Không có đường chọn, đành phải dậm chân tại chỗ.
Đạo, thật ra chính là đường.
Mà công dụng của Vạn Hóa Quy Nguyên Quả chính là làm cho người ta nhanh chóng tìm được con đường thích hợp cho mình, có thể tiết kiệm được thời gian mò mẫm trong thời gian ít ỏi sống trên nhân thế, trèo lên nhanh hơn, trèo lên rất cao.
Trên Long Huyết đại lục, những Long võ giả biết đạo của mình đều ở Hóa Đan Cảnh, Long Biến Cảnh.
Còn từ Hóa Đan Cảnh trở xuống, nhận ra đạo cũng có người thiên tư bất phàm, nhưng số lượng cực kì nhỏ.
Phong Liệt biết, chỉ giới hạn tại Tuyệt Vọng Kiếm Phái Nguyệt Vô Song cùng Long Nghịch. Hai người đều tu luyện Tuyệt Vọng Kiếm Đạo.
Đương nhiên, điều này cũng không ngoại trừ một ít nhân tài kiệt xuất cố ý giấu dốt.
Nhưng vô luận thế nào, Phong Liệt vẫn không tìm được con đường thích hợp cho mình. Mặc dù hắn chọn thương, nhưng trên đường tu luyện thương vẫn tiến triển chậm chạp, hơn nữa không có công pháp thích hợp hỗ trợ, thủy chung không thể nhập môn. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.com
Cho nên, Phong Liệt cũng vô cùng mong muốn có được một cây Vạn Hóa Quy Nguyên Quả.
Lúc này, Triệu Đống cùng Sở tam công tử đôi mắt cũng lấp lánh tinh quang, sắc mặt kích động, cho thấy tâm tư nhất định phải đoạt được Vạn Hóa Quy Nguyên Quả.
Cùng lúc đó, Phong Liệt cũng chú ý đến năm tên cường giả Hóa Đan Cảnh đã ẩn tàng khí tức, đều ngồi thẳng người, chăm chú nhìn lên đài.
Rất hiển nhiên, những người này đến đây đều vì cây Vạn Hóa Quy Nguyên Quả này.
Phong Liệt liếc nhìn toàn trường, khóe miệng chậm chạp nhếch lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve nhẫn trữ vật trên tay trái. Bên trong lẳng lặng nằm 400 triệu Long tinh.
- Tấm bản đồ này có giá khởi điểm là 10 triệu Long tinh. Bắt đầu đấu giá!
Thiên Thiên thấy đã đến lúc thích hợp, liền tuyên bố bắt đầu đấu giá bảo vật cuối cùng.
- 11 triệu!
- 12 triệu!
- 15 triệu!
- 20 triệu!
- …
Thiên Thiên vừa dứt lời, phía dưới đã liên tiếp vang lên tiếng báo giá.
Trong nháy mắt, mọi người đã nâng giá đến 30 triệu, còn không ngừng tăng thêm, cho tới khi đến 40 triệu mới chậm chạp hạ nhiệt.
Cuối cùng ra giá chỉ còn lại bốn phe, chính là Ma Duyên Giáo, Nam Uyển Thành Chung gia cùng với hai người thần bí.
- Ma Duyên Giáo chúng ta ra 41 triệu.
- Chung gia ra 41 triệu 500 ngàn.
- 42 triệu.
- …
- …
Phong Liệt thấy tình hình này không khỏi khẽ nhíu mày. Không biết khi nào thì Thiên Độc lão quái sẽ xuất hiện, hắn không có nhiều thời gian. Hơi trầm ngâm một lúc, hắn đột nhiên lên tiếng:
- 100 triệu!
Yên tĩnh!
Yên tĩnh dọa người!
Nhất thời mọi người đều gắt gao nhìn chằm chằm Phong Liệt, phảng phất như muốn lột sạch hắn, xem trên người hắn có nhiều Long tinh thật hay không!
100 triệu Long tinh, ngoại trừ Long Biến Cảnh cường giả cũng chỉ có một ít đại môn phái, đại gia tộc mới có thể lấy ra. Đại đa số võ giả cả đời cũng thấy nhiều Long tinh như vậy.
Mà Phong Liệt mặc dù gần đây thanh danh sáng chói, nhưng vô luận nhìn thế nào cũng không giống như người có 100 triệu Long tinh.
Sau một lúc yên tĩnh thật lâu, bỗng nhiên Triệu Đống đứng dậy, giận dữ chỉ vào Phong Liệt:
- Phong Liệt, ngươi đào đâu ra nhiều Long tinh như vậy? Cho dù lấy hết tiền trong Tứ Phương Thành cũng không thể có nhiều như vậy!
- Đúng rồi! Ta đề nghị Phiêu Miểu Các đuổi thằng này ra… - Sở tam công tử a dua nói.
Còn đại biểu Chung gia và hai người thần bí tham dự đấu giá sắc mặt cũng không tốt, nếu không phải kiêng kị cao thủ tọa trấn Phiêu Miểu Các, chỉ sợ đã không nhịn được động thủ với Phong Liệt.
- Các vị, đây là đấu giá hội, không có nhiều Long tinh thì đừng có quấy rồi. Còn chuyện Long tinh trên người bổn tọa đào chỗ nào ra, hình như không có liên quan đến các người!
Phong Liệt mỉm cười, không chút phật lòng, lại nói với thiếu nữ trên đài:
- Thiên Thiên tiểu thư, bổn tọa ra giá 100 triệu Long tinh. Nếu không còn ai ra giá nữa, có thể tuyên bố người sở hữu không?
Thiếu nữ Thiên Thiên kinh ngạc mở to miệng nhỏ. 100 triệu có thể nói là vượt xa mong muốn của Phiêu Miểu Các. Cho đến khi Phong Liệt nhắc nhở mới hồi phục tinh thần, tranh thủ thời gian nói:
- Ngươi… Có ai còn muốn ra giá không?
Người phía dưới hai mặt nhìn nhau, nhưng không ai dám ra giá.
100 triệu Long tinh tuyệt đối là giá trên trời. Nếu lấy ra toàn bộ chỉ sợ có chất thành một ngọn núi lớn cao mấy trăm trượng.
Sau một hồi yên tĩnh, người Ma Duyên Giáo, đại biểu Chung gia cùng hai người thần bí khác đều giận dữ đứng dậy, nhanh chóng bước ra ngoài. Trước khi đi ánh mắt nhìn Phong Liệt hàm chứ vô tận sát cơ.
Sau khi những người này rời đi, những người khác trong không gian cũng lần rợt rời sân, chỉ vẻn vẹn một vài người còn ngồi tại chỗ, muốn xem thử Phong Liệt đến cùng có thể lấy ra 100 triệu Long tinh hay không.
Quản sự xác nhận không sai xong, gật đầu với Thiên Thiên.
- Chúc mừng Phong đại nhân. Tấm bản đồ này đã thuộc về ngài. Lấy danh dự Phiêu Miểu Các chúng ta cam đoan, tấm bản đồ này chỉ có một bản duy nhất!
Thiên Thiên cười duyên giao hộp gấm cho Phong Liệt.
- Cám ơn. Bổn tọa còn có thể tin tưởng danh dự của Phiêu Miểu Các.
Phong Liệt nhẹ gật đầu, không liếc nhìn một cái liền thu vào trong nhẫn trữ vật, sau đó nhanh chóng rời đi.
Hắn có thể tin danh dự của Phiêu Miểu Các. Đương nhiên, nếu bọn họ dám trêu đùa hắn, hắn tuyệt đối có thực lực cho Phiêu Miểu Các trả một cái giá thật lớn!
…
- Triệu huynh, bản đồ đã bị Phong Liệt đoạt được. Kế tiếp chúng ta nên làm thế nào? Giờ trở về khó trách sẽ bị giáo chủ trách phạt.
Ngoài cửa Phiêu Miểu Các, Sở tam công tử tức giận nói.
- Hừ, còn có thể làm gì? Tự nhiên là nghĩ cách cầm lại. – Triệu Đống hừ lạnh.
- Sao cơ? Ý Triệu huynh là cướp lấy từ tay Phong Liệt? – Sở tam công tử ánh mắt lóe lên, âm lãnh nói.
- Cướp lấy? Ngươi đánh thắng hắn được không? – Triệu Đống khinh thường hỏi lại. – Trước kia Triệu gia chúng ta tổn thất bốn cung phụng ở Thiên Tự Hào cùng với tên phế vật Triệu Thanh Thư, mặc dù không có chứng cứ, nhưng bản công tử có thể khẳng định là do Phong Liệt gây nên. Người này tuyệt đối không thể khinh thường!
- Cái gì? Sao có thể như vậy?
Sở tam công tử đồng tử co rút, nhưng lại không tin cười lạnh nói:
- Hắc hắc, Triệu huynh hơi quá cẩn thận. Phong Liệt chỉ là một võ giả Thần Thông Cảnh nhỏ bé mà thôi, sao có thể đối phó với cường giả Hóa Đan Cảnh?
- Có tin không kệ mẹ mày. Vô luận thế nào, trên địa bàn Phong Liệt chúng ta đều khó có khả năng ra tay với hắn! – Triệu Đống lạnh lùng nói.
- Chẳng nhẽ cứ buông tha hắn như vậy? – Sở tam công tử nói.
- Sao lại buông tha được? Chúng ta không thể xử lí hắn, không có nghĩa là người khác không làm được! Đi theo ta!
Triệu Đống âm trầm cười, dẫn đầu bay về phía thành nam.
Sau khi Phong Liệt rời khỏi Phiêu Miểu Các, vốn định tìm một chỗ không người lấy ra Ám Chi Lệnh Bài, lại bắt gặp Triệu Đống, Sở tam công tử bay về phía thành nam.
- Muốn chơi mượn đao giết người sao? Hắc hắc, lão tử không ngại cho các ngươi một bất ngờ vui vẻ!
Phong Liệt suy nghĩ một chút liền đoán được tâm tư của đám người Triệu Đống, vẻ mặt trêu tức cười nói.