Dịch giả: Phượng VũBiên: hungprodsLập tức cán tiểu kỳ màu lam vang lên âm thanh ‘ông ông’, sau khi nó được huy động bỗng phun ra từng điểm sáng màu lam rồi nhanh chóng hóa thành một vùng sóng nước lớn, bao lấy toàn bộ thân hình Liễu Minh.
Liễu Minh kinh ngạc, lại càng múa may tiểu kỳ mạnh hơn, vùng sóng nước này giống như vật sống bắt đầu cuồn cuộn khởi động.
Bỗng nhiên cán tiểu kỳ trong tay hắn rung động, một hơi điểm vào hư không phía trước bảy, tám lần.
Ngay lập tức sóng nước cuộn lên, từ trong đó phun ra bảy tám tia sáng màu trắng thô to, lóe lên một cái rồi chui vào vách tường mật thất phía đối diện.
Mặt ngoài những bức tường được cấm chế gia trì này đột nhiên hiện lên hào quang rồi điên cuồng rung động, sau đó trên tường đá không ngờ lại xuất hiện bảy, tám lỗ thủng không đều nhau.
Liễu Minh thấy thế khẽ nhíu mày.
Uy lực của vật này cũng không chênh lệch là bao so với một kiện Linh Khí trung phẩm.
Trong lòng nghĩ như thế, hắn lại hít sâu một hơn, tiểu kỳ màu lam khẽ chuyển động, sau đó hắn lật tay nhét vào trong bụng mình, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết.
Thân hình Liễu Minh nhanh chóng trở nên mơ hồ, dần dần trong suốt, cuối cùng lóe lên rồi dung nhập vào sóng nước, không nhìn thấy bóng dáng đâu nữa.
Lúc này, vùng sóng nước lập tức phóng lên cao, hóa thành một tầng nước rất mỏng bám vào trần mật thất, trong chốc lát sau liền hóa thành một vòng xoáy điên cuồng xoay tròn trong hư không.
Sau khi vùng sóng nước vang lên một tiếng trầm đục, bỗng từ một chia làm hai, hóa thành hai luồng ánh sáng màu lam, từ trong hai luồng ánh sáng đó dần xuất hiện hai bóng người mờ ảo, khuôn mặt và trang phục rõ ràng giống hệt Liễu Minh, nhưng nhìn từ xa lại không thể phân biệt đâu là thật, đâu là giả.
“Hay thật! Không ngờ bảo vật này còn có biến hóa kinh người như thế. May mắn là ngày đó không để cho tên Hải tộc kia thi triển chỗ huyền diệu chính thức của Linh Khí này.” Một bóng người mờ mờ trong đó thoáng cái liền hóa thành sóng nước mà tan vỡ, còn bóng người kia thì ngưng tụ trở lại bộ dáng Liễu Minh trước kia.
Lúc này, trên mặt hắn hiện lên vẻ vừa sợ hãi, vừa vui mừng.
Cứ như vậy, Liễu Minh và Hồ Xuân Nương ở trong động phủ sáu, bảy ngày không ra ngoài.
Một người lẳng lặng chữa thương, khôi phục nguyên khí, một người chuyên tâm làm quen với Linh khí trung phẩm vừa lấy được.
Tuy nhiên trong lúc này, liên minh các thế lực trong Huyền Kinh cũng đã bắt đầu phái người liên tục công kích thử cấm chế bao bọc bên ngoài Hoàng cung, hòng tìm ra nơi yếu nhất của nó.
Mà màn sáng bảo vệ Hoàng cung cũng thường xuyên biến đổi, mặc kệ công kích có thuộc tính như thế nào tác động nên, nó đều không hề hấn gì, dường như không hề có yếu điểm vậy.
Trong thời gian này, điều duy nhất bọn họ nhận ra chính là tuyệt đối không phải chỉ dùng lực lượng một nhà mà có thể công phá cấm chế này.
Lại qua hai ngày nữa, tất cả các thế lực ở Huyền kinh rút cuộc đã tìm ra cách gì đó phá vỡ cấm chế bảo vệ Hoàng cung.
Một ngày này, đúng lúc giữa trưa, hơn một nghìn tu luyện giả vốn dĩ đang ngồi xếp bằng trên mặt đất phía ngoài Hoàng cung bỗng nhiên nghe lệnh đứng dậy, bắt đầu chia thành các đội hành động.
Chỉ trong chốc lát, ngay chỗ cửa chính Hoàng cung đã xuất hiện ba đội ngũ pha tạp đứng thẳng, thoạt nhìn rất chỉnh tề.
Trong một đội ngũ, trong tay tất cả các tu luyện giả đều là trường kiếm trắng mờ. Một đội ngũ nữa mang trường đao đen nhánh. Đội ngũ cuối cùng thì mang bao tay màu bạc nhạt.
Một ít tán tu thuộc các thế lực xung quanh đó còn lưỡng lự chưa gia nhập thấy thế, tinh thần liền bị chấn động mạnh.
Một vài người thấy nhiều hiểu rộng trong đó lập tức rùng mình, không ít người miệng lẩm bẩm hai chữ “Chiến trận”.
Cùng lúc đó, mười mấy người có khí tức vô cùng mạnh mẽ, từ giữa hơn một nghìn tu luyện giả của liên minh bay thật nhanh ra ngoài.
Một lão giả tướng mạo kỳ dị phóng ra nhanh như chớp, lấy ra một cái bàn Bát quái hình tròn từ trong ngực áo, sau đó chậm rãi giơ lên cao, mặt quay về phía Hoàng cung.
“Thì ra là Dung đại sư, vị này là trận pháp Đại sư đứng đầu Huyền Kinh. Xem ra lần này có hy vọng phá trận rồi.”
Có người trong đám tán tu ở gần đó vừa liếc mắt đã nhận ra lão giả kia, kêu lên vui mừng.
Những tu luyện giả khác hoặc là đã nhận ra vị Dung đại sư này, hoặc là từng nghe qua danh tiếng, cũng đều tỏ ra hoan hỷ vô cùng.
Đúng lúc này, vị Dung đại sư kia ném cái bàn Bát quái đang cầm trong tay ra phía trước, đồng thời giơ một tay lên đánh ra một đạo pháp quyết.
Một tiếng kêu cao vút vang lên.
Cái bàn Bát quái tỏa ra hào quang sáng chói, xung quanh nó thấp thoáng hình thành một quang trận rất lớn, đường kính chừng hơn một trượng, mặt ngoài tỏa sáng lập lòe.
“Mấy vị đạo hữu còn chờ gì nữa, mau giúp ta một tay!”
Lúc này Dung đại sư hét lớn một tiếng!
Những tu luyện giả khác bay ra cùng lúc với lão dường như đã sớm ước định từ trước, thoáng cái liền chia làm hai hàng đứng vững giữa không trung, hai cánh tay người đằng sau đặt lên vai người phía trước, mà hai người đứng đầu tiên thì trực tiếp đặt bốn tay lên sau lưng lão giả.
Lập tức hai cỗ Pháp lực tinh thuần mạnh như thủy triều ào ào truyền vào trong cơ thể Dung đại sư.
Lão giả chỉ thấy Pháp lực trong cơ thể tăng vọt, toàn bộ kinh mạch trong người tràn ngập Pháp lực tinh thuần mênh mông khủng bố, dường như chỉ sau một khắc sẽ làm cho thân thể lão nổ tung ra vậy.
Lão giả không dám chần chừ chút nào, mười ngón tay lập tức bấm niệm pháp quyết, liên tiếp bắn ra về phía quang trận giữa không trung, từng đạo pháp quyết rơi vào các nơi trên quang trận một cách cực kỳ chuẩn xác.
Mà mỗi một lần điểm ra, quang trận lại lớn thêm một phần, trong nháy mắt đã biến lớn đến bảy tám trượng.
Đúng lúc này, âm thanh ‘ông ông’ đột nhiên vang lên bên trong quang trận, vô số phù văn đủ loại màu sắc phấp phới bay ra, sau khi chúng run run một hồi, từ trung tâm quang trận liền phun ra một cột sáng trắng xóa thô to, nó chỉ lóe lên một cái đã đập mạnh lên màn sáng bảo vệ Hoàng cung.
Màn sáng màu lam vốn dĩ dày đặc, sau khi bị cột sáng công phá, mặt ngoài chớp động liên hồi, từng gợn sóng nhộn nhạo tỏa ra, lần đầu tiên có dấu hiệu lung lay.
Giờ phút này, trong ba nhóm tạo thành đội hình chiến trận gồm hơn nghìn tu luyện giả bên ngoài Hoàng cung, không biết là ai đột nhiên hét lớn: “Ra tay!”
Mấy trăm tu luyện giả cầm kiếm khẽ động vũ khí trong tay, từng đạo Kiếm khí chém lên bầu trời, lập tức ngưng tụ thành một đạo kiếm quang cực lớn dài hơn mười trượng, hùng hổ trảm xuống màn sáng bảo vệ Hoàng cung.
“Oanh!” Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.
Mặt ngoài màn sáng màu lam lõm xuống một vết dài, đồng thời hào quang chợt tỏa sáng dữ dội.
Mà ngay khi kiếm quang biến mất, mấy trăm tu luyện giả cầm đao cũng chém mạnh một cái vào không trung, quang nhận lạnh lẽo như sóng lớn cuốn lên cao, ngưng tụ thành một quang nhận màu đen lớn vài chục trượng, phát ra khí tức kinh người mà đánh xuống.
Lại thêm một tiếng nổ cực lớn vang dội!
Quang nhận màu đen trảm lên chỗ cũ, một âm thanh gãy vỡ phát ra, mấy vệt sáng màu trắng nổi rõ lên trên màn sáng màu xanh.
Một số ít tán tu chứng kiến cảnh này thì lập tức phát ra tiếng hét kinh hãi, còn đa số thì tỏ ra mừng như điên.
Lúc này, mấy trăm tu luyện giả cuối cùng mang bao tay màu bạc vung nắm đấm lên, chi chít quyền ảnh theo đó điên cuồng tuôn ra, hợp thành một quang quyền cực lớn, nện mạnh xuống nơi hiện lên những vệt màu bạc trên màn sáng.
Quang quyền cực lớn mang theo khí thế kinh người, hầu như mọi người đều tin tưởng sau quyền này nhất định màn sáng sẽ bị đánh vỡ.
Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên trong Hoàng cung hiện lên ánh sáng đỏ như máu, sau đó một kiếm quang màu đỏ phóng lên trời, sau một cái chớp động liền đâm thẳng qua màn sáng, hung hăng đánh lên quang quyền màu bạc.
Sau một tiếng nổ, tia máu và tia sáng trắng đan vào nhau, cuối cùng đều lóe lên rồi biến mất cùng một lúc.
Thấy tình hình này, hơn mười người thuộc cao tầng của các đại thế lực đang truyền Pháp lực vào trong cơ thể Dung đại sư đều cả kinh, không khỏi nhìn về phía Hoàng cung.
Chỉ thấy phía đó có khá nhiều đám mây xám tro bay lên trời, phía trên rõ ràng là hơn mười tu luyện giả Nhân tộc mang phục sức khác nhau đang đứng.
Phần lớn những tu luyện giả này đều có tóc bạc trắng xóa, gương mặt không một chút biểu tình, tay cầm trường kiếm, phia trên tỏa ra huyết quang nhàn nhạt.
“Công Tôn Long, Huyền Đô, Phong Thiên Hóa, thì ra là các ngươi. Các ngươi có biết hiện tại chủ nhân của Hoàng cung không phải là Nhân tộc chúng ta hay không, chẳng lẽ các ngươi lại muốn nối giáo cho giặc sao?” Một lão giả tóc xám, tuổi tác khá cao, thuộc cao tầng của một thế lực nào đó, vừa nhìn rõ bộ dáng mấy người kia đã lập tức hướng về phía màn sáng hét lớn mấy tiếng.
Những người khác cũng xôn xao ầm ĩ một hồi.
Cũng giống như Khâu Long Tử, ba người được gọi là Công Tôn Long, Huyền Đô, Phong Thiên Hóa này đều là ba Đại thống lĩnh khác của Kim Linh khách khanh.
Lúc này, cũng có người đã nhận ra những kẻ khác trong đám ấy, không ngừng kinh hô lên “tu luyện giả của Hoàng thất”.
Những lão giả còn lại đúng là Linh Đồ mà Hoàng thất khổ tâm bồi dưỡng vì hành động đen tối lần này, hơn nữa bọn lão đều là những người nổi bật nhất, hầu hết đều là những lão quái vật Linh Đồ Đại viên mãn.
Những tu luyện giả của Hoàng thất cùng với ba đại Kim Linh khach khanh dường như không thấy tình hình bên ngoài, chỉ rút kiếm ở bên trong màn sáng lạnh lùng nhìn, không nói bất cứ câu nào.
Tình hình quỷ dị này làm cho cao tầng các thế lực trong liên minh liếc nhìn nhau, trong lòng đều trầm xuống.
“Các ngươi không nên vọng tưởng nữa. Bọn chúng đều tu luyện công pháp ta đưa cho, hiện tại sinh tử chỉ là một ý nghĩ của ta mà thôi, sao có thể dám vì các ngươi mà đánh cược mạng nhỏ của mình.”
Đúng lúc này, từ bên trong Hoàng cung truyền ra âm thanh chậm rãi, tiếp theo không ngờ có vô số người bay ra, đều mặc áo giáp của thị vệ Hoàng cung, ước chừng hai ba trăm người.
Đi đầu là một phu nhân mặc cung trang màu lam, người đeo đầy châu ngọc, đứng trên một đám mây trắng.
Người đó đúng là Đổng Thái Hậu kia!
“Là ngươi, Đổng thái hậu? Thì ra ngươi đúng là người của Hải tộc!”
Trong đám người thuộc cao tầng của liên minh hiển nhiên đã có người được gặp Đổng Thái Hậu, nên vừa thấy đã tức giận quát lên.
Nhưng sau khi hắn đưa mắt nhìn về phía mấy trăm thị vệ Hoàng cung ở phía sau thì trong lòng không khỏi có chút sợ hãi.
Những thị vệ Hoàng cung này đều có khí tức rất mạnh, tối thiểu cũng là Linh đồ trung kỳ trở lên, thậm chí có mấy người không kiêng kị chút nào thả ra cả linh áp, khiến cho vị Linh Đồ Đại viên mãn này cảm thấy kinh hồn bạt vía.
“Thì ra là Nhâm lâu chủ của Phong Vân Lâu. Bây giờ thân phận của ta ra sao cũng chẳng còn gì quan trọng nữa. Sở dĩ ta hiện thân là chỉ muốn nói cho các ngươi biết một điều, đừng có vọng tưởng phá vỡ cấm chế này. Cấm chế này của ta cùng với đại trận tương liên với nhau, chỉ cần có ta chủ trì, các ngươi có thêm mười lần khí lực cũng không thể làm gì được. Nếu các ngươi thức thời thì hãy ngoan ngoãn lùi lại cho ta, hai tháng sau tòa đại trận sẽ tiêu hao hết năng lượng, tự nhiên sẽ được bình an vô sự. Nếu không, các ngươi cứ thử nghĩ xem ta đã chuẩn bị nhiều năm như thế, lại không có thủ đoạn lôi đình gì đối phó với các ngươi sao?”