Dịch giả: DuocsybinhLiễu giả theo lời bọc con tin
Ma Hoàng rứt ruột quên công chúa.
(Duy Trúc)
Bắt cóc Công chúa đi
Lưu loát như mọi khi
Hoàng Triều đa tâm nghĩ
Liễu gia chịu hoài nghi.
(namelove)
"Là vị đạo hữu nào ra tay tương trợ xin mời hiện thân gặp mặt?" Nữ tử áo đen che mặt sống sót sau tai nạn, mơ hồ có vài phần hoảng hốt hít sâu một hơi, đôi mắt đẹp đang nhìn đạo hào quang hai màu đen trắng ở cách đó chừng mười trượng, cất giọng nói.
Nàng vừa dứt lời, trên đỉnh đầu hư không chấn động một tòa bia đá hai màu đen trắng lăng không hiện ra, hào quang lóe lên nhằm vào thiếu nữ trùm xuống.
Sắc mặt thiếu nữ che mặt kinh hãi, ánh sáng tím lóe lên đỉnh đầu nàng hiện ra một tiểu đỉnh lớn chừng nữa xích.
Tiểu đỉnh vừa xuất hiện quanh thân ánh sáng tím đại phóng quay tít một vòng, kích thước bất ngờ tăng vọt đến hơn mười trượng. Một tiếng vù vù vang lên ánh sáng màu tím trong đại đỉnh càng lóa mắt, từ trong đó bắn ra từng tia tinh ti, bay lên quấn lấy Hồn Thiên Bia, ánh sáng hai màu đen trắng trong nhất thời bị tử quang che kín.
"Ồ!"
Trong hư không truyền ra một tiếng kêu nhẹ.
Nhưng không đợi thiếu nữ che mặt thở ra một hơi, tinh ti đang quấn riết lấy Hồn Thiên Bia thình lình vang lên một tiếng “Rắc”, sắc đen lóe lên đem tinh ti bên ngoài cắt ra làm hai.
Một đạo ánh sáng màu đen âm u từ trong kích bắn ra, dùng xu thế nhanh như chớp, chui vào mi tâm thiếu nữ che mặt. Ánh mắt thiếu nữ che mặt đờ đẫn đi. Thân thể trở nên mềm nhũn, bước lùi nhẹ ra sau tức thì nằm ngã ra mặt đất, hôn mê bất tỉnh. Trên không trung đại đỉnh mất đi người khống chế, tử quang trở nên mờ nhạt, mấy cái lập lòe thì thu nhỏ lại trở thành tiểu đỉnh như ban đầu, bay về bên cạnh thiếu nữ. Hồn Thiên Bia tản ra hào quang trắng đen hạ xuống, sắc đen lóe lên quấn lấy thân thể thiếu nữ che mặt cùng tiểu đỉnh màu tím bên cạnh nàng.
Bên trong hào quang hiện ra một khe nứt, mơ hồ có vô tận quang mang đen trắng trong đó. Thân hình thiếu nữ che mặt dần dần mờ đi, sau đó biến mất bên trong vết nứt không gian, vết nứt kia cũng nhanh chóng thu lại rồi biến mất.
Trong hư không bóng người lóe lên, thân ảnh Liễu Minh hiện ra, Hồn Thiên Bia sau một cái mơ hồ đã bay vào trong tay hắn. Bóng đen lóe lên, thân ảnh Ma Thiên cũng xuất hiện ở bên cạnh Liễu Minh.
"Chiến cuộc vừa rồi mặc dù có trận pháp ngăn cách, nhưng Pháp lực chấn động vẫn khuếch tán ra ngoài. Liễu tiểu tử, ngươi nhanh chóng rời khỏi nơi này đi." Ma Thiên liếc qua chung quanh, trong miệng dồn dập nói.
Liễu Minh nghe vậy nhẹ gật đầu, ánh mắt đã rơi vào thi thể Liễu Quân Nham trên mặt đất.
Hắn phất tay phát ra một cỗ hắc khí, đem trữ vật Pháp Khí trên người Liễu Quân Nham bay vào trong tay, lại cong ngón búng ra hai luồng hỏa cầu, rơi vào thi thể Liễu Quân Nham.
"Chờ một chút, mang thi thể người này đi, tiện thể thanh lý luôn dấu vết đấu pháp nơi này đi." ánh mắt Ma Thiên lóe lên mở miệng nói.
Trên mặt Liễu Minh lộ ra một tia kinh ngạc, nhưng vẫn làm theo lời Ma Thiên, thu lấy thi thể của Liễu Quân Nham, đồng thời thu dọn sạch sẽ khí tức còn lưu lại. Làm xong những thứ này, trên người Liễu Minh lóe lên ánh sáng màu xanh, cả người biến thành một đám ánh sáng âm u như có như không, lặng yên vội vã rời đi.
...
Liễu Minh rời đi chưa đầy một khắc, tức thì tiếng xé gió vang lên, mấy đạo thân ảnh từ xa bay tới hiện ra năm người. Những người này một thân cẩm bào đều là màu tím, nhìn văn huy trên ngực áo hiển nhiên đều là người của Hoàng Triều, hơn nữa trên người bọn họ khí tức khổng lồ tản ra đều đã ngoài Thiên Tượng cảnh. Trong đó có hai người đầu lĩnh, một là thiếu phụ che mặt thân hình thon gọn, người kia là một lão giả nho nhã. Chính là hai gã Ma Nhân Thông Huyền, Hoàng Phủ Ngọc Phách cùng Hoàng Phủ Chiêm Thiên.
Giờ phút này, thiếu phụ áo đen đang bố trí một ảo, chung quanh mặt đất gồ ghề do bị Pháp lực oanh kích. Thiếu phụ che mặt nhìn ra chung quanh một lượt, cánh tay đánh ra một trảo, một cổ tử sắc nhanh chóng tràn ra, bao phủ phạm vi hơn mười trượng.
"Chính là khí tức của công chúa, nhất định không sai..." Thiếu phụ che mặt nhìn luồn sáng màu tím rồi nói.
Lão giả nghe vậy thần sắc vui vẻ đem thần thức thả ra, một lát sau lại nói:
"Từ chấn động Pháp lực lưu lại mà đoán thì trận chiến xảy ra cách đây không lâu, Ngọc Phách ngươi có cách nào tìm được hướng đi của công chúa không?"
"Công chúa sau khi chạy ra Hoàng Cung, liền thi triển ảo thuật che đi phần lớn pháp lực, nên không cách nào tập trung hành tung. Bất quá từ dấu hiệu nơi này thì nàng hẳn là vừa rời đi, bây giờ chắc vẫn còn trong thành." Thiếu phụ che mặt nhẹ gật đầu, trong miệng lập tức lẩm bẩm niệm quyết.
Sau một lát, trên người nàng hiện ra một tầng tinh quang màu tím nhạt, hai tay kết thành một cái pháp quyết kỳ dị, tinh quang tím nhạt lóe lên, phân hoá thành vô số đạo ánh sáng tím nhìn giống như những con bướm, bắn ra bốn phía sau đó nhao nhao chui vào mặt đất không thấy bóng dáng.
Sau một lát, thiếu phụ che mặt mở mắt ra, đôi mi thanh tú cau lại lắc đầu nói:
"Kỳ quái, vậy mà tìm không thấy tung tích của công chúa."
Sắc mặt lão giả trầm xuống lạnh giọng nói:
"Làm sao lại như vậy? Công chúa tu luyện công pháp che lấp chấn động pháp lực chưa tới đại thành làm sao lại có chuyện không thể tìm ra? Chẳng lẽ công chúa xảy ra điều gì ngoài ý muốn?"
Lão giả nói xong lời cuối sắc mặt đột nhiên biến đổi.
"Chỉ cần công chúa vẫn còn trong thành Quảng Hàn, thì sẽ không thể tránh được cảm ứng của Cổ Ảnh Tầm Hồn pháp, trừ phi... trừ phi công chúa bị người nhốt trong một cái Động Thiên Pháp bảo mà thôi." Thiếu phụ che mặt chau mày, thanh âm trở nên khô khốc nói.
Lời vừa nói ra làm cho lão giả cùng ba gã Thiên Tượng cảnh Ma Nhân đều biến đổi sắc mặt.
"Ngọc Phách, ngươi cẩn thận tìm lại một lần nữa xem, thử coi có thể tìm thấy manh mối nào khác không, ta sẽ lập tức liên hệ với Ma Hoàng đại nhân." Lão giả cau mày nói tiếp.
Thiếu phụ che mặt nhẹ gật đầu trong miệng lại lẩm bẩm, bên ngoài thân lần nữa hiện ra một tầng ánh sáng tím, lập tức biến ra hơn mười cái mũi dài hết sức cổ quái, bắt đầu hung hăng lung sục ở khu vực phụ cận.
Bất ngờ trong số mấy cái mũi, có một cái ngừng lại rồi phát ra tiếng kêu cổ quái.
Thiếu phụ che mặt thần sắc khẽ động, vội vàng bay tới phất tay phát ra một cỗ ánh sáng tím, bao phủ khu vực quanh đó. Một lát sau, ánh sáng tím quay trở về bên trong màng sáng bất ngờ hiện ra một tia tro khí cực kỳ mờ nhạt.
"Đây là 'Quả sát khí'! Người giao thủ với công chúa giao thủ chính là tộc nhân của Liễu gia!" Thiếu phụ che mặt biến sắc nói.
"Cái gì?" Sắc mặt lão giả cũng lập tức thay đổi.
"Chiến trường rõ ràng đã bị người ta tẩy xóa dấu vết, nếu như không thì khí tức lưu lại không sẽ ít như vậy, xem ra người ra tay phi thường cẩn thận." Thiếu phụ che mặt trong mắt lóe lên hàn quang nói.
Lão giả nghe vậy, sắc mặt càng trở nên khó coi, ba gã Ma Nhân Thiên Tượng của Hoàng Phủ gia cũng đưa mắt nhìn nhau. Hiện nay Liễu gia cùng Hoàng Triều như nước với lửa, nếu công chúa thật sự rơi vào tay bọn họ thật sự không khác gì dê vào miệng cọp. Sắc mặt lão giả hết sức nghiêm trọng, phất tay lấy ra một cái trận bàn màu tím, ánh sáng lóe lên hiện ra một kiện Ma Khí đưa tin.
"Chiêm Thiên trưởng lão, lối vào Ma Uyên có phải xảy ra dị biến gì không?" Từ trong trận bàn vang lên một giọng nói hùng hậu, chính là giọng của Ma Hoàng.
"Lối vào Ma Uyên không có chuyện gì, ta có chuyện khác quan trọng hơn muốn bẩm báo với ngài." Khóe miệng lão giả khẻ nhúc nhích nói.
"A, là chuyện gì? Là chuyện có liên quan tới Dĩnh nhi sao?" Thanh âm Ma Hoàng có chút ngoài ý muốn trầm xuống hỏi.
Lão giả cười khổ một tiếng, đem sự tình trước mắt bẩm báo lại một lượt.
Lão đã nói xong cả nửa ngày mà Ma Hoàng vẩn chưa mở miệng nói chuyện tiếp. Những người chung quanh thấy vậy tự nhiên càng lo lắng bội phần, thở cũng không dám thở mạnh chút nào, chung quanh chỉ còn tiếng “Ông ông” phát ra từ trận bàn mà thôi. Lão giả cùng thiếu phụ che mặt liếc nhìn nhau một cái, một lát sau lão giả mới ho khan một tiếng mở miệng nói:
"Bệ hạ, việc này là chúng ta vô năng. Hiện tại chúng thần nên làm gì mới phải? Dựa theo tình hình này thì tám chín phần mười là công chúa đã lọt vào tay bè lũ Liễu gia rồi"
"Các ngươi cẩn thận kiểm tra hiện trường lần nữa xem có hay không phát hiện được manh mối khác." Tiếng Ma Hoàng trầm mặc lại vang lên.
"Dạ!" Hai người lão giả đồng loạt đáp ứng.
"Nếu Dĩnh nhi thật sự bất hạnh rơi vào trong tay Liễu gia, bọn hắn tất nhiên sẽ lấy nó ra uy hiếp chúng ta. Các ngươi phải nghĩ cách cứu viện, nếu thật sự không được thì cũng chỉ có thể tính Dĩnh nhi số phận không tốt, sự tình của Ma Uyên vẫn là quan trọng hơn, các ngươi phải lo cho tốt việc này." Ma Hoàng thanh âm tựa hồ không có một tia cảm tình nói tiếp.
Lão giả khẽ rùng mình, lão là một trong số những tên Thông Huyền đi bên cạnh Ma Hoàng lâu nhất tự nhiên hiểu rõ thanh âm của Ma hoàng nghe có vẻ như lãnh đạm vô tình nhưng trong lòng thì ngược lại đau khổ và thống hận đến cực điểm. Ma Hoàng tuy rằng đem tính mạng công chúa đặt ở sau hành trình đi Ma Uyên, nhưng toàn bộ trung ương Hoàng Triều đều biết, trong số những người con của Ma Hoàng thì công chúa là người y yêu thương nhất.
"Tuân lệnh! Thuộc hạ đã rõ!" Trong đầu lão giả vô số ý niệm chạy qua, sau đó đáp ứng một câu.
Trận bàn đưa tin cũng theo đó mà ảm đạm rồi trở lại bình thường. Ở đây năm người chỉ có thể đưa mắt nhìn nhau một lượt, im lặng một hồi ánh mắt bốn người đều nhìn về lão giả, hiển nhiên trong năm người địa vị lão giả cao nhất.
"Ma Hoàng đại nhân tuy rằng nói như vậy, nhưng nếu công chúa đã rơi vào trong tay Liễu gia, chúng ta cũng không thể không cứu. Truyền lệnh xuống, tăng cường thủ vệ tuần tra thành Quảng Hàn, phái ra tất cả nhân thủ âm thầm theo dõi động tĩnh Liễu gia. Dù có phải lật ngược thành Quảng Hàn thì cũng phải tìm cho ra tung tích của công chúa!" Thanh âm nghiêm nghị của lão già Hoàng Phủ vang lên.
"Dạ!" Ba tên Ma Nhân Thiên Tượng lập tức đáp ứng rời đi.
"Theo ta thấy, người của Liễu gia có lẽ đã không còn ở trong thành Quảng Hàn nữa rồi. Hơn nữa huy động nhiều nhân lực như vậy có lẽ sẽ ảnh hưởng tới chuyến đi Ma Uyên lần này của chúng ta." Thiếu phụ che mặt chợt mở miệng nói.
"Chuyện này ta đương nhiên biết, nhưng hiện tại chỉ còn cách này thôi." Lão giả thở dài đáp.
Trong thời gian tiếp theo hai người lại tiếp tục lục soát khu vực phụ cận một lần nữa, vẫn không có manh mối gì mới lúc này mới chịu rời đi.