Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, dòng nước lũ màu đen kia như một con rắn lớn có sinh mạng, dần dần cuốn lấy mặt trăng, ngăn chặn hoàn toàn ánh sáng của nó. Chỉ trong chốc lát, tất cả Thiên Long Vực đã hoàn toàn chìm vào bóng tối.
- Đây... Đây chính là đêm Nguyệt thực sao? Dòng nước màu đen kia là thứ gì?
- Thật thần kỳ a! Mau nhìn, Thiên La hồ có động tĩnh rồi!
Trên Thiên Trụ phong, cả đám cường giả thiên tài đều không khỏi kinh ngạc vạn phần với biến hóa trên bầu trời.
Mà lúc này, trong Thiên La hồ cũng đã xảy ra biến hóa động trời.
Ông —— ông —— ông ——
Một loạt tiếng không gian chấn động vamg lên.
Nước trong Thiên La hồ dường như đã bị một lực hút cường đại nào đó dẫn dắt, từng đạo sóng lớn đến kinh thiên không ngừng trào lên trời cao.
Trăm trượng, ngàn trượng, vạn trượng, mười vạn trượng.
Từng đạo sóng lớn như muốn hóa thành Thần Long, bay lên chín tầng trời. Trên không trung dần hình thành một đạo kỳ quan hiếm thấy trên đời.
Bất quá, cuối cùng những cơn sóng lớn này vẫn phải rơi xuống, hóa thành những hạt mưa bay đầy trời.
Nhưng một số người tỉ mỉ sẽ quan sát được việc mơ hồ có một đường màu bạc trong hồ nước bay lên chín tầng trời, trào về phía dòng nước lũ đang cuốn lấy mặt trăng.
- Hả? Vậy mà có thể dẫn dắt tinh hoa trong nước, rốt cuộc thứ kia là gì?
Ánh mắt Phong Liệt hơi nheo lại, kinh ngạc nhìn trời cao, trong lòng thầm có chút giật mình.
Ánh trăng trên trời cách đại địa không biết xa đến bao nhiêu dặm, nhưng dòng nước lũ màu đen này lại có thể hấp thu tinh hoa trong nước của Thiên La hồ, điều này quả thực làm người ta quá khó tin.
- Đó là một món thần khí không trọn vẹn!
Một giọng ngữ dễ nghe vang lên phía sau Phong Liệt, theo đó mà đến là một làn gió thơ quen thuộc, làm đáy lòng Phong Liệt hơi chút rung động.
- Thần khí?
Phong Liệt lập tức sửng sốt, không cần xoay người hắn cũng biết, người nói chính là Hoàng Tử Nguyệt.
- Không sai, tên của nó là Thủy Ngục, lấy tinh hoa của trọng thủy làm thức ăn, mỗi vạn năm lại ăn một lần.
Hoàng Tử Nguyệt chậm rãi nói. Vừa nói, nàng vừa nhìn chằm chằm bóng dáng của Phong Liệt, dường như muốn nhìn ra điều gì.
- Hả?
Thân hình Phong Liệt vẫn bất động, ánh mắt lại hơi co rụt lại, trong lòng lập tức nổi lên kinh đào hãi lãng.
Thủy Ngục! Thủy Ngục của Thần khí thái cổ - Huyên Thiên Thần Tháp!
Một món Thần khí vô chủ, lại không tròn vẹn mà cũng có thể tạo nên kỳ quan kinh thiên động địa như vậy.
Phong Liệt không khỏi nhìn lên bầu trời thêm vài lần, trong ánh mắt mơ hồ lộ ra vẻ nóng bỏng, đồng thời cũng có chút bất đắc dĩ.
Hiện giờ hắn đã chiếm được Ám Ngục và Huyết Ngục, nhưng vẻn vẹn chỉ nắm giữ được phần ngoài mà thôi. Lấy thực lực của Cửu U Vương, căn bản không thể phát huy ra một phần vạn uy lực của Thần khí.
Điều này cũng khiến cho hắn hiểu, tuy Thần khí rất được mọi người hướng tới, nhưng tu vi tự thân mới là quan trọng nhất.
Đúng lúc này, đột nhiên một trận chú ngữ trầm thấp, hùng hậu, tang thương, cổ xương chậm rãi vang lên trong thiên địa.
- Hồng—— khư —— nãi —— hồng...
Tiếng chú ngữ này truyền đi cả ngàn vạn dặm, vang lên từ sâu trong tâm linh của mỗi người, tràn ngập tang thương. Ý vị cổ xưa của nó làm cho người ta giống như lập tức trở lại thời thái cổ hồng hoang.
Sở Huyền!
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của tất cả sinh linh đều tụ tập lên trên người Sở Huyền.
Hai mắt hắn hơi nhắm lại, trong tay đang cầm chiếc trâm ngọc kia, môi khẽ nhúc nhích, từng tiếng chú ngữ vang vọng trong thiên địa.
Dần dần, một cỗ sóng gợn màu trắng khuếch tán ra từ trước người hắn, nhanh chóng lan tràn về phía sâu trong Thiên La hồ.
Ông!
Sau một lát, theo một tiếng động vang lên, một mảnh quang hoa chói mắt đột nhiên dâng lên từ giữa Thiên La hồ, lập tức nhuộm thiên địa trong phạm vi mấy ngàn dặm thành một màu tím.
Thăng đằn tử khí chính là đứa con số mệnh độc nhất vô nhị trong thiên địa.
Trong lúc nhất thời, hàng vạn hàng ngàn sinh linh xung quanh đều không khỏi ngừng thở, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm phía trước.
Loạt xoạt!
Màu tím cũng không kéo dài bao lâu, vẻn vẹn chỉ vài lần hô hấp sau đã dần thu liễm biến mất. Theo đó, một vòng sáng màu trắng bạc thật lớn bỗng xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Xuyên thấu qua vầng sáng màu trắng bạc này, mọi người có thể mơ hồ thấy được một bóng hình yểu điệu đang lẳng lặng nằm bên trong. Mà trên tay đạo thân ảnh này, có thể y nguyên thấy được một đốm quang hoa nhỏ màu tím.
Lúc này, sóng lớn trên mặt hồ đã càng thêm mãnh liệt. Từng đạo ngân mang không lừng bay lên chín tầng trời, mà ngay cả bóng người nằm trong vòng sáng dường như cũng bị một lực hút tác động, chậm rãi bay về phía bầu trời.
- Hừ! Quả nhiên là một nhân loại! Sự hưng thịnh trăm vạn năm của Long tộc chúng ta chính đã bị hủy trong tay tiện nhân này!
Sở Huyền dừng chú ngữ, nhìn thân ảnh yểu điệu kia, trong ánh mắt mơ hồ lộ ra một tia oán độc.
Lập tức, hắn khống chế Thiên Ngục Luyện Thần Phong, cấp tốc bay về phía vòng sáng kia.
- Chư vị! Vận mệnh của nhân tộc sẽ được quyết định trong tay chúng ta, mọi người động thủ đi!
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Hoàng Tử Nguyệt chợt vang lên trên Thiên Trụ phong. Lập tức, nàng tiên phong bay về phía trước, chỉ chớp mắt đã biến mất không thấy.
Vụt! Vụt! Vụt!
Cùng lúc đó, Lạc Hoa Hoa, Vân Thiếu Khanh và Lăng Kiếm Tiêu của Tuyệt Vọng kiếm đạo, cùng với mấy trăm thiên tài của nhân loại đêu không cam lòng yếu thế. Ánh mắt mỗi người đều nóng rực như lửa, triển khai thân hình hóa thành từng đạo lưu quang bay vọt đi.
Thoáng chốc, trên đỉnh Thiên Trụ phong chỉ còn lại một mình Phong Liệt, tay áo phần phật, cuồng phong gào thét.
Hắn giương mắt nhìn phương hướng Thiên La hồ, lại nhìn đạo nước lũ màu đen kia, khóe miệng hơi nhếch lên một nụ cười lạnh.
Tiếp đó, hắn cũng không lao về phía Thiên La hồ như những người khác, mà trực tiếp thúc dục Bản Nguyên Thần Đồ, chớp mắt đã xuất hiện ở độ cao trăm vạn trượng trên không trung của Thiên La hồ,
Sau đó, hắn cúi đầu nhìn xuống, lẳng lặng quan sát đạo vầng sáng kia càng lúc càng gần mình.
- Vầng sáng này dĩ nhiên được ngưng tụ từ thuần túy trọng thủy chi tinh, cũng không biết có thể hấp dẫn được Thủy Ngục trên kia xuống không.
... Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.com chấm c.o.m
- Các dũng sĩ Thần tộc! Trong trăm vạn năm tương lai, thánh huy của Thần Chủ chí cao vô thượng có chiếu rọi toàn bộ thế giới này hay không là phụ thuộc vào các ngươi! Thần Chủ đang quan sát các ngươi! Thứ chờ đợi các ngươi sẽ là vinh quang vô hạn! Đi thôi!
Hai mắt một gã Đại tế tự của Thần tộc thành kính mà nóng bỏng, đột nhiên huy động quyền trượng sinh mệnh, dùng một mảnh thánh huy bao bọc lấy hơn ngàn cường giả Thần tộc, chớp mắt đã đưa bọn họ đến bên Thiên La hồ.
- Thần Chủ tại thượng! Thắng lợi thuộc về chúng ta!
- Thần Chủ tại thượng! Dùng thánh huyết của chúng ta tẩy sạch kẻ địch tà ác! Đi chết a!
...
Trên mặt mỗi cường giả Thần tộc đều mang theo vẻ thành kính và tín ngưỡng với Thần Chủ, cầm chiến kiếm màu vàng trong tay, đuổi sát theo bước chân của Sở Huyền.
Thoáng chống, một mảnh khí tức thần thánh trộn lẫn với sát khí kinh thiên tràn ngập ra.
- Ngao hống! Thánh lâm thiên hạ! Phục hồi vinh quang của Thánh tộc chúng ta!