Dịch giả: Bluesphere, Tiểu QuỷBiên: hungprodsHiển nhiên lão chính là Linh Sư phụ trách thi đấu Đại Giác vòng thứ hai!
Liễu Minh dưới lôi đài vừa thấy rõ khuôn mặt lão giả béo, đương nhiên hết sức kinh hãi, nhưng sau khi trong đầu suy nghĩ mấy lần đã nhanh chóng khôi phục lại trạng thái bình thường.
Lão giả béo phất tay áo lên, lập tức một cán cờ nhỏ từ đó bay vụt ra, đón gió nhoáng lên một cái đã hóa thành hai mươi cán cờ cắm thành hai hàng chỉnh tề hai bên lôi đài.
Nhìn ký hiệu trên mỗi lá cờ, mười cán một bên đánh số từ chín mươi mốt đến một trăm, còn bên kia thì đánh số từ tám mươi mốt đến chín mươi.
Lúc này, lão giả béo mới thản nhiên nói:
“Tất cả đệ tử hạch tâm có thứ hạng tương ứng với số trên lá cờ, hiện giờ có thể lên đài.”
Lão vừa dứt lời, từ dưới bệ đá nổi lên những tiếng “Sưu” “Sưu”, hai mươi tên đệ tử Man Quỷ Tông đã chuẩn bị sẵn tinh thần lúc này đua nhau bay đến phía dưới những lá cờ đại biểu cho chính mình, không thiếu một người nào.
Ánh mắt Liễu Minh chợt lóe lên, lúc này hắn trông thấy hai người quen là Tiểu Phong và Đỗ Hải, người ở vị trí thứ chín mươi ba, người còn lại là tám mươi chín.
“Tốt rồi, dựa theo thứ tự trước sau, mười người xếp sau có thể tiến lên phía trước tùy ý khiêu chiến mười người xếp trước một lần. Người thắng thì được tiến lên vị trí cao hơn, người bại thì ở lại vị trí thấp. Bây giờ sau khi ta hỏi ba lượt, nếu không có ai đứng ra khiêu chiến, lập tức chấm dứt đợt khiêu chiến của hai nhóm đệ tử này. Mỗi người trong đợt khiêu chiến này chỉ được quyền khiêu chiến một lần, khiêu chiến bắt đầu.” Lão giả béo sau khi gật đầu một cái, nói không cần suy nghĩ.
Những đệ tử hạch tâm dưới lá cà của mình hai bên lôi đài liếc nhìn sau, sau đó lập tức có một tên nam tử cường tráng từ dưới lá cờ của mình bước ra, chỉ vào tên đệ tử đối diện cất lời khiêu chiến.
Một tay lão giả béo bấm niệm pháp quyết, lập tức trận văn trên lôi đài chợt lóe lên mà hiện ra, sau đó một màn hào quang bao trọn lấy toàn bộ bệ đá.
Hai gã đệ tử hạch tâm đang đứng giữa lôi đài bởi vì ngày hôm qua đã ký Sinh Tử Lệnh, cho nên lúc này cũng không cần lại làm thủ tục này nữa. Một người trực tiếp rút ra một thanh đao dài, người kia thi đeo lên một cái bao tay màu đen, cả hai đều đứng xa nhau một khoảng bắt đầu bấm niệm pháp quyết.
Hai người tranh đấu cũng không có gì là đặc sắc, hầu như đều là một bên không ngừng thúc dục Phù Khí trong tay công kích đối phương, một bên thì mau chóng thi triển các loại pháp thuật phụ trợ công kích đơn giản.
Hai người này dường như đều là người cẩn thận dè dặt lạ thường, căn bản không dám tiếp cận lẫn nhau.
Nhưng cũng vì vậy, trận chiến này đã trở thành một cuộc so đo xem ai có Pháp lực hùng hậu hơn.
Đối với bọn họ mà nói, mặc dù dùng Phù Khí xuất ra công kích rất đơn giản, nhưng uy lực lại rõ ràng chưa đủ, không thể nào phá được tầng phòng ngự của đối phương. Còn về phần công kích Pháp thuật, tuy uy lực đã đủ, nhưng tốc độ thi pháp lại quá chậm, phần lớn bị đối phương dễ dàng làm gián đoạn hoặc tránh thoát.
Cho nên trận chiến giữa hai người này chỉ là quá trình liên tục thúc giục Phù Khí, thi pháp đơn giản và liên tục né tránh, khiến cho mọi người đang xem dưới đài đều có chút buồn ngủ.
Tuy nhiên sau thời gian ước chừng ăn hết một bữa cơm, rút cuộc người khiêu chiến thừa lúc đối phương không tránh né kịp, phóng ra một quả cầu lửa đánh ngất đối thủ. Sau khi lão giả béo tuyên bố thắng bại, gã lập tức mừng như điên đi tới dưới lá cờ của đối phương.
Lão giả béo từ trên không trung hạ xuống, kiểm tra qua một chút thương thế kẻ thua cuộc, sau khi chữa trị qua cho hắn một chút liền sai người khiêng kẻ thất bại xuống trước, rồi mới tuyên bố tiếp tục khiêu chiến.
Có lẽ đã nhận được khích lệ từ người thứ nhất, tức thì có hai gã đệ tử gần như đồng thời bước ra, một người trong đó rõ ràng là Tiêu Phong.
Hai người sau khi liếc mắt nhìn nhau, động tác của Tiêu Phong chậm hơn nửa nhịp, nên mới có chút không đành lòng lui trở về.
Vì vậy sau khi người khiêu chiến chọn xong đối thủ, một trận đấu mới lại bắt đầu.
Liễu Minh chỉ nhìn mấy lần, trong lòng thầm thở dài một hơi.
Hai người đang tỷ thí trên đài gần như giống hệt trận chiến vừa rồi, cũng chỉ đơn giản là dùng Phù Khí và thi triển một vài pháp thuật cấp thấp chiến đấu với nhau, chẳng có gì mới mẻ.
Lúc này Liễu Minh không lãng phí thời gian xem tiếp, hắn đi ra khỏi đám người, tìm một chỗ vắng người trên ngọn núi ngồi xếp bằng xuống, lẳng lặng nhắm mắt điều tức.
Mặc dù hắn không xem tận mắt tình hình trên bệ đá, nhưng tai vẫn nghe được tiếng tung hô ủng hộ từ bên đó truyền đến, song sắc mặt lại không lộ ra chút cảm xúc nào.
Bên phía lôi đài, theo thời gian trôi qua, từng đợt khiêu chiến chấm dứt, Tiêu Phong ra tay trận sau đó, rút cuộc cũng may mắn đánh bại đối thủ, chiếm được vị trí thứ tám mươi lăm.
Đỗ Hải thì thuận lợi đánh bại một gã khiêu chiến, bảo vệ thứ hạng của mình.
Cứ thế qua hai trận tỷ thí, cuối cùng cũng không còn người nào khiêu chiến, đệt tử từ chín mươi mốt đến một trăm xuống đài, đối lại là mười đệ tử hạch tâm từ bảy mươi mốt đên tám mươi, lại một đợt khiêu chiến mới bắt đầu.
Tuy nhiên đúng lúc này, mười người đám Đỗ Hải đã trở thành nhóm đi khiêu chiến.
Cứ như vậy, tất cả các đợt tỷ thí vẫn luôn duy trì theo hình thức mười tên cấp thấp khiêu chiến mười tên cấp cao hơn. Nhưng trải qua hai ngày tỷ thí kịch liệt, hơn phân nửa đệ tử trong đó đều tự biết thực lực bản thân nên không sử dụng quyền khiêu chiến, chẳng qua chỉ lên lôi đài lộ mặt ra một chút là đã cảm thấy mỹ mãn, lần nữa đi xuống khỏi bệ đá.
Kể từ đó, ngoài trừ một vài trận kịch liệt trong mấy đợt khác nhau, vòng tỷ thí thứ hai quay vòng rất nhanh, trôi qua nửa ngày đã đến đám đệ tử xếp trong hai mươi vị trí đầu như Thạch Xuyên, Tư Mã Thiên lên đài rồi.
Lúc này Liễu Minh vốn đang dưỡng thần, hai mắt đột nhiên mở ra, đứng dậy đi tới gần bệ đá.
Quả nhiên giống như dự đoán của hắn, đợt khiêu chiến giữa nhóm ba mươi và hai mươi người đứng đầu diễn ra vô cùng kịch liệt. Hầu như cả mười người trong nhóm ba mươi thứ hạng đầu đều bước ra khiêu chiến. Mà Thạch Xuyên ở trong nhóm hai mươi thứ hạng đầu, đã biểu hiện ra thực lực kinh người vượt xa những đối thủ khác.
Trong những trận thi đấu này, đã có người thi triển ra Thuật Lạc Thạch tiếp cận cảnh giới đại thành, từng viên đá cỡ đầu người rơi xuống như mưa. Có người thì triệu hoán ra hai đầu Quỷ vật cấp Tốt, phối hợp với nhau bức đối thủ lui lại phía sau. Cũng có một vị Thể Tu thể hiện sức mạnh lớn vô cùng, chỉ một quyền đã đánh cho Phù Khí phòng ngự của đối phương vỡ tan tành.
Trong đó lúc Thạch Xuyên đối mặt với một gã cường địch khiêu chiến, cũng không thể không lần đầu lộ ra một sợi xích màu bạc, biến ảo thành vô số bộ khóa trói chặt đối phương lại, cuối cùng mới giành được chiến thắng.
Tư Mã Thiên cũng lần đầu tiên lộ ra một thanh thước ngắn lãnh lẽo đen sì, nó được gã huy động liền điên cuồng phun ra khí đen vô cùng lạnh lẽo. Chỉ trong nháy mắt đã biến gã khiêu chiến biến thành một bức tượng băng màu đen, khiến cho không ít người xem sợ hãi mà kinh hô lên.
Tuy nhiên ngoài hai người này, còn có một gã đại hán đầu trọc tên Cổ Giác đứng thứ mười chín, cũng làm cho Liễu Minh khá để ý.
Người này ngoài một sợi Luyện Hồn Tác thô to lạ thường quấn trên người ra, khí tức trên người gã lại làm cho hắn có một loại cảm giác quen thuộc không rõ.
Mà gã đại hán đầu trọc lúc thi đấu chỉ dựa sợi dây thừng trong tay đã dễ dàng đánh bại đối thủ khiêu chiến, thực lực tỏ ra sâu không lường được.
Nhưng điều làm cho hắn chú ý hơn cả chính là, thời điểm vị Nguyễn sư thúc kia vừa nhìn thấy gã đại hán đầu trọc lên đài, vẻ mặt dường như lơ đãng lạ thường. Tuy nhiên trong lúc đại hán tỷ thí, từ đầu đến cuối ánh mắt của lão lại không rời đại hán, dường như muốn thấy hết nhất cử nhất động vậy.
Liễu Minh thấy vậy hơi khó hiểu, trong lòng cũng mơ hồ đoán ra được một chút.
Tuy nhiên mặc dù những trận tỷ thí này kịch liệt như thế, nhưng cũng chỉ có một vài người là thực sự bị đánh bại mà mất đi vị trí, còn đám người Thạch Xuyên, đại hán đầu trọc vẫn bảo vệ được thứ hạng của mình.
Sau trận chiến cuối cùng giữa hai nhóm đệ tử, lão giả béo cũng không lập tức gọi đám người Liễu Minh lên đài, mà tuyên bố trước tiên nghỉ ngơi một canh giờ, sau đó mới trở lại bắt đầu cuộc tranh đoạt mười thứ hạng đầu.
Nhân dịp này, đám người Thạch Xuyên, Tư Mã Thiên nhanh chóng ngồi xuống tại chỗ phục dụng đan dược, tranh thủ thời gian đả tọa điều tức.
Mà những đệ tử Man Quỷ Tông khác bắt đầu hưng phấn hẳn lên, sôi nổi bàn tán về cuộc tỷ thí sắp tới, cũng bình luận xem những người nào sẽ không bị khiêu chiến, những người nào sẽ bị mất đi thứ hạng của mình.
Liễu Minh nghe qua thấy không nhắc tới tên mình nhiều lắm, nhưng phần lớn đều là nhận định không tốt, trong lòng không kìm được mà cười lạnh một hồi.
Thời gian một canh giờ đã hết, đám người Thạch Xuyên gần như đã khôi phục lại lượng Pháp lực trước kia.
Sau khi lão giả béo cắm mười lá cờ đại biểu cho mười đệ tử hạch tâm đứng đầu, liền tuyên bố mười người Lôi Thần lên đài.
Đám người Liễu Minh nghe vậy, lập tức không do dự đi lên.
Lão giả béo vốn đang tủm tỉm cười, nhưng khi vừa thấy Liễu Minh đứng dưới lá cờ thứ chín, lập tức ngạc nhiên ngây người, nhưng mắt chỉ chớp lên một cái đã khôi phục lại vẻ bình thường.
Cao Trùng từ một hướng khác bay lên bệ đá, vừa vặn đối mặt với Liễu Minh. Sau khi gã lạnh lùng liếc mắt nhìn Liễu Minh, liền không nói lời nào đi tới đứng thẳng lưng dưới lá cờ của mình.
Lôi Thần từ một bên bay tới, khi gặp Liễu Minh tức thì cười ‘hắc hắc’ một tiếng, vẻ mặt cực kỳ kích động.
“Cuộc chiến tranh đoạt vị trí mười đại đệ tử, hiện giờ bắt đầu. Mười người thắng lợi chính thức trở thành mười đại đệ tử, sau đó sẽ tiếp tục chiến đấu xếp hạng giữa mười đại đệ tử. Bây giờ ta tuyên bố, khiêu chiến tự do bắt đầu.” Lão giả béo nhanh chóng nói hai câu, tiếp đó thân hình chậm rãi bay ngược lại về một phía bệ đá.
Trên lôi đài, tuy ánh mắt tất cả đều lấp lóe nhìn nhau liên tục, nhưng mười người đám Thạch Xuyên đứng đối diện Liễu Minh, trong lúc nhất thời lại không có ai lập tức bước ra. Tuy nhiên ít nhất có năm sáu ánh mắt trong đó đều liên tục đảo qua trên người Liễu Minh.
Mặt Liễu Minh không đổi sắc, nhưng trong lòng lại thở dài một hơi.
Hiển nhiên hơn phân nửa đối tượng khiêu chiến của đám người phía đối diện đều tập trung vào hắn.
Đây cũng là chuyện rất bình thường, dựa theo biểu hiện của hắn, nếu đem so với những người khác thì có vẻ yếu hơn một chút. Sở dĩ bọn họ vẫn đắn đo chưa đứng ra khiêu chiến, chắc chắn là đang lo lắng hắn còn che giấu thủ đoạn khác hay không mà thôi.
Trong khi Liễu Minh đang nghĩ như vậy, một gã ngay cạnh Thạch Xuyên phía đối diện, rút cuộc sau khi do dự một lát, bỗng nhiên tiến lên một bước, lớn tiếng nói:
“Đệ tử Hồ Phi muốn khiêu chiến Bạch sư đệ xếp thứ chín, mong Nguyễn sư bá đồng ý!”
Người này cao gầy như một cây gậy trúc vậy, trên người khoác một chiếc cẩm bào phát ra ánh sáng màu xanh nhàn nhạt chớp động không thôi. Sau lưng cong giắt một con dao hình loan nguyệt (*) quái dị vừa dài vừa nhỏ, y vừa mới đứng ra đã gây cho người ta một loại cảm giác âm hiểm như đang đối mặt với rắn độc vậy.
(*) Hình trăng khuyết.
Liễu Minh nghe vậy, hai mắt lập tức nheo lại, cẩn thận đánh giá đối phương vài lần.
Lão giả béo nghe xong, hờ hững liếc mắt nhìn Liễu Minh một cái, sau đó gật nhẹ đầu cho phép.
Liễu Minh thấy vậy, mặt không lộ chút cảm xúc nào đi ra từ dưới lá cờ của mình.
Lúc này, một tay lão giả béo mới bấm niệm pháp quyết, màn hào quang lần nữa hiện ra, bao trọn hai gã chuẩn bị chiến đấu và lôi đài vào trong, sau đó cũng lớn tiếng tuyên bố khiêu chiến bắt đầu.