Lục Tiên

Quyển 2 - Chương 231: Trứng đen

Chung Thanh Trúc cố nén sự khó chịu trong lòng, thoáng nhìn xuống dưới kia, chỉ thấy Thẩm Thạch đi tới gần “thi sơn huyết hải” (núi thây biển máu), xem ra đang tìm kiếm gì đó trong đống huyết nhục yêu thú, mặc dù nàng hiện giờ vẫn còn cảm giác buồn nôn, nhưng vẫn cố kìm chế lại, hướng xuống dưới hô lên:

"Thạch Đầu, ngươi tìm được cái gì sao?"

Thẩm Thạch đứng thẳng người, ngẩng đầu lên nhìn nàng nở nụ cười nhẹ, tuy rằng hiện giờ trên người hắn dính đầy máu tươi khiến cho nụ cười hắn có chút quỷ dị, nhưng ánh mắt của hắn so với trước đây nhẹ nhõm hơn nhiều, nhìn Chung Thanh Trúc cười nói:

"Vận khí của ta cũng không đến nổi tệ, tìm được một viên yêu đan rồi !!! Ngươi cứ ở trên đó nghỉ ngơi đi, để ta tìm tiếp !!"

Chung Thanh Trúc mừng rỡ, mặc kệ thế nào, có thể có được một khỏa Yêu Đan của Yêu Thú Tứ Giai coi như là thu hoạch lớn rồi, thế nên nàng phất tay, nói với hắn: "Tốt, nhưng ngươi phải cẩn thận một chút !". Nói xong hình như nàng nhớ ra điều gì đó, lại hô lớn với Thẩm Thạch: "Đúng rồi, Thạch Đầu, ngươi tìm kĩ xem có thấy xác của Thiết Dực Hắc Hạt hay không, con này tiến cấp từ ngũ giai lên lục giai, nói không chừng trên người nó có linh tài cao giai đó."

Thẩm Thạch đứng ở dưới gật đầu, nhưng nhìn cảnh máu thịt giàn giụa xung quanh, môi hắn chợt nở nụ cười khổ.

Chung Thanh Trúc thu hồi ánh mắt, bất chợt thở dài, xem ra bọn yêu thú dưới kia hỗn chiến đến đồng quy vu tận (cùng nhau chết), thịt nát xương tan, vậy thì trước mắt xem như an toàn rồi. Chẳng qua, mỗi khi nàng nghĩ tới những chuyện xảy ra trong huyệt động trước đây, yêu thú đấu nhau, có cả cao giai yêu thú, rồi tự bạo Yêu Đan, nàng lại thấy trong lòng không rét mà run (ám chỉ sự sợ hãi).

Lúc đó, chỉ cần một sơ sót nhỏ thôi, nàng và Thẩm Thạch chắc chắn sẽ cửu tử nhất sinh.

Thầm cảm thán một tiếng, Chung Thanh Trúc đứng thẳng người, lùi hai bước, nàng nhìn về phía sau, chợt thấy Tiểu Hắc đang lười biếng, trong miệng ngậm một loại linh thảo không rõ tên, nhai lấy nhai để. Một lát sau, Tiểu Hắc hình như cũng cảm giác được ánh mắt Chung Thanh Trúc đang nhìn mình, nên nó cũng giương mắt nhìn nàng một cái, thế nhưng cũng không có động tác gì khác.

Chung Thanh Trúc cảm thấy mối quan hệ giữa mình và Tiểu Hắc vô cùng nhạt nhẽo, cho dù lúc trước đây bị yêu thú vây công, cả hai có thể nói là kề vai chiến đấu, thế nhưng nàng có thể cảm nhận được hảo cảm của Tiểu Hắc đối với mình chẳng tăng lên được chút nào. Thế nhưng trong lòng nàng cũng không quá bận tâm chuyện ấy, hơn nữa, không biết tại sao, lần này nhìn Tiểu Hắc, nàng lại nghĩ tới một chỗ trong Lưu Vân Thành, lại còn có nữ tữ thiên kiều bá mị nữa.

Ánh mắt của nàng lạnh nhạt đi một chút, lặng yên nhìn quang cảnh chung quanh, lần trước, nàng chỉ để ý Thiết Dực Hắc Hạt canh giữ bên cạnh Thiên Nhân Chu Quả, không có tra xét tình hình nơi đây, vì vậy trong lúc này, nàng chợt nghĩ có nên nhân cơ hội nhìn xem chung quanh hay không, bất chợt một tiếng hừ hừ trầm thấp vang lên ngay bên cạnh nàng.

Chung Thanh Trúc hơi kinh ngạc, đưa mắt nhìn quanh, lại phát hiện Tiểu Hắc vốn đang lười biếng gục dưới đất, bỗng nhiên đứng lên, trong miệng phát ra tiếng hừ hừ, đôi mắt toát ra vài phần hoang mang, phảng phất có chút do dự, lại như có vài phần khẩn trương, chần chờ một lát , nó cất bước đi tới bên cạnh miệng hố.

Chung Thanh Trúc ngơ ngác, chân mày hơi nhíu lại, ánh mắt tập trung bên ngoài cái rãnh to kia.

Mùi máu tanh trong không khí vẫn đậm đặc như trước.

※※※

Phía dưới, Thẩm Thạch lại lật tìm một hồi, xốc lên xốc xuống không ít khối huyết nhục vụn, dính không ít máu, thế nhưng cái hắn tìm thấy không phải yêu đan trân quý kia, ngược lại từ giữa vài khối huyết nhục phát hiện ba mảnh bộ phận Linh Tài, thế cũng coi như là có thu hoạch a, cho nên hắn cũng đem tất cả nhét vào túi như ý.

Thẩm Thạch đứng thẳng người nhìn quanh, tập trung quan sát cái hố chỗ mình đang đứng, bất chợt hắn phát hiện, trên thạch bích có không ít dấu vết như bị một vật cứng rắn đào bới, một vài tảng đá lớn cũng bị chém gãy làm đôi, chỗ đứt gãy này dễ làm người khác chú ý.

Nếu đơn giản chỉ là mặt đất sụp đổ, thì sẽ không có hiện trạng này, giống như trước đây từng có vật gì đó đào bới xung quanh. Thẩm Thạch im lặng một lát, nhất thời cũng nghĩ không ra, thế nên ánh mắt hắn tập trung xuống dưới đáy hố, nhìn quanh chỗ huyết nhục yêu thú, mới phát hiện khu vực hắn tìm kiếm nãy giờ không đến hai phần nơi này.

Có lẽ bên dưới khối huyết nhục có thể có yêu đan, nghĩ như thế, Thẩm Thạch quay người, muốn tiếp tục đi thẳng về phía trước.

Chẳng qua vừa lúc đó, bỗng nhiên, ánh mắt hắn tập trung lên một chỗ ngay bên cạnh huyết nhục, vì ở đó, một tia sáng chợt lóe lên.

Thân thể Thẫm Thạch lập tức dừng lại, xoay nhanh người, nhìn chằm chằm vào khối huyết nhục vụn, nhưng có vẻ tia sáng kia là ảo giác, lóe lên cũng nhanh mà biến mất cũng nhanh, rốt cuộc không có động tĩnh gì.

Hắn nhìn một hồi nhưng vẫn không phát hiện ra dị tượng nào khác, chần chờ một lát, hắn nhíu mày, quay người lại, nghĩ thầm: “Chẳng lẽ mình nhìn lầm?” Trầm ngâm một lúc, Thẩm Thạch lại xoay người, đi về phía nơi vừa phát ra ánh sáng.

Đến tột cùng có nhìn lầm hay không, bên kia có bảo bối hay không, qua tìm một cái chẳng phải sẽ biết sao.

Đi về phía trước vài bước, lướt qua vài khối huyết nhục khiến hắn buồn nôn, rất nhanh hắn đã tới gần chỗ đó, nơi hào quang phát ra, chính là chỗ bên cạnh đáy hố. Ngay lúc này, một khối huyết nhục lớn tuôn ra hào quang băng lãnh, mãnh liệt.

Trong lòng hắn vô cùng vui vẻ, cứ ngỡ gặp được báu vật rồi, thế nhưng trên đầu hắn, bên trên miệng hố chợt vang lên tiếng kêu trầm thấp của Tiểu Hắc, trong tiếng kêu mang theo vài phần khẩn trương.

Trong lòng Thẫm Thạch chấn động, lạnh cả người, trong không trung, mùi máu tươi toàn bộ biến mất, thay vào đó là vị âm lãnh của đạo hào quang đang tiếp tục phát ra.

Khối thịt nát kia lúc đầu chỉ rung động thì nay lại nhúc nhích, làm cho cả vũng máu cũng bắt đâu gợn sóng, sau đó quang mang sáng bừng lên, vũng máu biến đổi kịch liệt, một âm thanh quỷ dị, tựa như tiếng rít đột nhiên vang lên.

Thiết Dực Hắc Hạt !

Nó vẫn còn sống ư !!!!

Thân hình Thẩm Thạch như bị chấn động mạnh, muốn lập tức lui về phía sau, với tu vi Ngưng Nguyên Cảnh so với yêu thú cường đại trước mặt giống như lấy trứng chọi đá, vô pháp chống lại. Nhưng hắn và yêu thú kia thật sự quá gần nhau, hắn mới vừa lui về phía sau, thì một mảnh huyết nhục cực lớn lao đến hắn, cùng lúc đó, thân thể Thiết Dực Hắc Hạt xuất hiện trước mặt hắn.

Hay nói đúng hơn, là tàn thể (thân thể tàn phế - tàn thân thể) Thiết Dực Hắc Hạt xuất hiện trước mặt hắn.

Lúc nãy liếc mắt nhìn qua, hắn thật sự không thể nhận ra nó, cũng chẳng biết vì sao nó lại may mắn sống sót sau cuộc hỗn chiến đáng sợ kia, thế nhưng hiện giờ nó cũng đã bị trong thương rồi.

Vốn lúc đầu là một thân hình khổng lồ, thì giờ đã bị nổ banh chành, chính xác mà nói, phần lớn cơ thể của Thiết Dực Hắc Hạt hiện giờ đều biến mất, chỉ còn thấy một đống máu màu đen. Ngoại trừ cái đầu còn được hai phần ba, cùng với vài khối xương trên mình, thì các bộ phận khác hoàn toàn không thấy !!!

Rất khó tưởng tượng, một con yêu thú tại đã mất đi hơn phân nửa thân hình thậm chí ngay cả đầu cũng bị mất một mảnh lớn còn có thể sống được, thế đã thế đôi mắt nó còn lạnh như băng nữa kia chứ, thế nhưng điều đó chỉ cho thấy con yêu thú kia vẫn kiên cường không chịu chết đi mà thôi.

Một cỗ cỗ sát ý lạnh thấu xương kéo đến, Thẩm Thạch hoảng hốt lui về phía sau, tàn thể Thiết Dực Hắc Hạt vẫn còn muốn tấn công, thế nhưng thay vì trực diện tấn công hắn, nó lại đột nhiên há miệng ra, một ánh sáng xanh bay ra đụng về phía Thẩm Thạch.

Yêu Đan!

Thiết Dực Hắc Hạt Yêu Đan!

Một con ngũ giai yêu thú, thậm chí đã tiến cấp lục giai yêu thú phát ra một kích mạnh nhất với Thẩm Thạch.

Trong chớp mắt, toàn bộ máu huyết trong hố đều sôi trào, không còn bất kì tiếng động nào phát ra, chỉ con một đoàn hào quang đang tiếp tục rực sáng.

Thẩm Thạch hét lên một tiếng, điên cuồng lùi về phía sau, nhưng đoàn hào quang kia lại cực nhanh, chớp mắt đã đến trước mặt hắn, lui cũng không được, tránh cũng không xong, mà cỗ khí thế dù kia còn chưa chạm vào hắn, nhưng lại khiến hắn có cảm giác cả lồng ngực bị đánh nát, cả trái im cũng bị đánh bay ra ngoài.

Thẩm Thạch tin rằng, một khi bị yêu đan này đánh vào người, thì mình chỉ có một kết cục duy nhất, đó là thịt nát xương tan.

Sống chết trước mắt, hắn không thể suy nghĩ nhiều, nổi giận gầm lên một tiếng, một đạo kim quang từ trong người hắn phát ra, trong nháy mắt, Kim Văn Long Giáp xuất hiện, lấp đầy toàn thân hắn, lúc này, trông hắn như một chiến thần đang nổi giận, cùng lúc đó, yêu đan của Thiết Dực Hắc Hạt đánh vào người hắn.

"Oanh!"

Một tiếng vang thật lớn Yêu Đan bay ngược trở về, còn Kim Văn Long Giáp trên người Thẩm Thạch nứt ra từng mảng lớn, bị chấn nát thành bột phấn văng tung tóe, đồng thời từ người hắn truyền ra âm thanh đứt gãy.

Thẩm Thạch kêu lên một tiếng đau đớn, thân hình bị chấn động mạnh, cả người bay ngược ra ngoài, sắc mặt trắng bệch, miệng phun máu tươi.

Lúc đó, hắn trong mơ màng nhìn thấy, phía sau lưng tàn thể của Thiết Dực Hắc Hạt, có một cái lỗ nhỏ, một vật gì đó bên trong so với màu máu đen của khối thịt hoàn toàn không hợp nhau.

Nhìn xa xa, có vẻ như đó là hình dáng của một quả trứng

Một quả trứng màu đen nhánh.

Ngay sau đó, đầu của Thẩm Thạch nghiêng về một bên, cả người như con diều đứt dây bay ra ngoài, hình như hắn đã ngất đi, sau một lát, hắn mất đi ý thức, cả người đâm vào một khối thạch bích, rồi nặng nề rơi xuống đám huyết nhục bên dưới.
===============
Lân la, mò mẫm trong biển máu
Muốn tìm chút cháo để ăn hôi
Nhưng mà chao ôi số quá nhọ
Vừa mới lọ mọ đã ăn khoai.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất