Phong Liệt còn nhớ kiếp trước ở ma khí viện thì một đám đệ tử mới có năm ngàn người, trong Ma Long giáo kiên võ viện hưng thịnh nhát thì có hơn một vạn đệ tử mới nguyên khí cảnh, chênh lệch lớn vô cùng.
Đương nhiên trước mắt năm, sáu trăm người này không phải trong vòng ba năm mới nhập giáo, có một số đã vào giáo nhiều năm nhưng chưa từn tham gia rèn luyện dạ mạc đại hiệp cốc thì cũng có thể vào, ví dụ như đám Tần Trọng, Triệu Thung đều như vậy cả.
Phong Liệt và hai mỹ nữ đến hấp dẫn ánh mắt các đệ tử, thậm chí khiến trong quảng trường dấy lên xôn xao ngắn ngủi, đây là điều mà Phong Liệt chưa từng nghĩ đến.
Mười ngày trước hắn khuất phục Tần Trọng đã lan truyền khắp ám võ viện, thành đề tài các đệ tử thảo luận cuồng nhiệt.
Diệp Thiên Tử và Sở điệp thì nhan sắc khuynh thành sáng như mặt trời, dù đi đến đâu cũng dẫn đến ánh mắt nóng cháy của vô số người, thậm chí còn rầm rộ hơn cả Phong Liệt.
Phong Liệt lạnh nhạt nhìn lướt tình hình trong sân, rồi lững thững đi đến nơi đệ tử trung tâm tụ tập, đứng chung với đám Tần Trọng, Triệu Thung.
Ma Long giáo đẳng cấp nghiêm ngặt, đệ tử trung tâm tất nhiên cao hơn người một bậc.
- Ha ha ha, Phong sư huynh thật là diễm phúc sâu, mỗi lần xuất hiện luôn có mỹ nữ làm bạn, thật làm tiểu đệ hâm mộ muốn chết! Chậc chậc!
Triệu Thung vừa thấy Phong Liệt mắt liền sáng, cười lớn nghênh đón, ngược lại không có vẻ hứng thú với Diệp Thiên Tử, Sở điệp.
Tuổi của gã lớn hơn Phong Liệt vài tuổi, có tu vi nguyên khí cảnh cửu tầng, nhưng ở trước mặt gã cam nguyện xưng là tiểu đệ khiến hắn có chút không thích ứng.
Phong Liệt cười khổ nói:
- Ha ha, Triệu huynh oan uổng ta rồi, Phong ta đến nay cô độc một mình, bên người có nhiều mỹ nữ hơn thì cũng không liên quan gì đến ta.
Diệp Thiên Tử ở đằng sau lưng Phong Liệt đột nhiên hừ lạnh, gằn giọng nói với Trần Lượng:
- Hừ! Phong sư huynh, ngươi còn dám ăn nói lung tung thì ta sẽ khiến Hắc cắn ngươi bây giờ!
- A...ha ha! Không nói nữa, không nói nữa!
Trần Lượng bị Diệp Thiên Tử uy hiếp một câu sắc mặt cứng đờ, lúng túng sờ mũi, xem ra rất sợ Diệp Thiên Tử.
Cho đến lúc này Phong Liệt mới phát hiện ma hổ tên Hắc của Diệp Thiên Tử cũng cách nàng không xa, hai con mắt đen to như cái chén nhìn chằm chằm hắn, khiến da đầu hắn mát lạnh.
Theo Phong Liệt thấy thì con ma hổ này đem đến uy hiếp lớn hơn Tần Trọng nhiều, nếu không biến thành Ma Long Hắc Ám Chi Thân thì hắn đúng là không xử lý được cái con này. May là hình như Hắc rất e ngại Phong Liệt, nên cũng không xúc động nhào lên cắn khiến hắn thở phào.
Vết thương của Tần Trọng đã lành nhưng sắc mặt còn hơi tái, gã thấy Phong Liệt xuất hiện thì mắt chợt lóe độc ác dường như phải cố gắng lắm mới đè ép lửa giận được, nặng nề hừ lạnh.
Phong Liệt cười giễu, không còn tế thiên thần thương thì Tần Trọng không đáng lọt vào mắt hắn. Hắn lạnh nhạt liếc Tần Trọng một cái rồi đánh giá mười mấy đệ tử trung tâm còn lại.
Trong Ma Long giáo muốn trở thành đệ tử trung tâm ít nhất cần có hai điều kiện, một là thiên phú xuất chúng, hai là gia thế tốt. Đương nhiên thiên tài cửu phẩm Phong Liệt là ngoại lệ.
Những đệ tử trung tâm sau lưng thường đứng một số gia tộc thực lực không nhỏ, nên Phong Liệt không dám nhìn trộm họ.
Thấy Phong Liệt đi đến, mười mấy đệ tử trung tâm đều hơi chắp tay lại thi lễ, mắt xẹt qua vẻ thăm dò. Có mấy người dường như muốn tiến đến kết gia một phen nhưng liếc Tần Trọng một cái, biết điều câm miệng lại.
Bọn họ đều là thiên chi kiều tử, nhân trung long phượng, đối với nhân tài mới xuất hiện nửa năm nhanh chóng trỗi dậy như Phong Liệt nói không có lòng ghen tỵ thì là không thể nào. Nhưng họ được gia tộc đẩy ra đảm đương một phía tất nhiên có vài phần khôn ngoan, vậy nên rất ít mặt ngoài lộ suy nghĩ của mình.
Chỉ có trong đó một đệ tử bộ dáng có lẳng lơ tận xương thì lạnh lùng trừng Phong Liệt một cái, miệng hừ lạnh, dường như rất ghét hắn.
Phong Liệt ngẩn ra, mắt lóe qua kinh ngạc, thầm nhớ kỹ khuôn mặt của cô gái này.
Lúc này Triệu Thung rất là biết điều gần sát, nhỏ giọng cười nói:
- Phong sư huynh, nàng ta gọi là Nhạc Tường Vi, nhiều năm nay si tình đại sư huynh, sau này ngươi phải cẩn thận chút. Trong viện có rất nhiều đệ tử bị Tần Trọng ô nhiễm đều do nàng này làm cả.
- Triệu Thung! Cái đồ miệng đàn bà, không nói nhảm sẽ chết sao!?
Nhạc Tường Vi lạnh lùng mắng Triệu Thung, tay đã sờ chuôi kiếm.
Triệu Thung cười khẩy rụt cổ, quạt nhẹ phe phẩy dường như không quá để ý.
Phong Liệt cười lạnh, quay mặt đi không thèm để ý nàng ta nữa. Chỉ là vài tên hề mà thôi, trong dạ mạc đại hiệp cốc này nếu có cơ hội thích hợp thì hắn không ngại tiện tay xử lý luôn.
Lát sau, mấy cao thủ chân khí cảnh hùng hồn giáng xuống quảng trường truyền công, Phong Liệt biết mấy người kia chắc là dẫn đầu đợt rèn luyện này.
Trong đó một người đàn ông trung niên mặt hơi trắng là khiến hắn chú ý nhiều nhất, chính là phụ thân của Trần Lượng, Trần Ứng.
Trần Ứng đi vào sân, đầu tiên là lướt sơ mọi người, khi tầm mắt xẹt qua Phong Liệt thì hơi tạm dừng vài giây, mắt lóe tia kỳ lạ làm hắn thầm nổi cảnh giác.
Trần Ứng tằng hắng, bắt đầu đợt tuyên bố trước khi bắt đầu rèn luyện.
- Các vị, hôm nay là ngày mở ra rèn luyện dạ mạc đại hiệp cốc. Trong dạ mạc đại hiệp cốc có vô số long thú, cũng có vô tận cơ duyên, mọi người là đòng môn theo lý thì nên giúp đỡ lẫn nhau. Cùng lúc đó, khụ khụ, nên cùng đòng môn viện phái khác tăng mạnh giao lưu. Tóm lại một câu, không thể làm sao sút danh đầu của ám võ viện chúng ta!
- Tốt!
- Ám võ viện tất thắng!
- ...
Trần Ứng nói một trận mặc dù khiến các đệ tử nghe mà không hiểu gì cả nhưng không ngại bên dưới gào la vỗ tay kêu tốt.
Nhưng Phong Liệt nghe Trần Ứng nói chuyện mập mờ thì thầm cười khẩy.
Phong Liệt sống hai đời, biết rõ ý nghĩa thật sự của rèn luyện dạ mạc đại hiệp cốc, nói trắng ra là loại thủ đoạn khống chế thuộc hạ của Ma Long giáo chủ, mục đích chế tạo mâu thuẫn giữa các đệ tử mười bảy viện phái, thù hạn từng đời kéo dài. Người bên dưới càng gây càng dữ, lão là chủ một giáo làm càng vững vàng.
Vậy nên trong rèn luyện dạ mạc đại hiệp cốc, thi đấu giữa viện phái mới là vở kịch chính, người chết là không thể tránh khỏi.
Lát sau Trần Ứng phát cho mười ba đệ tử trung tâm mỗi người vài pháo hoa tín hiệu, dặn đám Phong Liệt lúc nguy hiểm thì dùng nó tiệu hoán đồng môn, đây là đựac quyền của đệ tử trung tâm.
Khi phát cho Phong Liệt thì Trần Ứng phá lệ dặn thêm vài câu, vẻ mặt thân thiết khiến đệ tử khác thầm hâm mộ.
Phong Liệt rất phối hợp lộ ra vẻ cảm động đến rơi nước mắt, lòng thì cười bể bụng. Hắn không cho rằng lão già này có lòng tốt gì với hắn.
Rốt cuộc lăn qua lộn lại nửa canh giờ sau, tg dãn dắt đám người, năm, sáu đệ tử nguyên khí cảnh hùng hổ rời khỏi Ám Võ Phong đi nhanh hướng dạ mạc đại hiệp cốc cách Ma Long giáo ngoài năm trăm dặm phía tây.
Năm trăm dặm phía tay Ma Long giáo có một khe núi to lớn sâu vô tận, bên trong quanh năm suốt tháng tràn ngập khói xám, ánh nắng có nóng cháy hơn cũng không thể chiếu đến dưới đất của hiệp cốc. Trong hiệp cốc quanh năm cành khô lá úa dày máy chục trượng, chôn vùi vô số xương khô cùng tang thương.
Tục truyền rằng trong hiệp cốc này có bí ẩn Ma Long đếm hoài không hết, đối với Ma Long võ giả thì là chỗ tốt tìm kiếm cơ duyên.
Thậm chí nếu đủ cơ duyên thì ở trong vài động huyệt cổ xưa còn có thể phát hiện một ít xương Ma Long để lại từ thời viễn cổ, có vô tận tác dụng.
Trong hiệp cốc cổ mộc chọc trời, bụi gai khắp nơi, vô số dã thú, long thú ẩn hiện trong đó, có thể gọi nó là hiểm yếu tuyệt địa. Trong đó số lượng nhiều nhất, hung danh nỏi nhất chính là mãnh thú dạ mạc thú. Vì thế mà tòa đại hiệp cốc này cũng có tên là...dạ mạc đại hiệp cốc.
Từ khi Ma Long giáo lập giáo vô số vạn năm cho đến hôm nay, trong hiệp cốc cao cấp Phong Liệtg thú đa số bị dạ mạc thú tẩy sạch, dần biến thành chỗ cho Ma Long giáo nuôi dưỡng dạ mạc thú.
Đương nhiên, loại tình huống này cũng không phải tuyệt đối, luôn có một ít cá lọt lưới thực lực mahọ mẽ, khá may mắnở trong đó làm mưa làm gió, khiến nguyên hiệp cốc vẫn cực kỳ nguy hiểm. Đặc biệt đối với long võ giả nguyên khí cảnh thì tuyệt đối là sự khiêu chiến kinh khủng.
Trong thiên địa hơi âm u tràn ngập sương khói nhạt, giữa rừng núi từng tiếng thú rống hoặc lãnh lót, hoặc hung tợn, hoặc trầm thấp vang lên khiến cõi trời đất này không yên tĩnh.
Phong Liệt và mười hai đệ tử trung tâm ám võ viện đi đằng trước đội ngũ, dẫn mấy trăm đệ tử trẻ tuổi theo sau dần đi vào trong hiệp cốc. Dưới chân đạp lên lá rụng chất nhiều năm phát ra tiếng xoàn xoạt trầm đục, khiến không khí hơi trầm trọng.
Trừ Phong Liệt đời trước từng đến dạ mạc đại hiệp cốc ra, máy người khác là lần đầu đến đây, khá tò mò với xung quanh, thậm chí có một số đệ tử tài năng nhìn chung quanh rất là hưng phấn, hình như định nung nấu mấy câu thơ để biểu đạt tâm tình hiện tại của mình.
Phong Liệt ngoái đầu nhìn mọi người, câm nóin. Xem ra đám người đó xem lần rèn luyện liều mạng này là du xuân rồi, may rằng đây mới là bên ngoài đại hiệp cốc thôi, không thấy cả dã thú ăn thịt người, không có gì là nguy hiểm.
Tiến lên một lát sau mọi người đi tới một khu vực rộng lớn, mọi người đều ăn ý dừng bước chân.
Đại sư huynh Tần Trọng đột nhiên xoay người, lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người, giọng trầm thấp quát:
- Các vị đồng môn, mọi người từ biệt ở đây, hãy tự tìm kiếm cơ duyên của mình đi! Hy vọng ba tháng sau mọi người còn có mạng lần nữa tụ hợp!
Nói xong gã mờ mịt liếc Phong Liệt, tiếp theo xoay người trực tiếp rời đi, mấy tên chó săn đi theo gã. Chớp mắt năm, sáu trăm người đều xé lẻ, tụ năm tụm ba biến mất trong bóng tối.
Phong Liệt đứng nguyên tại chỗ, ngẩng đầu nhìn bầu trời xám, vẻ mặt rối rắm.
- Phong sư huynh, nếu không ghét tiểu đệ liên lụy thì chúng ta cùng đi chung đi! Mọi người ở trên đường chăm sóc lẫn nhau cũng tốt hơn.
Triệu Thung đi đến bên cạnh Phong Liệt, khẽ cười nói. Sau lưng gã tụ tập bảy, tám đệ tử trẻ tuổi thực lực không tệ, ai nấy vẻ mặt kiêu ngạo, khí chất không tầm thường, xem ra đều là hạng công tử không giàu thì cũng quyền quý cả.
Phong Liệt ngẩng ra, lắc đầu nói:
- Triệu huynh khách sáo, tổ đội với các người, ta chỉ sợ bị liên lụy là các người thôi.
- Phong sư huynh cần gì nói lời như vậy? Ngày hôm đó Phong sư huynh đại triển thần uy khuất phục Tần Trọng, tiểu đệ chính mắt nhìn thấy...
Phong Liệt cười khẽ đánh gãy lời thổi phồng của Triệu Thung:
- Ha ha, Triệu huynh chẳng lẽ không nghe nói Triệu Đống ma khí viện đã tuyên bố rồi sao?
Quả nhiên, nghe Phong Liệt nói câu này đám Triệu Thung đều biến sắc mặt, lặng im không nói.
Lấy sức ảnh hưởng Triệu gia sau lưng Triệu Đống trong ma khí viện đúng là không có mấy ai dám chọc vào gã, thoáng chốc đám Triệu Thung đều im lặng.
Mặc dù bọn họ muốn kết giao với Phong Liệt nhưng nói đến thì không có ba nheieu giao tình cùng hắn, tội tình gì vì một mình hắn đi chọc cường địch không thể chống cự chứ?
Tránh tai gần lợi là thiên tính của nhân loại, Phong Liệt không bất mãn gì với biểu hiện của bọn họ.
Hắn khuyên đi Triệu Thung, liếc mắt nhìn hướng mười mấy nữ đệ tử trong đó có Diệp Thiên Tử, Sở điệp chưa hành động, mắt chớp lóe.
Diệp Thiên Tử thấy Phong Liệt nhìn mình thì liền hung tợn trừng hắn, hầm hừ nói:
- Hừ, Phong Liệt, nếu không có ai tổ đội với ngươi thì không bằng tham gia vào đội ngũ của chúng ta đi, cho Hắc ăn còn tốt hơn để cho dã thú khác.
- Xì!
Sở điệp bật cười, nàng cười tủm tỉm nói:
- Phong sư huynh, Thiên Tử tỷ tỷ đùa với ngươi thôi, thật ra thì tỷ tỷ sớm không giận ngươi rồi...a! Tỷ tỷ tha mạng! Chẳng phải tối hôm qua tỷ nói...
- Ngươi còn nói!?
Sở điệp chưa nói dứt câu thì Diệp Thiên Tử đã nổi cáu nhào lên, hai nàng đùa giỡn nhau.
Phong Liệt sửng sốt nhìn Diệp Thiên Tử, lòng buồn bực nghĩ.
"Chuyện này là sao? Không lẽ cô nàng Diệp Thiên Tử đổi tính à?"
Sững sờ nửa ngày sau Phong Liệt cười khổ lắc đầu, Diệp Thiên Tử hận hắn tận xương, mỗi lần thấy mặt là đòi đánh đòi giết, sao có thể dễ dàng tha thứ hắn được?
Nhưng hắn ngẫm nghĩ cuối cùng vẫn không bỏ được mặc kệ. Hắn kêu Sở điệp qua, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra ba pháo hoa tín hiệu.
Phong Liệt đưa hết ba pháo hoa tín hiệu, bình tĩnh nói:
- Điệp, các người cầm cái này đi, lúc có nguy hiểm thì gọi ta một tiếng!
Ánh mắt nhìn giai nhân chợt lóe nóng cháy.
Sở điệp sửng sốt nhìn Phong Liệt, không biết có nên nhận không, thoáng chốc không biết làm sao.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.comDiệp Thiên Tử thì chẳng hề cảm kích, hừ lạnh nói:
- Hừ, Phong Liệt tiểu tử, chúng ta không phải không có pháo hoa, cần của ngươi làm cái gì?
Phong Liệt không cãi lại nàng, biểu tình nghiêm túc nói:
- Diệp Thiên Tử, ta khuyên nàng một câu, pháo hoa trong tay nàng tốt nhất đừng dùng, nó chẳng những không cứu được nàng mà ngược lại có khả năng là bùa đòi mạng. Lời đã nói đến tận đây, tin hay không thì tùy!
- Ngươi...!
Diệp Thiên Tử tức giận nhưng nhìn thấy Phong Liệt nghiêm túc chưa từng có thì dần bình tĩnh lại, đôi mắt đẹp lóe suy nghĩ sâu xa. Các nàng khác nghe Phong Liệt nói vậy thì giật mình, hai mặt nhìn nhau.
Phong Liệt lười giải thích, kéo bàn tay trắng noãn của Sở điệp, nàng chưa kịp phản ứng thì đã bị nhét ba pháo hoa vào tay, hắn kiềm không được nhéo một cái. Sờ bàn tay cách đã lâu, lòng Phong Liệt dao động, có kiềm nén ý nghĩ kéo giai nhân vào lòng yêu thương.
Thân thể mềm mại của Sở điệp run lên, nhanh chngs rụt lại tay cầm ba pháo hoa, mặt đỏ rực, nhăn nhó không biết nên làm gì. Phía sau mấy cô gái cười rộ lên.
Phong Liệt tặng ba pháo hoa xong không chờ lâu thêm, xoay người vào trong rừng cây, dần biến mất bóng dáng.
Sở điệp đứng tại chỗ thẫn thờ thật lâu. Diệp Thiên Tử thì nghiến răng, nhìn bóng lưng Phong Liệt biến mất hận không thể đi lên cắn mấy miếng.
- Thiên Tử tỷ tỷ, tỷ xem cái này...
Đôi mắt trong veo của Sở điệp nhìn pháo hoa trong tay, lại nhìn Diệp Thiên Tử, đầu óc hoang mang.
Diệp Thiên Tử kiêu ngạo hừ nói:
- Hừ! Cái tên giả thần giả quỷ! Nếu đã đưa cho ngươi thì cứ giữ đi! Ta xem tiểu tử đó sớm chú ý ngươi rồi, tuyệt đối không thể cười với hắn, biết chưa?
- Ừ, biết rồi!
Sở điệp cúi đầu, vô thức đáp, lòng thì cứ nhớ ánh mắt nóng cháy đó của Phong Liệt.
- ...
Phong Liệt rời khỏi tầm mắt các nàng thì sắc mặt dần biến âm trầm. Hắn hừ lạnh, mắt bỗng lóe tia lạnh băng, đột nhiên tăng tốc độ lao vào sâu trong hiệp cốc.