- Chỗ này không phải thiên long vực, không phỉ Long Huyết Giới, a? Là cổ giới.
Phong Liệt hơi nhíu mày.
Hắn khiến Cửu Ly phân thân ẩn núp xa tại Long Huyết Giới đối chiếu căn nguyên thần đồ, kết quả phát hiện khung trời này chính là cổ giới.
Trầm ngâm một lúc, Phong Liệt thu lại huyền thiên chiến kiếm, bay lên đi vào sâu trong mặt đất.
Trong cổ giới khu vực bao la vô hạn, tung hoành hàng ức vạn dặm, lớn hơn Long Huyết Giới gấp mấy lần.
Phong Liệt vốn định mau chóng quay về Long Huyết đại lục nhưng trong phút chốc tìm không thấy con đường nối với Long Huyết Giới. Hắn ở trong bóng đêm bay hơn nửa ngày nhưng không thấy một bóng người sống, muốn tìm người hỏi thăm một phen cũng không thể, thật là buồn bực.
- Không lẽ người toàn cổ giới đều chết hết ư? Không thể nào.
Phong Liệt vừa vội vàng tiến lên vừa nhìn bóng tối mênh mông, nhíu mày.
- Nếu thật sự không được thì chỉ có thể để Cửu Ly phân thân đi một chuyến. A? Mùi máu?
Bỗng có mùi máu nhàn nhạt hấp dẫn hắn chú ý.
Một đường đi đến khắp nơi là cô quạnh hắc ám, trong không khí tràn ngập mùi mục rữa, cho nên mùi máu này rất đột ngọt.
Mắt Phong Liệt chợt lóe, tăng tốc độ bay tới trước.
Hắn càng tiến tới thì mùi máu trong không khí càng lúc càng dày đặc khiến người nghẹt thở, tăng lòng tò mò của Phong Liệt.
Lát sau, phía chân trời màn sáng đỏ chói mắt đập vào mắt hắn.
Trong màn đêm tối tặm, tận cùng mặt đất ánh sáng đỏ xông lên cao nhuộm nửa bầu trời thành màu đỏ sậm.
- Mùi máu thật nồng.
Phong Liệt con ngươi co rút.
Hắn tràm ngâm một lúc, thân hình chậm rãi dung nhập vào hắc ám, khi lại xuất hiện thì ngoài mười vạn dặm, chỗ đó là ngọn nguồn ánh sáng đỏ.
Sau đó xuất hiện hình ảnh khiến người sợ hãi chiếu vào mắt hắn.
Trên đỉnh một ngọn núi vạn trượng đang đứng sững một tế đài to lớn chiếm vị trí mấy trăm dặm.
Pháp trận chớp lóe, mùi máu lượn lờ, vô tận oan hồn tung bay, cách mấy ngàn dặm đều có thể nghe từng tiếng quỷ khóc sói tru, oán niệm tràn ngập trong thiên địa.
Lúc này có mấy ngàn quái vật mặc giáp đem vô số sinh linh bỏ vào tế đàn, cung cấp máu khổng lồ cho trận pháp.
- A? Đây là cách huyết tế của Tu La tộc? Chúng nó tại sao lại xuất hiện ở giới này?
Phong Liệt con ngươi co rút, rất kinh ngạc.
Thật rõ ràng là trên đỉnh núi đang tiến hành cách huyết tế nào đó.
Đặc biệt khiến Phong Liệt kinh ngạc là mấy ngàn quái vật mặc giáp đen, diện mạo xấu xí không giống hình người này không phải sinh linh nào hắn biết trên căn nguyên đại lục, là Tu La giới chiến sĩ trong ký ức của Cửu Ly phân thân.
Chúng nó thn hình to lớn, cơ bắp cục cục, da đỏ sậm, quanh người đậm đặc hơi thở giết chóc, đôi mắt đỏ rực toát ra tia sáng hung tợn, khát máu, khiến người hoảng sợ.
Bây giờ chúng nó đẩy vào huyết tế là sinh linh trên căn nguyên đại lục, các tộc nhân, thần, ma, thú hình như là bị phong ấn tu vi, đã không có chút sức phản kháng. Bọn họ con dê mặc người bày bố trong buổi hiến tế của nhân loại, chỉ có thể mang theo vẻ mặt tuyệt vọng cùng kinh khủng bị trận pháp trên tế đàn nghiền thành mảnh vụn, huyết khí cùng hồn lực bị tế đàn hút sạch.
Chỉ nhìn huyết khí cùng hồn lực trên tế đài thấy ra sinh linh đã chết không dưới ngàn vạn, mỗi giây mỗi phút có trăm ngàn sinh linh bị bỏ vào tế đàn, khiến người tức giận, trong đó có một số cường giả các tộc thực lực long biến cảnh.
Quan sát một lát mắt Phong Liệt lóe sát khí, dù hắn giết người vô số, sớm nhìn quen sinh tử, giờ phút này nhịn không được chán ghét những kẻ xâm nhập vô cùng.
Nhưng hắn không đến mức không đầu không đuôi xông tới cứu người, trên đỉnh núi có hơn mười cường giả Tu La tộc khí thế không kém gì địa nguyên cảnh nhân loại, dù là chiến sĩ Tu La tộc bình thường thì thực lực không kém gì long biến cảnh.
Khiến tim Phong Liệt đập nhanh là trên tế đàn toát ra uy nhiếp cực kỳ mạnh mẽ, tựa thiên uy vậy, khiến tim hắn đập nhanh bất an. Huyết tế tiến hành, uy nhiếp càng lúc càng rõ ràng, càng ngày càng lớn mạnh.
Vì một vài người không liên quan đẩy mình vào nguy hiểm, Phong Liệt tự hỏi lòng hắn còn chưa cao thượng đến vậy.
- Tòa tế đàn này chắc là liên tiếp con đường Tu La giới, không lẽ định dùng cách huyết tế tiếp dẫn kẻ cường đại hơn đến?
- A? Uy nhiếp mạnh mẽ này hơi quen thuộc, chắc không phải là Tu La đại đế chứ? Nếu thật sự là như thế thì nhất định yếu ngăn cản chúng lại.
Mắt Phong Liệt chớp lóe, trực giác nguy hiểm ngày càng mãnh liệt.
Đúng lúc này, mặt khác ngọn núi to đột nhiên vang lên tiếng xung phong hùng hồn.
- Xông lên, giết chết bầy súc sinh đáng chết này!
- Thần chủ tại thượng phù hộ những kẻ dị tộc xâm nhập đi chết đi.
- Đám khốn kiếp các ngươi trả lại thánh nữ tộc ta đây!
- Giết!
Dưới chân núi ánh sáng vàng chớp lóe, tiếng giết chấn trời, hai mươi vạn thần tộc chiến sĩ mặc mũ giáp vàng nâng lên chiến kiếm, khí thế hùng hồn vọt tới đỉnh núi liều chết.
- Lại tới một đám tế phẩm, không sai, không sai, ha ha ha ha!
Trên đỉnh núi một cường giả Tu La tộc mặc chiến giáp dữ tợn, tay nắm rồiu chiến khinh thường cười to, nói:
- Bắt hết chúng ném vào tế đài, thêm vào những tế phẩm này thì chắc chân thân đại đế có thể giá lâm giới này. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.com chấm c.o.m
- Grao gru!
- Grao!
Kẻ đó ra lệnh một tiếng, mấy ngàn chiến sĩ Tu La tộc nâng lên binh đao, hú kêu ùa xuống núi, rất nhanh xáp lá cà với chiến sĩ thần tộc.
Sát khí tung hoành, máu thịt tứ tung, tiếng hét liên miên không dứt.
Mặc dù Tu La tộc chỉ có mấy ngàn người nhưng ai nấy thực lực kinh người, bọn họ đối diện mười vạn chiến sĩ thần tộc thực lực đa số là thần thông cảnh, hóa đan cảnh như là đám sói đói nhào vào bầy dê, là đồ sát nghiêng về một phía.
Một chiến sĩ Tu La tộc vung đao dễ dàng chém vài chục người thành mảnh vụn. Người thần tộc một kiếm quang chém tới đều bị huyết khí vòng quanh người chiến sĩ Tu La tộc dễ dàng tiêu trừ, chỉ số ít cường giả long biến cảnh mới tạo ra chút uy hiếp đối phương.
Dưới đao kiếm của Tu La tộc, số lượng chiến sĩ thần tộc nhanh chóng giảm bớt, chỉ vài giây đã hao tổn mấy vạn người, cục diện thật khiến người tuyệt vọng. Nhưng dù là thế thì chiến sĩ thần tộc vẫn không sợ chết, không có người thụt lùi, cực kỳ thảm khốc.
- Ài, xem ra không thể không ra tay rồi, dù thế nào cũng không thể để lão già Tu La đại đế giáng xuống giới này, nếu không thì sao lão tử lăn lộn?
Phong Liệt cười khổ, thở dài , định bay tới tế đàn.
Nhưng ngay sau đó, không đợi Phong Liệt ra tay thì trên đỉnh núi xuất hiện biến cố.
- Dị tộc các ngươi hãy cút ra căn nguyên giới, nếu không đại đế xuất quan thì là giò chết của các ngươi!
Theo tiếng quát tang thương hùng hồn, trên bầu trời bỗng tách ra một cái khe lớn, sau đó một long trảo dữ tợn bao phủ ngàn dặm thò ra mạnh đánh hướng tế đàn.
Long trảo này ẩn chứ hơi thở hủy diệt cực kỳ khủng bố, diệt thế như thiên uy tựa khung trời sụp đổ ập đến, không ai nghi ngờ nó có thể đánh núi to thành bột phấn.
- Ha ha ha ha, khoác lác, một đại đế kéo dài hơi tàn dù có từ trong quan tài bò ra thì có mấy phần sức chiến đấu? Dù không cần đại đế tộc ta ra tay thì một ngón của Già La Sát ta đủ đè bẹp hắn rồi, ha ha ha ha!