Dịch giả: Ngạo Thiên Môn GroupĐám người Cát Vinh Quang trở về Khư Địa, lập tức từ Tà Anh đảo quay về Viêm Nhật đảo, hướng phía Tống Đình Ngọc bẩm báo tình huống chuyến này.
Từng cái Không Gian giới chỉ, lóng lánh hào quang, đặt ở trên một cái bệ đá.
“Linh tài khan hiếm Cổ Thú tộc ở Bạc La giới lần này đưa ra, là gấp bảy một lần trước, bọn họ yêu cầu đổi tài liệu gấp bảy lần trước”. Cát Vinh Quang cung kính nói.
“Gấp bảy!”. Trong đôi mắt đẹp của Tống Đình Ngọc có tinh quang rạng rỡ lóe ra: “Phát tài rồi! Lần này thực sự phát tài rồi!”.
Cát Vinh Quang cũng kích động vô cùng.
Một đoạn thời gian gần đây, không hề thiếu võ giả Niết Bàn cảnh gia nhập Viêm Nhật đảo, những người đó sau đó không lâu cũng cần lượng linh tài thật lớn để cấu tạo hồn đàn.
Nội tình Viêm Nhật đảo không đủ, chỉ có nhanh chóng tích lũy tài phú khổng lồ, mới có thể chống đỡ những người đó tiêu hao.
Vốn Cát Vinh Quang cũng đang lo lắng việc này, trải qua chuyến đi Bạc La giới, hắn kiến thức được năng lượng của Tần Liệt, xem như hoàn toàn yên lòng rồi.
“Đảo chủ quả thật không phải người thường, hắn cùng những Cổ Thú cấp chín của Cổ Thú tộc có giao tình thâm hậu”. Sắc mặt Cát Vinh Quang thoải mái, nói: “Bọn ba đại Quỷ tộc đem Bạo Loạn chi địa quấy long trời lở đất, các đại thế lực cấp Bạch Ngân cũng vô kế khả thi, ta trước kia cũng rất lo lắng, lo lắng bọn chúng sớm muộn gì sẽ đánh tới Lạc Nhật quần đảo. Ha ha, lần này theo đảo chủ ở Bạc La giới kiến thức một phen, ta mới biết được đảo chủ có năng lượng kinh người cỡ nào. Xem ra, nếu đảo chủ muốn, muốn giải quyết ba đại Quỷ tộc chỉ là việc rất nhẹ nhàng”.
Tống Đình Ngọc tựa cười mà không cười: “Ta nhớ ngươi trước kia cũng không phải quá xem trọng gia hỏa đó”.
Cát Vinh Quang khom người thật sâu, nghiêm túc nói: “Trước kia là ta kiến thức nông cạn, chưa thể nhìn thấy năng lực của đảo chủ. Ta hiện tại thật sự tâm phục khẩu phục rồi”.
Tống Đình Ngọc mỉm cười.
“Tống tiểu thư!”. Nhưng vào lúc này, Lô Nghị vội vàng đến, sắc mặt ác liệt nói: “Người của chúng ta ở Thiên Lục đại lục bị Tà tộc công kích rồi!”.
“Chuyện thế nào?”. Vẻ mặt Tống Đình Ngọc biến đổi.
“Thanh Quỷ tộc và Địa Quỷ tộc liên thủ, từ Vạn Độc Trạch Lâm rút khỏi, hướng Lạc Nhật quần đảo đi đến”. Lô Nghị bổ sung: “Huyết Sát tông cũng bị công kích rồi!”.
“Nên đến sớm muộn sẽ đến”. Tống Đình Ngọc hít sâu một hơi, truyền lời nói: “Nói cho Hôi đảo và Huyết đảo chuẩn bị nghênh chiến!”.
“Rõ!”.
***
Tịch Diệt tông.
“Vừa mới nhận được tin tức, Thanh Quỷ tộc và Địa Quỷ tộc liên thủ, hướng đến Lạc Nhật quần đảo”. Sắc mặt Trầm Nguyệt ngưng trọng nhìn về phía mọi người.
Trong nghị sự đại điện, đám người Hứa Nhiên, Đồng Chân Chân, Lôi Diêm, Trầm Khôi đều có mặt.
“Xem ra Tà tộc cho rằng Lạc Nhật quần đảo so với Hắc Vu giáo dễ đối phó hơn”. Trầm Khôi nhíu mày.
“Viêm Nhật đảo giao hảo với Tịch Diệt tông chúng ta, ba năm qua hướng chúng ta cung cấp không ít Liệt Diễm Huyền Lôi, Tần Liệt lại là đảo chủ Viêm Nhật đảo, chúng ta có trách nhiệm chiếu cố tiểu tử đó”. Hứa Nhiên nói.
“Đáng tiếc Nam đại ca đang bế tử quan”. Ánh mắt Lôi Diêm trầm trọng.
Có lẽ cảm giác được áp lực, ba năm trước Nam Chính Thiên sau khi đàm phán thất bại với tám đại thế lực cấp Bạch Ngân, liền hướng mọi người đang ngồi tuyên bố bế tử quan.
Trừ phi hắn bước vào Hư Không cảnh, nếu không, hắn sẽ tuyệt đối không xuất quan.
Trong lúc đó, bất luận kẻ nào, bất cứ chuyện gì, cũng không thể quấy rầy hắn.
Hắn khoảng thời gian này sẽ không thể chịu chút quấy rầy nào.
Ba năm trôi qua, Nam Chính Thiên vẫn ở trạng thái bế quan, từ đầu tới cuối không có dấu hiệu xuất quan.
Cũng là như thế, đám người Hứa Nhiên trơ mắt nhìn ba đại Quỷ tộc càng ngày càng mạnh, biết Bố Thác một lần nữa cấu tạo tầng hồn đàn thứ tư, đã bước vào Hư Không cảnh, mà không thể làm gì được.
Nam Chính Thiên là người mạnh nhất Tịch Diệt tông, cũng là tồn tại duy nhất ở toàn bộ Bạo Loạn chi địa, có thể ngạnh kháng Bố Thác.
Hắn bế quan không ra, Tịch Diệt tông không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ đưa tới ba đại Quỷ tộc điên cuồng tấn công.
Vì thế, rõ ràng biết thế cục càng ngày càng bất lợi đối với Tịch Diệt tông, bọn họ cũng chỉ có thể án binh bất động.
Chỉ cần Bố Thác không biết tình huống của Nam Chính Thiên, hắn sẽ không dám động thủ với Tịch Diệt tông trước, cho nên Tịch Diệt tông còn ở giai đoạn an toàn.
Bọn họ nếu vô ý một cái, thật sự chọc giận Bố Thác, khiến Bố Thác giết tới cửa, biết Nam Chính Thiên ở thời khắc mấu chốt trùng kích Hư Không cảnh, ngược lại sẽ mang đến cho Tịch Diệt tông mầm tai vạ to lớn.
Cho nên, bọn họ mắt thấy Bạo Loạn chi địa sinh linh đồ thán, cũng chỉ có thể bị ép trầm mặc.
Bọn họ đều đem hy vọng gửi gắm ở trên người Nam Chính Thiên.
Ngày sau, chờ Nam Chính Thiên bước vào Hư Không cảnh, bảo tồn thực lực Tịch Diệt tông, sẽ là Bạo Loạn chi địa Nhân tộc cuối cùng hy vọng.
Bọn họ không muốn đem hy vọng này dập tắt quá sớm.
“Chúng ta viện trợ Viêm Nhật đảo, coi như đơn phương xé bỏ ăn ý với Tà tộc, Tà tộc có lẽ cũng sẽ không tiếp tục tuân thủ ước định, ba đại Quỷ tộc có thể sẽ liên thủ tấn công Tịch Diệt tông”. Trầm Khôi nhíu chặt lông mày, nói: “Nếu thật đến trình độ đó, các thế lực cấp Bạch Ngân còn lại, có thể bất kể khúc mắc lúc trước giúp chúng ta đối phó ba đại Quỷ tộc hay không là ẩn số không biết. Một khi để Bố Thác biết tông chủ chưa phá giai, lại ở giai đoạn mấu chốt, vậy Tịch Diệt tông cũng rất có thể luân hãm”.
"Trầm lão, ngươi cho rằng không nên giúp Viêm Nhật đảo?". Lôi Diêm ngạc nhiên".
“Ta không phải ý tứ này”. Trầm Khôi nghĩ một chút, nói: “Ta cho rằng không nên trực tiếp vươn viện thủ, nếu Viêm Nhật đảo không thể chống đỡ thế công của Tà tộc, chúng ta có thể để bọn họ thông qua Tà Anh đảo đến Tịch Diệt tông. Bọn họ đến Tịch Diệt tông, ba đại Quỷ tộc cũng sẽ có cố kị trong lòng, chưa chắc sẽ đuổi theo không tha”.
“Tiểu Nguyệt, ngươi đưa tin Tống tiểu thư, nói bọn họ tình thế nếu không ổn, mau chóng an bài tinh nhuệ trung tâm của Viêm Nhật đảo dời đi hướng Tịch Diệt tông”. Hứa Nhiên nói.
Tịch Diệt tông ở trên chuyện Viêm Nhật đảo đạt thành ăn ý.
“Ba đại Quỷ tộc đã khác xưa, các đại thế lực cấp Bạch Ngân của Nhân tộc, cũng đều ốc còn không mang nổi mình ốc. Ài... Lúc ban đầu, các thế lực nếu có thể đoàn kết nhất trí, nào có Tà tộc càn rỡ hôm nay?”. Đồng Chân Chân cảm khái.
“Nhân tộc không đến sống chết trước mắt, chưa bao giờ có thể thật sự đoàn kết lại, đây là thói hư tật xấu của chủng tộc, ai cũng không thay đổi được”. Hứa Nhiên cười khổ.
“Cũng đúng”. Đồng Chân Chân rất tán đồng.
***
Tần Liệt đi ra khỏi cánh cửa bí cảnh.
“Tà tộc sắp chính thức tấn công Lạc Nhật quần đảo”.
Hắn vừa bước ra, Lạp Phổ luôn chờ liền trịnh trọng thông báo cho hắn tin tức trọng đại này.
“Đã bắt đầu?”. Sắc mặt Tần Liệt trầm xuống.
“Thanh Quỷ tộc và Địa Quỷ tộc liên thủ, cũng đang bắt tay vào làm triệu tập cường giả trong tộc, chờ xuất phát”. Trong lòng Lạp Phổ tính toán, nói: “Chậm nhất năm ngày, bọn chúng hẳn sẽ tới Lạc Nhật quần đảo. Hai bên sẽ triển khai kịch chiến tanh máu”.
Tần Liệt hít sâu một hơi, nói: “Mang ta đi gặp đại thống lĩnh!”.
“Được!”. Lạp Phổ ở phía trước dẫn đường.
Không bao lâu, Tần Liệt tới khu núi rừng minh ma khí bao trùm nọ, xuất hiện ở trước mặt Lỗ Tư, Ngải Địch các tộc lão Ám Ảnh tộc.