Trừ điều này ra còn có vài trăm cao thủ bay lên cao hoặc đứt tay, đứt chân, chém eo đứt ruột, tay chân cụt, mảnh vụn thần binh rơi đầy đất, tiếng rên rỉ thê lương không ngừng vang lên, mùi máu đậm đặc tràn ngập trên bầu trời thiên cung.
- Trời ạ, có chuyện gì vậy?
Yêu thuật, chẳng lẽ đây là yêu thuật?
- Thánh nữ tu luyện công pháp gì vậy trời, sao ác độc như thế?
- …
Mọi người ngơ ngác, giật mình nhìn bóng dáng yêu kiều ngày càng xa.
Đó vẫn là thánh nữ dung nhan khuynh thành, băng thanh ngọc khiết ngày xưa sao?
E rằng ma vương tàn nhẫn nhất cũng chỉ có thế thôi.
Bây giờ đám đệ tử trẻ tuổi nhìn thiếu nữ không còn kinh diễm, ngưỡng mộ ngày xưa mà biến thành vô vàn sợ hãi, như thấy ma quỷ nhe nanh múa vuốt vậy.
Cũng đến giây phút này mọi người mới nhớ tới, dường như hơn mười năm nay chưa có ai thấy thánh nữ điệu thấp này ra tay.
Thật là không lên tiếng thì thôi, đã ra tiếng liền kinh người.
- Mau lên, mau chút nữa.
Mắt thấy lối ra thiên cung đã ở trong tầm mắt, Lý U Nguyệt thầm thở phào nàng lặng lẽ quay đầu nhìn một cái, trong mắt xẹt qua bất nhẫn.
Nếu không phải bị buộc bất đắc dĩ thì nàng thật sự không muốn cùng người dấy can qua, nếu đã ngộ thương rồi thì nàng không phải lọi người do dự thiếu quyết đoán.
Đến bây giờ nàng vẫn nhớ rõ lúc ở phủ thành chủ Thiên Lân Thành Kim Long Thiên Triều gặp bi thảm, và đoạn ngày thống khổ tại Thiên Hương Viện.
Nàng nhìn quen nhân tính xấu xí rồi, lòng nhân từ không nhiều, còn tình ý thì chỉ dành cho người một nhà mà thôi.
Ta sai rồi sao?
Không, ta không có sai.
Sai là các ngươi, là các ngươi trong lòng có tham dục.
- Hì hì hì hì, tốt, tốt lắm, không uổng là đệ tử đắc ý của bổn tọa, không khiến ta thất vọng, hì hì hì hì.
Bỗng tiếng cười to lạnh băng vang trên trời cao.
Lý U Nguyệt lao hướng lối ra thiên cung chợt khựng lại, mặt xẹt qua căng thẳng.
Cách nàng ngàn trượng Thiên Đạo Cung Chủ chợt xuất hiện, ánh mắt lạnh băng nhìn nàng, trong mắt không thể che giấu lửa giận.
Lý U Nguyệt nhíu mày, chất vấn:
- Sư phụ, rốt cuộc đệ tử làm sai cái gì? Tại sao người nhất định phải dồn ép như vậy?
- Ngươi không làm sai cái gì, nhưng sự tồn tại của ngươi chính là sai lầm.
*Ầm!* hừ lạnh, đầu chân mày nổi lên sát khí. Nàng chậm rãi nâng lên tay phải, nhẹ vung một chưởng hướng Lý U Nguyệt.
*Ầm!*
Chưởng phong khủng bố đánh hướng Lý U Nguyệt.
Lý U Nguyệt trong lòng đột nhiên trầm xuống, dưới chưởng phong này nàng cảm thấy mình như con sâu bé nhỏ sắp đối diện uy thế một vạn ngọn núi to đè ép, muốn tránh cũng không được, muốn trốn cũng chẳng xng.
Trong phút chốc Lý U Nguyệt nổi lên tuyệt vọng. Nàng từ bỏ chống cự, lạnh lùng nhìn lối ra thiên cung gần trong gang tấc, suy nghĩ bay đến bên ngoài, đến bên thiếu niên có đôi mắt sáng ngời, trong mắt lộ ra không cam lòng và lưu luyến.
Nàng thì thào:
- Phu quân, kiếp sau có duyên gặp lại.
- Cần gì kiếp sau, kiếp này sống còn chưa đủ.
Đột nhiên giọng nam bình tĩnh vang lên bên tai, Lý U Nguyệt cảm thấy người bị ôm lấy, cảnh tượng trước mắt thay đổi.
Lý U Nguyệt vẻ mặt giật mình kinh kêu:
- A!
Đợi cảnh sắc xung quanh ổn định lại, nàng phát hiện mình nằm trong ngực một người, đã thoát khỏi một chưởng của sư phụ tỏa định, đứng ở cửa thiên cung.
Nàng bản năng định vùng vẫy nhưng bỗng ngẩn ngơ, đôi mắt đẹp ngơ ngác nhìn khuôn mặt quen thuộc gần trong gang tấc.
- Phu quân, ngươi...ngươi...hu...
Người đến chính là Phong Liệt.
Phong Liệt mỉm cười nhìn giai nhân trong ngực, lập tức cúi đầu hôn lên đôi môi hồng hắn nhớ nhung mười năm.
Mến nhau ba năm đã khắc cốt minh tâm.
Biệt ly mười năm tình ý này chôn sâu dưới đáy lòng hai người, chẳng những không chút phai màu mà như rượu trần nhưỡng lên men, càng đậm đặc hơn.
Phong Liệt ôm giai nhân, nhớ nhung đè nén đã lâu dâng lên như thủy triều, khó thể kiềm chế.
Người đàn bà thứ nhất có vị trí khó thể thay thế trong lòng hắn.
Người đàn ông đầu tiên của mình cũng là duy nhất, nàng từ trong ra ngoài đều đánh dấu ấn của người đàn ông này, không thể xóa nhòa.
Phút chốc đôi nam nữ si tình chìm đắm trong nụ hôn sâu, quên đang ở đâu, quên cả hồng trần.
Ngay cả rơi vào vây khốn của cường giả Phiêu Miểu khí thế tận trời cũng không biết.
Thiên Đạo Cung Chủ đứng sừng sững cách mấy trăm dặm, áo trắng bay bay như là tiên nữ trong tranh, nhưng đôi mắt đẹp như phun lửa, ngực phập phồng.
Nàng rất tức giận, cơn tức này có điều kỳ lạ nhưng thiêu đốt âm ỉ.
Ai nói hữu tình nhân sẽ thành quyết thuộc? Ta không cho phép!
Vài chục vạn năm nay không ai biết tại sao Thiên Đạo Cung Chủ hỉ thu trai đẹp gái xinh, cũng không người nào biết trong đệ tử Phiêu Miểu một số nam và nữ tình sâu nghĩa nặng cuối cùng đi về đâu.
Người biết chuyện này chỉ có một người, đó là nàng, Thiên Đạo Cung Chủ, tôn thiên đạo, diệt nhân dục thiên đạo cung chủ.
- Tách chúng ra, nhốt Lý U Nguyệt vào cấm cung, không bao giờ xuất thế!
Giọng Thiên Đạo Cung Chủ lạnh lẽo vang trong thiên địa, khiến người rùng mình, sống lưng lạnh toát.
*Vèo vèo vèo vèo!*
Từng bóng trắng diện mạo mơ hồ bỗng xuất hiện trên trời cao, chớp mắt họ biến thành từng ngôi sao bạc ở không trung bện thành đại trận huyền ảo vây khốn Phong Liệt và Lý U Nguyệt.
- Tinh thần bách luyện đại trận!
*Ong!*
Trên bầu trời vang tiếng vù vù, tinh thần bách chuyển, từng đạo huyền ảo trận văn đan vào thành một tòa di thiên đại võng, ụp hướng hai người Phong Liệt.
Cho đến lúc này Phong Liệt, Lý U Nguyệt mới bị tiếng động xung quanh kéo trở về hiện thực.
Lý U Nguyệt gò má phớt hồng, khi thấy tình hình xung quanh thì kinh kêu:
- Tinh thần bách luyện đại trận? Sư phụ, ngươi...!
Phong Liệt nhìn giai nhân, cười dịu dàng nói:
- U Nguyệt đừng sợ, cứ giao cho vi phu là được.
Lý U Nguyệt sốt ruột nói:
- Phu quân, ngươi không biết đâu, tinh thần bách luyện đại trận này là đệ nhất tuyệt trận trong cung, có thể phong tỏa hư không, tụ thiên địa đại thế luyện hóa tinh thần. Truyền rằng không có tu vi địa nguyên cảnh thì không thể xông ra.
- Không sao, U Nguyệt, hôm nay không ai có thể ngăn cản chúng ta.
Phong Liệt cười ngạo nghễ, nhẹ kéo Lý U Nguyệt ra sau lưng.
Lý U Nguyệt thấy Phong Liệt tự tin như vậy thì lòng thả lỏng, nàng sớm quen người đàn ông của mình sáng tạo kỳ tích, hơn nữa, nàng biết hết tin đồn những năm gần đây liên quan Phong Liệt.
Bất giác vẻ ưu sầu biến mất trên mặt nàng, ngược lại lộ mong chờ, xinh đẹp động lòng người.
Phong Liệt giương mắt nhìn lên, mắt thấy một cái lưới lớn sắp tròng lên người, huyền thiên chiến kiếm trong tay hắn khẽ rung.
*Ong!*
Sóng gợn lăn tăn. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.com
Ngay sau đó, chỉ nghe một tiếng nổ vang.
*Ầm!*
Lưới to trên trời tan nát, nhưng không tạo thành chút tổn thương với mặt ngoài.
Phong Liệt nhướng mày, cẩn thận nhìn lại, chỉ thấy phạm vi trăm dặm có bốn mươi chín ngôi sao bạc, những ngôi sao này thật ra là bốn mươi chín tên hư hoàng cảnh cường giả, trận thế này đúng là kinh người.
Tòa địa trận có một công dụng đặc biệt là phong tỏa không gian, rất rõ ràng đang đề phòng Phong Liệt thuấn di.
Khiến Phong Liệt lấy làm lạ là những cường giả hư hoàng cảnh không có chút tinh thần dao động, giống như là con rối.