Miệng Dực Xà to như một cái chậu máu trực tiếp phun ra chất lỏng giống như thủy tiễn. Nháy mắt nọc độc hắc quang trôi nổi tiến đến gần Kỷ Ninh. Kỷ Ninh căn bản cũng khinh thường trốn tránh, Bắc Minh kiếm trong tay phải thi triển ra chiêu thức " Tích Thủy Bất Lậu" đem chất lỏng đẩy sang một bên, trực tiếp tiến tới trên thân mình Dực Xà.
"Xèo, xèo, xèo." Lớp vảy bên ngoài thân thể Dực Xà bị cháy. Những dịch thể kịch độc kia thẩm thấu vào trong cơ thể Dực Xà, liền bị Dực Xà hấp thu.
Tay trái Kỷ Ninh huy động lực lượng đẩy nọc độc rời đi, tay phải còn lại cầm kiếm đâm thẳng vào đầu Dực Xà.
Kiếm như lưu quang.
Vù vù!
Một kiếm ẩn chứa chân ý Tích Thủy, tốc độ nhanh đến nỗi Dực Xà cũng phải cả kinh, nó vội vàng nghiêng cái đầu tránh né.
"Tích Thủy." Ánh mắt Kỷ Ninh lóe lên chút lạnh lùng, " Xuyên Thạch!"
Kiếm quang trực tiếp đâm sâu vào trong đầu Dực Xà, xuyên qua lớp vảy, sau đó xuyên qua mặt bên kia. Tại miệng vết thương có thể nhìn thấy xương sọ, máu màu xanh từ miệng vết thương cuồn cuộn tuôn ra.
"Ngươi có thể làm ta bị thương?" Lão yêu Dực Xà hoàn toàn điên khùng. Nó giương đầu lên, lân giáp cốt dực (cái cánh) khổng lồ cũng nhanh chóng quét tới Kỷ Ninh, cái đuôi dài cũng quấn quanh lấy Kỷ Ninh. Lúc này, Dực Xà đã thực sự nổi điên, toàn bộ hồ nước xung quanh hoàn toàn chấn động.
Hai tay Kỷ Ninh nắm lấy song kiếm, thân hình như ảo ảnh: " Chẳng những muốn đả thương ngươi, còn muốn giết ngươi."
Lão yêu Dực Xà tuy rằng khiếp sợ kiếm pháp cùng uy lực của Kỷ Ninh. Nhưng nó thực sự càng không tin, nó đường đường là con rắn tu luyện ngàn năm lại thua ở trong tay thằng nhóc nhân tộc mười một tuổi. Lại thêm việc Kỷ Ninh giết chết đứa con cưng Xích Mang… Giờ khắc này trong đầu lão yêu Dực Xà chỉ có một ý niệm – Giết chết Kỷ Ninh.
Ầm, ầm…
Hồ nước chấn động, lân giáp cốt dực cùng cái đuôi dài điên cuồng vây quanh Kỷ Ninh. Ở trong hồ nước này chính là địa bàn của Thủy tộc, Lão yêu Dực Xà như là hổ thêm cánh.
Kỷ Ninh là binh lai tương đáng thủy lai thổ yểm ( Binh đến tướng ngăn, nước đến đắp đập), trực tiếp tại trên đuôi rắn cùng lân giáp cốt cánh lưu lại một vết thương.
" Làm sao có thể?"
" Ngươi làm sao có thể đánh bại được ta?"
"Chết! Chết! Chết! Ta muốn ngươi chết." Lão yêu Dực Xà hoàn toàn điên cuồng.
Kỷ Ninh cũng điên cuồng chém giết. Kỷ Ninh lập tức thi triển Thủy Lá sen lửa, lần lượt xuất hiện phía trên cùng phía dưới cái đầu Dực Xà, đem cái đầu rắn ép ở chính giữa. Lá sen nước cùng lá sen lửa chậm rãi chuyển động hướng về phía đầu Dực Xà. Lão yêu Dực Xà tru lên, vảy của nó bắt đầu vỡ vụn.
Chiếc đầu của nó nhanh chóng ngưng kết một tầng băng sương. Đồng thời, đầu rắn điên cuồng quẫy động, trực tiếp làm cho lá sen nước, lửa tán loạn.
…………….
Trận chiến trời long đất lở dưới đáy hồ làm cho đám Thủy tộc tiểu yêu không dám tới gần.
Trên người lão yêu Dực Xà chằng chịt vết thương, máu màu lục điên cuồng chảy ra, nước xung quanh đều nhuộm một màu xanh.
Trên mặt hồ.
Kỷ Nhất Xuyên cùng Uất Trì Tuyết một thân màu trắng đứng trên mặt hồ. Mà giờ phút này, cả mặt hồ điên cuồng khuấy động, giống như bị lũ yêu dưới đáy hồ gây ra.
" Động tĩnh lớn như vậy?" Đôi mắt Kỷ Nhất Xuyên sáng lên.
Uất Trì Tuyết cũng gật đầu: " Xem ra Ninh nhi làm cho Lão yêu Dực Xà phải chịu áp lực cực lớn, nếu không cũng không có động tĩnh lớn như vậy. Chàng xem, hồ nước đều xám ngắt, còn có rất nhiều thi thể cá tôm." Chỉ thấy xác tôm cá bắt đầu xuất hiện trên mặt hồ, hiển nhiên đều bị dính độc mà chết.
Kỷ Nhất Xuyết lấy mũi ngửi ngửi: " Chính là máu của Lão yêu Dực Xà. Máu của nó có kịch độc, dù bị nước pha loãng, nhưng cá tôm thông thường cũng bị độc chết."
"Nhiều máu như vậy?" Uất Trì Tuyết cười cười: "Thực lực của Ninh nhi tiến bộ thật nhanh."
"Đúng vậy, có thể làm cho lão yêu Tiên Thiên viên mãn chảy nhiều máu như vậy, chính xác là rất lợi hại." Kỷ Nhất Xuyên cũng có chút chờ mong.
***************
Lão yêu Dực Xà đã thi triển hết năng lực nhưng vẫn không thể nào thương tổn được Kỷ Ninh. Ngược lại trên người càng lúc càng có nhiều vết thương, đều là do Bắc Minh kiếm sắc bén của Kỷ Ninh lưu lại.
"Sau khi ta bước vào Tiên Thiên viên mãn, những tên thống lĩnh ở địa phương này so với ta cũng không hơn bao nhiêu. Trong đó có rất nhiều người có thanh danh bên ngoài. Nhưng tại sao tiểu tử Kỷ Ninh này lại mạnh mẽ như vậy. Chỉ sợ hiện tại Kỷ Liệt cũng không phải là đối thủ của Kỷ Ninh." Lão yêu Dực Xà sau một hồi điên cuồng cũng bình tâm trở lại, trong nội tâm cũng bắt đầu muốn trốn đi.
Thực lực của Kỷ Ninh thực sự khiến cho nó kinh hãi.
Nó là một lão yêu, thân thể trời sinh cường hãn. Thông thường, đối với cao thủ luyện khí Tiên Thiên hậu kỳ khó có thể đâm xuyên qua lân giáp của nó. Nhưng mà kiếm của Kỷ Ninh lại sắc bén vô cùng. Trực tiếp vạch một cái là xuất hiện một miệng vết thương lớn, đâm một kiếm là một lỗ thủng to.
"Mấy năm sau chẳng phải Kỷ Ninh sẽ mạnh hơn phụ thân hắn sao?" Oán khí, cừu hận trong lòng Lão yêu Dực Xà nhanh chóng biến mất, bắt đầu xuất hiện sự sợ hãi, "Loại yêu nghiệt này ta đấu không lại, tốt nhất là trốn."
Vù!
Đuôi rắn lập tức rung, đầu rắn vừa chuyển, đôi lân giáp cốt dực chấn động lay động… Lão yêu Dực Xà cuối cùng cũng nhanh chóng bỏ chạy.
"Lão yêu Dực Xà, đừng hòng trốn thoát." Kỷ Ninh đang ở trên thân thể Dực Xà trực tiếp khống chế nước hình thành một lối đi, đồng thời thi triển Phong Dực Độn Pháp đuổi theo.
"Ta muốn đi ngươi cản được sao?" Lão yêu Dực Xà rít gào một tiếng, vung mạnh cái đuôi, lấp tức hồ nước chấn động, làm cho Kỷ Ninh bị nước bao phủ.
Lão yêu Dực Xà nhìn thấy như vậy thì ra vẻ đắc ý lắm.
Khống chế nước tạo thành một lối đi dưới đáy hồ? Nằm mơ à? Nó cũng là Thủy tộc, vả lại cũng có thể khống chế nước. Việc phá hủy quả thực quá dễ dàng. Đánh, nó đánh không lại. Trốn, chẳng lẽ trốn không thoát sao?
"Hả?" Lão yêu Dực Xà bỗng nhiên cảm giác được uy hiếp đáng sợ, không khỏi lập tức quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy Kỷ Ninh đang đứng lơ lửng trong nước phía sau, chung quanh lơ lửng rất nhiều pháp bảo kiếm khí, trên mỗi thanh kiếm khí đều có hào quang phát ra. Chân nguyên Tiên Thiên bám trên hơn ba trăm pháp bảo kiếm khí chuyển hóa ngưng tụ thành một tia kiếm quang trước người Kỷ Ninh.
"Pháp bảo? Nhiều pháp bảo như vậy?" Đại yêu Dực Xà ngô nghê.
Vù!
Kiếm quang chợt lóe, nháy mặt xuyên qua khoảng cách mấy trăm trượng. Lão yêu Dực Xà cũng cảm giác được sự đáng sợ của kiếm quang, muốn quay đầu né tránh. Thế nhưng, quỹ đạo của kiếm quang lập tức chuyển sang một đường cong, chuẩn xác đâm vào giữa đầu Lão yêu Dực Xà.
Uỳnh!
Lúc kiếm quang xuyên qua đầu Lão yêu Dực Xà, làm cho máu màu xanh cùng một ít óc giống như đậu phụ theo đó bắn ra.
"A!" Lão yêu Dực Xà khiếp sợ nhìn Kỷ Ninh: "Là trận, trận…"
"Được chết dưới kiếm trận của ta thì ngươi cũng nên thỏa mãn đi." Kỷ Ninh chậm rãi bước đến, làn nước trước người tự động tách ra. Mà ánh mắt Lão yêu Dực Xà hoàn toàn ảm đạm, thân thể cao lớn cũng chậm rãi rơi xuống…
Lão yêu xưng vương xưng bá ngàn năm tại hồ Dực Xà này, cứ như vậy chết đi.
Kỷ Ninh nhìn thi thể Lão yêu Dực Xà chậm rãi rơi xuống, trong lòng cũng có chút phức tạp. Cũng chính là lão yêu Dực Xà này tới Tây Phủ thành tập kích mình… Mới phát sinh ra một loạt sự kiện về sau. Chính mình ban đầu đi mạo hiểm, đã dự định Lão yêu Dực Xà là mục tiêu cuối cùng của mình. Tuy rằng thực lực Lão yêu Dực Xà đột phá đến Tiên Thiên đại viên mãn, nhưng vẫn bị chính mình làm thịt.
"Thu." Kỷ Ninh bắt lấy thân thể Lão yêu Dực Xà, tâm niệm vừa động, trực tiếp thu vào trong một pháp bảo trữ vật. Thi thể Lão yêu Dực Xà tuy rằng khổng lồ, nhưng vẫn có thể cuộn tròn lại bỏ vào trong pháp bảo trữ vật. Thứ khác mình có không nhiều lắm, nhưng pháp bảo trữ vật mình dùng để ném chó thì cả năm không hết.
"Cần phải rời khỏi đây thôi." Kỷ Ninh ngẩng đầu, hồ nước tự động mở ra, hắn chầm chậm đi lên.
…………………………
Vợ chồng Kỷ Nhất Xuyên, Uất Trì Tuyết đứng trên mặt hồ cùng đợi.
"Không có động tĩnh?" Uất Trì Tuyết nhìn hồ nước dần trở lại yên tĩnh: "Phía dưới không có động tĩnh gì."
"Đoán chừng là Lão yêu Dực Xà kia không làm gì được Kỷ Ninh." Kỷ Nhất Xuyên nói: "Cho nên trận chiến này cũng đã kết thúc."
Uất Trì Tuyết nhìn nam nhân của mình: " Chẳng lẽ Kỷ Ninh cũng không thể giết được lão yêu?"
"Giết chết? Muội nghĩ ra à? Ở trong hồ nước, lão yêu muốn đánh thì đánh, muốn chạy thì bỏ chạy. Đánh bại nó dễ dàng đến thế sao? Đây là việc vô cùng khó khăn." Kỷ Nhất Xuyên cùng Lão yêu Dực Xà đã giao thủ vài lần, không khỏi lắc đầu. Lập tức ánh mắt hắn sáng lên, nhìn về phía xa: "Nhìn coi, Kỷ Ninh đã ra khỏi hồ nước rồi."
Uất Trì Tuyết cũng nhìn lại.
Xa xa gần hòn đảo trong hồ Dực Xà, bên cạnh đảo dâng lên một sóng nước màu trắng. Sóng nước chia làm hai hình thành một cái rãnh, một thiếu niên mặc da thú đang bước trên sóng nước bay thẳng lên trên đảo.
"Ninh nhi!" Uất Trì Tuyết là người đầu tiên lên tiếng.
…………………..
Kỷ Ninh mới rẽ sóng bước lên bên cạnh hòn đảo, bên tai liền truyền đến âm thanh quen thuộc.
"Mẫu thân?" Kỷ Ninh ngẩn ra, lập tức quay đầu nhìn lại.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyen360.comChỉ thấy Kỷ Nhất Xuyên cùng Uất Trì Tuyết đang nhanh chóng đạp nước mà tới, điều này làm cho Kỷ Ninh vừa mừng vừa sợ.
Kỷ Nhất Xuyên, Uất Trì Tuyết lần lượt bước lên trên đảo.
"Ninh nhi." Uất Trì Tuyết vội vàng chạy qua, liền nắm lấy cánh tay nhi tử, kiểm tra kỹ lưỡng nhi tử mình.
"Yên tâm, Kỷ Ninh cho dù bị thương, lấy lực lượng Thần Ma luyện thể của nó cũng có thể đã khôi phục rồi." Kỷ Nhất Xuyên quay đầu nhìn về phía Kỷ Ninh, trong mắt có vẻ hài lòng. "Có thể cùng Đại Yêu Dực Xà cấp Tiên Thiên viên mãn đại chiến một trận, lại làm cho Dực Xà đành chịu thối lui. Kỷ Ninh, con so với dự đoán của ta còn tiến bộ hơn rất nhiều."
Kỷ Ninh hơi ngẩn người, lập tức nói: "Phụ thân, đại yêu Dực Xà đã bị con giết chết rồi."