Mãng Hoang Kỷ

Chương 1478

Phi Tuyết Thành Chủ càng đậm sát khí hơn:

- Bắc Minh Đạo Quân có các mặt kiếm thuật rất hoàn mỹ, tính dẻo rất mạnh, nếu luyện thành thức thứ mười hai thì so sánh với ta không khác biệt bao nhiêu.

Tâm Kiếm Đế Quân dù thành Đế Quân chỉ tính cảnh giới kiếm đạo chỉ sánh ngang đỉnh Đạo Quân, thấp hơn Kỷ Ninh bây giờ một chút. Nhưng y nhờ luyện thành mười lăm thức Tâm kiếm thuật đã hoàn toàn đứng trên tất cả Thánh Thành Chi Chủ khác, chỉ yếu hơn Chúa Tể một chút, là Đế Quân đứng sau ba Chúa Tể trong năm tháng vô tận.

Bây giờ Kỷ Ninh luyện thành thức thứ mười một, uy năng tăng phúc gấp hai, tức là gấp ba lần ban đầu.

Qua một thời gian luyện thành thức thứ mười có thể khiến kiếm thuật tăng phúc gấp năm lần, tức là gấp sáu lần khi không sử dụng Tâm kiếm thuật, thực lực như thế khiến người sợ hãi biết bao.

Bởi vì pháp môn đáng sợ đó nên Tâm Kiếm Đế Quân mới vượt hai đẳng cấp lớn chiến với ba Chúa Tể được.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Hai bên đánh nhau.

Kỷ Ninh nhiều lần bị đánh bay nhưng lúc này hắn rất nhẹ nhàng.

Vì kiếm của mình càng nhanh càng mạnh, Kỷ Ninh tự tin ngăn cản đối thủ:

- Đừng nói trăm lần, dù là ngàn lần, vạn lần ta cũng có thể ngăn cản. Tuy bị ức chết nhưng một lòng phòng thủ thì rất nhẹ nhàng.

Đôi mắt xanh thẳm của Phi Tuyết Thành Chủ đầy lạnh lẽo:

- Chết đi! Chết đi!

Đao thuật của Phi Tuyết Thành Chủ hoặc cuồng mãnh hùng hồn hoặc hóa thành tuyết lất phất, đánh Kỷ Ninh bất lực ngăn cản, nhiều lần văng ra, hoàn toàn đè đầu đánh buộc hắn phải phòng thủ.

Nhưng Kỷ Ninh phòng thủ khiến Phi Tuyết Thành Chủ bó tay.

Phi Tuyết Thành Chủ rất nhức đầu:

- Phòng thủ của hắn không có sơ hở, kiếm thuật về mặt nào đều không có sai sót.

Đối thủ có phòng ngự hoàn mỹ thế này là khó chơi nhất, thực lực cao hơn mảng lớn cũng khó công phá kiếm chiêu phòng ngự được.

Phi Tuyết Thành Chủ tiếc của:

- Không lẽ đối phó một Đạo Quân mà ta phải sử dụng báu vật sao? Với thực lực hiện giờ của hắn báu vật cấp Chúa Tể bình thường chưa chắc giết được, phải sử dụng vài món báu vật quan trọng nhất của ta.

Phi Tuyết Thành Chủ do dự:

- Trong năm tháng vô tận ta tích góp được vài món báu vật, vào phút then chốt có thể dùng để chống cự Chúa Tể.

Hai bên nhiều lần đánh nhau, Phi Tuyết Thành Chủ do dự, chần chừ, tiếc không nỡ dùng báu vật quan trọng nhất. Báu vật bình thường, ví dụ báu vật cấp Chúa Tể bình thường rất quý giá với Đạo Quân nhưng gã có một ít, thế nhưng chỉ có hai, ba mươi phần trăm uy năng Chúa Tể đánh hết sức, không giết được Thánh Thành Chi Chủ, không thể giết Kỷ Ninh bây giờ.

Phi Tuyết Thành Chủ do dự, định nhờ vào chiêu gì khác giết Kỷ Ninh, nếu có thể tiết kiệm tiêu hao một báu vật giữ mạng thì gã tuyệt đối sẽ không sử dụng báu vật.

Xoẹt!

Nơi xa xôi, trong hư không bên ngoài phạm vi trăm vạn dặm ánh sáng mông lung bao phủ bỗng thời không xé rách, một khe hở lớn hiện ra. một con cự thú vô cùng hùng vĩ thò cái đầu to ra, trên đầu có đôi mắt tựa sao lửa nhìn hướng khu vực chiến đấu, thấy Phi Tuyết Thành Chủ, cũng thấy Bắc Minh Đạo Quân.

Phi Tuyết Thành Chủ sinh ra cảm ứng, quay đầu nhìn lại.

Cự thú hùng vĩ trầm giọng nói:

- Phi Tuyết Thành Chủ, dừng tay.

Phi Tuyết Thành Chủ biến sắc mặt kêu lên:

- Mang Nhai Chúa Tể!

Không ngờ có thể khiến bản tôn Mang Nhai Chúa Tể tự mình đến.

Phi Tuyết Thành Chủ vốn do dự bỗng mặt lộ vẻ nanh ác, tay cầm cây búa lớn màu đen bình thường, gã bỗng ném cây búa. Búa đen to hóa thành luồng sáng vàng đập hướng Kỷ Ninh ở phía xa. Giữa đường bay búa đen to tỏa ánh sáng chói lòa thành cây búa lớn màu vàng.

Nó chói mù mắt, tỏa ra một tia hơi thở làm Kỷ Ninh sinh ra lòng thần phục, hắn cố kiềm nén ý nghĩ này. Kỷ Ninh thầm hoảng sợ liên tục bóp nát hai vật giữ mạng, lồng chụp lăn tăn vằn nước bao phủ hắn, một con đường kỳ dị bao bọc hắn.

Mang Nhai Chúa Tể tức giận quát:

- Phi Tuyết!

Mang Nhai Chúa Tể vươn ra thân thể khổng lồ, một móng vuốt bén chụp lên vách tường ánh sáng mông lung, xoẹt một tiếng xé rách bình chướng.

Khi Mang Nhai Chúa Tể xé rách bình chướng thì cây búa vàng to rực rỡ đã đến trước mặt Kỷ Ninh.

Bùm!

Lực lượng hùng hồn đập tan con đường quanh Kỷ Ninh, lồng chụp ngoài người tan nát. Kỷ Ninh cố gắng dùng Bắc Hồng kiếm chống cự nhưng lực lượng này vượt xa công kích của Phi Tuyết Thành Chủ. Sáu cánh tay Kỷ Ninh rách toạc cổ tay, sáu thanh kiếm văng ra, xung lực đáng sợ cuốn toàn thân Kỷ Ninh.

Lực lượng này quá mạnh.

- Ta... ta sắp chết sao?

Kỷ Ninh chỉ kịp ngoái đầu nhìn Mang Nhai Chúa Tể ở phía xa, nhìn cự thú hùng vĩ, môi mấp máy muốn nói: Cứu Cửu Trần.

Nhưng Kỷ Ninh không kịp nói cơ thể đã thành phấn, chỉ còn lại một ít pháp bảo, giáp y lơ lửng.

Đôi mắt như sao lửa khổng lồ của Mang Nhai Chúa Tể tràn đầy lửa giận:

- Không, chết tiệt!

Mang Nhai Chúa Tể đã lên tiếng vậy mà Phi Tuyết Thành Chủ còn ra sát chiêu!

Xoẹt!

Mang Nhai Chúa Tể đã xé nát bình chướng ánh sáng mông lung nhanh chóng chộp hướng Phi Tuyết Thành Chủ.

Phi Tuyết Thành Chủ dùng báu vật át chủ bài giết Kỷ Ninh, sau đó hóa thành luồng sáng bay tới chỗ hắn biến mất, muốn cuỗm đi báu vật hắn để lại. Phi Tuyết Thành Chủ biết rõ Cửu Trần, linh kiện phi chu vực giới nằm trong pháp bảo động thiên của Kỷ Ninh.

Mang Nhai Chúa Tể càng tức điên:

- Còn muốn cướp bảo bối?

Mắt Mang Nhai Chúa Tể tỏa ra ánh sáng mông lung, thời không xung quanh đặc lại, lực lượng vô hình áp chế Phi Tuyết Thành Chủ ở phía xa làm tốc độ của gã chậm lại. Móng vuốt bén của Mang Nhai Chúa Tể cưỡng ép xuyên qua không gian đến trước mặt Mang Nhai Chúa Tể. Lúc trước bình chướng ánh sáng mông lung trấn áp thời không, giờ xé nát bình chướng là có thể đến ngay trước mặt Phi Tuyết Thành Chủ.

Phi Tuyết Thành Chủ vội thi triển đao thuật ngăn cản móng vuốt đáng sợ:

- Mau quá, lão già này không uổng là Chúa Tể đệ nhất trong ba Chúa Tể.

Bùm!

Móng vuốt đáng sợ ập đến, uy lực mạnh mẽ ngang ngửa uy năng báu vật báu đen to lúc trước Phi Tuyết Thành Chủ sử dụng.

Phi Tuyết Thành Chủ thành mảnh nhỏ, tuyết bay bay nhanh chóng tụ lại ở phía xa hiện ra thân hình gã.

Như Ba Lâm Chí Tôn lúc còn là Chúa Tể đã ngộ ra mười loại đạo đến đẳng cấp Chúa Tể, tích lũy chờ lúc bùng nổ một hơi thành Chí Tôn. Các Đế Quân có sinh mệnh vĩnh hằng vô tận bình thường sẽ tham ngộ đạo khác, biết một hiểu mười. Phi Tuyết Thành Chủ vốn am hiểu đao đạo và đạo băng tuyết.

Phi Tuyết Thành Chủ dùng đao đạo hợp đạo thành tựu Thánh Thành Chi Chủ, trong năm tháng dài đặc gã dần tu hành đạo băng tuyết đến cùng đẳng cấp, cũng muốn biết một hiểu mười, muốn dần tu hành đến đẳng cấp Chúa Tể.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất