Dịch giả: haunguyen1106Tuy tỷ muội Âu Dương Thiến sở hữu công pháp và linh khí đều thuộc hàng nổi bật trong gia tộc, nhưng nếu phải so sánh với Long Hiên đã tu luyện Thanh Dương Ma Công đến đại thành thì vẫn còn chênh lệch một bậc.
Chỉ trong hai ba nhịp thở, giao long màu trắng cùng với linh hoa màu tím đã bị tiểu kiếm cùng đại đao do lục diễm tạo thành ép tới tán loạn, hai tỷ muội vì thế phải không ngừng rót pháp lực vào linh khí, chống đở một cách chật vật.
Thấy vậy, Long Nhan Phỉ liền trầm mặt xuống, đang nghĩ muốn ra tay giúp đỡ lại nghe thấy tiếng xé gió truyền đến từ bên cạnh, thì ra ba tên đệ tử còn lại của Ma Huyền Tông cùng xuất thủ mà mục tiêu chính là cô.
Long Nhan Phỉ rơi vào đường cùng đành điều động kiếm ảnh tiến hành ngăn cản.
Những kẻ này có thể tiến vào di tích thì thực lực không thể yếu, cộng thêm Long Nhan Phỉ còn có thương tích trên người nên chỉ trong nháy mắt liền rơi vào thế hạ phong.
“Những ma nhân này không hề đơn giản, cho dù ta có dùng toàn lực thì cũng rất khó thủ thắng trong thời gian ngắn được. Ta sẽ nghĩ cách ngăn cản chúng trong chốc lát, các ngươi hãy bỏ chạy trước, bảo trụ tính mạng rồi nói sau.” Kim Thiên Tứ đột nhiên nhanh chóng truyền âm cho Long Nhan Phỉ và tỷ muội Âu Dương Thiến.
Y bây giờ đang bị khốn (nhốt) trong cự võng xám xanh, nhất thời không thể nào khắc địch chế thắng (chiến thắng kẻ địch), nhưng bảy tên ma nhân đang không ngừng rót ma khí để gia trì cự võng xám xanh cũng đồng thời bị hạn chế hành động.
Lúc này nếu ba nữ tử có thể thoát ra, hắn ngược lại có thể không cần cố kỵ gì mà buông tay đánh cược một lần.
Ba nữ tử nghe vậy, liền từng người truyền âm đáp ứng.
Long Nhan Phỉ liền ngay lập tức phát động kiếm quang bức lui đệ tử Ma Huyền Tông, sau đó liền muốn ngự kiếm bay đi, ba gã đệ tử Ma Huyền Tống ở phía đối diện thấy vậy liền một tay bấm niệm pháp quyết, phun ra từng mảnh ma văn đen kịt đón gió hóa thành lá cây đen kịt phô thiên cái địa cuồn cuộn quét đến chỗ dối phương.
Long Nhan Phỉ biến sắc, vội vàng lộn một vòng tay, lấy ra một mặt thuẫn nhỏ màu xanh mịt mờ.
Thuẫn này có hình tam giác, toàn thân toát ra ánh sáng xanh biếc như phỉ thúy, hình dáng vô cùng xinh xắn và tinh xảo, ngay khi rời khỏi tay liền phồng lớn lên mấy lần rồi hóa thành một cái lồng ánh sáng màu lục bảo vệ toàn thân Long Nhan Phỉ.
Đúng lúc này, vô số công kích liền nện lên lồng ánh sáng không chút khách khí!
Âm thanh vang lên như tiếng gió táp mưa rào!
Lá cây đen kịt vừa chạm vào lồng bảo hộ liền dồn dập nổ tung tóe ra, lại lần nữa hóa thành ma khí cuồn cuộn bao phủ Long Nha Phỉ vào trong, cũng trong nháy mắt ngưng tụ thành một quả cầu sương mù đen đường kính mấy trượng.
Long Nhan Phỉ chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, sau đó một trận âm thanh tiếng nổ “chi chi” truyền lại từ bốn phương tám hướng, khiến nàng không khỏi giật mình run sợ.
Lúc này ma khí bất ngờ có tính ăn mòn rất mạnh, mặt ngoài lồng bảo hộ màu lục nhanh chóng trở nên lồi lõm và lay động không ngừng.
Mà thân hình ba gã đệ tử Ma Huyền Tông lóe lên, sau khi xuất hiện đã đem quả cầu sương mù đen bao vây vào chính giữa.
“Chậc chậc, bảo vật này cũng thật không tầm thường, có thể chống đỡ Thực Sát ma khí của ba người chúng ta lâu như thế!” Một gã đệ tử Ma Huyền Tông dáng người tiều tụy thốt lên kinh ngạc.
“Hừ! Kéo dài chút thời gian mà thôi.” Một gã đệ tử Ma Huyền Tông dáng người thấp bé có chút khinh thường.
“Không cần phải nhiều lời, động thủ đi!” Gã đệ tử Ma Huyền Tông cuối cùng có chút không kiên nhẫn, thúc giục.
Mười ngón tay của ba người nhất loạt gập lại rồi bắn ra, từng sợi khí xám đen cuồn cuộn không dứt từ trên đầu ngón tay bắn ra, rồi biến mất vào chính giữa quả cầu sương mù đen.
Quả cầu sương mù đen vốn khá mỏng manh liền trở nên vô cùng rắn chắc, đồng thời thu nhỏ lại.
Ba người này chính là có ý định thông qua ma khí cưỡng ép ăn mòn cả Long Nhan Phỉ cùng lồng bảo hộ.
Nhưng sau một khắc, dị biến liền xảy ra!
Bên trong quả cầu sương mù đen bỗng nhiên truyền đến một tiếng sét đánh, ngay sau đó vô tia điện màu bạc bắn ra dồn dập, hóa thành từng đầu điện xà màu bạc không ngừng cuồng vũ bên ngoài quả cầu sương mù đen.
Ma khí màu đen cuồn cuộn vừa tiếp cận hồ quang điện màu bạc liền nổ tung rồi hóa thành hư ảo giống như gặp phải khắc tinh.
Một tiếng nổ lớn vang lên!
Lôi quang màu bạc xé rách quả cầu sương mù, phát ra một cỗ sóng nhiệt kinh người xen lẫn với tia sét nhỏ xíu màu bạc cuốn ra khắp bốn phương tám hướng.
Mặt ba gã đệ tử Ma Huyền Tông liền biến sắc, rối rít bắn ngược về sau tránh đi.
Chỉ là tên đệ tử Ma Huyền Tông có dáng người thấp bé tránh né không kịp, bị sóng nhiệt cuốn vào liền phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, nhưng lập tức ngưng bặt, có vẻ đã vẫn lạc trong đó.
Sau một khắc, một đạo thân ảnh màu tím bay ra từ trong quả cầu sương mù, đúng là Long Nhan Phỉ.
Giờ phút này, sắc mặt nàng so với lúc trước thì tái nhợt hơn vài phần.
Thì ra ngay lúc nguy cấp, nàng đã thúc dục sợi dây chuyền ẩn chứa cực lớn thiên lôi lực mà sư phụ nàng ban thưởng, nhờ đó mới có thể một kích hung hiểm vừa rồi.
Long Nhan Phỉ vừa ổn định thân hình giữa không trung liền lật tay lấy ra một viên châu màu trắng ném tới trước người.
Sau khi quay một vòng, viên châu liền hóa thành một luồng ánh sáng trắng lóa bao phủ quanh người chủ nhân rồi nhanh chóng phá không bay đi.
Hai gã đệ tử Ma Huyền Tông có chút do dự, nhưng nghĩ đến đối phương đang bị trọng thương, sau khi nhìn nhau một cái liền đồng thời “Vèo!” “Vèo!” hai tiếng, hóa thành hai luồng bóng đen đuổi theo sát phương hướng Long Nhan Phỉ bỏ trốn.
Ở bên kia, hai tỷ muội Âu Dương Thiến bị Long Hiên thúc dục Thanh Dương Ma Tôn oanh kích điên cuồng, ngoại trừ không ngừng thúc dục linh khí trong tay cố hết sức chống cự ra, chỉ có thể chật vật chống đỡ.
Lúc này hai nàng sau khi thấy Long Nhan Phỉ sử dụng bí bảo nào đó đã thuận lợi thoát thân, bỗng nhiên liếc nhau một cái, đồng thời cắn răng vỗ vào túi da ở bên hông.
“Phốc” “Phốc” hai tiếng, hai sợi ánh sáng bảy màu cuồn cuộn bay ra từ trong túi da, đồng thời bay thẳng về phía sau trong nháy mắt, sau mấy cái chớp động hai con bướm ánh sáng bảy màu đã xuất hiện ở cách xa hơn trăm trượng.
Hai nàng thấy vậy liền nói khẽ chữ “Đổi!”
Sau một khắc, thân hình hai nàng hơi mơ hồ rồi bỗng nhiên lóe lên một cái liền thuấn di đến vị trí của hai con bướm bảy màu.
Một thanh diễm kiếm màu lục cùng một thanh đại đao xanh dương nhanh chóng bổ một phát vào vị trí vốn là của hai nàng, nhưng lại hoàn toàn chụp vào khoảng không.
Khi thân hình vừa đứng vững, Âu Dương Cầm liền nhanh chóng ném quạt xếp trong tay ra, đồng thời ngón tay liên tiếp điểm về hư không.
Sau khi một mảnh quang diễm chói mắt màu tím lóe lên, quạt xếp lần nữa hóa thành một cự linh hoa màu tím nâng thân hình của hai nàng lên, sau đó xoay tít một vòng liền hóa thành một luồng sáng tím đào tẩu về hướng khác với Long Nhan Phỉ.
“Muốn chạy trốn? Không dễ vậy đâu!”
Long Hiên thấy vậy liền giận dữ, sau khi rống lên một tiếng quái dị, quang mang màu lục toàn thân chớp động một cái, lần nữa hóa thành một quả cầu lửa xanh lục cực lớn đuổi sát theo hướng tỷ muội Âu Dương.
Ngay khi ba nữ tử rời xa chiến trường, bầu trời phía trên hẻm núi bỗng nhiên tối sầm lại, rồi từng điểm tinh quang lập lòe xuất hiện.
Oanh!
Ngay sau đó, từng mảng tinh quang sáng chói từ trên cao rơi xuống, những nơi nó đi qua, ma khí trắng xám rối rít tan rã, toàn bộ ma võng trong nháy mắt xuất hiện trăm ngàn lỗ hổng!
Mà bảy tên ma nhân đang vây công thấy thế liền biến sắc, nhanh chóng lui về phía sau.
Chỉ thấy lúc này hai mắt Kim Thiên Tứ nhắm nghiền, quanh thân bị vô số phù văn màu vàng kim bao quanh, bên ngoài còn mơ hồ thấy được tám mặt quang kính mịt mờ màu vàng kim.
Tinh quang từ trên trời rơi xuống giống như bị những mặt quang kính này hấp dẫn, như thủy triều tranh nhau dồn dập biến mất trong đó.
Bảy tên ma nhân thấy vậy liền biết rõ tình thế bất ổn, sau khi tên cầm đầu hét lớn một tiếng, nhất loạt giương tay áo.
Gió đen nổi lên, từ trong tay áo bảy tên ma nhân bay ra một đám bụi ma khí nhao nhao nhập vào trong ma võng, có thể dùng mắt thường thấy được chúng đang nhanh chóng kết hợp lại.
Kim Thiên Tứ liền trợn hai mắt, tám mặt quang kính quanh thân “Phanh” “Phanh” dồn dập tán loạn, hai tay nhất loạt mở ra, trên cánh tay có một đám tinh quang quấn quanh hướng về đầu ngón tay tạo thành hai luồng quang cầu, đồng thời một tiếng nổ trầm đục vang lên, quang cầu lập tức hóa thành từng đạo tơ nhỏ màu trắng bộc phát về bốn phương tám hướng.
Những nơi sợi tơ nhỏ bay qua, ma khí xám xanh tưởng như thực chất lại nhao nhao bốc cháy thành ngọn lửa màu trắng, hoàn toàn tan rã.
Đồng thời từ trên người Kim Thiên Tứ một vòng tròn ánh sáng trắng dùng tốc độ bất khả tư nghị (không thể tin được) quét qua người bảy tên ma nhân.
“Phanh phanh” từng ngọn lửa màu trắng lóe lên rồi bốc cháy trên người từng tên ma nhân.
Bảy tên ma nhân dốc sức liều mạng thúc dục ma khí trong thể nội để chống cự nhưng lại như thêm dầu vào lửa, những ngọn lửa màu trắng như càng thêm phát sáng. Rất nhanh, thân thể bảy tên ma nhân bắt đầu lở loét, đồng thời ma khí đậm đặc quanh thân cũng dần dà trở nên mỏng manh.
“Quả nhiên có chút ý tứ! Nhưng trò chơi nên dừng ở đây rồi.” Gã ma nhân cầm đầu thấy vậy lại cười dữ tợn như điên, khuôn mặt cũng trở nên vặn vẹo.
Vừa dứt lời, thân hình của sáu tên ma nhân còn lại giống như khí cầu, điên cuồng bành trướng, ngay sau vài tiếng nổ vang lên, giống như tự bạo, hóa thành từng sợi ma khí xám xanh điên cuồng quán chú vào bên trong cơ thể tên ma nhân cầm đầu.
Tên ma nhân cầm đầu dùng một tay bấm niệm pháp quyết, sau khi hét to một tiếng, linh văn màu tím lưu chuyển toàn thân, thân hình bỗng trở nên cực kỳ to lớn, một cỗ áp lực kinh thiên bay thẳng lên trời, điên cuồng phình ra không ngớt như không có tận cùng.
“Thiên Tượng Cảnh!”
Kim Thiên Tứ thấy vậy liền nghẹn ngào thốt lên.
Cách hẻm núi chỗ bọn người Kim Thiên Tứ khoảng mười mấy vạn dặm có một sơn mạch liên miên trùng điệp.
Từ xa nhìn lại, khắp dải sơn mạch có một tầng hơi sương hơi mỏng, tỏ ra có chút ảm đạm mông lung, trên núi từng rừng cây không biết tên sinh trưởng thành từng mảng từng mảng, thỉnh thoảng từng trận gió núi thổi vào cánh rừng phát ra tiếng vang “Rầm rầm”.
Phía cuối chân trời có một đóa mây đen đang bay tới, bỗng đâu có một gã thanh niên áo xanh đang đứng trên đấy, đúng là Liễu Minh một đường truy tìm ký hiệu Thái Thanh Môn.
Sau một lúc, hắn đang bay trên phiến sơn mạch, sau khoảng một nén nhang, hắn bỗng nhiên thay đổi thần sắc, liền xoay đầu nhìn chỗ sâu trong rặng núi phía xa một cái, trong mắt hiện lên một chút dị sắc.
“Đây là…”
Liễu Minh hơi trầm ngâm, bỗng nhiên biến đổi phương hướng hóa thành một đạo ánh sáng đen, bay nhanh về hướng chỗ sâu trong rặng núi.
Bay được mấy trăm dặm, hắn bỗng nhiên dừng lại, nhìn về phía xa xa.
Chốc lát sau, phía chân trời vang lên âm thanh “Xùy xùy”, một đoàn ánh sáng tím lăng không mà hiện, dùng tốc độ kinh người phá không bay về hướng Liễu Minh.
Liễu Minh chắm chú nhìn lại liền nhận ra hai bóng dáng nữ tử bên trong đạo ánh sáng tím, đúng là Âu Dương Thiến cùng Âu Dương Cầm!
Giờ phút này hai nữ hiển nhiên cũng đồng thời phát hiện Liễu Minh, liền trở nên cực kỳ vui mừng, không hề do dự mà chạy như bay (ý là nhanh thui, chứ thật ra là bay mà) về hướng hắn.
Lúc này Liễu Minh cũng phát hiện đằng sau độn quang của hai nữ tử còn có một đoàn cuồn cuộn ma diễm màu lục theo sát.
Hắn hơi dùng thần thức quét qua khí tức bên trong ma diễm liền nhận ra ngay Long Hiên, hơi chút kinh ngạc liền giẫm mạnh đụn mây bay tới nghênh đón (đón gái và đập trai).