Dịch giả: laka1047Biên: nila32Liễu Minh nghe đến đây cảm thấy hơi giật mình.
Thì ra những người Hải tộc và Tinh Viêm tộc lúc trước hắn gặp ở vực Thương Hải thoạt nhìn tuy là dị tộc nhưng cũng tính là một nhánh của Nhân tộc. Còn những Yêu tộc như Hải Yêu Hoàng trên ý nghĩa mới chính thức được xem là dị tộc. Về phần Già Lam tuy mang một nửa huyết mạch Hải tộc nhưng vẫn có thể thuận lợi trở thành đệ tử của Thái Thanh Môn nghĩ đến cũng là do nguyên nhân này.
Thời gian tiếp theo, Liễu Minh cũng không tiếp tục trò chuyện thêm với hai người Ngạn Danh Tuyết Vân, sau khi nói vài lời khách khí liền cáo từ rời đi. Lúc trước hắn bế quan tu luyện Long Hổ Minh Ngục Công đã tiêu hao gần hết phù lục và đan dược. Để chuẩn bị cho cuộc thí luyện nhập môn ba ngày sau, hắn còn muốn đi đến phường thị trong tông một chuyến.
…
Ba ngày sau, trong đại điện Phiêu Hồng Viện, những đệ tử nhập môn gần đây muốn tham gia thí luyện đều đã tụ tập đầy đủ. Trong những người này có kẻ bộ dáng kích động, tựa hồ mười phần tin tưởng vào hành trình thí luyện tiếp theo, thậm chí còn bất chợt cười nói với những người bên cạnh, cũng có người sắc mặt ngưng trọng, dáng vẻ nhìn qua vô cùng khẩn trương. Liễu Minh cũng đã sớm đến đại điện. Lúc này, hắn đang ở bên trong đám người, tùy ý trò chuyện cùng với hai người Ngạn Danh Tuyết Vân, đồng thời nghe ngóng một ít tin tức có quan hệ đến Tiểu Viêm Giới.
Ngay lúc này, trong đại điện truyền ra những tiếng chân bước vô cùng trầm ổn, Giang Trọng mặc trang phục viện chủ vững bước đi ra, ánh mắt khẽ quét qua tất cả mọi người có mặt tại đây.
“Bái kiến viện chủ.” Những đệ tử ngoại môn này thấy vậy tự nhiên không dám lãnh đạm, vội vàng hành lễ.
“Tốt rồi, thời gian cũng không sai biệt lắm, người nào không đến xem như từ bỏ thí luyện, đi thôi.” Giang Trọng cũng không nói gì dài dòng, vung tay áo lên, một làn sương mù màu vàng nhạt tuôn ra cuốn lấy tất cả các đệ tử vào bên trong.
Liễu Minh chỉ cảm thấy ánh sáng vàng lóe lên trước mắt, sau đó thân thể bỗng nhẹ hơn rồi nhanh chóng bị kéo đi. Đến khi hắn phục hồi tinh thần trở lại liền bất ngờ phát hiện mình đang giẫm lên một đám mây màu vàng khổng lồ, xung quanh là những đệ tử khác, mà viện chủ Giang Trọng lại đang khoanh tay đứng ở phía trước đám mây. Hoàng vân trong chớp mắt đã rời khỏi Phiêu Hồng Viện, bay về phía sâu trong Vạn Linh Sơn.
Sau một canh giờ, Giang Trọng đã mang theo mọi người đi đến một ngọn núi bí ẩn được bao trùm bởi một tầng kết giới màu tím nhạt cực lớn. Giang viện chủ tiện tay đánh ra một đạo pháp quyết xé mở một góc kết giới, đám mây khổng lồ lập tức bay vào trong. Liễu Minh chỉ cảm thấy ánh sáng tím lóe lên trước mắt, hư không mơ hồ một hồi sau đó liền nhìn thấy một ngọn núi cực kỳ to lớn.
Một lát sau, đám mây màu vàng đáp xuống đỉnh núi. Lúc này, hắn mới nhìn thấy nơi này tọa lạc một đại điện đen kịt. Đại điện có vẻ ngoài cổ kính, bên trên không có lấy một tấm bảng hiệu, lộ ra vẻ bí ẩn. Mà cửa điện màu đen lại càng đóng chặt, xung quanh không hề có một người nào khác.
Viện chủ Giang Trọng đợi toàn bộ mọi người đều đáp xuống mặt đất liền phất tay thu hồi đám mây màu vàng sau đó đi đến trước cánh cửa gỗ, từ giữa hông lấy ra một miếng ngọc giản ấn vào trước cánh cửa.
Nương theo tiếng động ù ù truyền đến, cửa điện màu đen từ từ mở ra.
Lão giả liền bước vào bên trong đại điện. Mọi người ở đây liếc nhìn nhau sau đó cũng theo sát lão giả tiến vào bên trong. Sau khi đi qua một đoạn hành lang ngắn, trước mắt mọi người sáng lên, một gian nội sảnh trống trải rộng hơn mười trượng hiện ra. Ở chính giữa đại sảnh rõ ràng là một tòa pháp trận to lớn, bên trên khắc những phù văn chằng chịt đủ loại màu sắc, bao trùm khắp phạm vi chừng hơn mười trượng. (Chỗ này ta dịch theo bản convert nhưng không rõ, chả lẽ cái pháp trận chiếm hết cái đại sảnh à?)
Ở bốn phía pháp trận còn xây dựng tám tòa đài cao độc nhất vô nhị, chiếm cứ tám phương của pháp trận, cũng bao bọc pháp trận vào chính giữa. Mà bảy tòa đài cao trong số đó, trên mỗi tòa đã sớm tụ tập mười mấy tên đệ tử ngoại môn (sao ít vậy??), hiển nhiên là những đệ tử mới nhập môn của bảy đại phân viện khác.
Liễu Minh quét thần niệm qua một chút liền phát hiện những đệ tử này hầu hết đều có tu vi Ngưng Dịch sơ trung kỳ, đệ tử có cảnh giới Ngưng Dịch hậu kỳ thì rải rác không có bao nhiêu người. Về phần những đệ tử vẫn còn ở tu vi Linh Đồ kỳ, chắc hẳn bởi vì tu vi quá thấp, hơn nữa sẽ không tham gia thi đấu nhỏ ba năm một lần, tự nhiên phần lớn cũng bỏ qua lần thí luyện này. Nhưng mà cho dù như thế Liễu Minh vẫn phát hiện ra bảy tám tên đệ tử có tu vi Linh Đồ kỳ khiến cho nội tâm hắn có chút kinh ngạc.
Ánh mắt của Liễu Minh ở trên những tất cả những người của phân viện khác đảo qua một vòng, sau đó rất nhanh bị bảy người đứng ở trước pháp trận hấp dẫn.
Những người này hẳn là viện chủ của bảy viện khác rồi.
Liễu Minh vừa theo mọi người đi đến tòa đài cao trống không còn lại kia vừa cẩn thận đánh giá bảy vị viện chủ này. Trong những người này, ở gần pháp trận nhất là một lão giả có khuôn mặt tiều tụy hai mắt trũng sâu, một phu nhân dáng người xinh đẹp mỹ lệ mặc nghê y cùng với một trung niên nam tử mày kiếm mắt lang, thần tình trên mặt có chút hững hờ, tỏ vẻ người lạ không nên đến gần.
Mà bốn người khác thì đứng cách xa pháp trận hơn một chút đang thấp giọng trao đổi gì đó, từ cách ăn mặt có thể nhận ra là hai vị đạo sĩ và hai người tục gia. Hai vị đạo sĩ là hai nam tử. Một người thoạt nhìn chỉ chừng ba mươi tuổi, mặc một chiếc đạo bào màu xanh, trên lưng đeo một thanh mộc kiếm đen sì. Người còn lại mặc đạo phục màu tử kim, trên ngực rủ xuống ba sợi râu dài, cặp mắt hình tam giác tròng trắng nhiều hơn tròng đen, thoạt nhìn có chút hèn mọn.
Mặt khác, hai người ăn mặc kiểu tục gia chính là một đôi nam nữ. Nam tử khoảng bốn mươi tuổi, dáng người ục ịch, trên đầu đội một chiếc mũ tròn, bên hông đeo một chiếc bàn tính, thoạt nhìn giống như thương nhân trong thế tục. Nữ tử thoạt nhìn trẻ tuổi nhất trong bảy người, bộ dạng bằng tuổi với Liễu Minh, trên người mặt một bộ y phục màu xanh nhạt, dung nhan cực kì xinh đẹp.
Bảy người này cộng thêm Giang Trọng đều toát ra khí tức sâu không lường được, cùng với Hải Yêu Hoàng mà lúc trước Liễu Minh từng nhìn thấy tương tự, hiển nhiên đều là tồn tại Chân Đan cảnh!
“Giang huynh, không ngờ hôm nay ngươi lại đến muộn.” Nhìn thấy Giang Trọng mang theo một đám đệ tử Phiêu Hồng Viện chậm rãi đi đến phía dưới đài cao, vị nữ tử xinh đẹp vẻ mặt lộ ra biểu tình không kiên nhẫn nói.
Bốn người cách đó xa hơn một chút nhìn thấy Giang viện chủ đã đến, lúc này cũng ngừng nói chuyện với nhau, tiến lại gần pháp trận.
“Giang mỗ vì có chút chuyện trọng yếu nên đến chậm một chút, kính xin chư vị thứ lỗi.” Giang Trọng nghe vậy, ra hiệu cho đám người Liễu Minh đứng nguyên tại chỗ sau đó đi về phía pháp trận, nhàn nhạt nói ra.
“Chuyện quan trọng? Chuyện gì còn quan trọng hơn thí luyện nhập môn? Chưởng môn quyết định lần thí luyện này tổ chức ở Tiểu Viêm Giới. Đệ tử bảy viện chúng ta vì lần thí luyện này đã chuẩn bị trọn vẹn mấy ngày, riêng chỉ có Phiêu Hồng Viện các ngươi nhàn nhã tươi cười. Như thế cũng thôi đi, lúc này Giang huynh lại còn khoan thai đến chậm, có nên tìm lời giải thích một chút hay không.” Vị nữ tử xinh đẹp tựa hồ rất bất mãn với việc Giang Trọng đến muộn, hừ lạnh một tiếng rồi nói.
“Sáng nay Tư Đồ trưởng lão tự mình hạ lệnh cho gọi, lão phu tự nhiên không thể không chạy đi một chuyến.” Đối mặt với dáng vẻ hùng hổ dọa người của nữ tử, Giang Trọng cũng không hề tức giận, không nhanh không chậm trả lời.
“Tư Đồ trưởng lão?” Nữ tử xinh đẹp nghe vậy sắc mặt hơi đổi, khí thế lập tức thu liễm đi nhiều.
“Tốt rồi tốt rồi, hai vị cũng không nên vừa gặp nhau đã tranh cãi. Nếu như Tư Đồ trưởng lão triệu kiến Giang huynh tự nhiên là có sự tình trọng yếu. Mấy người chúng ta cũng không nên bêu xấu trước mặt đệ tử.” Nam tử ục ịch ăn mặc kiểu thương nhân đang đi đến pháp trận thấy hai người ngôn ngữ không hòa thuận vội vàng lên tiếng khuyên giải, trên gương mặt tròn trịa tràn đầy vẻ tươi cười.
“Nếu như Giang huynh đã đến thì cũng không cần nói nhảm nữa, nhanh chóng bắt đầu thí luyện đi.” Người vừa mở miệng chính là vị phu nhân xinh đẹp đứng bên cạnh hoàng mi lão giả.
Bát đại ngoại viện của Thái Thanh Môn bình thường đều cạnh tranh lẫn nhau. Đặc biệt là kết quả thi đấu giữa đệ tử ngoại môn lại càng trực tiếp ảnh hưởng đến danh vọng trong tông môn của các viện chủ. Mà việc phân phối tài nguyên trong tông đều căn cứ vào bài danh của mỗi viện. Cho nên, quan hệ giữa tám vị viện chủ đương nhiên cũng rất vi diệu.
Trong khi mọi người đang nói chuyện, bỗng một đạo thân ảnh nhoáng lên một cái. Nam tử mày kiếm vẫn một mực giữ im lặng đã bay đến trên đài cao, chắp tay đứng yên.
“Chúng ta cũng bắt đầu đi.” Nam tử ục ịch thấy vậy cười khan một tiếng sau đó cũng thả người lao lên một tòa đài cao, tốc độ cực kì nhanh, so với nam tử mày kiếm lúc trước cũng phải nhanh hơn vài phần.
Những người còn lại tự nhiên gật đầu nhao nhao bay lên trời, từng người đứng ở từng tòa đài cao chung quanh pháp trận. Đồng thời mỗi người đều lật tay lấy ra một tấm lệnh bài màu đỏ tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, lơ lửng trước người.
Tám miếng lệnh bài ngay khi vừa xuất hiện liền hô ứng lẫn nhau đồng thời chớp động lóe sáng, tựa như vật có sinh mệnh vậy.
Liễu Minh vẫn một mực âm thầm quan sát tám đại viện chủ. Chỉ thấy bọn họ tụ họp cùng một chỗ, bờ môi khẽ nhúc nhích, không có chút âm thanh nào phát ra ngoài, hiển nhiên là đã thúc giục loại bí thuật cách âm nào đó. Ánh mắt Liễu Minh lóe lên sau đó hắn lặng lẽ thả ra một đám tinh thần lực quét về phía lệnh bài trước người hoàng mi lão giả, thế nhưng thần thức của hắn vừa mới tiếp xúc liền bị một cỗ cấm chế vô hình bắn ra. Hoàng mi lão giả tựa như cảm ứng được điều gì, ánh mắt liền nhìn về phía bên này. Liễu Minh trong lòng cả kinh vội vàng cúi đầu xuống.
Hoàng mi lão giả cũng không để ý thu hồi ánh mắt sau đó ho nhẹ một tiếng rồi nói với mọi người:
“Chư vị đệ tử ngoại môn nghe cho kỹ, lão phu là viện chủ Phong Lăng Viện, hiện tại ta liền giải thích sơ qua nội dung lần thí luyện này. Thí luyện lần này đúng như bọn ngươi nghe nói lúc trước được tiến hành ở bên trong Tiểu Viêm Giới. Các đệ tử sau khi tiến vào Tiểu Viêm Giới, vô luận dùng bất kỳ phương pháp nào, chỉ cần có thể lấy được ba khối tinh thạch hệ Hỏa thì xem như đã vượt qua. Mà lần thí luyện này có thời hạn một tháng. Trong khoảng thời gian này, những gì lấy được ở bên trong Tiểu Viêm Giới đều thuộc sở hữu của cá nhân, xem như là một loại chiếu cố đặc thù đối với những đệ tử mới nhập môn các ngươi. Những lần thí luyện về sau không còn chỗ tốt như vậy nữa. Mặt khác, quá trình thí luyện nhập môn không cấm các đệ tử cạnh tranh lẫn nhau nhưng mà nghiêm cấm ý định sát hại đệ tử khác. Một khi kẻ nào bị phát hiện lập tức hủy bỏ tu vi, trục xuất khỏi Thái Thanh Môn!”
Hoàng mi lão giả nói đến chỗ này, trên người bỗng vô thanh vô tức phát ra một cỗ linh áp mạnh mẽ. Đám người Liễu Minh ở phía dưới lập tức cảm thấy một cỗ man lực cực kỳ ngưng trọng áp xuống trước mặt. Một ít đệ tử có tu vi yếu kém liền “đạp đạp” lùi về sau vài bước, trong nội tâm hoảng sợ không thôi.
“Tiếp theo, chúng ta sẽ liên thủ thi pháp mở ra cửa vào Tiểu Viêm Giới. Nhưng mà thiên địa nguyên khí ở bên trong rất cuồng bạo cho nên sau khi truyền tống vào bên trong, vị trí xuất hiện cũng không cố định. Tuy nhiên thời điểm các ngươi trở về lại rất đơn giản, một lát nữa mỗi người sẽ được phân phát cho một tấm ngọc phù. Chỉ cần bóp nát ngọc phù chúng ta sẽ lập tức cảm ứng được, thúc giục lực lượng cấm chế mang bọn ngươi cách không quay về.” Hoàng mi lão giả thấy phần lớn đệ tử ở dưới đài tỏ vẻ cực kỳ kính cẩn ngữ khí liền dừng lại một chút, thu hồi linh áp, sau đó tiếp tục dặn dò.