Dịch giả: Tiêu Thiên- Tang Lạc tửu?
Thẩm Thạch đứng sau lưng Đỗ Thiết Kiếm lập tức ngơ ngác một chút, danh tửu này không phải lần đầu tiên hắn nghe thấy. Nếu hắn nhớ không nhầm, loại rượu này chỉ có quê quán của đồng môn Hạ Tiểu Mai mới có, mà sở dĩ hắn ấn tượng còn bởi vì Tôn Hằng muốn dùng cái này làm Hạ Tiểu Mai vui vẻ.
Khi viễn chinh Yêu giới, Tôn Hằng cùng Hạ Tiểu Mai đều không đi theo. Dựa theo lệ cũ, và tình huống Tứ chính danh môn lần này, hai người kia hiển nhiên đã nằm ngoài đám đệ tử tinh nhuệ của tông môn rồi.
Hạ Tiểu Mai thì còn đỡ, dù sao trong tông môn nàng cũng chỉ là môn đồ bình thường, địa vị không có gì là lạ. Nhưng Tôn Hằng thì thay đổi quá lớn. Từ vị trí con trưởng nối nghiệp Tôn gia phong quang vô hạn, lúc này tranh đấu trong thế gia lại thảm hại dưới tay đường đệ Tôn Hữu, vinh quang quá khứ mất đi hết thảy.
Loại tình huống này ảnh hưởng đến tâm cảnh rất lớn, Thẩm Thạch dù chưa trải qua, nhưng lúc trước nhìn bộ dạng chán chường đến chết của Tôn Hằng hắn cũng có thể nhận thức đôi chút. Nhưng mà sau khi Hạ Tiểu Mai xuất hiện, dường như lại khiến Tôn Hằng một lần nữa tỉnh lại, về sau hai người bọn họ giống như là vô tình hay hữu ý tiến về một chỗ.
Có lẽ sau khi trải qua nhiều sự tình, khác với đại đa số tu sĩ truy đuổi danh lợi quyền thế, đạo pháp linh tài, hai người bọn họ hôm nay đã mất đi hứng thú, bằng lòng yên ổn. Cho dù lần này không được tuyển đi Yêu giới, họ cũng không hề tiếc nuối. Rời xa tranh đấu hỗn loạn có lẽ là điều mà họ hướng tới.
- Đây là danh tửu Dương châu, sao ngươi có thể lấy ra bán?
- Đương nhiên rượu đều bán hết sạch rồi, đây là vò cuối cùng, ngươi có mua hay không?
Lão bản trong cửa hàng thoạt nhìn đã rất không kiên nhẫn.
Đỗ Thiết Kiếm cười ha ha, lắc đầu nói:
- Mua mua, chung quy so với không có thì tốt hơn hẳn. Ài, xem ra người xưa nói chẳng sai, mùi rượu không sợ ngõ nhỏ sâu, hôm nay người biết rõ nơi này ngươi có hảo tửu ngày càng nhiều rồi. Không biết về sau ta có thể mua được Hoa Điêu hay Trúc Diệp Thanh của ngươi nữa hay không.
“Ba” một tiếng, cửa sổ thoáng một cái bị đóng lại, sau đó âm thanh ồm ồm từ bên trong phát ra “Bổn điếm đóng của rồi, khách quan muốn mua rượu, lần sau tới sớm hơn”.
Đỗ Thiết Kiếm lơ đễnh, cầm vò rượu quay người đi, chỉ là mới bước được ba bốn bước bỗng nghe sau lưng truyền đến tiếng vang, của sổ kia lại khẽ hé mở, từ bên trong ném ra một cái hồ lô, sau đó có tiếng người phát ra:
- Hồ lô Trúc Diệp Thanh cuối cùng.
Nói xong lại là một tiếng đóng cửa sổ, sau đó không còn âm thanh gì nữa.
Đỗ Thiết Kiếm cười ha ha, đi qua nhặt hồ rượu lên, hướng cửa sổ chắp tay cười nói “ Đa tạ đa tạ”. Sau đó đến bên Thẩm Thạch cười cười:
- Đi thôi, chúng ta đi uống rượu.
Thiên Hồng Thành phồn hoa đô hội, muốn uống rượu tự nhiên là có vô số nơi, chỉ cần có tiền, có Linh tinh, tự nhiên có hàng hà nơi xa hoa thoải mái. Có điều, đối với Thẩm Thạch và Đỗ Thiết Kiếm, cả hai người đều không có hứng thú, cho nên cuối cùng, cả hai không hẹn mà cùng lựa chọn một chỗ, nơi trước kia cũng đã từng cùng nhau uống rượu.
Trường Thành.
Thế cục Yêu giới sơ qua, cũng không có gì ngoài dự liệu. Nhân tộc hưng thịnh, đánh bại Yêu tộc cùng quỷ vật bên trong Yêu giới, cuối cùng triệt để đem toàn bộ Hông Mông giới thổ hoàn toàn khống chế.
Điều này đương nhiên là công tích vang dội từ cổ chí kim, tin tức truyền ra, thanh thế của chủ đạo Tứ Chính danh môn ngày càng tăng lên, như mặt trời ban trưa. Mà danh vọng của mấy vị chưởng môn cũng như nước lên thuyền lên. Hồng Mông tu chân giới đã có ngôn luận lan truyền, mang Nguyên Phong Đường, Hoài Viễn Chân Nhân, Thiên Khổ cùng Nam Cung Lỗi bốn vị chân nhân xưng là “Tứ Thánh”, đã đạt tới danh vọng Nhân tộc Lục Thánh năm xưa.
Dưới loại tình huống ấy, bên trong Tứ chính danh môn đều vui sướng hớn hở, cũng không có người quá nghiêm khắc bắt Đỗ Thiết Kiếm và Thẩm Thạch hai người lúc nào phải chạy về Lăng Tiêu Tông, hoặc là nhất định phải làm cái gì đó. Bọn hắn có thể nhàn nhã tự tại, chậm rãi mà trở về, thậm chí bây giờ có thể chạy đến Trường Thành uống rượu ngắm trăng.
Thời gian về đêm, ánh trăng sáng rọi, bên trên Trường Thành gió mát phất phơ. Hai người dựa vào một thạch bích, phụ cận hoàn toàn vắng vẻ, thập phần thanh tịnh.
Đỗ Thiết Kiếm đẩy nút vò rượu, uống một hớp lớn, nhẹ nhàng thưởng thức.
- Tư vị Tang Lạc tửu không lẫn đi đâu được, đúng là thượng hạng danh tửu, chỉ là hơi khác lạ, có chút đắng chát cam thuần, có lẽ đại đa số mọi người không ưa thích.
Thẩm Thạch mỉm cười, cầm vò rượu uống một ngụm
- Sư huynh hẳn là trước kia đã uống qua rượu này.
- Uống rồi.
Thẩm Thạch chợt nhớ tới mộng mị trước kia của mình, nội tâm khẽ động, nhìn thoáng qua Đỗ Thiết Kiếm, sau đó hỏi:
- Sư huynh, người cũng có biết qua lai lịch danh tửu này chứ?
Đỗ Thiết Kiếm tiếp nhận vò rượu trong tay, lại uống một ngụm:
- Biết rõ, rượu này gọi là Tang Lạc, là cây dâu tử hạ cất rượu trong thời gian ngắn, lại có người nói, khi của mỗi khi tống biệt uống loại rượu này.
Thẩm Thạch ngơ ngác một chút, lại có chút bội phục:
- Sư huynh tài cao, đúng là hiểu biết.
Đỗ Thiết Kiếm cười ha ha, khoát khoát tay
- Chỉ là nghe qua được một ít mà thôi, còn không được tính là một câu chuyện trên mặt bàn.
Nói xong thoáng dừng lại một chút, chỉ về phương xa
- Đệ nhìn xem, ánh trăng đã lên rồi.
Thẩm Thạch quay đầu nhìn lại, chỉ thấy minh nguyệt từ mênh mông mặt biển lượn lờ bay lên, ánh trăng sáng tỏ rơi xuống, rất nhanh đem chi đình trên Trường Thành chiếu sáng. Xa xa nhìn lại, trăng trên biển cả, đúng là kỳ cảnh nhân gian, đẹp không tả xiết.
Thẩm Thạch có chút xuất thần, một lát sau chợt phát hiện Đỗ Thiết Kiếm đã đi đến bên cạnh hắn, cùng ngắm nhìn Minh Nguyệt Hải Thiên, đến cả nửa ngày sau mới đột nhiên mở miệng:
- Thẩm sư đệ, ngươi nói vạn năm về trước, những người của Thiên Yêu Vương Đình có phải hay không cũng đứng ở chỗ này, giống như chúng ta, ngắm nhìn mỹ cảnh?
Thẩm Thạch im lặng một chút rồi trả lời:
- Hẳn là có. Mặc dù nhiều năm đi qua, sử sách ghi lại Thiên Yêu Vương Đình đều là tàn bạo thô lỗ, hung tàn ác sát. Nhưng nếu tính toán lại, ít nhất cao tầng của Thiên Yêu Vương Đình cũng có không ít người phong nhã yêu thích cảnh đẹp.
Đỗ Thiết Kiếm có chút kinh ngạc, nhìn lại Thẩm Thạch:
- Ngươi lại có thể suy nghĩ như vậy?
- Sư huynh hẳn là ý tại ngôn ngoại? (còn có ý bên ngoài lời nói, ẩn ý - dịch giả)
Đỗ Thiết Kiếm chuyển qua ngắm nhìn minh nguyệt xa xa, một lát sau bỗng nhiên hỏi:
- Sư đệ, tình cảnh lúc trước lần đầu tiên ta mang đệ tới nơi này, ngươi còn nhớ rõ không?
Thẩm Thạch mỉm cười gật đầu:
- Đương nhiên nhớ rõ, lúc trước nếu không có sư huynh cứu ta, không biết hôm nay ta thành bộ dạng gì.
Đỗ Thiết Kiếm cười cười, hắn vốn là nam tử thân hình cao lớn cường tráng, từ nhỏ có vài phần bướng bỉnh, khí thế sơ cuồng, từ trước đến này đều được các thế hệ su huynh đệ Lăng Tiêu Tông kính trọng. Mà Thẩm Thạch đối với hắn càng thập phần tôn kính, chỉ là thời điểm này Thẩm Thạch đột nhiên chứng kiến trên mặt Đỗ Thiết Kiếm xoẹt qua một tia chần chừ, chỉ nghe hắn thở dài, nhẹ giọng hỏi:
- Thẩm sư đệ, ngươi nói xem, ở trong Yêu giới, là ta đã sai sao?
Thẩm Thạch ngạc nhiên.