạn. Cho nên, ta tìm tới Phong Ảnh, nhờ người của Phong Ảnh giúp ta tiếp tục truy tra.
 
- Quả nhiên, Phong Ảnh tra được nguyên nhân Mục Nguyệt Điện chủ ngã xuống, thì ra nửa năm trước Mục Nguyệt Điện chủ ở Tội Ác Sâm Lâm bị Tống Ngọc Giản giết chết. Điện chủ đại lục Tống Ngọc Giản này cũng dám sát, tội đáng chết vạn lần, mọi người thử nghĩ xem!
 
Hạ Ngôn nhắc tới Tổ chức Phong Ảnh này, khiến lời nói của mình càng thêm có trọng lượng.
 
Đương nhiên, Hạ Ngôn nói vốn đều là sự thật.
 
- Các vị tiền bối ở trước mặt Thánh Hoàng, chẳng lẽ ta dám nói dối hay sao? Hạ Ngôn còn nói thêm:
 
- Thủ lĩnh Phong Ảnh, lúc này cũng ở đây, ông ấy có thể chứng minh ta nói đều là sự thật. Vu tiền bối! Tuy rằng ngài đeo mặt nạ màu vàng, nhưng ta nghĩ ở nơi này có rất nhiều tiền bồi hẳn là nghe nói qua về ngài, thậm chí có thể nhận biết ngài.
 
Hạ Ngôn nhìn về phía Vu Thanh Viễn đeo mặt nạ màu vàng.
 
Vu Thanh Viễn vừa nghe Hạ Ngôn nhắc tới Phong Ảnh, trong lòng liền thầm nghĩ không ổn. Hạ Ngôn thực có thể kế tiếp liền nhắc tới chính mình. Vu Thanh Viễn vừa xoay chuyển ý niệm trong đầu, liền xoay người chuẩn bị rời đi. Nhưng lão vừa mới động một cái, đã bị Hạ Ngôn trực tiếp kêu lên. Thân thể lão hơi hơi cứng đờ.
 
Tại trong đám đông này, chỉ có mình lão đeo mặt nạ màu vàng, trước mặt mọi người Hạ Ngôn hô lên lão đeo mặt nạ màu vàng, tầm mắt mọi người đương nhiên đều lập tức tập trung vào lão. Lúc này, lão dù muốn chạy cũng không có khả năng rồi, Vu Thanh Viễn bất đắc dĩ nhếch khóe miệng, sau đó dùng ánh mắt hung hăng trừng trừng nhìn Hạ Ngôn một cái, hôm nay xem như bị Hạ Ngôn tính kế một lần.
 
- Hạ Ngôn nói đúng vậy, ta có thể chứng thật lời nói của Hạ Ngôn: Mục Nguyệt Điện chủ quả thật là bị Tống Ngọc Giản đánh chết. Hơn nữa, toàn bộ quá trình đều là ta tận mắt nhìn thấy, không có giả dối điều gì.
 
Giọng nói khàn khàn của Vu Thanh Viễn từ sau mặt nạ truyền ra.
 
Phong Ảnh tuy rằng là tổ chức tình báo, tuy nhiên ở Đại Lục Long Chi nhiều năm như vậy, danh dự phi thường tốt chưa từng có truyền ra tin tức giả. Hiện tại đầu lĩnh Phong Ảnh đã nói vậy chuyện này, khẳng định là sự thật.
 
Mục Nguyệt Điện chủ là bị Tống Ngọc Giản đánh chết, vậy Hạ Ngôn giết chết Tống Ngọc Giản không những không có sai, mà còn có công lao lớn.
 
Vương Hóa Vũ có chút ngẩn người, tình thế chuyển biến đột ngột, trong nháy mắt liền bất lợi đối với hắn. Tống Ngọc Giản giết Mục Nguyệt Điện chủ, thân phận bản thân hắn lại là một Trưởng lão Bích Thanh Đường, chuyện này liên hệ trước sau, tình cảnh Bích Thanh Đường hắn thật đúng là quá không ổn rồi.
 
- Tống Ngọc Giản chết tiệt này!
 
Vương Hóa Vũ vội vàng lớn tiếng nói:
 
- Ôi! Thì ra Mục Nguyệt Điện chủ là bị Tống Ngọc Giản giết chết. Ta nếu sớm biết như thế. nhất định đã tự tay giết chết tên hỗn đản này. Ta nhất thời không cẩn thận, không ngờ bị hắn chui vào Bích Thanh Đường, thật sự là.
 
- Thánh Hoàng đại nhân! Các vị! Kỳ thật Tống Ngọc Giản này là một tháng trước mới gia nhập Bích Thanh Đường, chuyện trước đây hắn làm, ta quả thật là không biết!
 
Vương Hóa Vũ hướng về phía Thánh Hoàng thi lễ, rồi vội vàng giải thích sự trong sạch của mình.
 
- Hừ! Vương Hóa Vũ! Ngươi nói Tống Ngọc Giản là một tháng trước gia nhập Bích Thanh Đường, vậy hắn đúng là một tháng trước đã gia nhập Bích Thanh Đường hay sao? Cho dù hắn là một tháng trước mới gia nhập Bích Thanh Đường, ai có thể chứng minh trước đó hắn không có liên hệ, quan hệ gì với Bích Thanh Đường ngươi? Nói không chừng, có một kẻ chủ sử sau lưng hắn, mà kẻ chủ sử này vẫn chính là ngươi!
 
Hạ Ngôn cười lạnh nói
 
- Vương Hóa Vũ! Chuyện này, Bích Thanh Đường ngươi dù sao cũng không thoát được liên can!
 
Hạ Ngôn nhìn Vương Hóa Vũ sắc mặt dần dần trắng bệch, lại bổ sung một câu.
 
- Hạ Ngôn! Ngươi đừng vội ngậm máu phun người! Ta như thế nào có thể sai sử Tống Ngọc Giản giết chết Mục Nguyệt Điện chủ? Ai nấy đều biết Tống Ngọc Giản này xưa nay độc lai độc vãng, hành tung bất định. Nếu không phải ta dùng Kinh Lôi Kiếm trao đổi, hắn cũng sẽ không gia nhập Bích Thanh Đường.
 
Trong lòng Vương Hóa Vũ càng căng thẳng, quả thật là hắn không biết Mục Nguyệt bị Tống Ngọc Giản giết chết.
 

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất