Ma Long Phiên Thiên

Chương 295: Tham Lang thành

Ma Long sơn mạch đối với mỗi Long vũ giả đều có thể nói là nơi tràn ngập nguy cơ và kỳ ngộ, mỗi ngày đều có trên ngàn đến vạn Long vũ giả tiến vào tìm kỳ ngộ.

Bởi vậy cũng sinh ra không ít nghề nghiệp, tỷ như thợ săn tiền thưởng, thợ hãi thuốc, thích khách... vô cùng náo nhiệt.

Đương nhiên cũng có cả một vài tổ chức dong binh.

Tòa thành này gọi là Tham Lang thành, là nơi gần Ma Long sơn mạch nhất, tuy nói là phụ thuộc vào Thiên Long thần triều nhưng không có một tên binh sĩ nào đóng quân, hoàn toàn là một nơi ngư long hỗn tạp, không ai quản lí.

Chỉ có điều trong thành vô cùng náo nhiệt, những người tiến vào Ma Long sơn mạch tầm bảo thường thường sẽ bổ sung một chút vật tư cần thiết ở Tham Lang thành.

Phong Liệt từ trên trời hạ xuống, ầm ầm roi xuống, nhưng cũng không hề tạo thành chấn động.

Những người đi lại ỡ đây không ai không phải Long vũ giả thực lực mạnh mẽ, cho dù là người bán đồ hai bên phố cũng đều có thực lực Nguyên Khí cảnh cửu trọng thiên, đối vói một võ giả Cương Khí cảnh nhị trọng thiên như Phong Liệt có lẽ có chút sợ hãi nhưng cũng không kỳ lạ gì.

Phong Liệt nhìn xung quanh, chỉ thấy đoàn người đi lại có vô số huyết mạch khác nhau, màu sắc khác nhau, thậm chí còn có cả một vài Long thú tiến hóa không hoàn toàn huyễn hóa ra hình người.

Tiếp theo, Phong Liệt nhìn một tửu lâu ở góc đối diện, tiến vào.

Phía sau hắn mười trượng, một gã trung niên mặt trắng râu ngắn cố tình vô ý theo hắn tiến vào trong.

Phong Liệt trực tiếp tiến lên tầng ba, ngồi xuống một chiếc bàn trống bên cửa sổ.

- Lại đây cùng ngồi đi!

Phong Liệt lạnh nhạt nói một tiếng.

Nam tử phía sau hơi sững sờ, cũng lặng yên tiến tói ngồi đối diện vói Phong Liệt.

Phong Liệt tùy tiện gọi mấy món nồi danh ở đây cùng vài bình rượu ngon, sau đó không nhanh không chậm ăn uống với đối phương.

-    Tu vi gì?

Phong Liệt vừa ăn, vừa lạnh nhạt hỏi.

-    Một gã sát thủ Sát minh Hóa Đan cảnh tam trọng thiên, từ trong Ma Long sơn mạch cùng đi ra. Một tên còn lại là Lôi Long vũ giả Hóa Đan cảnh lục trọng thiên, là người của Lôi Ngọc thành, mặt khác còn không ít cao thủ Thần Thông cảnh. Ngoại trừ người của Lôi Ngọc thành, theo phán đoán thì những người kia đều vì Luyện Hồn ma khải mà tói.

Trung niên nhân nói.

Trung niên nhân này đương nhiên chính là Hỏa Mãng vương thay đồi dung mạo.

Lúc này mái tóc rối tung của Hỏa Mãng vương đã được buộc gọn, chòm râu dài cũng cắt ngắn hơn nửa, so vói quá khứ thì thiếu ,vài phần hung lệ, nhiều thêm vài phần phiêu dật.

-    Công tử, phía trước là địa bàn Lôi Long giáo, một khi động thủ, e là chúng ta gặp bất lợi, vẫn là giải quyết trong Ma Long sơn mạch đi!

-    Ừm, được rồi!

...

Phong Liệt và Hỏa Mãng vương thương nghị một phen, sau đó bắt đầu tập trung ăn uống.

Nhưng không quá lâu sau, bên ngoài đường vang lên tiếng đánh nhau khiến tất cả các khách nhân uống rượu chú ý.

Phong Liệt cũng giương mắt nhìn qua song cửa.

Phong Liệt nhìn qua cửa sổ thấy bên dưới đường có hai nhóm nhân mã đánh nhau vô cùng ác liệt, một trong đó là mười tên Lôi Long vũ giả tóc lam lông mày lam, một nhóm khác chính là tám gã đệ tử Ngân Long giáo mặc ngân y.

Những người này phần lớn tu vi đều ở khoảng Chân Khí cảnh, hai bên người tói ta lui, đao kiếm đánh nhau loạn xạ, rất nhanh có không ít người tụ tập tới xem, thình thoảng vang lên tiếng ủng hộ.

Phong Liệt nhìn thoáng qua liền mất đi hứng thú, cấp độ đánh nhau này đã không thể hấp dẫn được hắn, sau đó quay lại tiếp tục uống rượu.

Nhưng vào lúc này, trong lòng hắn đột nhiên cảnh giác, quay sang nhìn, phát hiện ra chút mánh khóe.

Chỉ thấy dưới đường giờ tụ tập mấy trăm tên Lôi Long vũ giả, đều là tóc lam, chỉ cần liếc mắt là có thể phân biệt rõ, cơ hồ chiếm tới sáu thành đoàn người.

Phong Liệt không khỏi khẽ nhíu mày, tuy những người này trang phục không giống nhau, nhung Phong Liệt từ ánh mắt thầm chú ý tới chỗ này thì không khó suy đoán đám người Lôi Long giáo này tám chín phần mười là vì mình mà tới.

Lúc này, tiếng nghị luận những người xung quanh cũng truyền tới tai hai người Phong Liệt.

-    Đại ca, sao hôm nay Tham Lang thành tụ tập nhiều Lôi Long vũ giả như vậy? Chăng lẽ là có đại sự gì sao?

-    Không thể nào? Ngay cả việc này ngươi cũng không biết! Chẳng lẽ ngươi không thấy bảng cáo thị treo thưởng của Lôi Long giáo ở đầu thành sao?

-    Bảng cáo thị? Bảng cáo thị gì? Đêm qua tiểu đệ tới Thúy Hoa lâu, vừa mới tỉnh dậy, còn chưa đi tới cửa thành.

-    Hắc hắc, đây là một việc tốt, Lôi Long giáo tốn 50 vạn Long tinh treo giải dầu một tên đệ tử Ma Long giáo tên Phong Liệt! Chậc chận, 50 vạn đó nha, chỉ một tên Cương Khí cảnh sơ giai đã đáng giá như vậy! Không biết là tên đó may mắn cỡ nào!

-    Dừng! Chỉ 50 vạn Long tính đã muốn mua đầu Phong Liệt, Lôi Long giáo cũng quá keo kiệt rồi!

-    Hả? Huynh đệ, lời này của ngươi có ý gì?

-    Hừ hừ! Các ngươi không có tham gia thịnh hội Phiêu Miểu thiên cung xuất thế, vì vậy có thể không biết, tên Phong Liệt này rất không đơn giản nha!

Ta chứng kiến tận mắt tên Phong Liệt kia cường hoành đoạt được Thượng cổ chí bảo chiến giáp Luyện Hồn ma khải trong tay mấy trăm tên cường giả Hóa Đan cảnh, sau đó bỏ trốn mất dạng! Khiến cho tất cả các cường giả kia chỉ có thế giương mắt đứng nhìn! Hắc hắc! Các ngươi nói xem kiện Luyện Hồn ma khải kia chăng lẽ chỉ đáng giá 50 vạn Long tinh?

-    Híz-khà-zzz, tên Phong Liệt này chính là tên Phong Liệt đã đoạt được chí bảo chiến giáp? Bà mẹ nó! Nếu thực là vậy, đừng nói là 50 vạn Long tinh, cho dù là 500 vạn, 5000 vạn cũng đáng giá!

...

Mấy tên khách uống rượu bàn luận sôi nổi, chỉ hận gặp nhau muộn, có xu thể tụ tập thành một bàn, lại không biết rằng người họ đang bàn luận đang ngồi uống rượu cách đó không xa.

Lúc này Phong Liệt có phần buồn bực, Lôi Long giáo này đúng là thấy hồng mềm nên muốn bóp, Lam Vân Phượng rõ ràng là bị Hỏa Mãng vương giết, nhưng cuối cùng lại treo giải một tiểu nhân vật như mình.

Nhưng nghĩ lại cũng đúng, nếu treo giải một cường giả Hóa Đan cảnh bát trọng thiên, đấy chẳng phải chuyện cười lớn nhất trong thiên hạ sao, thử hỏi ai dám tiếp?

Giờ khắc này, Hỏa Mãng vương lặng lẽ đánh giá Phong Liệt ngồi đối diện, trong lòng khiếp sợ không thôi.

Tuy rằng hắn không hiểu rốt cục Phong Liệt dùng thủ đoạn gì mà có thể đoạt được Luyện Hồn ma khải - bảo vật quý trọng nhất từ Phiêu Miểu thiên cung lưu lạc ra, nhưng cũng có thể suy đoán được độ khó trong đó.

Không cần phải nói nhiều, nếu lúc trước không phải mình tiến vào trong không gian của Phong Liệt, e là liệu có thoát được đám cường giả Hóa Đan cảnh kia hay không còn khó nói chứ chưa tính đến việc giữ được chiến kỹ Thiên cấp: Viêm Ma Đồ Long kỹ.

Tất cả đều cho thấy người mình gọi là chủ nhân này không hề đơn giản.

Sau một lát, Hỏa Mãng vương đột nhiên nhíu mày, uống cạn rượu trong chén, nói:

-    Cẩn thận một chút! Tên sát thủ Phong Sát minh kia đã ẩn nấp khí tức, chống lại hắn ta cũng không có nhiều phần thắng, tốt nhất là nhanh chóng rời khỏi đây.

Động tác trong tay Phong Liệt hơi chậm lại, lập tức hiểu ý Hỏa Mãng vương, mặc nhiên gật đầu.

Sau một khắc, Hỏa Mãng vương đột nhiên ra tay, nắm lấy cánh tay Phong Liệt, bay vọt qua cửa sổ, trong nháy mắt đã tiến vào trong dãy núi, biến mất không thấy.

Ngay khi hai người Phong Liệt vừa rời quán rượu, có rất nhiều Lôi Long vũ giả xông lên tửu lâu, cầm đầu là ba cường giả Thần Thông cảnh.

Ba cường giả Thần Thông cảnh này thấy hai người Phong Liệt rời khỏi, cũng không lập tức đuổi theo, trong mắt không hiện vẻ uể oải, ngược lại nở nụ cười âm hiểm.

Cùng lúc đó, trong một góc nhỏ, có một gã chỉ còn một chân, chống gậy trúc màu đen híp mắt nhìn bầu trời, hừ lạnh một cái, thân thể biến mất không thấy.

Ngoại trừ những người này, trong sáng, trong tối đều có những cao thủ âm thầm chú ý tới Phong Liệt, lặng lẽ rời khỏi Tham Lang thành, tiến vào trong sơn mạch.

Hỏa Mãng vương phi hành trong không trung không lâu thì hạ xuống.

Lúc này sắc mặt hai người đều có phần âm trầm, Phong Liệt không ngờ Lôi Long giáo nhanh chóng bày ra thiên la địa võng như vậy.

- Công tử, giết con đàn bà thối kia thì chúng ta đã kết thù lớn cùng Lôi Ngọc thành rồi, mặc dù có thể tránh thoát một kiếp, ngày sau cũng tất sẽ phiền toái không ngừng, nhất định cần cẩn thận.

Hỏa Mãng vương lạnh nhạt nói.

Phong Liệt gật đầu, hắn không hề hối hận việc đã giết Lam Vân Phượng, dù sao đã rơi vào thế không chết không thôi, cho dù buông tha nữ nhân này thì vẫn phiền toái không ngừng.

Trầm ngâm một chút, hắn cau mày nói:

- Có thể vượt qua địa bàn Lôi Long giáo hay không.

- Rất phiền phức, phía nam là địa bàn Kim Long giáo, phía bắc là Thiên Đô cổ chiến trường, không thích hợp với ngươi.

Hỏa Mãng vương suy nghĩ một chút rồi nói.

- A! Ta nhớ hình như Đằng Long quận tiếp giáp với Thiên Đô cổ chiến trường thì phải?

Phong Liệt trong lòng khẽ động, hỏi.

- Đúng vậy.

Hỏa Mãng vương gật đầu.

Phong Liệt sờ sờ cằm, trầm ngâm một chút, sau đó bỗng nhiên vui mừng nói:

- Hắc hắc, vậy chúng ta liền đi cổ chiến trường!

- Ách? Điều này… lão phu không có vấn đề gì, nhưng cổ chiến trường rất nguy hiểm với ngươi.

Hỏa Mãng vương sững sờ, không khỏi cau mày nói.

Cổ chiến trường chính là một dải đất hoang lớn mười vạn dặm hình thành từ thời kỳ Thượng cổ Long chiến, từ xưa tới nay bộc phát rất nhiều chận đại chiến, thậm chí có một lần trở thành cối xay thịt trên toàn bộ Long Huyết đại lục.

Mà sau vài vạn năm, Thiên Đô cổ chiến trường đã trở thành quỷ vực khiến người biến sắc, thứ nguy hiểm nhất trong đó chính là vô số tàn hồn lưu lại từ thời Thượng cổ.

Người bình thường tiến vào trong đó tám chín phần mười sẽ bị một ít hồn binh mạnh mẽ cắn nuốt linh hồn, trở thành một cỗ khôi lỗi.

Không phải Hỏa Mãng vương có ý tốt, suy nghĩ vì Phong Liệt mà giờ hắn nhận Phong Liệt làm chủ, nếu Phong Liệt gặp chuyện gì, vậy hắn cũng không có kết quả tốt.

- Không sao, ta có Luyện Hồn ma khải!

Phong Liệt cười cười, không chút lo lắng nói.

- Hả? Vậy cũng được.

Hỏa Mãng vương hơi sững sờ, sau cùng cũng không cự tuyệt.

Sở dĩ Phong Liệt muốn đi Thiên Đô cổ chiến trường, nơi bị mọi người gọi là Quỷ vực nhân gian kia, một là do bản thân hắn có Luyện Hồn ma khải hộ thể, một mặc khác là hắn đột nhiên nhớ tới một sự việc kiếp trước, tính toán kỹ thì có lẽ cũng đã tới lúc, nếu may mắn thì có thể kiếm được nhiều chỗ tốt.

Ngay khi hai người vừa mới động thân, đột nhiên một cỗ sát khí phô thiên cái địa phóng tới, khiến tâm thần Phong Liệt không khỏi run lên.

- Sát khí thật mạnh!

- Bọn chúng tới rồi!

Hỏa Mãng vương khẽ quát một tiếng, tinh quang trong mắt lập lòe, lạnh lùng đảo mắt nhìn xung quanh.

Phong Liệt cũng không dám coi thường, vội vàng tế ra Luyện Hồn ma khải, biến ảo Hắc ám chi thân, ẩn mình trong sương mù.

Kỳ thực hôm nay hắn có Luyện Hồn ma khải hộ thể, cho dù không cần hắc vụ che lấp thì người khác cũng khó mà phát hiện ra Hắc ám chi thân.

Chỉ có điều Phong Liệt không muốn mạo hiểm, hiện giờ hắn quá nhiều địch nhân, nếu bị Sở Huyền cùng Chiến Thiên ma vương phát hiện, vậy phiền toái lớn rồi, huống chi trọng bảo như Luyện Hồn ma khải cũng không thích hợp dùng quá lộ liễu.

- Hỏa Mãng vương! Ngươi không thành thành thật thật làm hộ pháp Hỏa Long giáo, lại cam tâm làm tay sai cho một tiểu nhi Ma Long giáo! Chẳng lẽ là lớn tuổi nên hồ đồ rồi sao?

Đột nhiên trong không trung có một giọng nói lớn vang vọng không thôi, trong đó còn ẩn chứa ba phần phẫn hận.

- Ha ha ha ha! Hỏa Mãng vương ta làm gì cũng không đến lượt tên bại tướng như ngươi bàn xét! Thanh Mộc vương, 20 năm không thấy, không biết ngươi tiến bộ bao nhiều? Một chút nữa chớ có như chó nhà có tang!

Hỏa Mãng vương ngửa mặt lên trời cười dài một tiếng, trêu tức nói.

- Hừ! Bớt sàm ngôn đi, bổn tọa có tiến bộ hay không, lão thất phu nhà ngươi cứ thử sẽ biết!

Ầm…

Một tiếng nổ lớn vang khắp hư không, toàn không gian lắc lư chấn động, một lôi cầu màu lam đường kính mười trượng từ trên trời giáng xuống, đánh tới phía hai người Phong Liệt cùng Hỏa Mãng vương.

Bên trong Lôi cầu ẩn chứa lực lượng lôi điện cuồng bạo, còn cách xa đã khiến tim Phong Liệt đập nhanh.

Không hề nghi ngờ chút nào, công kích mạnh mẽ như vậy tuyệt đối xuất ra từ tay cường giả Hóa Đan cảnh.

- Ngươi đi trước! Ta ngăn hắn lại!

Hỏa Mãng vương nói khẽ với Phong Liệt.

Vừa dứt lời, hắn lập tức thả ra khí thế, một cỗ khí nóng tràn ra, thúc quan trên đầu hắn liền bị nóng chảy.

- Viêm Long Phệ Nhật!

Hai tay Hỏa Mãng vương kết ấn, một đạo Hỏa long thô to mở lớn miệng, uốn lượng, nuốt lấy lôi cầu trên bầu trời.

Ầm…

Một tiếng nổ lớn vang lên, Hỏa long và Lôi cầu đồng thời bạo liệt, cương khí bắn ra bốn phía, khiến cho núi đá cỏ cây đều bị chấn thành bụi phấn.

Trong gió lốc cương khí, Hỏa Mãng vương bống nhiên hóa thành một đạo hỏa quang, bay vọt về phía một bóng dáng màu lam trên bầu trời.

Trên núi nhỏ, cương phong mạnh mẽ rít gào qua người Phong Liệt, uy thế như vậy có thể dễ dàng đánh một cao thủ Cương Khí cảnh bị trọng thương, nhưng khó mà cấu thành tổn thương với Phong Liệt, tới ba trượng quanh thân hắn liền tự động tiêu tán.

Phong Liệt nhìn cao thủ từ các phía bay nhanh tới, trên mặt dần hiện lên nụ cười tàn khốc:

- Hừ! Các ngươi đã muốn chơi vậy lão tử sẽ chơi cùng các ngươi, giờ cũng nên để Luyện Hồn ma khải tăng thêm một ít sinh hồn!

Sau đó, hắn lập tức chớp động thân hình, bay về phía rừng sâu.

Giữa rừng núi, một đạo hắc tuyến nhanh chóng xuyên qua như điện.

Tốc độ kinh người như vậy cho dù vài tên Thần Thông cảnh khí thế kinh người phía sau cũng không theo kịp, tuy rằng bọn chúng toàn lực ngự không nhưng khoảng cách càng ngày càng lớn.

Phong Liệt thi triển Lược ảnh, chạy nhanh mấy canh giờ, thời gian cũng từ ngày hóa đêm, trong rừng rậm cành lá sum suê, ngay cả đưa năm ngón tay trước mặt cũng không nhìn thấy.

Vèo…

Một đạo hắc tuyến nhàn nhạt xẹt qua một khe núi rộng mấy chục trượng, lập lòe vài cài liền đi tới đỉnh một ngọn núi nhỏ, thân ảnh Phong Liệt hiện ra.

- Hừ hừ, giải quyết ở đây đi!

Phong Liệt đảo mắt nhìn bốn phía, thỏa mãn gật đầu.

Lúc này trên người Phong Liệt khí tức bình ổn, hai mắt sát cơ lành lạnh, sau khi chạy nhưu điên mấy canh giờ hắn cũng không cảm thấy mệt mỏi gì.

Tiếp theo hắn đi dạo trên đỉnh núi một vòng, chọn một vị trí vừa lòng, ngồi khoanh chân, âm thầm điều tức.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất