Tây Kỳ, Bàn Khê, bên sông Vị Thủy.
Một lão ông cầm cần câu, ngồi trên thạch bàn, cầm cần thả xuống nước, một vị thanh niên hoa phục cung kính đứng bên cạnh.
Lão ông giật dây, chỉ thấy một con cá nhỏ mắc nơi đầu mũi câu, lão ông gỡ con cá xuống, thả vào trong giỏ trúc, tựa như không hề nhìn thấy thanh niên bên cạnh, lại bắt đầu thả cần xuống nước. Thanh niên kia không dám kinh động, tuy thấy hai chân đau đớn, song vẫn như cũ đứng bất động chờ đợi.
Rất lâu, lão ông mới nhàn nhạt nói một câu:
"công tử thân thể ngàn vàng, sao phải chịu khổ như vậy? bần đạo giờ là phản thần, bị cả thiên hạ khinh bỉ, người đời đều căm ghét, thực không dễ gì mới tìm được nơi dung thân này, cũng không mong cầu gì nữa, công tử chớ nên phí khí lực làm chi".
Thanh niên lắc đầu, thuận thế thư giãn cái lưng một chút, cung kính nói:
"lão sư hà tất thử lời!, nếu Cơ Phát không có thành tâm, sao có thể đứng tại đây một ngày một đêm? Xin lão sư khai ân, cùng ta hạ sơn, chung tay dựng nghiệp".
Lão ông lắc đầu nói:
"công tử nhầm rồi! bần đạo văn không đủ an bang, võ không đủ trị quốc, làm gì có tài năng gì đòi mơ đại nghiệp? huống hồ bần đạo còn dính vào âm mưu hại Tây Bá Hầu cùng Bá Ấp Khảo, nếu tùy tiện theo công tử, chỉ sợ công tử còn gặp thêm phiền toái".
Cơ Phát không thèm để ý tới mặt đất đầy đá vụn,
"cộp" một tiếng, hai chân quỳ xuống nói: "lão sư là bực đại hiền đương thế, tài năng vô song, thiên hạ đều biết: tân chánh kia nếu không có lão sư, hôm nay sao có thể thành được? chỉ vì lão sư bị người hãm hại, mới phải mang ác danh này, thực là ủy khuất. Ngày sau Cơ Phát như có thành tựu, nhất định sẽ vì lão sư đòi lại hiền danh. Mong lão sư không chê, giúp ta thành tựu đại nghiệp! nếu lão sư không chịu, Cơ Phát đành chịu quỳ ở đây, thề không đứng dậy".
Lão ông còn đang chần chừ, một con tiên hạc đột nhiên xuất hiện giữa không trung, một đạo nhân ngồi trên tiên hạc, nhẹ nhàng hạ xuống, cười nói:
"Tử Nha sư đệ, công tử đây chân tâm thành ý, trời đất chứng giám, giờ đây thiên đạo đại vận đã sinh, đệ nên nghe theo ý trời lòng người, phò tá công tử, chấn hưng Tây Kỳ, vậy mới không uổng một thân sở học".
Lão ông trông thấy đạo nhân này, vội vàng bỏ cần câu xuống, đứng dậy hành lễ nói:
"Tử Nha tham kiến Hoàng Long sư huynh".
Lão ông tất nhiên là Khương Tử Nha, đạo nhân cưỡi hạc này là Hoàng Long chân nhân. Hoàng Long chân nhân nhận lệnh của Nguyên Thủy Thiên Tôn, sớm đã tiềm phục tại Tây Kỳ, tiếp xúc với Cơ Phát, tìm cách tạo cơ hội và thanh thế cho Khương Tử Nha. Cơ Phát thân trong khốn cảnh chính nhờ miệng hắn mới hiểu được tài năng của Khương Tử Nha, lần này tới Bàn Khê cầu kiến cũng là do Hoàng Long chân nhân chỉ diểm.
Khương Tử Nha nghe lời khuyên của Hoàng Long chân nhân, cố ý lộ vẻ khó xử, nói với Cơ Phát:
"đã là sư huynh mở miệng, ta cũng không thể chối từ, chỉ là giờ ta thanh danh hoan ố, nếu tiếp tục dùng cái tên Khương Thượng, chỉ sợ sẽ đem lại tai hoạc cho ngài. Từ hôm nay, ta liền dùng tên Lã Vọng, tạm thời ở trong chỗ tối, giúp ngài hành sự".
Cơ Phát vừa nghe Khương Tử Nha nguyện ý tương trợ, trong lòng mừng rỡ, vội vàng khấu đầu ba cái:
"đa tạ lão sư không chê, đồng ý phò tá ta, Cơ Phát ngày sau nguyện nghe lời dạy bảo của lão sư, tuyệt không sai lời".
Khương Tử Nha hết sức hài lòng trước thái độ cung kính của Cơ Phát. Tại Triều Ca, hắn bất quá là một gã phục tùng và chấp hành mệnh lệnh mà thôi, tuy cũng có được chức vị có thể phát huy tài năng, song trong nội tâm vẫn có một loại kính sợ kì lạ trước vị Thiên tử thâm bất khả trắc kia; mà bây giờ trước mặt Cơ Phát, hắn như một người chủ soái, hoàn toàn nắm mọi việc tương lai, loại cảm giác này khiến hắn cực kỳ thích thú.
Tất nhiên, Khương Tử Nha ngoài mặt vẫn khách khí vài câu, một bên đỡ Cơ Phát dậy, một bên cảm động nói:
"lão thần được hồng ân, ngày sau nhất định tận tâm kiệt lực, không tiếc hi sinh, cũng phải giúp công tử thành sự!".
Cũng như tâm tình của Khương Tử Nha, Cơ Phát đồng dạng hết sức hưng phấn. Hắn kế thừa tính cách thâm trầm của phụ thân, lực lượng tích lũy của Tây Kỳ vốn khiến Đại Thương từ thời tiên đế Đế Ất đã rất e dè, điều này cũng khiến cho Cơ Phát càng có một phần dã tâm kẻ khác không dám có. Nhưng do Cơ Xương trong lòng còn có vài phần tư tưởng ngu trung, nên Cơ Phát thân làm thứ tử, cũng không dám lộ ra nửa phần dã tâm nào.
Như giờ đây trời cho cơ hội, phụ thân Cơ Xương bị tù tại Triều Ca, đối thủ cạnh tranh lớn nhất là trưởng huynh Bá Ấp Khảo cũng bị hắn thừa cơ trừ khử, lại có tiên nhân
"chỉ điểm", có được vị Khương Tử Nha tinh thông mưu lược quân sự này, đằng sau còn có tiên nhân hỗ trợ, thực như cá gặp nước, nhất thời không khỏi hùng tâm vạn trượng.
Tạm không nói tiếp chuyện bên Tây Kỳ, lúc này trên Kim Ngao đảo, mọi người đang nghênh đón một vị khách nhân đã lâu không gặp: Tiêu Dao tử.
Hạm Chi Tiên dưới nỗ lực khuyên can của Thải Vân Tiên Tử cùng Thập thiên quân, rốt cuộc miễn cưỡng đáp ứng gặp mặt
"Tiêu Dao tử" một lần. Trương Tử Tinh biết tin, thầm hoan hỉ, vội vàng cưỡi Long Mã nhanh chóng bay tới Kim Ngao đảo.
Tước đồng tử vừa thấy hắn, vội vàng hành lễ:
"Tiêu Dao lão sư, sư tôn cùng chư vị tiên trưởng đang chờ trên đảo Bạch Vân".
Trương Tử Tinh ngây ra, sao lại là Bạch Vân đảo? Bạch Vân đảo này không thể so với Kim Ngao đảo, đâu phải là nơi tiếp đãi khách nhân. Lần trước hắn tới đây, cũng là tới Bạch Vân đảo, kết quả còn cùng mấy người Hoan Hỉ Sứ Giả đánh nhau một trận, giờ mấy người này ở đảo Bạch Vân đợi mình, chạy nhẽ muốn tái hiện một cảnh
"ép hôn".
Hắn thử dò hỏi:
"đồng tử, ngươi có biết Tần đạo hữu bọn họ sao lại làm vậy không?"Tước đồng tử mặt lộ vẻ cười, nhưng trong miệng lại nói:
"đồng tử không rõ, lão sư cứ đi tới sẽ biết". Bạn đang đọc truyện tại
TruyệnFULL.com - http://truyen360.com
Trương Tử Tinh không dò hỏi được gì, chỉ đành theo lời đi tới Bạch Vân đảo, từ đằng xa đã thấy vài đạo sát khí xông thẳng lên trời, không khỏi thầm kinh sợ. Hắn bước xuống Long Mã lên đảo, liền thấy Cửu thiên quân cùng Thải Vân Tiên Tử đang sắp hàng đứng đợi, chỉ không thấy Hạm Chi Tiên đâu.
Trương Tử Tinh vội vàng bước lại, chắp tay nói:
"chư vị đạo hữu, thực là tiêu dao!".
Chư tiên hoàn lễ, đều cười nói:
"tiêu dao mấy cũng không bằng vị Tiêu Dao tử ngài được, hôm nay mới thử tiêu dao như ngài đây".
Thải Vân Tiên Tử thấy hắn tới một mình, khó hiểu nói:
"Tiêu Dao đạo hữu, tiểu muội của tôi sao không cùng ngài tới?"Nhắc đến vị tiểu loli mê rượu kia, Trương Tử Tinh không nhịn được cười:
"Vân muội vốn thích hảo tửu, khó có dịp không bị đạo hữu ở bên quản thúc, mấy ngày nay uống rất thống khoái, giờ vẫn nằm trong biệt viện chưa tỉnh".
Thải Vân Tiên Tử biết tính tình của Vân, không khỏi bật cười, khe khẽ lắc đầu. Tần thiên quân bước ra, một tay chỉ xuống đất, tức thì mặt đất hiện lên vài chiếc ghế đá:
"mời đạo hữu ngồi, nghe tôi nói một lời".
Mọi người đều ngồi xuống, Đổng thiên quân làm phép ra mỹ tửu, quả ngon, đưa lên mọi người. Tần thiên quân chỉ vào tầng sát khí xa xa nói:
"Tiêu Dao đạo hữu, thử nhìn bên này xem".
Trương Tử Tinh vội hỏi là vật gì, Tần thiên quân đáp: "đây là Thập tuyệt trận do sư tôn chúng tôi truyền thụ, tiếc là Trương Thiệu đạo hữu bất hạnh qua đời, Hồng Sa trận từ đây biến mất, tuy gọi là Thập tuyệt, song chỉ còn chín trận mà thôi! Thiên tuyệt trận của tôi, diễn hóa theo phép tiên thiên, được tiên thiên thanh khí, bên trong ẩn tàng hỗn độn, có ba tấm phướn lớn, chia làm Thiên, Địa, Nhân, hợp thành một khí. Nếu có người lọt vào trận này, liền bị sấm sét đánh trúng, hóa thành tro bụi; tiên nhân nếu gặp phải, thân thể cũng bị đánh nát".
Trương Tử Tinh vừa nghe tới Thập tuyệt trận trứ danh Phong Thần này, trong lòng liền nổi lên một cảm giác bất tường, hỏi:
"đạo hữu vì sao lại lập trận pháp này trên Bạch Vân đảo?"Tần thiên quân chỉ cười không đáp, từ từ đem 8 trận pháp còn lại nói ra chỗ lợi hại, giải thích tường tận, khiến cho Trương Tử Tinh nghe mà kinh hồn táng đởm.
"Hạm Chi Tiên có nói, đạo hữu nếu muốn gặp nàng, phải vượt qua Thập tuyệt trận này mới được".
Trương Tử Tinh từ nãy đã sớm ngờ tới điều này, nhưng giờ nghe vậy vẫn không khỏi rùng mình, thất thanh nói:
"vì sao phải vào Thập tuyệt trận?"Bạch thiên quân ở một bên phất tay, bình rượu bay lên, tự động châm đầy rượu cho Trương Tử Tinh, cười nói:
"đạo hữu cùng Kim Ngao đảo chúng ta từng nghĩa khí tương trợ, đáng coi là tri giao, đây không phải chúng tôi muốn làm khó đạo hữu, chỉ là Hạm Chi Tiên nãy đã có lời, mong đạo hữu hiểu cho".
Trương Tử Tinh trong lòng thầm nghĩ: Thập tuyệt trận này trong nguyên tác lợi hại phi thường, ngay cả 12 kim tiên Xiển giáo cũng không dám tùy tiện vào phá, cho dù là Nhiên Đăng đạo nhân kia, cũng phải lợi dụng một bộ phận tiên nhân
"thuế tuệ căn, ứng sát kiếp" vào chịu chết, sau lại sai một nhóm tướng sĩ
"chủ lực" vào làm quỷ không đầu dò xét lợi hại trong trận, rồi mới tìm ra biện pháp vào phá. Nếu không, phải có loại tu vi như Lục Áp kia, dựa vào tu vi vượt trội phá trận. Nhưng vấn đề là, hắn có bổn sự này không?
Trương Tử Tinh nằm mơ cũng không nghĩ đến, Đại Thương thiên tử như hắn đây cũng có ngày đối diện với Thập tuyệt trận, cũng không biết năng lượng phòng ngự cùa ma khải có dủ để ngăn trặn uy lực đáng sợ của Thập tuyệt trận không đây?
Diêu thiên quân thấy hắn do dự, an ủi nói:
"đạo hữu một người mà muốn phá chín trận, thực là làm khó, đạo hữu chỉ cần tùy tiện vượt qua một trận là coi như vượt qua".
Vị nữ tử duy nhất trong Thập thiên quân là Kim Quang thánh mẫu hừ lạnh thêm một câu:
"đạo hữu chớ nghĩ thế là may mắn, Thập tuyệt trận huyền diệu vô cùng, nếu như vào trận, mấy chúng ta đều không cách nào hạ thủ lưu tình, mong đạo hữu tự xét cẩn thận, nếu không chịu mạo hiểm vào trận, chúng tôi cũng không miễn cưỡng. Nhưng hcm đã dặn, nếu hôm nay đạo hữu rời đi, từ nay không cần lên Kim ngao đảo nữa".
MM Hạm Chi Tiên này quyết liệt quá a, nếu hôm nay lâm trận sợ sệt, đừng nói chuyện song tu thất bại, ngay cả quần tiên Kim ngao đảo cũng sẽ coi hắn không ra gì, nhưng thực sự muốn liều mạng vào Thập tuyệt trận ư?
Trương Tử Tinh thấy ánh mắt mọi người đều rơi trên người mình, suy nghĩ một chập, đem chén rượu trong tay uống cạn, rồi đứng thẳng dậy nói:
"đã là như vậy, tôi cũng đành liều tính mạng này, tới trận pháp của chư vị đạo hữu thử một lần".
Chúng nhân nghe lời, nhất tề lộ ra ánh mắt tán thưởng, Bạch thiên quân mở miệng hỏi:
"không biết đạo hữu muốn vào trận nào?"Trương Tử Tinh nhìn Kim Quang thánh mẫu mặt lạnh lùng, nói:
"bần đạo bất tài, xin vào trong trận của Kim Quang đạo hữu".
Chư tiên đều hơi bất ngờ, vốn tưởng Tiêu Dao tử sẽ lựa chọn Thiên tuyệt trận của Tần Hoàn có giao tình rất tốt, không ngờ lại lựa chọn Kim Quang trận của Kim Quang thánh mẫu. Kim Quang thánh mẫu cũng thấy ngạc nhiên, nhưng trên mặt vẫn lạnh nhạt:
"đạo hữu cần phải cẩn thận, tôi tuyệt không hạ thủ lưu tình, xin mời theo tôi lại".
Nói xong, nàng hướng phía trước bay đi, bát thiên quân thấy Trương Tử Tinh đã chọn, lại tiếp tục như không có chuyện gì ngồi uống rượu, không hề dặn dò hay cổ vũ gì. Trương Tử Tinh thầm than chọn bạn không tốt, song lại thấy Tần Hoàn nhìn mình đánh mắt, gật đầu nâng chén, dáng vẻ như chúc may mắn. Hắn trong lòng an tâm một chút, theo phương hướng Kim quang thánh mẫu đi tới.
Không lâu, liền đi tới trước trận, Kim Quang thánh mẫu cũng không nói nhiều, đi thẳng vào trong trận. Trương Tử Tinh từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy trước trận treo một tấm mộc bài, trên đề ba chữ
"Kim Quang trận", cả trận thế trông như một chiếc trướng bồng khổng lồ, hắc vụ xung quanh liễu nhiễu, gió xám cuồn cuộn, không biết ảo diệu bên trong thế nào, thực là thần bí.
Trương Tử Tinh trấn định tinh thần, tay cầm Định Thương Kiếm, lấy ma khải của Siêu Não ra, thở sâu một hơi, cẩn thận rụt rè bước vào trong trận.
Vừa vào trong trận, liền thấy xung quanh tràn ngập hoàng vụ, tựa hồ vô cùng vô tận, đi tới nửa ngày vẫn không thấy bóng người, cũng không biết trận pháp này huyền diệu hay không, như tồn tại một không gian khác, độ lớn hoàn toàn khác với
"trướng bồng" bên ngoài.
Trương Tử Tinh nhớ tới nguyên tác và lời Tần Hoàn miêu tả về Kim Quang trận, mở ra công năng thấu thị trên mũ của ma khải, quả nhiên có thể nhìn xuyên qua hoàng vụ, chỉ thấy phía trước có một chiếc đài cao, ẩn ước có thể nhìn thấy thân ảnh của Kim Quang thánh mẫu, xung quanh đài có 21 cây phướn, trên treo vật gì đó, còn có giá đỡ che chắn, nhìn tất là sát chiêu mạnh nhất trong Kim Quang trận, 21 mặt bảo kính.
Kim Quang thánh mẫu đứng trên đài, thấy Tiêu Dao tử mặc giáp trụ, đi đứng loạn xạ, lập tức hét lớn:
"đạo hữu cẩn thận!".
Chỉ thấy giá đỡ trên một cây phướn ẩn đi, hiện ra một chiếc gương, chiếc gương kia xạ ra kim quang, nhắm Trương Tử Tinh chiếu tới, nhưng tốc độ không ngờ lại khá chậm. Trương Tử Tinh sớm từ kính bảo vệ nhìn ra chiếc gương kia xuất hiện, lập tức mệnh lệnh Siêu Não ngưng tụ ra kính năng lượng, nghênh đỡ kính quang. Kim quang kia gặp phải năng lượng kính, lập tức dễ dàng xuyên qua rơi xuống phía sau, quật lên cả một mảnh đất, may là Trương Tử Tinh đã sớm tránh né, thoát khỏi kiếp hóa thành vũng máu.
Do có kinh nghiệm sử dụng năng lượng kính đấu với Âm dương kính của Xích tinh tử lúc trước, nên lần này hắn chuẩn bị cực kỳ đầy đủ, cố ý để kim quang kia xuyên qua năng lượng kính, ý đồ tìm được thông số của kim quang. Kim Quang thánh mẫu thấy trước người hắn đột nhiên xuất ra một khối trông như tinh thạch rất lớn, hình như cũng là một mặt kính, còn tưởng là bảo vật gì, đâu dè lại bị kim quang dễ dàng xuyên qua, liền cũng không để ý nữa.
Kim Quang thánh mẫu ngầm than: vốn định nhẹ tay để hắn qua ải, ai dè gã Tiêu Dao tử này ngốc nghếch, lại đi dùng loại pháp bảo tầm thường kia đỡ lấy kim quang!
Kim Quang thánh mẫu tiếp tục thi triển kim quang trong kính, tốc độ vẫn rất chậm chạp, nào ngờ Tiêu Dao tử kia lại tiếp tục dùng mặt gương kỳ quái nghênh đỡ, kết quả tất nhiên lại bị xuyên qua. Kim Quang thánh mẫu nhìn vậy chỉ biết lắc đầu.
Lần thứ ba, kim quang từ từ bay tới, Tiêu Dao tử vẫn cố chấp như cũ, dùng tinh kính đón đỡ. Kim Quang thánh mẫu thiếu chút có loại cảm giác muốn chạy lên tóm cổ hắn dạy dỗ một trận. Phải biết, muốn khống chế 21 đạo kim quang sát nhân này không khó, nhưng khống chế một mặt, lại tấn công từ từ như này thực rất hao tổn khí lực. Đáng bực nhất là, tên gia hỏa này cứ như đầu óc thiểu năng, thất bại vẫn không biết thay đổi, hạng người như này, có xứng với Hạm Chi Tiên không?
Tại lần thứ ba kim quang chạm vào tinh kính, dị biến đột nhiên phát sinh, kim quang không ngờ bị phản xạ lại, mục tiêu chính là Kim Quang thánh mẫu đang đứng trên đài!.
Kim Quang thánh mẫu còn là lần đầu gặp phải sự tình như này, lập tức kinh hãi, phát hiện trước mặt đã bị kính quang phản xạ tạo thành một lỗ hổng, nếu như tiếp tục lần nữa, chỉ sợ sẽ chiếu lại lên người mình.
Lúc này, chỉ thấy Tiêu Dao tử nhìn nàng chắp tay nói:
"đạo hữu, đành xin đắc tội".
Lần trước đại chiến Bạch Vân đảo, đồng môn Dương Tín Triệt giáo vào trận, cậy vào bảo vật hộ thân Bạch Phượng y, mới có thể miễn cưỡng không bị kim quang này hóa huyết. Tuy Kim quang trận bị Dương Tín hủy đi vài mặt kính, nhưng Kim Quang thánh mẫu cũng không để hắn dễ chịu, Bạch phượng y kia cơ hồ bị kính quang từ bốn phương tám hướng chọc qua, hai kiện bảo bối công kích của Dương Tín cũng bị hủy. Dù sao Kim Quang thánh mẫu cũng niệm tình đồng môn, rốt cuộc không hạ sát thủ, nếu không Dương Tín sợ rằng đã chết.
Mà hôm nay Kim Quang thánh mẫu vốn định không làm khó, song thấy Tiêu Dao tử có thần thông thế này, không chỉ có thể nhìn ra vị trí mình, còn có thể phản xạ lại kim quang, thiếu chút mình bị nguy hiểm, không khỏi nổi lên ý háo thắng, trong lòng cũng từ từ coi Trương Tử Tinh lên địa vị ngang hàng với mình.
"Đạo hữu quả nhien tài năng! Ta nếu tiếp tục nương tay, lại thành ra coi thường đạo hữu! xin cẩn thận!", Kim Quang thánh mẫu nói một câu, trên mấy tấm phướn đột nhiên tiếp tục xuất hiện bốn mặt kính, bốn đạo kim quang như điện xạ tới Trương Tử Tinh, tốc độ cùng uy lực đâu chỉ mạnh hơn trwocs chục lần?
Trương Tử Tinh đã sớm phân tích ra lực lượng và tính khúc xạ của kim quang, biết uy lực của ánh sáng không bằng Âm dương kính, độ phản xạ cũng bất đồng, cho dù không thể phản xạ, để bọn chúng chiết xạ, cũng sẽ không bị uy hiếp gì. Giả thiết tất cả mặt gương ở đây đều phát động công kích, liền bốn phương tám hướng tràn ngập nguy hiểm, khó lòng phòng nghị, mà nếu chẳng may lực lượng của 21 mặt gương này đều tập trung tại một chỗ, thì chỉ riêng xét từ cường độ công kích, ngay cả Âm duonwg kính của Xích tinh tử cũng không thể bằng được. Giờ chỉ xem Kim Quang thánh mẫu sẽ lựa chọn phương thức tấn công nào.
Lúc này, tám vị thiên quân ở ngoài trận đang nhàn nhã uống rượu nói coiwf, phảng phất không đem chuyện Tiêu Dao tử nhập trận để vào trong mắt. Thải Vân Tiên Tử bên cạnh tuy biết Kim Quang thánh mẫu sẽ không hạ sát thủ, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng cho an nguy của Tiêu Dao tử, không khỏi mở miệng hỏi:
"các vị đạo hữu, Tiêu Dao tử đạo hữu sẽ không sao chứ?""Thải Vân đạo hữu yên tâm", Đổng thiên quân cười nói:
"lần này lập trận, một là theo ý của Hạm Chi Tiên thay nàng xuất khí, hai là cũng muốn khảo nghiệm với Tiêu Dao tử một chút. Tiêu Dao tử lúc nãy chịp vào trận, lòng can đảm và tâm ý với Hạm Chi Tiên không phải nghi ngờ gì nữa, tiếp đó phải xem thực lực của hắn có xứng với Hạm Chi Tiên hay không".
Triệu thiên quân phụ họa nói:
"nếu tâm ý của Tiêu Dao đạo hữu đã rõ, cho dù không địch được, chúng ta cũng tận tâm kiệt lực xúc tiến thành chuyện này".
Tần thiên quân cũng tán đồng:
"chúng tôi đã sớm tính toán, nếu hắn quyết tâm vào trận, liền cố ý nương tay giúp hắn quá quan, bất kể thế nào cũng sẽ không làm bị thương tới Tiêu Dao tử".
Tại lúc này, mặt đất đột nhiên truyền tới một trận chấn động nhè nhẹ, mà sát khí nơi đằng xa, có thể ẩn ước nhìn thấy kim quang xạ lên, thực là đẹp mặt. Chúng thiên quân nhất tề biến sắc, bật người đứng dậy, kinh hãi hô:
"Kim Quang đạo hữu đã phát động toàn bộ Kim Quang trận rồi!".