Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 462: Hình Thiên chặt đầu ngộ đạo

Hình Thiên xoay người, trảm xuống.

Nhưng mà trong nháy mắt Kiền Thích thần phù sắp hạ xuống, thân hình Hiền Thiên mạnh mẽ dừng lại, cố gắng thu lại tất cả thế công.

Bởi vì trước người hắn, cũng không phải là địch nhân uy hiếp to lớn gì, mà là một cái đầu lâu.

Gần như là một cái đầu lâu.

Đầu lâu này tóc tai bù xù, mày rậm râu quai nón, hai mắt nhắm nghiền, nhìn qua có vẻ thập phần bình thường.

Nhưng mà, bàn tay nắm Kiền thích thần phủ của Hình Thiên lại bắt đầu thấm ra mồ hôi lạnh.

Bởi vì, đây đúng là đầu của hắn.

Năm đó mưu kế chống chế nhân giới của thiên giới thất bại mà giận chó đánh mèo đánh ma thần tộc, ý muốn đuổi tận giết tuyệt, kết quả Hình Thiên giận dữ phạt thiên, giết chết vô số tiên nhân thiên giới, cuối cùng không địch lại Hạo Thiên cùng Kim Mẫu, bị chém rơi đầu, may mà tham ngộ được Bất diệt phùng xuân thuật, không chỉ có thể bảo vệ tánh mạng, mà tu vị còn tiến nhanh.

Đầu Hình Thiên bị Dao Trì Kim Mẫu thi thuật phong bế ở trong núi Thường Dương, không biết vì sao lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này!

Hơn nữa, cái đầu này giờ mang theo một loại lực lượng vô cùng yêu dị, khiến cho Hình Thiên sinh ra một loại bản năng tự phát mãnh liệt.

Trong lòng Hình Thiên, có hai thanh âm luân phiên hô lớn:

_ Đầu này nhất định có trá! Hủy nó đi!

_ Đây là đầu của ta! Ta không muốn làm người không đầu! Ta muốn lấy lại cái đầu này!

Tuy rằng Hình Thiên biết rõ việc này chắc chắn kỳ quái. Lại vẫn không thể ngăn chặn loại bản năng này. Hai chân giống như bị dính chặt vậy, không thể hoạt động được. Nếu nói đây là tác dụng của một loại "Thuật", chẳng bằng nói là chính "Tâm" của Hình Thiên đang hoang mang. Tựu như trong quá trình tu luyện xuất hiện tâm ma vậy.

Địch nhân lớn nhất của hắn. Chính là bản thân.

Cái đầu kia mặc dù hai mắt nhắm nghiền. Khóe miệng lại tựa hộ hiện ra vẻ tươi cười quỷ dị.

Sương khói tan đi lại dần dần khép lại.

Ở xa địa phương đầy sương khói đó, Trương Tử Tinh cũng không biết nghĩa đệ Hình Thiên đang gặp một khảo nghiệm thật lớn. Trước mặt hắn đang phải đối phó với địch nhân đông đảo vô bờ.

Trận chiến Thái cực Mông Ế thiên này, đã là tất cả thực lực của thiên giới, còn thêm cả viện quân của Xiển Giáo, Hạo Thiên Thượng Đế cùng Dao Trì Kim Mẫu có thể nói là được ăn cả ngã về không.

Thực lực của một thiên binh cũng không phải là rất cường đại. Trình độ tu luyện của thiên binh cũng chỉ là chân tiên. Tu luyện thành kim tiên cũng không nhiều, Phù Nguyên Tiên Ông đã chết có thể xem như cao nhân ở thiên giới rồi.

Thiên binh thiên tướng sở dĩ có thể phát huy ra sức chiến đấu như thế, nguyên nhân lớn nhất là có Thiên vị lực duy trì, rất nhiều người trình độ chỉ là chân tiên thậm chí còn có thể phát huy ra sức chiến đấu như kim tiên, lại có một đám người có thể trực tiếp sử dụng một bộ phận vị giai lực, thân mang "Thần vị" tiên nhân. Những tiên nhân này nếu đơn giản luận về tu vi thì có thể cũng không tính là gì, lại có thể phát huy rất nhiều thần thông đặc dị. Như năm đó Trương Tử Tinh gặp mấy người Thất Tình tiên tử cùng Chuế Không tiên tử cũng là như thế.

Nếu phong thần chấm dứt, ba trăm sau mươi lăm vị chính thần có được thần vị lực trở về vị trí cũ, các tiên nhân không chỉ có thể bảo lưu lại được tu vi bản thân như hiện giờ, còn có thêm được thần vị lực mới, tuy rằng tương lai tiến độ tu luyện có thể bị thần vị tương ứng hạn chế. Nhưng sức chiến đấu tổng thể, có thể nói là đệ nhất tam giới. Ngoại trừ nhân tố thánh nhân ra. Lực lượng thiên giới ngay cả Triệt Giáo chỉ sợ cũng phải cam bái hạ phong, trách không được Hạo Thiên Thượng Đế cùng Dao Trì Kim Mẫu có dã tâm lớn như vậy.

Trong lòng đám thiên binh đang vây quanh Trương Tử Tinh đều hiểu rõ cho dù là đường đường Thiên Đế đối mặt với người này, cũng chỉ có thể trốn tránh, có thể thấy được lợi hại của người này. Nhưng hiện giờ có Thiên Đế ẩn thân ở phía sau, tất nhiên là không dám chậm trễ, lập tức ỷ vào ưu thế nhân số, cả gan bay tới, lợi dụng cung tiễn trong tay thử phát động công kích.

Lúc này bỗng nhiên một cự đỉnh hiện ra ở không trung, bạch quang chớp động, cảm giác như có một dòng nước xoáy xuất hiện, vô số tiên binh mới tiến lại xung quanh liền bị hút vào trong đỉnh. Đám thiên binh bao vây xung quanh bỗng chốc chỉ còn là một mảng trống không. Số thiên binh còn lại vô cùng sợ hãi, làm sao còn dám tiếp cận, chỉ dám từ xa đem các loại pháp bảo đánh tới. Mấy pháp bảo này đều thực là tầm thường, nhưng số lượng quá nhiều thành ra cũng tạo ra cảm giác phô thiên cái địa.

Tuy rằng lực lượng Càn Khôn Đỉnh cũng đã bị Thiên Vị Lực làm ảnh hưởng, nhưng phòng bị mấy thứ này tất nhiên là không cần nói, lập tức đem hàng nghìn hàng vạn vật kia hấp thu lấy. Trương Tử Tinh đem Càn Khôn Đỉnh gọi ra phía trước, lại hút lấy một một vòng thiên binh lớn, khiến cho vòng vây lại mở rộng ra, mọi người nhất thời đều không dám tiếp cận.

Trương Tử Tinh nhìn thấy trên dưới khắp nơi đều có địch nhân vô tận, lông mày nhíu chặt. Lấy diệu dụng của Càn Khôn Đỉnh, cho dù địch nhân có nhiều hơn nữa, nhất thời cũng không sợ, nhưng trước mắt không thấy bóng dáng Hạo Thiên Thượng Đế cùng Nam Cực Tiên Công, nếu lại ẩn núp ở phía sau tình cách ám toán hắn, hoặc là lợi dụng đám thiên binh này kéo dài giữ hắn lại, để rảnh tay đối phó những người khác có thực lực yếu hơn, tiêu diệt từng bộ phận, vậy không ổn chút nào.

Trương Tử Tinh hiểu được điểm này, lúc này thu hồi Càn Khôn Đỉnh, chúng thiên binh vừa không thấy cự đỉnh kia, lúc này cung tiễn tề phát, ngàn vạn điểm quang mang hội tụ lại trung ương.

Kỳ quái chính là, công kích mạnh mẽ này khi phóng tới chung quanh người Trương Tử Tinh, bỗng nhiên ôn thuận như du ngư, chợt phóng chậm lại, chậm rãi chuyển động chung quanh thân thể hắn, dường như hợp thành một cái Thái cực đồ văn. Trong tay Trương Tử Tinh xuất hiện thêm một cái kiếm tiên màu vàng, chậm rãi vũ động.

Thống lĩnh thiên binh thấy cung tiễn không có hiệu quả, lập tức phát động mệnh lệnh xung phong. Ngay khi phần đông thiên binh sắp tới gần, là lúc những mũi tên đang lưu động kia cảnh giác như thợ săn, đột nhiên hướng đến địch quân phóng tới, tốc độ bắn cũng chợt nhanh hơn.

Thiên binh xông đến gần thấy kỳ cảnh như vậy, trong lòng biết không ổn, tiên cung trong tay đột nhiên biến mất, đổi thành tiên thuẫn. Quả nhiên thấy những mũi tên này bay với tốc độ cao, hướng bốn phương tám hướng mà bắn. Những thiên binh này đều là quân tinh nhuệ, ứng biến nhanh nhẹn nhưng đáng tiếc chênh lệch thực lực quá lớn khiến cho loại phòng ngự này không có hiệu quả. Những mũi tên mang theo lực lượng mạnh mẽ dễ dàng xuyên qua tiên thuẫn, cắm vào cơ thể rồi bạo liệt.

Một vòng xạ kích này khiến các thiên binh thương vong không nhỏ, nhưng chút tên này cũng rất nhanh dùng hết, dũng khí của các thiên binh lại tăng lên một chút, từ bốn phương tám hướng vọt tới, vòng vây nhanh chóng thu nhỏ lại. Mà Trương Tử Tinh đối với trọng trọng thiên binh vây quanh và tiến đến cảm giác như có không trong mắt , chỉ lấy Định Thương Kiếm trong tay múa lên, một vòng kim sắc quang mang nhàn nhạt khuyếch tán ra bốn phía.

Các thiên binh rất nhanh tiếp cận lại gần, khi đụng tới vầng sáng kia, cũng không có phát động công kích. Bỗng nhiên động tác cũng chậm lại, sau đó thân bất do kỷ chậm rãi xoay xung quanh Trương Tử Tinh. Liền giống như những mũi tên lúc trước. Nhưng mà, cùng với lúc trước, bất đồng chính là, đám thiên binh này cũng không có bị "Phát xạ" ra ngoài, mà theo sự khuếch đại của vầng sáng kia, chạm tới đâu là tất cả thiên binh thiên tướng đều bị khống chế. Từ xa nhìn lại trông như một hình cầu rỗng, vừa xoay tròn vừa mở rộng không ngừng.

Khi đường kích của quả cầu mầu đen kia mở rộng đến khoảng mấy trăm trượng, thì mới dần dần ngưng lại, lập tức dưới sự khống chế của trung ương "Hình cầu" đã xảy ra biến hóa. Hình cầu chậm rãi biến đổi, hóa thành một con bạch tuộc khổng lồ, vươn tám xúc tu do biển người tạo thành vừa di động, vừa tấn công thiên binh xung quanh.

"Bạch tuộc" này trên thực tế tương đương với một trận pháp nào đó. Kết cấu bên trong là bị một loại lực lượng kỳ dị nào đó khống chế, không ngừng tuần hoàn xoay tròn thiên binh. "Huy động" các xúc tua kia cũng là từ một bộ phận xoay tròn của trung ương kéo theo một loại phương thức vận động kỳ ảo, tuy rằng thoạt nhìn thanh thế cùng lực lượng cực kỳ kinh người nhưng tiên lực của bản thân Trương Tử Tinh tiêu hao cũng không nhiều.

Bạch tuộc to lớn kia hoa chân múa tay vui sướng, nhảy vào trong đám thiên binh chi chít kia. Khiến trận thế của đám thiên binh thất linh bát lạc( chắc là tán loạn), hơn nữa ở bên ngoài xúc tua(cái vòi của nó ý) còn cố ý bố trí binh khí tạo thành sát thương to lớn. Tuy rằng Hạo Thiên Thượng Đế âm thầm hạ lệnh chúng thiên binh không cần cố kỵ đồng bạn, có thể tùy ý giết chóc, nhưng "Bạch tuộc" này có năng lực là khi bị hao tổn thì lại không ngừng hấp thu thiên binh bổ sung vào, sinh sôi không thôi.

Thanh âm Trương Tử Tinh tử trong "Bạch tuộc" truyền ra, vang vọng toàn bộ Thái Cực Mông Ế Thiên:

- Hạo Thiên, ngươi đường đường là Thiên Đế, vì sao nhát gan không dám cùng ta chiến một trận, lại uổng phí nhiều tánh mạng của sĩ tốt vô tội như vậy! Ngươi căn bản không xứng là Thiên Đế!

Nam Cực Tiên Ông xa xa nhìn thấy "Bạch tuộc" khủng bố như vậy, cả kinh nói:

- Bệ hạ, tên Tiêu Dao Tử này vì sao còn có thể phát huy ra lực lượng mạnh mẽ như vậy? Hay là Càn Khôn Đỉnh kia có thể triệt tiêu sự áp chế của Thiên Vị Chi Lực sao?

- Đế quân có điều không biết, Càn Không Đỉnh mặc có thể làm suy yếu áp chế của thiên vị lực, nhưng không có khả năng hoàn toàn biến mất, hơn nữa người thực lực mạnh mẽ, lại chịu áp chế càng lớn. Nhưng hiện giờ hắn cũng không thi triển Càn Khôn Đỉnh, cũng không phải là vì ở trong phạm vi bảo hộ của Hà Đồ, chỉ là thi triển kiếm khí quỷ dị mà thôi …

Trong lòng Hạo Thiên Thượng Đế cũng không khỏi sinh ra hàn ý:

- Nói cách này, đây là thực lực của hắn sau khi bị Thiên vị lực áp chế.

Nam Cực Tiên Ông âm thầm rung mình một cái: bị Thiên vị lực áp chế như vậy, còn có thể phát huy ra thực lực đáng sợ như thế, như vậy thực lực đích thực của Tiêu Dao Tử chẳng lẽ không phải …..

Về phương diện khác, trận hình chiến đấu của các cơ giáp chiến sĩ, đã tiêu diệt không ít thiên binh thiên tướng, nhưng năng lượng tiêu hao khiến cho sức chiến đấu của cơ giáp giảm đi rất nhiều. May mắn hai người lái cơ giáp là Na Tra cùng Viên Phương vẫn mạnh mẽ như cũ, được hai người yểm hộ cùng chỉ huy, tiểu đội cơ giáp dần dần hợp lại một chỗ, vừa chiến vừa lui, toàn bộ trận hình lùi về phía Tiêu Dao Tiên Phủ, trở lại căn cứ để tiến hành bổ sung năng lượng.

Cùng lúc đó, Thương Thanh Quân cũng tính ra năng lượng cơ giáp có vấn đề, hạ lệnh đội thức hai phóng ra, để thay thể nhóm quân đi trước đã tiêu hao năng lượng quá lớn. Lúc này Tam Tiêu đã trở lại tiên phủ, Bích Tiêu bị Tam Bảo Ngọc Như Ý đánh lén, thương thế không nhẹ, cũng may dùng Càn Khôn Xích cản lại một chút, lại có Tuyêt Khỉ Tiên Đái hộ thân, cho nên cũng không có bị thương tổn đến căn cơ, sau khi về tiên phủ được ăn tiên dược của Hạm Chi Tiên, khiến tình trạng chuyển biến tốt đẹp không ít.

Vân Tiêu lo lắng tình thế bên ngoài cấp bách, lưu lại Quỳnh Tiêu bảo hộ đám người Thương Thanh Quân, Khương Văn Sắc, cùng Long Cát Công Chúa suất lĩnh Hắc Đế, Đặng Thiền Ngọc, Nguyệt Cơ cùng một ít ma thần tộc nhân từ tiên phủ, lợi dụng địa hình hiểm yếu tiêu diệt thiên binh trên đảo, bản thân thì mang theo đám người Hạm Chi Tiên, Thải Vân Tiên Tử, Thải Vân Đồng Tử phân công nhau đi tiếp ứng cơ giáp chiến sĩ và đám người Văn Trọng ở phụ cận.

Văn Trọng cùng một số người quả thật đang lâm vào khổ chiến, chúng tướng có thể đã đem tiềm lực bản thân phát huy tới mức cực hạn rồi, nhất là Ma Gia tứ tướng, Thanh Vân Kiếm, Tỳ Bà, Hỗn Nguyên Tán cùng quần công pháp bảo hiện ra lực sát thương cường địa. Nhưng pháp bảo chúng tướng tuy rằng lợi hại, nhưng chưa bao giờ gặp được một tràng chiến đấu gian khổ như thể, một lúc sau, dần dần lộ ra vẻ mệt mỏi.

Trịnh Luân chỉ cảm thấy choáng váng đầu óc, mỗi lần "Hanh" lên một tiếng, đều phải tiêu phí tâm lực rất lớn, mà lại cảm giác được Bạch Cốt Phiên trên không cơ hồ nặng ngàn cân, cơ hồ không thể ổn định, ngay đến cả Hoa Hồ Điêu của Ma Lễ Thọ cũng biến thành hình dáng tiểu thử(chuột nhỏ), vô lực tái chiến. Ngoại trừ Văn Trọng, những người còn lại chỉ có thể dựa vào sự dũng mãnh gan dạ cắn răng kiên trì.

Trong lòng Văn Trọng biết không thể kéo dài như này, chỉ huy chúng tướng nhanh chóng tấn công một vòng, đẩy lui thiên binh, đến lúc muốn lui lại, chung quanh bỗng nhiên xuất hiện tám cái cột trụ màu đỏ trống rỗng, chiều cao vượt quá ba trượng, vây chúng tướng lại.

Văn Trọng liếc mắt một cái đã nhìn ra. Tám cái trụ ấn này đứng ở tám phương vị là kiền, khảm, cấn, chấn, tốn, ly, khôn, đoái, thập phần huyển ảo, trong lòng biết không ổn, nhanh chóng đem người rút lui khỏi đó. Nào biết tám cái cột trụ này nhìn như đơn giản, bên trong lại giống như một cái mê cung phức tạp, chúng tướng chạy vội một hồi, vẫn như cũ là ở trong vòng tám cột trụ, dường như đảo quanh tại chỗ, không thể thoát ra.

Lúc này tiếng sấm vang lên, tám cái cột trụ bỗng nhiên cháy bừng lên, hiện ra bốn mươi chín đầu hỏa long, nhất thời lửa cháy bừng bừng. Văn Trọng đột nhiên nhớ tới đồng môn từng nói tới Đoạt Phách Trận của Trương Nhĩ Định Quang Tiên bị phá, kinh hô:

- Thông thiên thần hỏa trụ!

Từ trong tám cái Thông Thiên Thần Hỏa Trụ phát ra âm thanh tán thưởng :

- Văn đạo hữu hảo nhãn lực!

Văn Trọng đem người tả xung hữu đột cũng không ra được, cắn răng nói:

- Vân Trung Tử! Ngươi lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn! Thật là đê tiện!

Thi triển Thông Thiên Thần Hỏa Trụ, đúng là Xiển Giáo kim tiên Vân Trung Tử. Vân Trung Tử nghe thấy tiếng mắng của Văn Trọng, thầm than một tiếng, im lặng không nói. Lần này quần tiên Xiển Giáo đều rời động phủ tới tương trợ thiên giới, là vì Nam Cực Tiên Công dùng Tam Bảo Ngọc Như Ý lấy danh nghĩa Nguyên Thủy Thiên Tôn hỏa tốc triệu tập. Mà chiến lực bí mật ẩn núp ở gần đó rồi đánh lén, cũng là mệnh lệnh "Đại truyền" của Nam Cực Tiên Ông.

Cách đó không xa, Hắc sắc phong vũ cùng Xích Vũ càng đấu càng kịch liệt. Lực lượng tự thân của Xích Vũ dường như cao hơn một bậc so với hắc sắc phong vũ. Nhưng hắc sắc vũ này hơn ở "Kỹ", hơn nữa có hắc phong tương trợ, nhất thời lực lượng ngang nhau, khó phân thắng bại.

Hồng vũ đang đối địch với hắc sắc phong vũ, khôi phục thành nguyên mạo Xích Tùng Tử, tay trái là Thủy Ngọc Kiếm Tiên, tay phải là Đằng Tiên, đạo bào trên người tổn hại không chịu nổi, nhiều điểm đã cháy đen thành than. Hắc sắc phong vũ cũng ngừng lại, hiện ra thân ảnh Phi Liêm cùng Dữ Hào, hai người đều là bàn tay trần, quần áo trên người cũng không có hư hao gì, chỉ là trên mặt cùng da thịt có vài đạo vệt máu, giống như bị lợi khí chém vào.

Tu vi Xích Tùng Tử vốn cao hơn nhiều so với Phi Liêm, lại thêm hai người bị Thiên vị lực ảnh hưởng, cho nên dù lấy một địch hai, cũng có thể dễ dàng chiến thắng. Không ngờ kỹ thuật khống chế mưa của Hào cực kỳ cao minh, có thể đem lực lượng của hắn hóa thành của mình, mà Phi Liêm cùng Hào phối hợp cực kỳ ăn ý, hai người liên thủ, thực lực nhân lên rất nhiều, hắn đem hết toàn lực, cũng chỉ có thể đánh ngang tay. Đáng tiếc thuật lợi hại nhất của hắn là Thủy ngọc phân thân thuật đã bị La Tuyên phá vỡ trong Vạn Tiên Trận, nếu không hôm nay tất có thể nắm chắc phần thắng.

Xích Tùng Tử nhanh chóng ăn vào một viên đan dược màu trắng, thân hình lay động, hóa thành một xích long vừa dài vừa lớn, đánh về phía Dữ Hào cùng Phi Liêm. Hào bay ngược về mấy trượng, trên đường thối lui đã biến thành thành một con chim khổng lổ. Phi Liêm ở bên cạnh cũng xuất hiện gió xoáy cao tốc, hình thái trong đó cũng phát sinh biến hóa thành đầu chim mình hươu, trên đầu có sừng dài, cái đuôi như mãng xà, thân hình có hoa văn báo mờ ảo, cùng chim khổng lồ, đánh về phía xích long.

Xích Long cùng cự điểu, kỳ thú tranh đấu kịch liệt trên không trung, khi thì hóa thành hình thú, khi thì biến thành mưa giao, đỏ, đen văng khắp nơi, còn tạo ra những đạo quái phong như lưỡi đao. Đám thiên binh chẳng dám tới gần, chỉ dám trơ mắt nhìn ba "Người" đánh nhau mà thôi.

Vân Trung Tử dùng Ngọc Thanh Thần Lôi thôi động, ngọn lửa của Thông Thiên Thần Hỏa Trụ trở nên nóng cháy hơn, tình thế Văn Trọng cùng chúng tướng đã cực kỳ nguy hiểm. Uy lực của Thông Thiên Thần Hỏa Trụ cũng không thể dùng tị hỏa quyết là có thể dễ dàng tránh được, hơn nữa tu vi chúng tướng cũng không đủ, mắt thấy sẽ bị thần hỏa kia đốt thành tro bụi.

Lúc này hai luồng hồng hắc đã đấu đến phía trên Thông Thiên Thần Hỏa Trụ, cảm giác được sức nóng của ngọn lửa kia, nhưng lại nhất tề lao suống phía dưới. Bất quá nếu quan sát kỳ, hồng vũ kia lực lượng tăng mạnh của hắc sắc phong vũ liên thủ áp chế không tự chủ được mà phải rơi xuống, cho dù kiệt lực giãy dụa, cũng không thể ngăn được việc rơi xuống.

"Oanh" một tiếng, dường như có vật nặng gì đó rơi vào bên trong Thông Thiên Thần Hỏa Trụ, mà hắc sắc phong vũ cùng hồng vũ trong nháy mắt rơi vào trong Thông Thiên Thần Hỏa Trụ, lại nhanh chóng tản ra, khôi phục thành hình hai người. Đúng là Phi Liêm cùng Dữ Hào, chỉ là sắc mặt có vẻ tái nhợt.

Vân Trung Tử nhìn ra hồng vũ kia đúng là đồng môn Xích Tùng Tử, giật mình kinh hãi, đang muốn dừng lại thần hỏa, chợt thấy ngọn lửa kia ngược lại lại cao lên mấy trượng, trong dòng hỏa diễm hiện ra thân hình Xích Tùng Tử vẫn bình yên vô sự.

Xích Tùng Tử cười lạnh nói:

- Các ngươi tính toán thật khéo! Vừa rồi đột nhiên hao tổn nguyên khí để thi triển ra bí thuật, khiến cho trong nháy mắt thực lực tăng vọt, hóa ra làm muốn cho ta cùng Thông Thiên Thần Hỏa Trụ tạo thành thế lưỡng bại câu thương! Hay là không biết ta có thể dẫn lửa thiêu thân, hoàn toàn không bị tổn hao gì sao?

Vừa mới dứt lời, toàn thân Xích Tùng Tử bỗng nhiên run lên, lộ ra thần sắc cổ quái, toàn bộ thân thể dường như là xơ cứng lại, toàn bộ dựa vào thần hỏa lực mới có thể miễn cưỡng lơ lửng tại không trung. Ngay sau đó, thân thể "Ca" một tiếng, giống như là cái gì nứt ra vậy.

Lần này đến phiên Hào cười lạnh:

- Buồn cười, ngươi cậy vào thủy ngọc lực thành đạo, tự gọi là Vũ Sư, cũng không thông hiểu Ngưng tích thuật là thuật tối tầm thường trong Khống vu thuật! Thủy ngọc tuy rằng không sợ nước lửa, nhưng cũng không phải là không có kẽ hở. Nếu khi gặp cường nhiệt mạnh mẽ, có thể khiến cơ thể rắn lại. Thủy Ngọc thân thể của ngươi bị ta dùng thuật ngưng đến cực hạn, lại mượn Ngũ Muội Chân Hỏa khiến cho nó bành trướng, để rồi sau đó, ngươi lại vọng động Thủy ngọc lực. Nhóm lửa tự đốt, lúc này ta liền dẫn phát ra Ngưng tích thuật, tất nhiên là dễ dàng đắc thủ, hiện giờ ngươi chỉ còn một đường là nổ tan xác thôi!"( Đại khái là gặp cực nóng, rồi ngay sau đó gặp cực lạnh thì vật đó sẽ vỡ- DG :D)

Phi Liêm ăn ý tiếp lời nói:

- Mới vừa rồi thi triển bí thuật cũng không phải là vì để áp chế ngươi, mà là để thi triển Ngưng tích thuật đối với ngươi!

- Ngưng tích thuật tuy là tiểu đạo không mấy quan trọng, có lẽ căn bản không được ngươi đặt ở trong mắt. Nhưng chân chính là thần thông giả thì có thể khiến bùn đất biến thành thần kỳ, tuy là tiểu đạo, chỉ cần nắm chắc vận dụng thích đáng, cũng có thể phát huy tác dụng thần kỳ!

Hào hừ lạnh nói:

- Ta nói rồi, ta mới chân chính là Vũ Sư!

Xích Tùng Tử không nghĩ tới bản thân lại thua bởi một tiểu thuật, mắt lộ ra vẻ không tin, giống như muốn mở miệng nói cái gì đó, vừa mới mở miệng, khóe miệng lập tức truyền đến tiếng răng rắc. Ngay sau đó toàn bộ thân thể tứ phân ngũ liệt, chợt bạo liệt. Vô số hào quang màu trắng rơi rụng lên Thông thiên thần hỏa trụ, nhất thời khiến cho ngọn lửa kia bị áp chế tới mức thấp nhất.

Vân Trung Tử đang khống chế Thông Thiên Thần Hỏa Trụ, thấy nháy mắt Xích Tùng Tử bị nổ tan xác mà chết, ngay cả cứu viện cũng không kịp, không khỏi kinh hãi, rút tiên kiếm sau lưng ra, đánh về phía Phi Liêm.

Nhưng vào lúc này, bỗng dưng có một tiếng nổ, tám cái Thông Thiên Thần Họa Trụ dường như bị cái gì đánh mạnh vào, liền chấn động sụp mất một cây, nguyên lai chính là một cây thước lớn. Tuy rằng chỉ bị phá hủy một cây, nhưng đã phá hủy toàn bộ trận pháp của Thông Thiên Thần Hỏa Trụ, đám người Văn Trọng vốn đã nguy ngập nhanh chóng chạy thoát được, Trần Kỳ có tu vi hơi kém, đã bị ngất đi, được Ma Gia Tứ Tướng cõng ở sau lưng.

- Lượng Thiên Xích!

Vân Trung Tử nhận ra lai lịch cây thước lớn kia, mới giật mình kinh hô, bỗng nhiên cảm thấy đuợc ngực đau đớn, đã bị cái gì đó gắt gao khóa trụ, tiên lực toàn thân không thể vận dụng, dưới bụng quặn đau. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.com - www.TruyệnFULL.com

Một đóa Thải Vân xinh đẹp bỗng dưng hiện ra phía dưới Vân Trung Tử, nâng hắn lên.

Vân Trung Tử vừa nhìn thấy, nguyên trước ngực mình đã bị một đạo kim sắc xiềng xích nhập vào tâm, can, tỳ, phế, thận của cơ thể, ngũ khí nhất thời ngưng động không thông, trước mắt xuất hiện một vị nữ tử tướng mạo tuyệt mỹ, chẳng qua ánh mắt là màu xanh lam mà thôi.

- Tỷ tỷ, xin hạ thủ lưu tình!

Đóa Thải Vân phía dưới Vân Trung Tử hóa thành hình Thải Vân Tiên Tử, một tay nâng Vân Trung Tử, mở miệng cầu khẩn đối với nữ tử mắt xanh.

Tay cầm Lượng Thiên Xích, trên người thả ra Ngũ thải quang mang Thải Vân đồng nhi cũng bay lại đây:

- Vân Tiêu tỷ tỷ, thỉnh tha cho huynh trưởng ta một mạng.

Vân Trung Tử, Thải Vân Tiên Tử, Thải Vân nữ đồng thượng cổ là cùng một đóa Thải Vân mà ra, phân thành ba cỗ khai mở linh trí mà tu thành hình người, huynh trưởng đúng là vị Vân Trung Tử này.

Vân Tiêu gật đầu, để Thải Vân tỷ muội dẫn Vân Trung Tử, yểm hộ đám người Văn Trọng quay về tiên phủ, bản thân không về tiên phủ mà bay về phía Na Tra, Viên Phương.

Tình huống bên Na Tra không quá tốt, trong căn cứ đội tiếp ứng thứ hai trên đường bị quân địch ngăn trở nên chưa tới được, còn đám cơ giáp chiến sĩ này đã có rất nhiều chiếc bị cạn kiệt năng lượng, rất nhiều vũ khí đã vô pháp sử dụng. Càng phiền toái hơn chính là, lúc này trong địch nhân xuất hiện thêm một đạo nhân

Đạo nhân này vừa lên tới, đá đánh lén tiêu diệt được một cơ giáp, vốn ngay cả tiên binh bình thường cũng không thể nào phá vỡ giáp ngoài của cơ giáp, lại không thể ngăn được hắc sắc trường kiếm trong tay đạo nhân kia.

Đạo nhân dường như quan sát thật lâu, chú ý nhược điểm chủ yếu của cơ giáp là bất kể khi công hay phòng đều bảo hộ vùng trọng điểm là khoang điều khiển trung ương, vốn mục tiêu đạo nhân muốn đánh lén là người có sức chiến đấu mạnh nhất là Na Tra, ý đồ từ phía sau đâm vào khoang điều khiển. Nhưng bởi vì Na Tra thập phần cảnh giác, phía sau cơ giáp màu đỏ dường như có con mắt vậy, có thể phóng ra chùm tia sáng năng lượng cao hạt chuẩn xác về phía đạo nhân, khiến cho đạo nhân bị buộc phải lùi về phía sau. Nhưng sau khi lui về, đạo nhân vẫn thi triển chuôi hắc kiếm kỳ dị, phát ra kỳ dị quang mang, phá hư khoang điều khiển của một cơ giáp, khiến cho cơ giáp kia bị nổ tung.

Viên Phương vừa thấy địch nhân lợi hại như thế, nhanh chóng điều động cơ giáp màu vàng, nghênh đón. Đạo nhân kia cũng không ham chiến, bay ngược ra phía sau, đồng thời trường kiếm phất ra, cuồng phong gào thét, tự khoảng không xuất hiện ra vô số tiên thú, đều là bốn chân đạp mây, đánh về phía đám người Viên Phương. Các tiên thú này phấn lớn động tác nhanh nhẹ, lực lượng cường đại, có một số còn có thể phun ra hỏa diễm hoặc độc thủy, thập phần lợi hại.

Trong đó có một cự thú đáng sợ dài chừng mấy chục thước, ba cái đầu có thể co dãn, tướng mạo dữ tợn, nanh vuốt sắc bén, toàn thân bao trùm vảy, còn có một cái đuôi lớn. Cự thú vung trảo lên, có thể dễ dành đánh bay một phi hành cơ giáp ra ngoài. Mà bởi vì năng lượng có vấn đề, pháo đạn của các cơ giáp chiến sĩ trước mắt tuy rằng có thể xuyên thấu qua vảy tạo thành thương tổn trên người nó, nhưng không có cách nào chân chính giết chết được cự thú này. Đau đớn khơi dậy hung tính của cự thú, đuôi dài cùng lợi trảo vung loạn, khiến cho rất nhiều cơ giáp bị hư hao ở các mức khác nhau. Mà đạo nhân kia tùy thời đánh lén, liên tiếp hủy diệt vài cái cơ giáp.

Trong lúc nguy cấp, bỗng nhiên xuất hiện một thanh cự kiếm, cự kiếm này dài gần mười thước, rộng ba, bốn thước, lưỡi kiếm là hình răng cưa, sắc bén vô cùng, chém về phía đầu cự thú kia. Thân kiếm này có sức nặng kinh người, hơn nữa lại mượn lực quán tính phát huy lực lượng kinh người. Một kiếm hạ xuống, lại có thể chặt đứt một đầu của cự thú.

Cự thú nếm phải đau đớn, phát ra tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa. Đạo nhân lắp bắp kinh hãi, vội vàng nhìn về hướng người dùng cự kiếm kia. Hóa ra là trong tay xích hồng sắc cơ giáp của Na Tra. Nguyên là trường mâu cùng cự thuẫn trải qua một phen tổ hợp kỳ dị, hợp thành một thanh cự kiếm kinh người như vậy.

Na Tra không nương tay chút nào, khu động quang dực sau lưng, linh hoạt tránh né được cái đuôi dài của cự thú kia, tốc độ thân hình đột nhiên nhanh hơn, phi tới bên cạnh quái vật, nương theo năng lượng đẩy mạnh, lại là một chiêu hoành tảo thiên quân. Cự kiếm kia xuyên thấu vào trong người cự thú chỉ còn lại hai đầu kia, đến khi dính chặt vào bên trong, nhất thời không thể rút ra. Bốn chân giãy dụa một trận rồi cứng ngắc, cuối cùng mất đi sinh cơ. Nhưng mà lúc này nguy cơ lớn nhất đối với Na Tra cũng xuất hiện ----- đạo nhân kia thừa dịp hai tay Na Tra nắm chặt cự kiếm, chém giết cự thú kia, đã vô thanh vô tức hiện ra ngay trước mặt Na Tra. Xích hồng cơ giáp ý thức được hung hiểm, đầu bỗng nhiên mở ra, khẩn cấp phun ra một bóng người, đích thị là Na Tra.

Đạo nhân lúc trước đã có kinh nghiệm hủy diệt cơ giáp, biết người ở khoang điều khiển này đúng là người khống chế "Pháp bảo", nếu giết chết người khống chế, pháp bảo liền mất đi hiệu ứng, lập tức không cần nghĩ ngợi, hắc kiếm rời tay mà đi, đâm thủng ngực Na Tra đang trên không trung.

Viên Phương thấy tình cảnh như vậy, khóe mắt muốn nứt ra, lại bị mấy tiên thú gắt gao cuốn lấy, nhất thời không thể thoát thân. Đạo nhân đối với uy lực của hắc kiếm rất có tự tin, chỉ là khi đang âm thầm đắc ý, bỗng nhiên cảm giác trước ngực đau nhức một trận, đã bị một cây thương đâm xuyên tim.

Đạo nhân lộ ra vẻ khó có thể tin được, chỉ thấy trước ngực cơ giáp mở ra, một bóng người gầy nhỏ cầm một cây trường thương màu vàng, đầu thương đã hoàn toàn đâm ngập vào trong ngực hắn. Người này, lại có thể là Na Tra.

Đạo nhân chỉ cảm thấy từ trên ngọn thương truyền đến ngọn lửa cường đại và quỷ dị, đảo mắt đã có thể phá hủy tiên lực phóng ngự của bản thân, lan tràn toàn thân, ngay cả tiên thức cũng bị đốt cháy.

Trong ngọn lửa đạo nhân liếc mắt nhìn "Na Tra" vẫn bị hắc kiếm xỏ xuyên qua đọng lại trên không trung, giật mình nói:

- Thân ngoại hóa thân…

Đạo nhân này nói một câu, đã không duy trì được nữa, thân hình biến thành kỳ thú đầu người thân ngựa, cả người có vằn hổ, lưng có hai cánh, cuối cùng hóa thành một khối thi thể cháy khô.

Đâm ra một thương này dường như khiến cho Na Tra hao hết toàn lực, có vẻ cực kỳ suy yếu, không đợi hắn nghỉ một hơi, một đầu phi ưng tiên thú hiện ra trên không, mở ra cái miệng khổng lồ, bổ nhào về phía Na Tra.

Hiện giờ là lúc Na Tra thoát lực, không thể tránh né hoặc công kích, đúng lúc nguy ngập, một thanh Tử hồng tiên kiếm xuất hiện đúng lúc, phát ra sát khí mãnh liệt, trảm con ưng khổng lồ kia thành hai đoạn.

Na Tra nhận ra tiên kiếm này, căng thẳng toàn thân nhất thời được thả lòng, trong miệng nói ra một câu:

- Nhị sư tôn! Người rốt cục đã đến.

Người kia kinh ngạc liếc mắt nhìn một cái, nói:

- Đây là Anh Chiêu, là thượng cổ tiên thú đắc đạo, có tu vi kim tiên, được Kim Mẫu tín nhiệm, còn lệnh cho chưởng quản hoa viên Dao Trì. Đồ nhi hôm nay có thể giết chết hắn, thật sự là tiến bộ không nhỏ.

Na Tra được Vân Tiêu khích lệ, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười:

- May mà đuợc đại sư tôn đem Xích Viêm Thương của con vào trong Càn Khôn Đỉnh tế luyện lại một lần nữa, lại nhờ Hình Thiên sư thúc truyền cho con Ma tộc bí thuật một kích ngưng lực, nếu không có thể nào một kích giết chết Anh chiêu này?

- Ngươi dử dụng bí thuật nọ, tiên lực tiêu hao rất lớn, không nên tái chiến, nên nhanh chóng dẫn đội cơ giáp này quay về tiên phủ, Thanh Quân muội muộn vẫn đang lo lắng cho các ngươi đấy.

Vân Tiêu nhìn về phía "Bạch tuộc" ở xa xa kia vài lần, cuối cùng cắn răng một cái, quay đầu bay đi.

Na Tra theo ánh mắt của Vân Tiêu, nhìn thấy tỉnh cảnh bạch tuộc đang tàn sát bừa bãi, đoán được nhất định là đại sư tôn tôn kính của mình đang đại hiện thân ủy, khiến cho nhiệt huyết sôi trào, nhưng hắn biết tình huống thân thể của bản thân, không dám cãi lại mệnh lệnh của Vân Tiêu, vội vàng chui vào trong khoang thao tác cơ giáp.

Na Tra trước khi đi lại nghĩ tới những điều đại sư tôn "Dạy" thường ngày, lại tiện tay cầm theo hắc kiếm kia.

Vân Tiêu thi triển thần thông, hiệp trợ cơ giáp chiến sĩ giết chết từng tiên thú . Lúc này thiên binh ở phụ vận lại vây quanh lại đây. Trong mắt Vân Tiêu chợt lóe hàn quang, lộ ra sát khí không tương xứng với vẻ ôn nhu xinh đẹp bình thường. Tử hồng tiên kiếm trong tay, bỗng nhiên hóa thành vạn đạo sát khí. Thiên binh bị sát khí màu tím kia tấn công, nhất thời toàn bộ sinh cơ đều biến mất không còn.

Cũng giống như Xích Viêm Thương của Na Tra, chuôi tiên kiếm này của Vân Tiêu cũng đã được Trương Tử Tinh trợ giúp, lấy Càn Khôn Đỉnh cùng tử sát khí luyện thành, có thể hóa thành vàng nghìn hàng vạn, lực sát thương vô cùng lớn. Có Vân Tiêu yểm hộ, cơ giáp bộ đội rốt cục thành công lui về căn cứ.

Ở bên kia, Viên Hồng cùng Dương Tiễn chiến đấu đã đến mức kịch liệt nhất, hai người đều xuất ra thần thông thiên tượng, cực đại thân hình chiến đấu kịch liệt không quản ai bên cạnh, hoàn toàn không nhìn thiên binh bị lọt vào vòng nguy hiểm. Viên Hồng tự nhiên là ước gì lan đến thiên binh càng nhiều càng tốt, mà Dương Tiễn thì căn bản là chẳng quan tâm.

Viên Hồng cảm giác được Thiên vị lực đè ép càng ngày càng mãnh liệt, lực lượng bản thân dần dần không thể khống chế. Tâm niệm vừa chuyển, liền giả vờ lộ ra sơ hở, dụ Dương Tiễn tấn công, xoay thân hình tránh khỏi Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao, một côn đánh ngang tới. Hắn cùng với Dương Tiễn chiến đấu lâu như vậy, đối với chiêu thức của nhau đều thập phần quen thuộc. Quả nhiên, như Viên Hồng suy nghĩ, Dương Tiễn thân hóa kim quang, bay lên phía trên. Lúc này phía trên đột nhiên xuất hiện một cự thú bay tới, hướng kim quang nuốt gọn, hút Dương Tiễn vào miệng.

Đầu thú này chính là thượng cổ kỳ thú THao Thiết, đây chính là Viên Hồng từ một mảnh Huyền Khuê đuợc Trương Tử Tinh tặng cho lĩnh ngộ được biến hóa thành, mặc dù uy lực so ra kém Trương Tử Tinh lấy ma thể thi triển , nhưng cũng có thể cắn nuốt mọi vậy, tiêu hóa thành của mình, thập phận lợi hại.

Chỉ cần có thể hoàn toàn tiêu hóa kim quang, liền có thể diệt đi đại địch này.

Kim quang sau khi bị Thao Thiết nuốt vào, trong miệng nó tả xung hữu đột, vẫn không thể thoát thân, cái miệng khổng lồ của Thao Thiết lúc thì phồng ra, lúc thì lõm vào, kim quang dường như vẫn không cam lòng giãy dụa, nhưng biên độ dường như càng ngày càng nhỏ.

Ngay khi Thao Thiết nghĩ đã ăn được kim quang này, khi khép lại miệng bỗng nhiên trục trặc, hơn nữa trương phồng lên. Hồng mang trong mắt Thao Thiết chợp động, cái miệng kia lại dần dần nhỏ lại, không lâu sau lại trương phồng lên, lặp đi lặp lại như thế, hồng quang trong mắt Thao Thiết càng ngày càng thịnh, nhưng không cách nào ngăn cản cái miệng khổng lồ không ngừng lớn lên, không lâu sau, toàn bộ cái đầu đã lớn tới mức kinh người, rốt cục bạo liệt, thiên binh ở phụ cận mặc dùy đã tùy thời thối lui thật xa, vẫn bị vụ nổ làm cho bị liên lụy, nặng thì bỏ mình, nhẹ thì trọng thương.

Bạo liệt qua đi, không trung hiện ra thân ảnh Viên Hồng, vẻ mặt cực kỳ uể oải, hoàn toàn không giống bộ dáng tinh thần rạng rỡ như lúc trước ----- lần bạo liệt vừa rồi, đã làm cho hắn đại thương nguyên khí. Đối diện kim quang chớp động, hiện ra thân hình Dương Tiễn, tuy rằng cũng có chút thở dốc, so với Viên Hồng tốt hơn nhiều lắm, hơn nữa trôi qua một lúc đã khôi phục bộ dáng thần định khí nhàn.

- Vừa rồi ngươi đã thất bại, nếu không phải vì bị Thiên Vị Chi Lực áp chế thì ta tuyệt đối sẽ không thua!

Viên Hồng lộ vẻ không cam lòng nói một câu, thân hóa bạch khí bay đi.

Dương Tiễn cũng không có đuổi theo, mà là ở không trung trầm mặc một lát, thản nhiên nói một câu:

- Thắng chính là thắng, thua chính là thua.

Viên Hồng hóa thành một đoàn bạch khí, phản hồi về hướng Tiêu Dao Tiên Phủ. Bởi vì rừng cây Bồ Đề lúc trước bị Hồng vũ khắc chế, hiệu dụng giảm đi nhiều, vì thế có rất nhiều thiên binh khi xuyên qua rừng cây, mê man bất tỉnh, nhưng vẫn có rất nhiều người thành công vượt qua một cửa là rừng cây này. Nhưng mà sau khi đi ra khỏi rừng cây, bị các loại vũ khí phòng ngự ở các nơi hiểm yếu trên tiên phủ làm cho các thiên binh chịu nhiều đau khổ, nhất là độc vụ cùng cương phong, khiến cho rất nhiều thiên binh gặp đại gian nan, cuối cùng lại bị đám người Long Cát Công Chúa thanh lý, ngay cả Đặng Thiền Ngọc cùng Nguyệt Cơ cũng phát huy tác dụng nhất định, nhưng càng ngày càng có nhiều thiên binh lên được tiên phủ.

Thiên vị lực áp bức khiến cho Vũ Dực Tiên cùng Ứng Long đánh lâu cũng dần dần cảm giác kiệt sức, dần dần hội hợp một chỗ, chung sức ngăn địch

Lại nói Khổng Tuyên một đường đuổi theo Dao Trì Kim Mẫu, từng vài lần thi triển Hỗn Độn Chung ý muốn ngăn cản Kim Mẫu bỏ chạy, nhưng Kim Mẫu thập phần giảo trá, thỉnh thoảng lợi dụng thiên binh ven đường làm tấm đỡ, tuy rằng Hỗn Độn Chung đánh bại không ít thiên binh, cũng không thể động tới Kim Mẫu, huống hồ Kim Mẫu còn có Thiên vị lực duy trì, tốc độ độn quang không thua Xích Huyết Độn Thuật của Khổng Tuyên, nếu mụ một lòng bỏ chạy, chỉ sợ ngay cả Khổng Tuyên cũng không có biện pháp nào tốt.

Ngay khi Khổng Tuyên đang đuổi theo không bỏ, bỗng nhiên cảm giác được một cỗ sát khí vô cùng cường hạn đánh úp về phía mình, Ngũ Sắc Thần Quang sau lưng vội vàng chuyển động, đem sát khí này thu vào bên trong thần quang, nhưng mà, sát khí này sau khi tiến vào bên trong thần quang, lại không có biến mất, mà là phát ra tiếng nổ rất nhỏ, làm cho thân hình Khổng Tuyên ngừng lại một chút, hiển nhiên là gặp phiền toái nhỏ.

Trong lòng Khổng Tuyên hoảng sợ một trận, cũng không phải bởi vì công kích này lợi hại như thế nào, mà là loại sát khí này với hắn mà nói thật sự rất quen thuộc. Đây đúng là lực lượng độc đáo của tam đệ Hình Thiên lấy tu vi bản thân dung hợp với Lục Tiên Kiếm khí luyện thành.

Quả nhiên, bên cạnh hiện ra thân ảnh của Khổng Tuyên, khi Khổng Tuyên nhìn thấy Hình Thiên, sắc mặt lạnh nhạt ngày thường cũng không khỏi lộ ra vẻ kinh hãi. Chỉ thấy Hình Thiên vốn trên đầu rỗng tuếch, đã nhiều ra thêm một cái đầu. Lấy tu vi Khổng Tuyên tự nhiên nhìn ra được, cái đầu này cũng không phải là ảo thuật như ngày thường, mà chân chính là một cái đầu! Làm cho Khổng Tuyên lo lắng chính là, ánh mắt trên cái đầu kia. Chớp động quang mang quỷ dị, toàn thân toát ra sát khí kinh người, mà mục tiêu của sát khí, lại chính là Khổng Tuyên!

Vốn Dao Trì Kim Mẫu đang đào tẩu chợt hiện ra bên cạnh người Hình Thiên, vừa lòng nhìn bộ dáng Hình Thiên, vuốt cằm nói (quả vuốt cằm này như con trai =)) ):

- Quả nhiên là thế! Không uổng ta hao tâm lực như vậy.

Khổng Tuyên hừ lạnh nói:

- Người dám làm gì tam đệ ta. Ảo thuật này của người nhiều nhất cũng chỉ duy trì trong chốc lát mà thôi!

- Ảo thuât? Lấy nhãn quang của người, hay là vẫn nhìn không ra, đây vốn là đầu của hắn!

Dao Trì Kim Mẫu đắc ý cười nói:

- Ta từ một năm trước đã lấy cái đầu của hắn từ trong núi Thương Dương ra. Mỗi ngày đều vất vả tế luyện, gần đây mới hoàn thành thuật này. Hiện giờ Hình Thiên vẫn như cũ là Hình Thiên. Chẳng qua đã không còn là huynh đệ của ngươi!

- Ngươi sai lầm rồi, huynh đệ. Vĩnh viễn vẫn là huynh đệ.

Sắc mặt Khổng Tuyên lại khôi phục vẻ bình thản, bỏ thêm một câu:

- Chỉ cần ta giết ngươi. Liền có thể giải trừ thuật này!

Dao Trì Kim Mẫu sắc mặt chợt trầm xuống, lộ ra vẻ thù hận mãnh liệt. Những lời này nếu là từ miệng "Tiêu Dao Tử" nói ra, có lẽ mụ còn không thống hận đến mức như vậy, hiện giờ không biết vì cái gì, nàng chỉ cảm thấy gương mặt lạnh nhạt của Khổng Tuyên thật chọc người đáng ghét, tức giận muốn phá hủy nó ngay lập tức.

- Hình Thiên, giết hắn!

Dao Trì Kim Mẫu nói xong, trong tay hiện ra kim trâm, đâm về phía Khổng Tuyên, nhất thời vang lên vô số tiếng xé gió, dường như có hàng nghìn hàng vạn, những lưỡi đao vô hình bay tới đều bị Khổng Tuyên dùng bạch quang sau lưng xoát rơi, tất cả những âm thanh xé gió đều biến mất.

Hình Thiên do dự một lát, hét lớn một tiếng, hai mắt dị quang đại thịnh, Kiền Thích Thần Phủ không chút lưu tình bổ về phía Khổng Tuyên.

Khổng Tuyên thở dài một tiếng, Ngũ sắc thần kiếm hiện ra trong tay, ngăn cản thần phủ, nhưng "Thế" của thần phủ này cũng không thể dùng binh khí để đón đỡ, xuyên qua Ngũ Sắc thần kiếm, đánh về phía Khổng Tuyên. Cũng may Khổng Tuyên ở trong bí cảnh của Triệt Giáo cũng luận bàn nhiều với Hình Thiên, né được đúng lúc, nhưng trên gò má vẫn để lại một vệt máu.

Dao Trì Kim Mẫu cùng Hình Thiên triển khai giáp công đối với Khổng Tuyên, Khổng Tuyên đối với Hình Thiên có điều cố kỵ, đành phải lấy vô sắc thần quang biến thành đại thủ, đem công kích của hai người tránh đi, Dao Trì Kim Mẫu thấy hắn lấy một địch hai, không rơi vào thế hạ phong, phong thái vẫn giống như năm đó ở Đại Dư Tiên Sơn, hận ý trong lòng không khỏi tăng lên, công kích cũng càng thêm âm ngoan, độc ác.

Dao Trì Kim Mẫu có Thiên vị lực duy trì, Khổng Tuyên lại bị áp chế, lại thêm lực công kích cảu Hình Thiên quả thực không phải là nhỏ, cho nên Khổng Tuyên dần dần rơi vào thế hạ phong. Hình Thiên tìm được sơ hở của Khổng Tuyên, đang muốn công kích, bỗng nhiên một cái chung vang lên, thẳng vào trong tâm trí, chỉ thấy đỉnh đầu Khổng Tuyên lơ lửng một cái chuông vàng.

Tiếng chuông này làm nhộn nhạo tiên lực của Dao Trì Kim Mẫu và Hình Thiên, hai tai vang lên tiếng ông ông. Hình Thiên dường như chấn động, động tác nhất thời chậm lại. Khổng Tuyên trong lòng máy động, Hỗn Độn Chung lại vang lên. Các thiên binh ở phía xa đều bịt tai lộ vẻ thống khổ.

Dao Trì Kim Mẫu ỷ vào Tố Sắc Vân Giới Kỳ hộ thân, liền thi bí thuật, thúc dục Hình Thiên công kích, nhưng mà không biết có phải tiếng chuông này ngăn cản bí thuật, Hình Thiên vẫn giống như người ngốc vậy, vẫn không nhúc nhích.

Dao Trì Kim Mẫu cũng không biết, giờ phút này trong đầu Hình Thiên cũng rất là hỗn loạn, một loạt cảnh tượng lặp lại hiện lên trong đầu.

Kiền Thích Thần Phủ không chút lưu tình bổ về phía nghĩa huynh Khổng Tuyên….

Cánh tay run rẩy cầm lấy cái đầu, đặt lên trên cổ mình…

Trong Tru Tiên Trận, bốn người liên thủ đại chiến thánh nhân…

Dòng thác từ trên núi chảy xuống động quật, hóa xà xả thân cứu giúp…

Đây là thanh âm của bản thân hắn.

Sau đó một thanh âm khác lại vang lên:

- Nam nhi trượng phu, phải là như thế!

Thanh âm này, phải … Nghĩa huynh!

Cho dù ta không có đầu, ta còn có huynh đệ.

Huynh đệ như tay chân đồng sinh cộng tử!

Tiếng chuông quanh quẩn trong lòng hắn, làm cho hắn tỉnh lại, đồng thời cơ hồ không thể khánh cự được thanh âm đang truyền đến: giết Khổng Tuyên!

Hình Thiên bỗng nhiên ngửa mặt lên trời rống to, tiếng rống nhất thời làm ngưng lại dư âm của Hỗn Độn Chung. Lập tức, Kiền Thích Thần Phủ kia lại chuyển động.

Cái đầu kia không chống lại được sát khí của Kiền Thích Thần Phủ, rơi xuống giữa không trung, sau đó hóa thành tro bụi.

Dao Trì Kim Mẫu kinh hãi, chỉ thấy từ rốn Hình Thiên phát ra thanh âm nặng nề, rõ ràng là một câu:

- Hình Thiên có đầu, vẫn còn là Hình Thiên sao?

Khổng Tuyên mừng rỡ:

- Tam đệ!

Khổng Tuyên là hạng người nào, nhìn ra Hình Thiên trải qua chuyện này, những ràng buộc tâm tình được cởi bỏ, ngày sau tự có thể đột phát bình cảnh, tu vi tiến nhanh. Cần biết huyền tiên thượng giai đỉnh là cảnh giới tối cao của huyền tiên đỉnh giai. Loại cảnh giới này không phải là chỉ cần thời gian là có thể đột phá hoặc tinh tiến, mà là cần không ngừng tự thân nỗ lực, càng cần ngộ tính cùng cơ duyên. Có thể nói, mỗi bước tiến nhỏ đều vô cùng gian nan, Hình Thiên như vậy lại tiến được một bước lớn.

Tuy rằng loại lĩnh ngộ này không có khả năng trực tiếp thành thánh nhân, nhưng không thể nghi ngờ đã là bước đột phá quan trọng, hoặc là nói, cách cảnh giới cao nhất, lại gần thêm một chút, mà lúc ấy bản thân Khổng Tuyên đạt được đột phá cũng là nhờ được thần niệm của Đông Hoàng Thái Nhất tương trợ, hiện giờ Hình Thiên có thể tự mình lãnh ngộ, có thể nói là cơ duyên không cạn.

Hình Thiên vượt ra được bước này, ít nhất cũng có thể khiến cho hắn từng bước đạt được lực lượng hiện giờ của Khổng Tuyên, có lẽ, về lâu dài mà nói, còn có thể có nhiều lợi ích hơn. Đương nhiên, phía trước hai người bọn họ còn có vị huynh trưởng "Biến thái" kia, hắn mới là mục tiệc cần vượt qua của bọn hắn.

Hình Thiên hiểu được ý tứ vui mừng của Khổng Tuyên, cái "
Đầu" khổng lồ cũng không có nói nhiều, Kiền Thích Thần Phủ hóa thành một đạo lưu quang, chém về phía Dao Trì Kim Mẫu. Dao Trì Kim Mẫu không nghĩ tới Hình Thiên ở thởi điểm trọng yếu này lại thanh tỉnh, nào có đảm lượng đối địch với hai gã huyền tiên đỉnh giai thực lực siêu phàm, nhanh chóng thu hồi Tố Sắc Vân Giới Kỳ, thân hóa kim quang, dùng tốc độ cao nhất trốn đi.

Khổng Tuyên ở bên cạnh sớm đã có phòng bị, Hỗn Độn Chung mạnh mẽ phát ra một tiếng chuông trong trẻo, toàn bộ thân hình Dao Trì Kim Mẫu dừng lại một chút, cảm giác ý nghĩ hỗn loạn lại xuất hiện, Ngay trong nháy mắt Kim Mẫu bị Hỗn Độn Chung kiềm chế, Hình Thiên biến thành lưu quang chạy tới, Dao Trì Kim Mẫu vội vàng phất Tố Sắc Vân Giới Kỳ lên, thả ra khí phòng thân, nhưng vẫn chậm nửa phần, khí kia chưa kịp bao trùm thì một cánh tay đã bị lưu quang này chém trúng, lập tức rụng xuống, kim trâm đang nắm cũng rơi vào giữa đám mây.

Dao Trì Kim Mẫu chưa bao giờ ăn quả đắng như thế, lập tức kêu thảm thiết một tiếng, không dám dừng lại, nhịn đau hóa kim quang đào tẩu. Thị lực Khổng Tuyên hơn người, nhìn thấy rõ ràng: cánh tay bị cụt của mụ nháy mắt đã phục hồi như cũ, chắc là được Thiên vị lực hỗ trợ. Có Thiên vị lực duy trì, thương thế cùng nguyên khí của Dao Trì Kim Mẫu nháy mắt đã khỏi hẳn, tình huống tố hơn so với Khổng Tuyên cùng Hình Thiên, nhưng lúc này mụ đã mất đi tin tưởng cùng dũng khí tiếp tục chiến đấu.

Khổng Tuyên cùng Hình Thiên tất nhiên là không chịu bỏ qua, đuổi một mạch, thiên binh ven đường như đợt sóng bị tách ra, không có người nào có thể ngăn lại.

Dao Trì Kim Mẫu liều mạng bỏ chạy, trong lòng đột nhiên sinh ra một điềm dự cảm, tuy rằng trước mắt thiên binh vẫn không có hiện tượng thất bại, nhưng không biết vì cái gì, mụ cảm giác đại thế của thiên giới đã biến mất.

Hy vọng, cảm giác này là sai.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất