Dịch giả: Gia Nguyên, khangvanBiên: nila32“Tại hạ đã hiểu rồi, đa tạ tiền bối đồng ý.” Liễu Minh nghe thế lập tức trên mặt hiện lên vẻ mừng rỡ.
Hắn không quan tâm chuyện linh thạch, nhưng nếu đối phương không đồng ý thì chắc là phiền phức lớn rồi.
Tạo bào lão giả mỉm cười, cánh tay vung lên, một đoàn ánh sáng xanh bay ra từ trong tay áo của lão, đó lại là một con tiểu điêu da xanh.
Thân thể tiểu điêu lộn một vòng giữa bầu trời, sau khi lục quang đại phóng bỗng hóa thành một thiếu phụ trẻ tuổi mặc áo xanh, nhẹ nhàng đáp xuống.
Liễu Minh thấy vậy, trong lòng nổi lên một chút kinh ngạc.
“Lục Khởi, hãy mang vị Liễu sư điệt này đi Vạn Thú Các một chuyến đi, nói rõ mọi chuyện với Tôn sư đệ là được.” Tạo bào lão giả nhẹ giọng phân phó một tiếng.
“Vâng, tiểu tỳ đã biết!” giọng nói của thiếu phụ áo xanh vừa mềm lại vừa ngọt.
“Xin làm phiền đạo hữu.” Sắc mặt Liễu Minh không biến hóa mảy may, chỉ đơn giản hơi gật đầu với thiếu phụ.
Sau đó, Liễu Minh lại thi lễ với Tạo bào lão giả một cái rồi đi theo thiếu phụ áo xanh rời khỏi động phủ.
“Tứ Đại thái tông quả nhiên là căn cơ thâm hậu, đệ tử anh kiệt tầng tầng lớp lớp, tên Liễu Minh này có thần thức rất mạnh mẽ, lúc nãy suýt nữa hắn đã phát hiện ra tung tích của ta rồi.” Liễu Minh cùng với thiếu phụ áo xanh vừa mới ra khỏi phòng, một giọng nói cao vút bỗng vang lên.
Ngay sau đó, thanh quang chợt lóe lên, bên cạnh Tạo bào lão giả bỗng đâu xuất hiện một bóng người màu xanh nhạt, toàn thân được bao phủ bởi một tầng thanh quang mờ ảo, thoạt nhìn có vài phần thần bí.
“Bí thuật ẩn nấp của người ngay cả tu sĩ Thiên Tượng như Ma Tâm lão quái cũng che giấu được mà lại suýt bị người này phát hiện ư, xem ra kẻ này thật không phải hạng người hữu danh vô thực rồi. Cũng tốt, lần này xem như trả cho Bạch Kỳ của Thái Thanh Môn một món nợ nhân tình, sẵn đây kết một cái thiện duyên với Liễu Minh này luôn vậy.” Tạo bào lão giả khẽ nheo chân mày, nói ra lời đó.
“Thiên Thú Sơn ta lập phái không quá ba vạn năm, còn lâu mới có thể so sánh với Thái Thanh Môn cấp bậc Tứ Đại Thái Tông này, bằng không hà tất phải hết lòng kết giao với một tên đệ tử nội môn bình thường như vậy.” Bóng người màu xanh dường như hơi khinh thường mà hừ lạnh một tiếng nói ra.
Tạo bào lão giả chỉ hơi mỉm cười, cũng không nói gì thêm nữa.
…
Sau khi Liễu Minh rời khỏi động phủ của Hoắc Xán, hắn bèn cưỡi mây theo thiếu phụ áo xanh bay vào sâu trong sơn mạch Thiên Thú.
Trên đường đi, thiếu phụ kia dường như rất có hứng thú với Liễu Minh, không ngừng hỏi Đông hỏi Tây, còn họ Liễu thì phần lớn thời gian đều im lặng không nói gì, ngẫu nhiên mới trả lời lại một hai câu, khiến cho thiếu phụ áo xanh cảm thấy mất mặt. Diện tích lãnh thổ của Thiên Thú Sơn vô cùng rộng lớn, tích lũy tuy kém hơn Thái Thanh Môn ở sơn mạch Vạn Linh vô số thời đại, nhưng nếu so với Âu Dương thế gia của Tuyền Mộng Sơn thì thật cũng chẳng kém bao nhiêu.
Sau khoảng thời gian một bữa cơm, hai người Liễu Minh đi tới vùng trời phía trên một hạp cốc dốc đứng.
“Liễu đạo hữu, Vạn Thú Các ở ngay dưới sơn cốc này.” Ngón tay xanh trắng của thiếu phụ áo xanh nhẹ nhàng chỉ xuống bên dưới hạp cốc, trong đôi mắt long lanh hiện lên một chút dị sắc.
“Vạn Thú Các ở nơi này?” Liễu Minh nhướng mày, nhẹ phi thân đến phía trên hạp cốc, nhìn xuống dưới, sắc mặt hơi cả kinh.
Dãy núi ở hai bên hạp cốc này không hề cao, nhưng hướng đi lại vô cùng dốc và gập ghềnh, giống như hai con rắn dài uốn lượn vậy, đem khu vực bên dưới hạp cốc hình thoi kia kẹp vào ngay giữa.
Bên dưới hạp cốc này, bầu không khí trôi dạt một đám mây mù màu trắng nhạt, bất quá vẫn có thể nhìn xuyên qua mây mù mà trông thấy được một tòa kiến trúc bằng đá xanh, cao lớn dị thường, được xây dựa vào núi, giống như được khảm lên ngọc bích vậy, chỉ có một bộ phận lộ ra ngoài mà thôi.
Mà trên tường đá hai bên cửa chính của kiến trúc kia thì có điêu khắc sáu con yêu thú trông vô cùng sống động. Trong mắt yêu thú dường như có hiện ra ánh sáng, khẽ nhìn là biết có ẩn chứa cấm chế nào đó rồi. Trên một tấm bia đá khổng lồ cao vút nơi lối vào kiến trúc thì có khắc ba chữ to màu đỏ 'Vạn Thú Các'.
Sau khi Liễu Minh xem xong, chân mày hơi nhếch lên, thân thể động một cái rồi bay nhanh xuống dưới. Vào lúc này, mây mù bên dưới bỗng nhiên quay cuồng một hồi, rồi chợt bay ra một con quái điểu gầy trơ xương, toàn thân mọc lông vũ màu xanh, há to miệng bất ngờ cắn về phía Liễu Minh. Tốc độ của con chim này rất nhanh, giống như ánh chớp vậy, trong nháy mắt đã cách Liễu Minh không đến hai ba trượng. Nhưng phản ứng của Liễu Minh cũng vô cùng nhanh, ngay giây phút quái điểu xuất hiện thì hắn đã véo pháp quyết trong tay, lúc này thân hình bỗng mơ hồ rồi bay ngược ra hơn mười trượng, dễ dàng tránh được công kích của quái điểu, khiến cho nó hoàn toàn đánh hụt vào không khí. Thiếu phụ áo xanh dường như có chút kinh ngạc liếc nhìn Liễu Minh, bạch quang trong tay chợt lóe lên, liền xuất hiện một tấm lệnh bài màu đồng cổ, nhẹ nhàng đong đưa một chút về phía quái điểu đang muốn phát động công kích với Liễu Minh.
Phía trên lệnh bài bỗng phát ra một trận bạch quang!
Quái điểu thấy vậy lập tức dừng công kích lại, sau khi liếc nhìn thiếu phụ bằng ánh mắt sắc bén thì cái đầu màu xanh gật hai cái, đôi cánh mở ra, quay lưng bay về hạp cốc không thấy bóng dáng.
“Thật có lỗi, lúc nãy đã quên nói với Liễu đạo hữu, những nơi quan trọng trong Thiên Thú Sơn đều có linh thú âm thầm bảo vệ, phía ngoài Vạn Thú Các này chính là một con Dực Cốt Điểu có tu vi Hóa Tinh hậu kỳ, bất kỳ kẻ nào có ý định đến gần đều bị nó công kích.” Thiếu phụ mở miệng dịu dàng cười nói.
Liễu Minh khẽ chau mày, rồi lập tức buông lỏng cảnh giác.
Nàng ta rõ ràng là muốn dùng việc này để trả thù việc hắn lơ nàng ta vừa rồi. Nhưng mà thân đang ở trong tông người ta, lại có việc nhờ vả nên cũng không chấp nhặt cái gì, chỉ ho nhẹ một tiếng rồi nói:
“Con chim này lại có thể đem khí tức toàn thân thu liễm lại, cũng khiến cho tại hạ giật mình, chẳng lẽ đây chính là bí thuật thuần thú của Thiên Thú Sơn?”
“Đạo hữu hiểu lầm rồi, Dực Cốt Điểu chính là một loại âm thú hiếm thấy, trời sinh liền có thần thông thu liễm khí tức, đây cũng không phải là bí thuật công pháp gì của Thiên Thú Sơn cả.” Thiếu phụ hé miệng cười, dưới thân lập tức hiện ra một mảnh lục quang, bay sâu vào trong hạp cốc.
Liễu Minh nghe vậy thì trong lòng tấm tắc kêu kỳ lạ.
Hắn cũng coi như là hiểu biết nhiều, nhưng mà trước đây đúng là chưa từng nghe đến cái tên Dực Cốt Điểu, Thiên Thú Sơn quả nhiên là ngự thú hàng loạt, nơi quan trọng như vậy là cho loại dị thú này trông coi. Trong lòng hắn có chút cảm khái, đồng thời việc đến Vạn Thú Các này cũng thêm phần chờ mong, trên người nổi lên hắc quang, theo sát thiếu phụ, bay vào trong hạp cốc. Một đường bay xuống thì Liễu Minh phát hiện ra trong hạp cốc toàn là sương mù, cũng không chỉ có riêng một con Dực Cốt Điểu ẩn nấp, nhưng mà không biết có phải là do trong tay của thiếu phụ lục bào có tấm lệnh bài kia hay không mà những quái điểu này cũng không có lao ra.
Sau mấy hơi thở, Liễu Minh cùng với thiếu phụ đã tiến đến một quảng trường trước Vạn Thú Các. Ánh mắt hắn nhanh chóng quét về phía những phù điêu được khắc trên hai bên tường đá bên cửa chính, sau đó lập tức đi theo thiếu phụ đi đến cửa chính. Xung quanh Vạn Thú Các không có ai canh giữ, thiếu phụ một lần nữa lấy ra lệnh bài, nhoáng một cái, cửa đá liền ầm ầm mở ra. Thiếu phụ lục bào xoay người nhìn về phía Liễu Minh nhẹ gật đầu, sau đó liền trực tiếp đi vào.
Giữa đại điện là một cái bàn thật dài, ngồi phía sau là một nam tử trung niên có khuôn mặt tái nhợt, đang cầm một quyển sách thật dày nghiên cứu, nghe được thanh âm thì ngẩng đầu lên, ánh mắt quét qua thiếu phụ lục bào, sau đó thì rơi lên người Liễu Minh. Liễu Minh sắc mặt hơi đổi, ánh mắt của nam tử trung niên vừa chạm đến thì khiến hắn cảm thấy da thịt của mình dường như bị liệt hỏa thiêu đốt, hiện ra vẻ đau rát. Nam tử trung niên vẻ mặt bệnh tật này không ngờ lại là một gã tu sĩ Chân Đan đại viên mãn, khí tức trên người như ẩn như hiện, gần như đã tiếp cận Thiên Tượng Cảnh.
“Tôn trưởng lão, vị này chính là Thái Thanh Môn Liễu Minh, muốn vào Vạn Thú Các đọc một ít tư liệu, đã được Hoắc Xán trưởng lão chấp thuận.” thiếu phụ lục bào thi lễ với nam tử trung niên, sau đó khẽ truyền âm với lão ta.
“Vạn Thú Các mở ra chỉ dành cho đệ tử của Thiên Thú Sơn, ngoại nhân không thể tiến vào, nhưng nếu Hoắc trưởng lão đã đồng ý thì dựa theo lệ cũ, mỗi canh giờ đều phải nộp năm mươi vạn linh thạch, mặt khác, nếu muốn phục chế bất luận sách vở, ngọc giản gì thì đều phải giao thêm chi phí khác, ngươi đã rõ chưa?” Nam tử trung niên đặt cuốn sách trên tay xuống bàn, nhàn nhạt mở miệng nói.
“Vâng! Vãn bối đã rõ.” Liễu Minh nhẹ gật đầu, nhưng trong lòng không khỏi oán thầm.
Mỗi canh giờ tốn năm mươi vạn linh thạch, vậy một ngày phải tốn cả sáu trăm vạn. Đối với hắn chỉ là một con số nhỏ mà thôi, nhưng mà với số tiền này ở bên ngoài có thể mua được một kiện pháp bảo hình thức ban đầu rồi, Vạn Thú Các này đúng là đủ đen tối.
“Lời đã nói xong thì tiểu tỳ xin cáo từ.” Thiếu phụ nhẹ nhàng thi lễ một cái, lại nhìn về phía Liễu Minh một cái, sau đó liền rời đi.
“Điển tịch đều ở trên lầu, ngươi có thể tự nhiên lên xem, đi ra thì nhớ giao linh thạch. Nếu như linh thạch không đủ thì ngươi có thể lấy linh thú bên hông ra để trừ nợ.”
Nam tử trung niên khẽ quét về phía hai chiếc túi linh thú bên hông của Liễu Minh, sau đó cũng không phản ứng gì nữa, tiếp tục vùi đầu vào đọc sách. Liễu Minh nhận lấy lệnh bài, chắp tay thi lễ, sau đó cũng không nhiều lời, đi qua chiếc bàn dài, tiến về chiếc cầu thang gỗ ở phía sau, dẫn lên tầng hai. Lầu hai của Vạn Thú Các hết sức rộng rãi và sạch sẽ, lớn chừng vài mẫu, có khoảng năm sáu trăm giá sách cao ngất được sắp xếp một cách chỉnh tề, trên đó có bày từng đống sách vở, thẻ tre, còn có chút ít ngọc giản nữa.
Ánh mắt Liễu Minh quét qua thì phát hiện trên giá sách đều bao phủ một tầng cấm chế màu sáng chói lọi, trên mỗi lối vào của giá sách đều có ghi rõ ràng các loại: tẩu thú, côn trùng, phi cầm, hải yêu, man hoang… Hắn âm thầm gật đầu, xem ra Thiên Thú Sơn sắp đặt những tư liệu này khá ngăn nắp, để cho đệ tử vào đây đọc sách thuận tiện hơn. Tàng thư này ít nhất cũng có mấy vạn quyển, mà thư các to như vậy nhưng lúc này lại chỉ có rải rác hơn mười tên đệ tử Thiên Thú Sơn trong này, trong đó có hai người đang đứng gần bậc thang, tùy ý nhìn về Liễu Minh, sau đó thì lơ đễnh rời ánh mắt đi, tiếp tục đọc sách trong tay của mình.
Liễu Minh cũng không có sốt ruột đi đọc ngay, mà hắn đánh giá những cuốn điển tịch, ngọc giản trên những giá sách này. Nhiều cuốn tàng thư, bìa mặt có chút ố vàng, hiển nhiên là niên đại cũng đã lâu rồi. Hắn quan sát tầng hai một lượt, tại một góc thì hắn phát hiện ra có một cầu thang dẫn đến lầu ba, nhưng trên bậc thang có bố trí một kết giới, hắn thử đánh một đạo pháp quyết vào trong lệnh bài rồi giơ lên, đáng tiếc là không có chút tác dụng nào. Liễu Minh hỏi qua những đệ tử Thiên Thú Sơn đang đọc điển tịch gần đó thì mới biết được, trên lầu ba là nơi cất giữ những công pháp bí thuật của Thiên Thú Sơn, đệ tử bình thường nếu không được trưởng lão cho phép thì không được đi lên đó. Hắn chả có chút hứng thú nào với công pháp của Thiên Thú Sơn, suy nghĩ một chút thì liền đi đến khu vực yêu thú, khẽ rung lệnh bài trong tay, từ đó bắn ra một đạo tinh quang, rơi trên giá sách.
Phanh!
Cấm chế màu trắng trên giá sách nứt ra một khe hở. Liễu Minh tiến lên hai bước, từ đó lấy ra một cuốn điển tịch dày cộp, bắt đầu đọc tại chỗ.