Lục Tiên

Quyển 2 - Chương 132

“Xẹt, xẹt, xẹt…”

Tiếng bước chân nhỏ nhẹ trầm thấp từ trên thềm đá Thư Hải vọng lại, lão đầu tóc bạc có chum râu dê kia chắp hai tay sau lưng, một mình tiến về lối ra trên cao, khuôn mặt dường như có điều suy nghĩ, tựa như nhớ lại gì đó, nhíu mày nhẹ giọng tự nhủ: “Thẩm Thạch…Cái tên này hình như trước đây đã nghe qua ở chỗ nào rồi a?”

Lão đi đến tầng trên Thư Hải, đệ tử Lăng Tiêu Tông hai bên thềm đá cũng dần dần nhiều hơn, thỉnh thoảng có người đi gần đến chỗ thềm đá nhìn thấy lão đầu này, kết quả là nguyên một đám đệ tử Lăng Tiêu Tông lập tức sắc mặt nghiêm trang, thần sắc đoan chính cúi đầu chào, thần thái kính cẩn, ngược lại lão đầu mang chum râu dễ này lại không quá để ý đến tình huống xung quanh, phần lớn là tùy ý gật đầu qua loa ứng phó cho xong, thậm chí có khi còn đi thẳng.

Khi đi đến lối ra bên ngoài Thư Hải, hiển nhiên xem ra lão còn chưa nghĩ ra được đáp án, lông mày vẫn như trước nhíu lại, nhưng trong nháy mắt, lão bỗng nhiên khẽ giật mình, chẳng biết từ lúc nào ở phía trước đã có một nam tử thân hình cao lớn, diện mạo anh tuấn, bắt mắt nhất chính là cái đầu trọc, trong tay là thanh cự kiếm màu đen lớn đến kinh người đứng đó, xem ra còn hướng về phía mình, mỉm cười kêu một tiếng, nói:

“Bồ sư thúc.”

Lão đầu râu bạc nhìn nhằm vào hắn, đi tới, thời điểm vừa muốn nói gì, bỗng nhiên biến sắc, dường như nhớ ra cái gì đó, ngây ngẩn một lát thất thanh nói: “Nguy rồi!”

Nam tử đầu trọc anh tuấn phi phàm, khí vũ hiên ngang kia chính là Đỗ Thiết Kiếm đỉnh đỉnh đại danh trong Lăng Tiêu Tông, giờ đây nhìn ra hắn có vẻ cực kỳ quen thuộc với lão đầu này, đứng một bên cười ha hả, song lại giảm thấp thanh âm, nói: “Sư thúc, sư phụ ta mời người qua bên kia nghị sự.”

Bồ lão đầu “A…” một tiếng, sắc mặt có chút xấu hổ, thấp giọng nói: “Không đi không được sao?”

Đỗ Thiết Kiếm lập tức lắc đầu, nói: “Không được.”

Bồ lão đầu hừ một tiếng, nói: “Vì sao?”

Đỗ Thiết Kiếm cười ha ha, làm ra tư thế xin mời, sau đó vừa đi một bên Bồ lão đầu vừa thấp giọng cười đáp: “Bởi vì trên Vân Tiêu điện có bốn người đã đợi sư thúc ít nhất một canh giờ rồi. Nếu người không đi, ta sợ nóc Thuật Đường sẽ bị người ta đem dỡ.”

Bồ lão đầu giận dữ, nói: “Nói bậy! Tên gia hỏa nào lớn mật như thế?”

Đỗ Thiết Kiếm chỉ cười không nói, Bồ lão đầu trừng mắt liếc hắn, sau đó khuôn mặt lộ ra vài phần hậm hực, tức giận nói: “Được rồi, được rồi. Bỏ đi! Ta biết chắc chắn sẽ có một đống chuyện phiền toái sau khi sư phụ ngươi cứng rắn kéo ta vào cái Đại trưởng lão hội này mà.”

Đỗ Thiết Kiếm nghiêm mặt nói:

“Sư thúc, cớ gì lại nói ra lời ấy. Ngài và sư phụ lão nhân gia chính là sư huynh đệ cùng một sư mạch, luận về mức độ gần gũi trong bổn môn không có người nào có thể vượt qua. Lão nhân gia nếu không phải tin tưởng sư thúc, làm sao có thể phó thác trọng trách như thế cho người?”

“Trọng trách hay không trọng trách gì đó, tiểu tử ngươi bớt khoác lác đi. Ta nhớ trước kia ngươi không như vậy a?” Bồ lão đầu hắc hắc cười lạnh, vẻ mặt khinh thường đi ra khỏi Thư Đường, hai tay chắp sau lưng cùng Đỗ Thiết Kiếm đi theo đường núi hướng đến Vân Tiêu điện trên đỉnh Kim Hồng Sơn, đồng thời miệng tiếp lời, nói:

“Sư phụ ngươi chính là cảm thấy luôn bị người hắt hủi trong hội Đại trưởng lão, nội tâm không thoải mái, lúc này mới nghĩ cách tìm kế đem Mộc lão đầu phế vật không có năng lực kia đá vào bế quan tu luyện, tiện tay kéo ta vào đó, chẳng qua là mong ta vì hắn làm tên đầy tớ phất cờ reo hò mà thôi, đúng hay không?”

Đỗ Thiết Kiếm sắc mặt cương nghị, chánh khí lẫm liệt, nói: “Sư thúc minh xét, tuệ nhãn cao siêu, Thiết Kiếm bội phục!”

“Cút!” Bồ lão đầu đạp một cước, “Xú tiểu tử có tật xấu gì, nhìn thế nào cũng giống y đúc sư phụ bất hạnh kia của ngươi ah!”

***

Vân Tiêu đại điện, đỉnh Kim Hồng sơn.

Một đường đi đến đây, nhìn thấy đại điện khi thế phi phàm kia, Bồ Lão đầu lắc đầu, suy nghĩ m6o5t chút lại thở dài tiếp tục đi về phía trước, nhưng sau đó vươn tay hướng về sang Đỗ Thiết Kiếm, nói: “Lấy ra uống chút.”

Đỗ Thiết Kiếm mặt không đổi sắc, nói: “Sư thúc, người muốn cái gì?”

Bồ lão đầu vẫy vẫy tay, không kiên nhẫn nói: “Đừng giả bộ ngu ngơ.”

Đỗ Thiết Kiếm cười hắc hắc, nói:

“Uống hết rồi.”

“Có cho hay không? Nếu không ta đi đoạt a.”

“Gì đó… Nguyên Đan cảnh rất giỏi à?” Đỗ Thiết Kiếm nhất thời ghé mắt.

Bồ lão đầu không nói một lời, bắt đầu cuốn tay áo.

Đỗ Thiết Kiệm giống như gặp phải khắc tinh, ném ra ánh mắt xem thường, không cam lòng móc ra một hồ lô rượu từ trong túi Như Ý bên hông, ném qua, nói: “Chỉ còn một chút cuối cùng này, ta nói, sư thúc người lớn tuổi như vậy rồi lại luôn lừa gạt sư điệt uống rượu, không có ý tứ hay sao?”

“Mấy người tuổi trẻ các ngươi đã quen với cuộc sống sung sướng, đâu có hiểu rõ chỗ quan trọng của Linh tinh, có thể tiết kiệm được chừng nào hay chừng đó.”

Uống một ngụm rượu lớn, chậc chậc vài tiếng, Bồ lão đầu thoáng cảm thán một cái, tiện tay đem hồ lô rượu ném trả lại Đỗ Thiết Kiếm, thuận tiện liếc mắt ngắm hắn, cười nhạo nói:

“Người trẻ tuổi, tâm nên phóng khoáng hơn một chút. Hôm nay đứng trước mặt ngươi đã không phải là người bình thường rồi, ta dù gì cũng là Đại trưởng lão, Đại trưởng lão là gì ngươi biết không?”

Đỗ Thiết Kiếm nhẹ nhàng ho khan, nhắc nhở lão: “Sư thúc! Sư phụ ta là Chưởng giáo chân nhân.”

“Chưởng giáo chân nhân rất giỏi à?”

“Ách, kỳ thực cũng không có gì giỏi.” Đỗ Thiết Kiếm suy nghĩ một chút, nói: “Nhưng mà người cũng sẽ cuốn tay áo.”

“A… Được rồi, coi như hắn lợi hại, ta không so đo với hắn.”

Trong điện phủ, bốn vị Nguyên Đan cảnh đại chân nhân lúc này ngồi xếp bằng đã được một thời gian, bầu không khí cũng dần dần hơi tế nhị, nhưng phàm những nhân vật tu luyện tới cấp độ Nguyên Đan cảnh ngoại trừ thân thông đạo thuật, pháp lực thông thiên bên ngoài, riêng phần tâm tính khí độ bên trong tự nhiên cũng đã sớm thiên chuy bách luyện. Cho nên nhìn lại thần thái bốn người đều không có quá nhiều chỗ khác thường, kể cả vị được xưng tính tình nghiêm khắc từ trước đên nay Tôn Minh Dương Tôn trưởng lão cũng hơi nhắm mắt dưỡng thần.

Cứ như thế một lát sau, bỗng nhiên mí mắt Hoài Viễn chân nhân ở vị trí trung tông bỗng có chút nhúc nhích, sau một lát, ba vị đại chân nhân khác cũng gần như đồng nhờ nhíu lông mày, quay đầu nhìn ra hướng cửa đại điện.

Một hồi tiếng bước chân vang lên, hai thân ảnh xuất hiện ở cửa đại điện, chính là hai người Bồ lão đầu và Đỗ Thiết Kiếm đang đi đến.

Nhìn thấy thân ảnh hai người này, nhất là Bồ lão đầu đi ở phía trước, sắc mặt bốn vị chân nhân tên đại điện biểu lộ khác nhau, nhưng ngược lại hình như Bồ lão đầu lại không có cảm giác gì, thẳng một đường cười ha ha đi tới, biểu lộ tâm tình nhẽ nhõm, không tệ.

Đỗ Thiết Kiếm ở phía sau lão đi lên vài bước, thi lễ, sau nói với Hoài Viễn chân nhân: “Sư phụ! Con đã mời Bồ sư thúc lại.”

“Ừ.” Hoài Viễn chân nhân khẽ gật đầu, nói, “Ngươi lui xuống đi.”

Đỗ Thiết Kiếm đáp ứng một tiếng, xoay người lui ra, còn Bồ lão đầu bên cạnh thì cười ha ha một cái đi đến bên cạnh bốn người kia, ngồi xuống bồ đoàn đang còn trống kia, miệng cười nói: “Đến muộn, đến muộn, hại chư vị đợi lâu, có lỗi quá, có lỗi quá. Đều do tiểu tử thúi Đỗ Thiết Kiếm này, trên đường đi cho ta uống rượu, làm cho con sâu rượu của lão phu chui ra, ai…”

Đỗ Thiết Kiểm vừa mới đi đến cạnh cửa đại điện lảo đảo một cái, suýt nữa không nắm không chắc cự hắc kiếm.

Chỉ là thần thái, khí độ bốn vị chân nhân khác đang ngồi trên bồ đoàn vẫn nghiễm nhiên, xem ra đều có vài phần không tin tưởng mấy lời vừa nói của Bồ lão đầu. Mà Bồ lão đầu cũng không chút phật lòng, cười ha ha một cái, nói: “Như thế nào, hôm nay là lần thứ nhất lão phu lại đây, là nghị sự gì đó, thương nghị gì đó kia mà?”

“Hừ!” Một tiếng hừ lạnh từ bên cạnh truyền sang, đúng là từ miệng Tôn Minh Dương trưởng lão, Bồ trưởng lão nhìn hắn một cái, cười cười không nói.

Lúc này Hoài Viễn chân nhân ngồi ở vị trí đứng đầu nhẹ nhàng ho khan, nói: “Bồ sư đệ! Hôm nay năm người chúng ta tới đây, chính là thương nghị chuyện đại sự của bổn môn, về sau không thể như thế, bằng không thì còn ra thể thống gì.”

Bồ trưởng lão “a” một tiếng, Hoài Viễn chân nhân nhân lập tức tiếp lời: “Chư vị! Sự tình chúng ta bàn bạc hôm nay chính là Tứ chính đại hội nửa năm sau…”

Lão nói chậm rãi, mấy vị tọa hạ trưởng lão kia lại mang thần sắc trong mắt khác nhau, vừa rồi mấy câu Hoài Viễn chân nhân nhìn như trách Bồ trưởng lão, song trên thực tế rõ ràng là giơ cao đánh khẽ, xem ra quan hệ của hai người này xác thực giống như lời đồn trước nay, không hề bình thường.

Hoài Viễn chân nhân nói một hồi, lại nói: “…Trong số sự tình gấp nhất trong Tứ Chính đại hội, Vấn Thiên Bí Cảnh không nghi ngờ chính là một trong số đó, tính toán thời gian, không sai biệt lắm đây chính là lúc cần chọn lựa nhân tuyển dệ tử Ngưng Nguyên cảnh và Thần Ý cảnh. Không biết chư vị thấy việc này thế nào?”

Vừa dứt lời, Tôn Minh Dương trưởng lão liền tiếp lời, nói: “Sư huynh! Ta cho rằng việc này cứ y theo lệ cũ như nhưng năm qua là được. Nguyên Đan cảnh trưởng lão đề cử một ít, tất cả đai đường khẩu lại tiến cử một ít tinh anh, cuối cùng còn lại một ít danh gạch lại từ trong số những đệ tử của tông môn tuyển chọn một ít, như thế nhất định có thể lựa ra được nhân tuyển tốt nhất. Lần đại hội mười năm trước, không phải là chúng ta toàn thắng sao? Ha ha ha…”

Lão nói xong mỉm cười thành tiếng, nhìn về phía hai người Vân Nghê cùng Kim Trạm ngồi phía đối diện, trong Lăng Tiêu Tông hai người kia chính là trưởng lão chấp chưởng hai đại đường khẩu mạnh nhất số lượng đệ tử đông nhất, giờ đây hai người dù không lên tiếng, nhưng vẻ mặt xem ra đều đồng ý.

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên có tiếng gào to, khí thế mười phần: “Lần này làm như vậy không ổn!”

Người lên tiếng đúng là Đại trưởng lão mới tấn chức, chấp chưởng đệ nhất đường khẩu tính từ dưới lên - Thuật Đường - một trong thất đại đường khẩu Lăng Tiêu Tông, Bồ Tư Ý trưởng lão – Bồ lão đầu.

Tôn Minh Dương đột nhiên biến sắc, lạnh lùng nhìn lại, khuôn mặt hai vị trưởng lão khác cũng lộ vẻ không vui, Vân Nghê trưởng lão tuy là nữ nhưng chấp chưởng Đan đường lâu nay đạo hạnh lại cao, từ trước đến nay địa vị tôn sung, nhíu mày toan mở miệng, bỗng nhge thanh âm của Hoài Viễn chân nhân vang lên bên tai, ôn hòa nói:

“A, Bồ sư đệ có kiến giải gì, cứ nói đừng ngại.”

Vân Nghê lời nói đến miệng bỗng nhiên nuốt trở vào, đôi mắt dễ thương ánh lên bỗng nhiên chớp liên tục mấy lần, khẽ ngẩng đầu nhìn về vị trí đứng đầu ở trung tâm chỗ Hoài Viễn chân nhân đang ngồi, chỉ thấy trên mặt vị Chưởng giáo sư huynh biểu lộ vui vẻ nhàn nhạt, thần thái bình thản nhìn Bồ lão đầu đang ngồi dưới tay Tôn Minh Dương, mà sau một lát, lão hình như cảm thấy ánh mắt của Vân Nghê, đôi mắt ẩn hàm ánh sáng ngôi sao kỳ dị liếc qua, dừng lại một chút trên mặt Vân Nghê, liếc nhìn nàng.

Vân Nghê chậm rãi cúi đầu, nhẹ nhàng hít mạnh một hơi, đè nén trái tim đang đập mạnh hơn vài phần, cứ như vậy trầm mặc không nói.

***

Buổi sáng hôm sau.

Thẩm Thạch tỉnh giấc, sau khi chỉnh chu liền ra khỏi động phủ, đi về đường núi bên ngoài, đồng thời trong nội tâm tinh toán xem có nên hay không lại đi Bạch Hạc Đường một chuyến, bất luận là gì đi chăng nữa cũng phải xác định lại thời gian đi xuống núi thêm một chuyến nữa, dù sao Tiểu Hắc và Lăng Xuân Nê vẫn còn ở trong An Sơn khách sạn Lưu Vân thành, hắn cũng có chút lo lắng.

Chỉ là khi hắn đi tới phía trước, bỗng nhiên thấy trên con đường nhỏ phải đi qua để đến sơn đạo kế tiếp trong u cốc có bóng dáng một người con gái nhìn hơi quen mắt, hắn nhìn kỹ lại chỗ thềm đá xa xa trên con đường núi nhìn ra phương xa Thương Hải thì ra là Thuật Đường Từ Nhạn chi Từ sư tỷ.

Năm đó khi còn ở Thanh Ngư Đảo đến dạo gần đây đi Thuật Đường mua sắm thuật pháp, Thẩm Thạch từng nhiều lần gặp mặt vị sư tỷ này, coi như có chút quen thuộc, sau khi kinh ngạc qua đi, hắn đi tới bắt chuyện, cười nói:

“Từ sư tỷ, tại sao tỷ lại ở đây? Thật là trùng hợp.”

Từ Nhạn Chi xoay người lại, dò xét Thẩm Thạch từ trên xuống dưới, mỉm cười nói:

“Đúng vậy a. Ta vừa đến đây thì gặp được ngươi rồi. Thật đúng là trùng hợp ah…”

Nàng nói đến đoạn giữa có vẻ hơi nhếch miệng, đặc biệt là ở mấy chữ “vừa đến đây” bộ dáng còn lộ vẻ hậm hực tức giận.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất