Ma Long Phiên Thiên

Chương 324: Tám đạo thân ảnh

Cho nên, Phong Liệt không chút lựa chọn gọi Kim Câu, bỏ trốn mất dạng.

Sau đó, tiếp tục tìm kiếm một thành trì khác rồi hạ xuống ...
Trong thời gian kế tiếp, Phong Liệt một bên tìm kiếm tin tức của Long Hoàng thần phủ, một bên không kiêng nể tìm tòi cương thi trong các thành trì ở dọc đường, đem ngàn vạn cỗ cương thi thu vào trong Long Ngục Không Gian, giúp cho tu vi của Âm Lão Thú tăng lên.

Một ngày.

Hai ngày.

Ba ngày ...

Liên tiếp bảy ngày trôi qua, Phong Liệt vẫn không nghe được nửa điểm tin tức có liên quan tới việc Long Hoàng thần phủ xuất thế, chẳng những là hắn, ngay cả những Long Vũ Giả khác thường xuyên đi tới đi lui ở bên trên đại bình nguyên cũng không có bất kỳ thu hoạch gì, thậm chí có người bắt đầu dần dần hoài nghi độ chân thực của tin tức này.

Bất quá, Phong Liệt dựa vào trí nhớ của kiếp trước, đối với lần này cũng là tin chắc không nghi ngờ, cho nên một chút cũng không nóng nảy, vẫn không nhanh không chậm tiến hành theo kế hoạch.

Trong một mảnh rừng cây khô âm vụ lượn lờ, vô số cổ mộc chọc trời cũng tàn lụi xơ xác, tràn đầy cỗ khí tức cổ xưa cùng tang thương.

Lúc này, trong rừng cây tiếng gào thét của vô số cương thi dần dần biến mất, hơn ngàn cỗ cương thi cùng hơn ba trăm đầu Chiến Hồn mạnh mẽ đều bị Phong Liệt thu vào trong Long Ngục Không Gian, khiến cho phiến rừng cây khô này trở nên tĩnh mịch hơn vài phần.

Phong Liệt đứng ở dưới một gốc cây già, trên mặt hơi lộ ra một nụ cười, tâm thần bất giác thăm dò tình huống trong Long Ngục, nhìn Âm Lão Thú truy đuổi từng bầy cương thi, tận tình hưởng thụ thức ăn ngon.

Lúc này, Âm Lão Thú bên trong Long Ngục so với lúc trước đã tiếp tục xảy ra biến hóa cực lớn.

Vốn là thân thể cao mười lăm trượng, thế nhưng đã tăng đến hơn ba mươi trượng, sừng nhọn đen nhánh trên đầu ước chừng dài hơn một trượng, vô cùng dữ tợn.

Dưới cổ có hơn ba mươi cái xúc tua, mỗi một cái đường kính cũng đạt đến hơn một trượng, dài đến bốn mươi năm mươi trượng, từng cái giống như một đám Cự Mãng dài, nhẹ nhàng huy động, từng trận gió lốc lớn gào thét, khiến cho cả không gian cũng "Ong ong" rung động.

Từng tiếng rống to kia chấn động khiến âm vụ trong không trung cũng lúc tụ lúc tán, vô cùng kinh người, xem thân thể rất to lớn của nó phát ra khí thế, thế nhưng so sánh với Hỏa Mãng Vương cũng phải cao hơn một bậc.

Giờ khắc này, Phong Liệt nhìn thấy uy thế của Âm Lão Thú như vậy, trong lòng mừng thầm đồng thời, lại cũng không khỏi có chút lo lắng.

Đại gia hỏa kia hôm nay đích xác là đủ mãnh liệt, bất quá, nó cũng không phải hoàn toàn là do chính mình chi phối, có thể nói đây chính là một con dao hai lưỡi.

Nếu như chuẩn bị không tốt, chính hắn cũng có thể bị đại gia hỏa này nuốt sống cho dù một mảnh vụn cũng không còn, đến lúc đó có thể nói là muốn khóc cũng không kịp.

-Ừm, nhất định phải tìm được một biện pháp, đem đại gia hỏa này hoàn toàn khống chế mới được, nếu không sớm muộn cũng là một cái tai họa!

Phong Liệt ánh mắt khe khẽ lóe lên, trong lòng âm thầm tính toán.

Đúng lúc ấy thì, trong bầu trời bao la ở phía xa kia đột nhiên xuất hiện một mảnh thải vân, ở trên không trong gào thét đi tới.

Ánh mắt Phong Liệt nhẹ nhàng ngưng trọng, vội vàng giương mắt nhìn lên, lại thấy đó là một tòa bảo tháp màu vàng thẫm, chung quanh bảo tháp thải vân bồng bềnh, phảng phất Thiên cung tiên khuyết, sáng bóng hoa lệ, chói mắt vô cùng.

-Ách, Đây … đây dĩ nhiên là một chí bảo! Thật là một đại thủ bút!

Hỏa Mãng Vương ở phía sau ánh mắt co rụt lại, không khỏi hít một miệng khí lạnh, không nhịn được cảm khái nói.

Bán Giang Hồng cũng là sắc mặt khẽ biến thành kinh ngạc, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm vào tòa bảo tháp này.

Khi trong lòng ba người đang kinh ngạc, tòa bảo tháp này đột nhiên hơi đi về phương hướng ngược lại, bay tới phiến rừng cây khô này, chỉ trong thời gian mấy hơi thở liền đến được phía ngoài rừng cây, "Oanh" một tiếng hạ xuống mặt đất.

Sau đó, bảo tháp chợt biến mất, hiện ra tám đạo thân ảnh khí thế nghiêm nghị.

Trong tám người này ở bên trong, cầm đầu chính là hai gã hoa y thiếu niên có khí chất không tầm thường, một người nhìn qua tuổi khá lớn ước chừng hơn hai mươi tuổi, ánh mắt sắc bén, tài hoa xuất chúng, khóe miệng khe khẽ giương lên, một cách tự nhiên lộ ra một tia ngạo khí bẩm sinh.

Người này một đầu tóc đen dùng kim quan buộc lên, đang mặc một trường bào màu vàng sáng, bên hông đeo một tòa tháp nhỏ lớn chừng một quyền đầu màu vàng thẫm, cùng cự tháp phi hành trên trời lúc trước giống nhau như đúc, tản ra màu sắc rực rỡ, càng làm nổi lên sự bất phàm của thiếu niên.

Một gã thiếu niên tóc vàng khác nhìn như tuổi hơi nhỏ một chút, nhưng diện mạo cực kỳ tuấn mỹ, ngũ quan tinh sảo, da thịt trắng bóc, thân hình hơi có vẻ gầy yếu, ánh mắt khi lưu chuyển hơi lộ ra một tia mị ý, nếu không phải bộ ngực của người này bằng phẳng, sợ rằng rất dễ bị nhầm thành một cô gái.

Về phần sáu người còn lại, khí thế lại càng hùng hồn, thậm chí có hai vị lão giả ánh mắt như điện, nguyên khí quanh thân mãnh liệt như nước thủy triều, rõ ràng là hai gã cường giả Hóa Đan Cảnh, nhưng sáu người này tuy nhiên cũng nghiễm nhiên là một bộ dạng hạ nhân, theo sát ở phía sau hai tên thiếu niên, không nói một lời, mơ hồ lộ ra ý hộ vệ.

Vị thiếu niên tóc đen kia giương mắt nhìn rừng cây phía trước một chút, trên mặt hơi lộ ra một nụ cười.

Sau đó, hắn cởi một cái túi đeo bên hông xuống, phất tay thả ra một đầu quái thú màu đen, đầu quái thú này cao chừng ba trượng, giống như Long Giác, đầu sư tử mình hổ, răng nanh lớn, miệng rộng, bốn chân tráng kiện, khí thế hung lệ, một đôi mắt còn kinh người hơn nữa, phảng phất có thể hấp thu tâm hồn của người khác.

Nếu là có người có tri thức ở đây nhìn thấy đầu quái thú này nhất định có thể thất kinh, bởi vì đầu quái thú này chính là dị thú đã cực kỳ hiếm thấy trên đại lục hiện nay — Sư Hống, con thú này chẳng những lực đạo lớn vô cùng, hơn nữa bản thân liền có thần thông Thôn Phệ, con Sư Hống này cũng là một hung thú trong thời đại Viễn Cổ Chân Long đã đoạt được một địa vị ở Long Giới, thiên phú cực kỳ kinh người.

Giờ phút này, đầu Sư Hống này vốn dĩ nên hung lệ vô cùng, lại tựa như Tiểu Miêu dịu dàng ngoan ngoãn liếm tay thiếu niên tóc đen, nhìn như vô cùng thân mật.

-Ha hả! Sư Long, đi đi!

Thiếu niên tóc đen khẽ cười vỗ vỗ lên con Sư Hống kia nói.

Sau khi nghe thấy thiếu niên kia nói vậy, con Sư Hống kia lập tức gầm rú một tiếng vô cùng khoan khoái, bốn chân chớp động chui vào trong rừng cây đi kiếm đồ ăn, lúc nó chạy quanh người thế nhưng nổi lên từng cơn lốc, thổi qua khiến cho những cây khô chung quanh ngã trái ngã phải, uy thế kinh người.

Thiếu niên tóc đen không khỏi lắc đầu bật cười, nhưng ngay sau đó hắn lại cau mày lại, sắc mặt hơi có chút âm trầm, nói:

-Trên đường đi tới đây, cương thi ở trên trăm tòa thành trì liên tiếp đều bị quét dọn không còn, cũng không biết là cái tên hỗn đản nào làm, thế nhưng để cho Sư Long đói bụng ba ngày, quả thực tội không thể tha thứ! Lâm Uyên!

-Có lão nô.

Một lão giả với khí thế hùng hồn tiến lên một bước, cung kính nói.

-An bài người hỏi thăm một chút rốt cuộc là ai làm ra chuyện đó, Bổn công tử tuyệt đối không tha cho hắn!

Công tử tóc đen ánh mắt lạnh lẽo, nảy sinh ác độc nói.

-Vâng. Lão nô nhớ kỹ.

Lâm Uyên đáp.

Lúc này, thiếu niên đẹp như cô gái ở bên cạnh kia cau lỗ mũi, không vui dịu dàng nói:

-Biểu ca, cương thi phía trên Ma Quỷ Bình Nguyên này nhiều như vậy, cùng lắm thì đi nhiều thêm vài bước là được, trước khi ra khỏi cửa, phụ thân đã nói cho chúng ta làm việc gì cũng không nên phô trương, nếu là ngươi quá huênh hoang khoác lác, sợ rằng phụ thân lần sau cũng sẽ không cho người ta theo ngươi đi ra ngoài đâu.

-Ha hả! Tử Nguyệt, cữu phụ hắn cũng chỉ là sợ ngươi bị tổn hại, thuận miệng nói một chút mà thôi. Gia tộc chúng ta đã không hiện thân quá lâu rồi, chỉ sợ nếu tiếp tục giấu diếm mình nữa, thế nhân cũng sẽ quên thiên hạ này là của ai a.

Thiếu niên tóc đen lơ đễnh cười lạnh nói.

Vừa nói, hắn một bên lặng lẽ nhìn thoáng qua thiếu niên tóc vàng bên cạnh, trong mắt mơ hồ hiện lên một tia tham muốn giữ lấy mãnh liệt.

Thiếu niên tuấn mỹ được gọi là Tử Nguyệt kia lại vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên, tựa hồ không quá đồng ý, nhưng cũng không nói cái gì nữa.

Đúng lúc ấy thì, đột nhiên, chỗ sâu trong rừng cây bay lên ba đạo thân ảnh, hướng trời cao lao đi.

Trong ba đạo thân ảnh này có hai đạo mang khí thế mạnh mẽ của võ giả, một đạo khác cũng là một đầu ác điểu khổng lồ, bay thẳng lên trời, tốc độ cực nhanh.

-Ừm? Có người?

Thiếu niên tóc đen sắc mặt hơi sửng sờ.

Lúc này, ánh mắt của Lâm Uyên lóe lên một cái, lên tiếng nói:

-Công tử, cương thi ở trong rừng tất cả cũng đều biến mất, theo dấu vết ở hiện trường xem ra, hẳn là thời gian rất ngắn, sợ rằng không khỏi có liên quan tới những người kia.

-Ừm?

Thiếu niên tóc đen sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng phân phó nói:

-Mau! Ngăn bọn họ lại!

-Vâng.

Sáu tên cao thủ ở phía sau đồng loạt lên tiếng, triển khai khí thế, hướng về phía không trung mà đuổi theo.

...

Ba người vừa mới rời khỏi rừng cây tự nhiên chính là ba người Phong Liệt.

Phong Liệt thấy người ta đội hình cường đại, cũng không muốn nhiều gây chuyện, dù sao cương thi nơi này cũng đã không còn, liền tính toán rời khỏi nơi đây.

Lại không nghĩ, ba người vừa mới bay ra xa không tới trăm dặm, liền bị sáu tên cao thủ ngăn cản đường đi.

Phong Liệt đứng ở trên lưng Kim Câu, lạnh lùng nhìn sáu tên cường giả ở đối diện, chân mày hơi nhíu lại.

Trong sáu người này thậm chí có hai gã cường giả Hóa Đan Cảnh Ngũ Trọng Thiên, còn lại bốn người tất cả đều là tu vi Thần Thông Cảnh hậu kỳ, tùy tiện một người cường giả cũng là đủ để kinh sợ một phương, thực sự không thể khinh thường.

-Các vị, các ngươi ngăn cản tại hạ, không biết là các vị muốn làm gì?

Phong Liệt lạnh lùng nói.

Mặc dù đối phương có đội ngũ cường hãn, hắn cũng không e ngại, dù sao phía sau mình cũng có Hỏa Mãng Vương cùng Bán Giang Hồng, nếu thật sự động thủ thắng bại còn chưa biết thuộc về tay ai a.

Sắc mặt của Lâm Uyên lạnh nhạt đánh giá Phong Liệt, trong mắt hơi lộ ra một tia kinh ngạc, trong lòng hắn lại đang suy tư vị công tử ca này có hai gã cao thủ Hóa Đan Cảnh hộ vệ là xuất thân từ gia tộc nào.

Bất quá, mặc cho hắn nghĩ đến nát óc, cũng không nghĩ ra tên gọi của Phong Liệt, trong số những thế gia đệ tử có danh tiếng trên đại lục dường như còn không có người nào phô trương lớn như vậy.

-Vị tiểu ca này! Công tử nhà ta có việc hỏi, xin dừng bước!

tiểu ca bình tĩnh nói, thân hình bất động, hiển nhiên đường này hắn nhất định phải ngăn cản rồi.

Phong Liệt hơi nhíu mày, trong lòng biết chỉ sợ là đi không được, liền vỗ lên lưng Kim Câu, hạ xuống mặt đất.

Hắn hôm nay lại không thể ngự không phi hành được, một khi động thủ, trên không trung quả thực đó là bia ngắm sống, vẫn là hạ xuống mặt đất thì thiết thực hơn một chút.

Thấy Phong Liệt hạ xuống phía dưới, hai người Hỏa Mãng Vương cùng Bán Giang Hồng cũng không nói một lời đi theo phía sau, mà đám người Lâm Uyên cũng đi theo phía sau.

Mọi người ở đây mới vừa hạ xuống mặt đất, phía sau chợt vang lên một tiếng thú rống kinh thiên, chấn động tới mức khắp núi rừng đều rung động.

Nhưng ngay sau đó, một đầu quái thú khổng lồ chở hai tên thiếu niên công tử lăng không mà đến, trong nháy mắt liền hạ xuống trước người Phong Liệt.

Phong Liệt ánh mắt co rụt lại, kinh ngạc nhìn đầu Sư Hống kia một chút, trong lòng thầm cảm thấy khiếp sợ, sau đó, hắn đánh giá hai gã công tử trên lưng Sư Hống kia một chút, lại thấy hai người này vô cùng lạ mặt.

Lúc này, thiếu niên tóc đen trên lưng Sư Hống kia lạnh lùng liếc mắt nhìn Phong Liệt một cái, sắc mặt cực kỳ bất thiện, ngạo nghễ nói:

-Tiểu tử, những cương thi kia có phải đều bị ngươi cho …

-Phong Liệt? Là ngươi!

Thiếu niên tóc đen kia còn chưa nói hết lời, lại nghe tên thiếu niên tóc vàng có phần lớn khí tức của nữ nhân kia đột nhiên kinh hô một tiếng, nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Phong Liệt.

-Tử Nguyệt, ngươi nhận biết tiểu tử này?

Thiếu niên tóc đen sắc mặt trầm xuống, nghi ngờ nói.

-Ta dĩ nhiên nhận biết tên ghê tởm khốn kiếp này, hắn chính là Phong Liệt! Nửa tháng trước thiếu chút nữa làm hại ta bị Âm Lão Thú ăn thịt.

Thiếu niên tên Tử Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói, giận đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng lên, thân thể cũng khe khẽ rung động, hiển nhiên là nhớ lại một đoạn ký ức hết sức không vui.

Phong Liệt sắc mặt sửng sốt, kinh ngạc đánh giá Tử Nguyệt kia mấy lần, chỉ thấy thiếu niên Tử Nguyệt này lớn lên tuấn mỹ dị thường, da thịt mềm mại tới mức có thể nhéo ra nước, vành tai có một cái lỗ nhỏ, ngoại trừ bộ ngực bằng phẳng, rõ ràng chính là một người con gái.

Bất quá, hắn có thể khẳng định, mình tuyệt đối chưa từng thấy nàng ta.

- Tử Nguyệt? Nửa tháng trước … Âm Lão Thú... Ừm? Ngươi là - Hoàng Tử Nguyệt? Đại gia hắn! Thật đúng là oan gia ngõ hẹp.
Phong Liệt đột nhiên trong lòng vừa động, nghĩ tới thân phận của nàng ta.

Cô gái này không phải là Hoàng Tử Nguyệt xuất thân từ hoàng gia sao?

Chỉ bất quá, ban đầu lúc gặp nhau, Hoàng Tử Nguyệt giả dạng thành một cô gái dung mạo bình thường, ngoại trừ khí chất có chút bất đồng cùng người khác, cũng không thu hút như vậy.

Mà Hoàng Tử Nguyệt trước mắt, mặc dù là giả trang thành nam tử, nhưng khó nén được vẻ khuynh thành đoan trang, đôi mắt đẹp lưu chuyển, rung động lòng người, nếu là đổi lại trang phục nữ nhi, sợ rằng sắc đẹp tuyệt trần này tuyệt đối là một họa thủy.

Phong Liệt cũng không phải là không biết nhìn người, rất nhanh liền hiểu được, dung mạo lần trước nhìn thấy nàng ta sợ rằng chỉ là giả mà thôi.

Ngu ngơ một thoáng sau, tâm tình Phong Liệt dần dần khôi phục như thường, ánh mắt lại hữu ý vô ý quét qua bộ ngực bằng phẳng kia của Hoàng Tử Nguyệt liếc mắt một cái, thấy không thể nhìn ra gì liền bĩu môi một cái, thầm than thuật dịch dung này thật sự là huyền diệu.

- Tiểu tử! Ngươi dám mưu hại biểu muội của Bổn công tử, quả thực tội đáng chết vạn lần! Ngươi lập tức tự sát đi!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất