Ma Thiên Ký

Chương 734: Thiên Lôi ấn

Dịch giả: khangvan

Liễu Minh thấy vậy thì không có gì kinh ngạc, nhưng sắc mặt hiện lên vẻ vui mừng khó có thể che dấu.

Lại nói con Bát Túc Hải Yêu này từ khi hấp thu Thiên Yêu tinh huyết một cách bậy bạ về sau thì giống như ăn phải thuốc bổ, tiến hóa với tốc độ kinh người, chỉ ngắn ngủi vài năm, thân thể xảy ra những biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Giọt Thiên Yêu tinh huyết này có tác dụng đối với yêu thú đúng là kinh người, mà riêng phần mình, Liễu Minh phải tốn mất năm năm thời gian mới có thể hấp thu nó toàn bộ.

Trong thời gian năm năm này, cường độ thân thể của hắn so với trước đây thì tăng lên gấp đôi, mà càng khiến cho hắn vui mừng hơn là giao lân màu đỏ trong người hắn được Thiên Yêu tinh huyết thấm vào thì uy lực đại tăng.

Hiện tại thì chẳng những lực phòng ngự của giao lân trong người hắn đã tăng lên gấp mấy lần, mà còn có thể so sánh với lân phiến của Giao Long Chân Đan cảnh rồi, lúc cần thiết có thể thúc giục pháp lực làm cho nó có thể bắn ra ngoài.

Theo như hắn phán đoán thì uy lực công kích của những giao lân biến dị này có thể so sánh ngang với một kiện cực phẩm linh khí, uy lực to lớn có thể nghĩ.

Nhưng mà những giao lân này tách ra khỏi thân thể thì không thể nào thu nhập lại cơ thể, có thể nói là dùng một lần thiếu một mảnh, nếu không phải thời khắc trọng yếu thì hắn tuyệt sẽ không sử dụng thủ đoạn cực đoan này.

Vào lúc này thì hình thể của Bát Túc Hải Thú đã biến hóa xong, đột nhiên nó huy động một đầu xúc tu.

Bóng đen lóe lên, “Phanh” một tiếng, xúc tu đập trúng một cái bàn đá trong mật thất khiến cho cái bàn đá ầm ầm vỡ vụn.

Tuy rằng con Bát Túc Hải yêu này đã tấn cấp đến thành niên, nhưng linh trí vẫn không có chút nào phát triển, toàn bộ hành vi đều là do bản năng, hoàn toàn trái ngược với Cốt Hạt và Phi Lâu, đã sinh ra linh trí.

Với điều này thì Liễu Minh hoàn toàn không có biện pháp gì.

Nghĩ đến đây, hắn dùng thần thức đảo qua Dưỡng Hồn Đại bên hông, thấy Cốt Hạt và Phi Lâu vẫn đang ngủ say, không có dấu hiệu nào sẽ tỉnh lại.

Hai tiểu gia hỏa này sau khi hấp thu một bộ phận Thiên Yêu tinh huyết bị tách ra thì đã ngủ say đến bảy tám năm, không biết khi nào tỉnh lại, mà khi tỉnh lại thì không biết có biến hóa kinh người nào.

Vào lúc này, bỗng nhiên trong mật thất truyền đến một tiếng “Oanh”, đầu Bát Túc Hải Yêu này không hiểu do nguyên do nào mà lại dùng cái đầu của mình không ngừng đập vào vách thạch bích cứng rắn trong mật thất.

Liễu Minh bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt nhìn lại thì phát hiện một vết lõm trên thạch bích dùng mắt thường có thể thấy rõ ràng do đầu của hải yêu tạo thành.

Phải biết rằng hắn trước đây mở động phủ, để tránh khi tu luyện Long Hổ Minh Ngục Công, không cẩn thận đập nát động phủ nên hắn đã gia trì lên bốn phía thach bích không ít cấm chế phòng ngự, nếu hắn trực tiếp dùng nắm đấm oanh kích thạch bích trong này thì cũng phải hao phí một phen công phu mới có thể phá hư.

Mà sức lực thân thể của con Bát Túc hải yêu này so với thạch bích của mật thất còn muốn cứng rắn hơn, xem ra đây cũng chính là hiệu quả tăng thêm của Thiên Yêu tinh huyết đối với thân thể hải yêu.

Nghĩ tới đây, trong lòng Liễu Minh cũng dâng lên một chút lửa nóng, khó có thể chờ đợi con Bát Túc Hải Yêu này biến hóa thành thú giáp có loại biến hóa nào mới không.

Một tay hắn khẽ vẫy, một cơn gió nhẹ gợn lên đem con hải yêu này thu lại.

Tám cái chân của nó thu lại, sau đó tự động ôm sát, nằm sấp trên ngực Liễu Minh.

Trong miệng Liễu Minh nói lẩm bẩm, một tay vỗ nhẹ vào đầu của Bát Túc Hải Yêu, đem pháp lực toàn thân rót vào bên trong, lập tức linh văn màu bạc trên người của hải yêu sáng lên, sau đó huyễn hóa thành một kiện thú giáp lóng lánh màu bạc.

Pháp quyết trong miệng Liễu Minh biến đổi, thú giáp màu bạc lại biến hóa thành một đôi bao tay màu đen bao lại hai bàn tay của hắn.

Lúc này thân hình Liễu Minh lóe lên, hướng vào thạch bích trong mật thất tung ra một quyền.

Một tiếng “Oanh long long” cực lớn truyền ra!

Bên ngoài thạch bích hiện lên một tầng hào quang màu lam lưu chuyển lất phất, lập tức bị phá vỡ, mà cả ngọn núi chỗ động phủ của hắn cũng rung động kịch liệt một hồi. Nhìn lại thì rõ ràng có thể thấy trên thạch bích có một lỗ thủng to bằng quyền đầu sâu hai ba thước.

Liễu Minh thấy vậy thì thỏa mãn gật đầu.

Uy lực một quyền này to lớn như vậy, nếu Luyện Thể Sỹ cùng giai mà đón đỡ, nhẹ thì lục phủ ngũ tạng trọng thương, mà nặng thì trực tiếp bạo thể mà chết.

Mà sau khi Liễu Minh thu hồi lại hai bao tay do thú giáp biến ảo thành thì phát hiện tay mình không hề tổn thương một chút nào.

Nếu như dựa vào tốc độ phát triển như vậy, sau này mà con Bát Túc Hải Yêu này tiến giai lên Hóa Tinh, Chân Đan, khi biến thành thú giáp chắc chắn uy lực sẽ cực mạnh, là điều hắn cực kỳ mong đợi.

Con thú này từ khi phát triển đến thành niên, muốn thúc giục thú giáp thì pháp lực cần thiết rót vào cũng tăng lên mấy lần, mà tiêu hao pháp lực để duy trì nó cũng nhanh hơn lúc trước.

Nếu trong đấu pháp diễn ra quá lâu thì điều này tất nhiên sẽ tạo thành nhược điểm, nhưng trước mắt cũng không có phương pháp xử lí nào tốt, Liễu Minh cũng chỉ đành ném nó ra sau đầu không suy nghĩ đến nữa. Hắn thu lại Bát Túc Hải Yêu, sau đó lại tiếp tục nhắm mắt điều tức.

Hơn mười ngày sau, trong một đêm mưa to gió lớn, vô số ngân xà cuồng vũ, một bóng đen lóe lên xuất hiện tại một sơn cốc đầy loạn thạch hoang vắng, đúng là Liễu Minh.

Cũng lại nói, trong bảy tám năm này, hầu như mỗi ngày Liễu Minh đều không gián đoạn, nhờ Huyễn Ma Đồng tiến vào ảo cảnh tu luyện Thiên Lôi thuật, hơn nữa còn nhờ La Hầu đem đẳng cấp của lôi điện nâng lên một cấp, từ lôi điện bình thường biến thành thiên lôi, tốc độ tu luyện vì vậy cũng tăng mạnh.

Hôm nay Thiên Lôi thuật của hắn cách Đại viên mãn chỉ một bước nhỏ nữa.

Bởi vì bên trong ảo cảnh, hắn hấp thu thiên lôi nhưng không cách nào lưu giữ khi đi ra khỏi ảo cảnh, mà muốn đem Thiên Lôi thuật tu đến Đại viên mãn thì phải đem thiên lôi dung hợp hoàn toàn với pháp lực bản thân, vì vậy Liễu Minh đành phải khổ sở đợi sấm sét bên ngoài nổi lên.

Nhưng mà phần lớn sấm sét tại đây đều là lôi điện bình thường, hơn nữa số lượng lôi điện cũng có hạn, nếu muốn đột phá Thiên Lôi thuật Đại viên mãn thì nhất định phải chờ một cơn dông có quy mô to lớn mới được.

Hắn ở đây đau khổ chờ đợi gần nửa năm, cuối cùng mới bắt gặp một đêm sấm sét khó gặp như thế này.

Đúng lúc này, một tiếng sét đánh trên bầu trời, một đạo hồ quang điện màu vàng to bằng miệng bát lóe lên, trực tiếp đánh vào cánh tay đang giơ lên cao của Liễu Minh.

Bên ngoài cánh tay của Liễu Minh lập tức rung động, phát ra tiếng xì xì, mà hồ quang điện giống như vô số kim xà chui vào trong cơ thể, một cảm giác đau đớn toàn thân lan khắp đi toàn thân.

Không thể dùng Long Hổ Minh Ngục Công để chống cự, mà hắn chỉ có thể dùng thân thể ngạnh kháng sức mạnh của thiên lôi truyền vào trong người, mặc dù Liễu Minh trong ảo cảnh đã mô phỏng qua mấy ngàn lần, nhưng hắn vẫn có cảm giác không chịu đựng nổi.

Nhưng với tâm tính kiên đinh mà người thường khó có thể so sánh, hắn chỉ khẽ hừ một tiếng, tiếp tục ổn định lại tâm thần, thúc giục pháp quyết chuyển đổi sức manh của thiên lôi, dùng pháp lực bản thân dẫn hướng từng đạo thiên lôi.

Thiên lôi được pháp lực dẫn hướng, dần dần hóa thành từng tia điện nhỏ chay vào bên trong tất cả xương cốt tứ chi, rồi cùng pháp lực dần dần dung hợp.

Cứ như vậy, trọn vẹn ba canh giờ sau hắn đã tiếp nhận được một đạo hồ quang điện trùng kích, thuận lợi thu vào bên trong cơ thể, sau đó đem dung hợp toàn bộ với pháp lực một cách xuyên suốt.

“Xem ra không sai biệt lắm!”

Liễu Minh thì thào tự nói một câu, sau đó hai bàn tay bỗng nhiên nắm chặt giơ lên cao hơn đỉnh đầu, trong miệng lẩm bẩm một hồi.

Lúc này trên thân từng đạo hồ quang điện màu bạc to bằng ngón út chậm rãi hiện ra, điện quang lưu chuyển khắp toàn thân, giống như những con rắn màu bạc được điều khiển, xa xa trong đêm mưa nhìn lại thì giống như một ngân nhân ánh sáng rực rỡ.

Mà cùng lúc đó, mây đen cùng lôi điện đầy trời giống như bị Liễu Minh hấp dẫn, nhanh chóng tụ lại trên đỉnh đầu.

Âm thanh ù ù không ngừng truyền đến, từng đạo lôi điện màu vàng so với lúc trước càng thô to hơn mấy phần nhanh chóng hội tụ lại, trong nháy mắt hóa thành từng mảng lôi điện gào thét lao về phía Liễu Minh

Liễu Minh thúc giục pháp quyết, lôi điện màu bạc trên thân lập tức tụ lại về phía bàn tay.

Ngay sau đó, hắn quát khẽ một tiếng, khoảng giữa hai bàn tay liền ngưng tụ ra một bong bóng điện quang màu bạc to một trượng, mà từng mảng lôi điện màu vàng cũng phô thiên cái địa, lóe lên rồi nhao nhao chui vào trong đó.

Mà hồ quang điện màu vàng hấp thu ngày càng nhiều, bong bóng điện quang màu bạc cũng càng lúc càng lớn, bên trong hai màu vàng, bạc như hai con rắn nhỏ đan vào nhau, chạy xung quanh, khiến cho bong bóng điện quang màu bạc biến thành một biên lôi cầu cực đại hai màu giao thoa.

Sau khi tất cả kim mang được thu lại thì lôi cầu màu bạc trên hai cánh tay của Liễu Minh đã to đến mấy trượng.

“Thu!”

Liễu Minh một lần nữa cắn răng, trong miệng phát ra một tiếng, hồ quang điện đan xen vào nhau rung động, phát ra âm thanh xì xì, sau đó lôi cầu trên đỉnh đầu lập tức hóa thành từng đạo lôi ti màu vàng bạc, chui qua lòng bàn tay vào cơ thể.

Hắn cảm thấy một cảm giác tê tâm liệt phế truyền đến tứ chi, trên trán nổi lên gân xanh, đau đớn khó có thể chịu đựng nổi, khiến cho hắn không thể đứng vững, lảo đảo vài bước rồi ngã xuống mặt đất.

Lúc này nếu mà có thể thúc giục pháp lực chống cự lại thì tất nhiên có thể giảm bớt được đau đớn, thống khổ, nhưng mà tỷ lệ khá lớn khiến cho Thiên Lôi thuật thất bại, mà cũng không biết phải đợi đến lúc nào mới có được một đêm sấm sét như hôm nay.

Tất nhiên Liễu Minh không cho phép việc này phát sinh, cố nén đau đớn, cảm giác được từng luồng thiên lôi tinh thuần chạy tới chạy lui trong kỳ kinh bát mạch, trong đầu không ngừng nhớ lại tình cảnh cửu tử nhất sinh của mình hồi trước.

Lúc ở tu vi Ngưng Dịch cảnh, không tiếc tự bạo kiếm phôi chiến với Chân Đan Hải Yêu Hoàng, trong di tích của Cổ Ma xảy ra một trận chiến sinh tử với người đứng đầu tà tu, Huyết Đế Tử, rồi trong bí cảnh Lôi Trì sơn cùng Kim Man lão tổ Thiên Tượng cảnh xảy ra một trận chiến gần như là cắn xé nhau…

Trải qua nhiều lần gần như chắc chắn vẫn lạc như vậy, cảm giác đau đớn do lần tu luyện Thiên Lôi thuật này mang lại cũng không có ý nghĩa gì.

Sau thời gian một chén trà, sắc mặt Liễu Minh cũng dần bình tĩnh lại, không còn lăn lộn trên mặt đất nữa, chậm rãi đứng dậy.

Cảm giác đau đớn trên thân thể hắn chậm rãi biến mất, thay vào đó là cảm giác xốp giòn từ bên tai.(không hiểu lắm)

Lại qua nửa canh giờ nữa, Liễu Minh nhìn vào trong thân thể thì phát hiện ra không còn chút cảm giác khác thường nào nữa, mà trước ngực hiện lên một ấn ký lôi điện cổ quái màu vàng.

Mặt ngoài ấn ký ngân quang lưu chuyển, lúc sáng lúc tối, có chút kỳ lạ.

Khi hắn đứng dậy, thử thúc giục pháp quyết Thiên Lôi thuật thì cảm thấy pháp lực từ một trăm năm mươi ba viên pháp lực kết tinh trong cơ thể không ngừng tuôn ra, chảy vào ấn ký trên ngực.

Kim quang của ấn ký lôi điện lập tức sáng chói lên, từ đó bắn ra từng đạo lôi ti màu vàng bạc chạy quanh thân, một tay hắn vừa nhấc, trong lòng bàn tay lập tức ngưng tụ ra một lượng lớn hồ quang điện màu vàng bạc.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất