Ma Thiên Ký

Chương 1383: Tầng thứ chín

Dịch giả: chickel, tieukinh

Thời gian tiếp theo, ba người cũng không dừng lại nhiều lần, phi thân bay về hướng tế đàn.

Một lát sau, ba người xuất hiện trước tế đàn, thân hình Âu Dương Minh nhoáng cái đã xuất hiện trước thông đạo truyền tống, lật tay tế ra chìa khóa Ma Uyên.

Vang lên một tiếng "Phần phật", một chùm hắc quang bao lấy ba người, lóe lên rồi chui ngay vào thông đạo.

...

Ma Uyên tháp tầng thứ chín.

Nơi đây là một khoảng không gian mờ ảo cực lớn, thoạt nhìn giống một hang động cực lớn, khắp nơi là những vách đá khác nhau màu trắng xám, phía trên điểm một ít tinh thạch lập lòe ánh sáng màu tím, là nơi phát sáng duy nhất.

Lúc này tại một điểm trên không trung, không gian như bị vỡ ra, hiện ra một chùm sáng màu đen, lập tức lan ra hai bên, từ đó lộ ra một vòng xoáy ánh sáng khoảng một trượng, hiện ra từ bên trong một chùm sáng màu đen.

Trong chốc lát khi chùm sáng màu đen xuất hiện, vòng xoáy ánh sáng lóe lên rồi tắt, như chưa bao giờ xuất hiện.

Cùng lúc đó, khi ánh sáng đen tản đi giữa không trung, hiện ra thân hình ba người Liễu Minh.

Triệu Thiên Dĩnh vừa đứng vững thân hình, dò xét ngay tứ phía, đồng thời nhắm mắt cảm ứng, lộ ra nét mặt cau có.

Liễu Minh xem xét khắp nơi vài lần, mắt hiện lên ánh sáng tím nhạt, kết quả quan sát lại thấy xung quanh xa xa đều tối om, dường như toàn bộ đều bị bóng tối bao phủ, với thị lực của hắn cũng không thể nhìn được bao xa.

"Hai vị, mau nhìn bên này.” Âu Dương Minh mở miệng nói ra.

Liễu Minh cùng Triệu Thiên Dĩnh vội ngẩng đầu nhìn theo hướng chỉ của Âu Dương Minh.

Chỉ thấy trên đỉnh huyệt động cách mặt đất vài trục trượng, là những thạch nhũ chĩa xuống trông sắc như lưỡi kiếm, chiều cao không giống nhau, dài nhất tầm mười trượng.

Những thạch nhũ nảy trải rộng ra, nhìn không thấy điểm cuối.

Trên các thạch nhũ bị quấn quanh bởi rễ cây màu đen vừa thô vừa to, có chiều dài khoảng mười trượng thậm chí có dài hơn mười trượng, rõ ràng là rễ cây Hữu Mặc.

Những rễ cây cực lớn đều buông xuống những xúc tu màu đen. Dường như mỗi xúc tu đều nối với một thi thể.

Liễu Minh biến sắc, những thi thể này cũng không phải Ma Thi.

Bởi vì trên những thi thể này mang đủ loại quần áo và trang sức. Nhìn ngoại hình đều là Nhân tộc cùng Yêu Tộc, còn có thi thể của những tộc khác, phạm vi hơn trăm trượng quanh ba người Liễu Minh cũng đã có ít nhất vài chục thi thể.

Những thi thể trông như vừa mới chết, không có hiện tượng bị thi hóa, lẳng lặng treo ở đỉnh huyệt động.

Liễu Minh lộ vẻ mặt suy tư, khẽ lắc thân hình, bay đến một thi thể có hình dáng Nhân tộc.

Nhìn thoáng qua thì đó là một nam tử chừng ba mươi tuổi, mặc một bộ trường bào đỏ như lửa, hai mắt nhắm nghiền, giống như đang ngủ nhưng trên mặt đã không còn chút sắc thái nào.

Sắc mặt Liễu Minh biến đổi, nhìn lên quần áo và trang sức của nam tử.

Trường bào màu đỏ lửa có kiểu dáng cổ xưa, giống hệt quần áo và trang sức của cổ tu sĩ mà hắn từng gặp.

“Chẳng lẽ đây đều là người thời thượng cổ, là những tu sĩ tham gia phản công đến Ma Uyên tháp.” Liễu Minh nhớ tới những bí mật thượng cổ mà Ma Thiên đã nói lúc trước, nội tâm mới hiện ra một suy nghĩ.

"Liễu đạo hữu, ngươi đang suy nghĩ điều gì? Sao nơi này lại có nhiều thi thể dị tộc như vây?” Đúng lúc này, Triệu Thiên Dĩnh cùng Âu Dương Minh phi thân đến cạnh Liễu Minh, đôi mi thanh tú của Triệu Thiên Dĩnh cau lại, không nhịn được nên mở miệng hỏi.

Mắt Âu Dương Minh cũng hiện lên vẻ kinh hãi khó hiểu.

Ánh sáng tím trong mắt Liễu Minh lóe lên vài lần, nhìn về phía trước mở miệng nói ra:

"Ta cũng không biết, nhưng cứ đi về trước đã, biết đâu sẽ tìm được đáp án.”

"Cũng chỉ có thể làm vậy." Triệu Thiên Dĩnh khẽ thở dài, gật đầu nói.

Ba người hạ thấp xuống mặt đất, bay từ từ sát mặt đất về phía trước, do trên đỉnh đầu có những thi thể quỷ dị, ba người đều căng thẳng thần kinh, tộc độ tiến lên không nhanh.

"Ma Thiên tiền bối. Chuyện gì xảy ra mà có những thi thể này? Chẳng lẽ họ đúng là tu sĩ các tộc tham gia phản công đến Ma Uyên bí cảnh mà tiền bối đã nói?” Liễu Minh vừa thúc giục độn quang, vừa dùng thần niệm hỏi Ma Thiên.

“Ta làm sao biết được mấy điều này? Nhưng chắc là….. cũng có liên quan.” Thanh âm Ma Thiên vang lên bên tai Liêu Minh. Từ chối cho ý kiến, nói ra.

Liễu Minh nghe vậy, chỉ biết im lặng. Đang muốn hỏi thêm thì thanh âm Ma Thiên vang lên lần nữa:

“Các ngươi đừng đụng vào mấy thi thể kia, nếu không sẽ bị những xúc tu Hãn Mặc phía trên công kích đấy.”

Tiếng nói vừa dứt thì hai người kia cũng lộ vẻ sợ hãi, xem ra Ma Thiên đồng thời nói với cả ba người.

Ba người đương nhiên đồng ý, tiếp tục im lặng bay về phía trước.

Trong vòng nửa canh giờ tiếp theo, ba người bay rất lâu mà tình hình vẫn không thay đổi, trên Chung Nhũ Thạch trên đầu họ vẫn có từng rễ cây Hãn Mặc quấn quanh, trên đó có treo thi thể.

Trong mắt Liễu Minh thoáng hiện vẻ sợ hãi, từ lúc nãy tới bây giờ ít nhất cũng phải có gần vạn thi thể, số lượng quả thực quá kinh người.

Huyệt động trước mặt không chạy thẳng, ba người đi qua một khúc quanh liền biến sắc.

Trong huyệt động tối tăm phía trước, đột nhiên truyền tới một hồi tiếng “ rẹt rẹt”, dường như là do pháp thuật phát ra.

Ba người nhìn nhau một cái rồi lập tức tăng tốc.

Càng tới phía trước thì âm thanh kia càng lớn, sau cùng tiếng phát ra lớn muốn rách màng nhĩ.

Ba người nhanh chóng nhận ra, đây chính là tiếng sấm.

“Lẽ nào...”Âu Dương Minh lộ vẻ kích động, trên thân đại phóng hắc quang, độn tốc cũng tăng gấp mấy lần.

“Âu Dương đạo hữu cẩn thận...”Liễu Minh đang định nhắc nhở thì Âu Dương Minh vừa bay được mấy trăm trượng đột nhiên dừng lại.

Liễu Minh và Triệu Thiên Dĩnh lập tức bay tới, vừa lại gần đã thấy Âu Dương Minh nghiến răng nghiến lợi, hư không phía trước bị một tấm màn pháp lực giống như một bức tường mềm chắn ngang khiến Âu Dương Minh không thể tiến vào cửa.

Liễu Minh vừa lại gần liền bị lực phản đẩy sang một bên, sau khi đứng vững thì mặt lộ vẻ trầm ngâm.

Hắn đang suy nghĩ về mấu chốt để tiến vào Ma Uyên Tháp thì trong đầu hiện lên hình ảnh trong bí cảnh, Liễu Minh chợt có một ý nghĩ, liền nói với Âu Dương Minh: “Âu Dương đạo hữu, hãy thử dùng chìa khóa Ma Uyên xem”

Âu Dương Minh lộ vẻ bừng tỉnh, vội lấy ra chìa khóa Ma Uyên, sau khi thi pháp thì một luồng hắc quang liền bao lấy ba người.

Chỉ nghe “phù” một tiếng nhẹ, hắc quang liền bay xuyên qua tấm màn pháp lực trước mặt.

Sau mấy hơi thở, bọn Liễu Minh cảm thấy thân thể chấn động, cuối cùng cũng vượt qua tấm màn có chút quỷ dị này.

Nhưng Âu Dương Minh vì liên tiếp thi pháp và thôi động chìa khóa Ma Uyên cho nên pháp lực hao tổn rất lớn, sắc mặt đã tái xanh. Có điều y vẫn không để ý, vẫn muốn xông về phía trước.

Liễu Minh thầm thở dài, suy nghĩ của Âu Dương Minh lúc này, hắn cũng hiểu được một chút.

Nghĩ tới đây, hắn liền gọi Triệu Thiên Dĩnh một tiếng rồi hai người cùng đi theo, lúc này Âu Dương Minh vì nóng ruột đã bay đi khá xa.

Ba người bay tới một lúc, sau khi đi qua một khúc ngoặt thì trước mắt sáng rực lên.

Chỉ thấy trước mặt lại xuất hiện một không gian dưới mặt đất rất rộng lớn, phải đến mấy trăm dặm, cả không gian tràn ngập khí đen lượn lờ bất định, chúng đen nhánh óng ánh giống như mực nước đậm đặc.

Ngoài ra, ở trung tâm không gian còn có một kết giới lôi điện to lớn, trên đó hồ quang lượn lờ phát ra ánh sáng chói mắt. Xung quanh kết giới là vô số lôi long rất lớn bay lượn, miệng chúng khép mở nhả ra vô số tia lửa điện nhỏ xíu lượn quanh kết giới.

Kết giới lôi điện này tỏa ra điện mang ngũ sắc, không ngờ mỗi tia đều là cửu thiên thần lôi.

Điều này khiến Liễu Minh không khỏi ngưng trệ cả hơi thở.

Phải biết rằng, tuy hắn đã từng thấy cửu thiên thần lôi nhưng cũng chỉ thấy mấy tia mà thôi, ngay cả kết giới do cửu thiên thần lôi tạo ra ở phế tích thượng giới cũng chỉ có một ít thần lôi mà thôi.

Nhưng kết giới trước mắt này bao trùm mấy chục dặm, trên đó vô số hồ quang và lôi long to lớn bay lượn, không ngờ đều là cửu thiên thần lôi.

Kết giới lôi điện cường đại như vậy đúng là chưa từng nghe tới, ba người ở xa như vậy mà vẫn nghe thấy tiếng sấm sét ầm ầm.

Liễu Minh thở ra một hơi dài, nhìn xuyên qua kết giới, chỉ thấy trong mây đen ở sau kết giới, một vòng xoáy màu đen nhánh đang chầm chậm lưu chuyển.

Trong vòng xoáy chốc chốc lại thấy hắc quang như có linh tính chiếu ra, có điều vừa bay đến liền bị một con lôi long màu vàng trên kết giới đánh nát.

Liễu Minh biến sắc, tuy còn cách một lớp kết giới lôi điện nhưng hắn vẫn cảm nhận được khí tức đáng sợ phát ra từ vòng xoáy kia, dường như nó thông đến một nơi cực kỳ đáng sợ.

“Không lẽ...” Hắn hơi biến sắc, từng nghe Ma Thiên nói, Ma Uyên Tháp thông với Cổ Ma Giới, không lẽ vòng xoáy kia thông đến Cổ Ma Giới trong lời đồn.

Âu Dương Minh cũng có chút ngây ngốc nhìn kết giới màu vàng.

Lát sau, y mới miễn cưỡng ổn định tinh thần, nói bằng giọng hơi run: “không sai, lôi điện chi lực cường đại tinh thuần như vậy e rằng... chỉ có Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn mới tạo ra được.”

Lúc này Triệu Thiên Dĩnh cũng hơi kích động, có điều đôi mắt đẹp vẫn nhìn chằm chằm vào vòng xoáy đen phía sau kết giới.

Liễu Minh thấy vẻ kích động của hai người thì trong mắt lướt qua một ánh nhìn kỳ lạ, thần sắc của hắn có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.

Âu Dương Minh thở ra một hơi dài rồi tiến lại gần kết giới lôi điện kia.

“Mau ngăn y lại, kết giới này sẽ tiêu diệt bất cứ ai lại gần, dù là Thông Huyền đại năng cũng không thể hoàn toàn ngăn chặn lôi điện chi lực.” Trong lòng Liễu Minh đột nhiên vang lên tiếng nói của Ma Thiên.

Liễu Minh biến sắc vội chặn trước mặt Âu Dương Minh rồi đem lời Ma Thiên nói với y.

Âu Dương Minh nghe vậy thì sa sầm nét mặt.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất