Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 122: Có dám đánh cuộc với ta một lần?

"Ở bên này." Sở Dương dẫn đám người Thiết Bổ Thiên đi về phía nhà tù. Sau khi Thành Tử Ngang mở cửa thì Sở Dương, Thiết Bổ Thiên cùng hai người nữa, tổng cộng bốn người đi vào, những người còn lại đều ở lại bên ngoài.

Khác hoàn toàn so với những nhà tù âm u, ẩm thấp như mọi người vẫn tưởng tượng, ở đây vô cùng khô ráo, sạch sẽ. Một cây cột sắt thô to như eo người dựng thẳng đứng tại một nơi hẻo lánh, Đường Tâm Thánh toàn thân gông cùm xiềng xích bị treo ở đó, khi thấy Sở Dương tiến đến thì không ngờ hắn còn nở một nụ cười bình thản…

Kiểu như đối với hắn thì việc bị trói tại đây cũng chẳng thoải mái thua gì như khi nằm trên giường ở nhà vậy. Lúc này Bổ Thiên Các đã giúp hắn khôi phục lại gương mặt vốn có, chính là một thư sinh ba mươi tuổi tuấn tú.

Thiết Bổ Thiên chắp tay sau lưng, chậm rãi tiến đến, lạnh lẽo nhìn Đường Tâm Thánh không chớp mắt.

Đường Tâm Thánh cười ôn hòa, cũng hệt như những khi dự triều với Thiết Bổ Thiên trước đây vậy.

"Đường đại nhân, ngài là thế nào với Đệ Ngũ Khinh Nhu vậy hả?" Thiết Bổ Thiên chậm rãi bước đến một cái bàn đằng sau, chậm rãi ngồi xuống ghế. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyen360.com

Hắn không hề hỏi rằng ngươi có phải gian tế hay không mà trực tiếp hỏi về mối quan hệ của Đường Tâm Thánh với Đệ Ngũ Khinh Nhu. Điều này có thể khiến người khác có cảm giác là tất cả tình huống của Đường Tâm Thánh đều đã bị hắn nắm giữ hết rồi, không cần phủ nhận gì thêm cho mệt cả!

"Dường như câu hỏi của điện hạ có chút quá mức võ đoán rồi." Đường Tâm Thánh cười ha hả: "Tuy Đường Tâm Thánh ta hiện chỉ là thân tù phạm, nhưng cũng không phải cái loại dễ bị bức cung như vậy đâu!"

"Nói vậy, ngươi đúng là gian tế của Đại Triệu?" Thiết Bổ Thiên khép hờ mắt.

"Ta cũng không muốn thừa nhận rằng thật ra từ câu đầu tiên khi ngươi bắt đầu gạt ta, ta cũng nghĩ chơi xấu một chút lại… ha ha ha… đây cũng chỉ trách chỉ trách tâm cảnh của ta tu luyện chưa đến nơi đến chốn, vẫn còn có chút muốn ăn thua đấy..." Đường Tâm Thánh cười tiêu sái: "Thế nhưng đã đến nước này, chẳng lẽ ta còn có thể phủ nhận sao chứ?"

Thiết Bổ Thiên thở dài nói: "Đường đại nhân, ngài rất có năng lực, cũng rất có thủ đoạn. Cô gia một mực vẫn kính trọng ngài, thậm chí cô gia đã từng có ý nghĩ nếu sau này khi thiên hạ thái bình, cô gia sẽ phong ngươi làm Tể tướng Thiết Vân … Ha ha ha, cô gia gửi gắm hi vọng vào ngài, thật không ngờ thì ra lại là bị ngài lừa mười năm trời..."

Những lời này của Thiết Bổ Thiên hết sức chân thành… cũng làm cho Đường Tâm Thánh chợt trầm mặc trong phút chốc, nhớ lại những ngày tháng quân thần vui vẻ tương đắc trước đây, hắn chợt cảm thán nói: "Đúng là Thái tử điện hạ đối xử với Đường mỗ rất tốt, chỉ là hai nước tranh phong, ai vì chủ nấy. Đường mỗ cũng hết sức áy náy."

Đường Tâm Thánh dừng một chút rồi cười mà nói tiếp: "Điều chính xác nhất Đường mỗ làm là gia nhập Thiết Vân khi Thái tử điện hạ còn nhỏ, không thể phát hiện ra sự ngụy trang của Đường mỗ, đợi đến lúc Thái tử lớn lên thì cũng đã quen với ấn tượng sẵn có nên ta mới có thể sống yên ổn mười năm. Thật ra nếu đổi lại là bây giờ thì chỉ sợ ta vừa gia nhập liền bị thái tử phát hiện rồi."

Nói xong hắn lại cười khổ: "Thái tử điện hạ thông minh cơ trí, chí trùm thiên hạ… hoàn toàn chính là một vị vua kiệt xuất hùng tài đại lược. Đáng tiếc ngài sinh không đúng thời, đối đầu với Đệ Ngũ Khinh Nhu thì cho dù tài giỏi đến đâu cũng nhất định sẽ phải chịu kết cục hủy diệt mà thôi…"

"Đệ Ngũ Khinh Nhu?" Thiết Bổ Thiên chợt hít sâu, dùng ngữ khí sầu não nhưng trong mắt lại toát ra vẻ sắc sảo nói: "Quả thật Đệ Ngũ Khinh Nhu không hổ một đời kiêu hùng, cũng chính bởi vậy mà ta mới cần phải biết hết thảy những gì mà Đường đại nhân biết được, ngài có hiểu chứ?"

"Ta sẽ không nói, hẳn Thái tử điện hạ phải biết trước câu trả lời này rồi chứ." Đường Tâm Thánh cười hiền hòa nói tiếp: "Thái tử điện hạ, xin ngài nể mặt ta còn chưa làm ra điều gì tổn thất quá lớn cho Thiết Vân, cho phép ta giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng này đi thôi."

"Tôn nghiêm?" Thần sắc Thiết Bổ Thiên biến ảo, tựa hồ đang mâu thuẫn, nhưng rồi cũng khẽ thở dài, đứng dậy đi ra ngoài, đến cửa thì dừng lại, thản nhiên nói: "Bắt hắn phải khai ra!"

Nói xong, hắn vẫy tay với Sở Dương, đi ra ngoài không hề quay đầu lại. Quả nhiên Bổ Thiên thái này cuối cùng vẫn phải thể hiện ra phong thái thiết huyết lãnh khốc.

Sở Dương cũng theo Thiết Bổ Thiên ra ngoài… khi sóng vai cùng Thiết Bổ Thiên, hắn có thể cảm giác được nội tâm vị Thái tử này cũng không hề nhẹ nhàng gì mấy...

Trong nhà tù bất ngờ vang lên một loạt âm thanh kỳ quái, sau đó là tiếng thét thảm thiết của Đường Tâm Thánh vọng ra: "Giết ta đi!"

"A…a…" Sau đó là một loạt tiếng rên rỉ thê thảm, xen lẫn đó là hàng tràng mắng chửi của Đường Tâm Thánh: "Thiết Bổ Thiên, các ngươi dùng thủ đoạn hèn hạ tra tấn một vị cường giả mà không cảm thấy thẹn sao? Ta chỉ muốn một cái chết thống khoái mà ngươi cũng không thể cho sao?" (Mán: tiên sư, sợ đau thì cắn lưỡi chết luôn đi, còn ở đó mà kêu gào làm ta phải tra tấn cái bàn phím đến mức đau cả tay!)

Thiết Bổ Thiên vẫn lẳng lặng đứng đấy, mặt ngọc không lộ ra chút cảm xúc nào.

"Sở tiên sinh, với người này, Cô gia thật sự hết sức tiếc hận." Thiết Bổ Thiên chắp tay, lẳng lặng nói: "Cô gia từng cực kỳ thưởng thức năng lực của hắn…"

Sở Dương trợn mắt nói: "Điều đó là đương nhiên, địch nhân có thể làm chúng ta tiếc hận mới là địch nhân nguy hiểm nhất! Nếu hắn khiến chúng ta xem thường thì đâu cần làm rùm beng như thế chứ…"

"Không sai." Thiết Bổ Thiên khẽ gật đầu nói tiếp: "Cứ tra tấn một vị cường giả, một vị trí giả như vậy thật sự không phải điều mà chúng ta mong muốn, bất quá những điều mà trong đầu hắn có thì Cô gia nhất định phải biết. Nếu không phải thế thì Cô gia cũng sẽ vô cùng thoải mái mà ban cho hắn một cái chết dễ dàng đấy."

Sở Dương trầm mặc một lát rồi nói: "Trên đời này có một số việc không thể miễn cưỡng, cũng có một số người cho dù hủy đi toàn bộ xương cốt của hắn thì hắn cũng sẽ không hé răng nói câu nào. Đường Tâm Thánh chính là loại người đó. Ngay từ khi ta bắt được hắn thì cũng đã không ôm chút hi vọng moi từ hắn ra cái gì rồi. Chỉ sợ Thái tử sẽ phải thất vọng thôi."

Thiết Bổ Thiên trầm mặc, bất chợt nói: "Chưa chắc. Có thể nói hai người thị vệ của Cô gia gần như là từ địa ngục mà ra đấy… Cô gia rất có lòng tin vào thủ đoạn của bọn họ. Chẳng qua là đối với Đường Tâm Thánh thì có chút tàn khốc quá mức rồi."

Sở Dương mỉm cười nói: "Thái tử cứ chờ mà xem."

Thiết Bổ Thiên cười nhẹ nói: "Sở ngự tọa có muốn đánh cuộc với Cô gia không đây?"

Sở Dương cười nói: "Chẳng lẽ thái tử còn ham mê đánh cược vậy sao? Thái tử muốn chơi như thế nào đây?"

"Đánh cuộc xem Đường Tâm Thánh có chịu nói hay không?" Thiết Bổ Thiên nói: "Ta cá hắn nói, nếu ta thắng, Sở ngự tọa phải lưu lại Thiết Vân. Lúc nào Cô gia cũng muốn cùng ngươi khai sáng một Thiết Vân thịnh thế đấy!"

Nói xong, Thiết Bổ Thiên quay đầu, nhìn Sở Dương tràn ngập chân thành. Sau cuộc nói chuyện cùng Sở Dương lúc trước, Thiết Bổ Thiên vẫn luôn canh cánh trong lòng… một nhân tài như vậy mà không thể lưu lại Thiết Vân thì quả thật là quá đáng tiếc.

Những gì Sở Dương biểu hiện trong thời gian này lại càng làm Thiết Bổ Thiên trăn trở hơn!

Hiện tại Thiết Bổ Thiên là đang cố gắng thêm một lần nữa.

"Sợ rằng thái tử phải thất vọng rồi." Sở Dương mỉm cười, khẽ dời ánh mắt nói: "Tốt lắm, ta đồng ý, nhưng nếu ta thắng, ta muốn vào kho dược liệu trong hoàng cung đại nội cùng tàng bảo khố chọn một vài thứ."

Sở Dương một mực nhớ kỹ, tổn thương của Mạc Khinh Vũ vốn cần nửa khối Cửu trọng đan.

Nhìn qua thì điều kiện của Sở Dương không thể so sánh được với điều kiện của Thiết Bổ Thiên… nhưng cả hai người đều biết rõ đây mới chính là sự tình mà mình quan tâm nhất đấy.

"Tốt! Quân tử nhất ngôn!" Thiết Bổ Thiên vui mừng cực độ, giơ tay lên, hiển nhiên là muốn cùng Sở Dương vỗ tay ước định. Còn Sở Dương nhìn thấy bàn tay Thiết Bổ Thiên thì không khỏi hơi giật mình, bàn tay người này trắng noãn, vô cùng nhỏ, thon dài, thậm chí chỉ bằng một nửa tay mình.

Đây mà là bàn tay của nam nhân sao?

Thiết Bổ Thiên thấy Sở Dương nhìn chằm chằm vào tay mình thì không khỏi khẽ biến sắc, theo bản năng sẵng giọng: "Ngươi có đánh cuộc hay không? Còn chờ gì nữa hả?"

Sở Dương lập tức tỉnh táo, cười xấu hổ, đồng thời vươn tay đập vào tay Thiết Bổ Thiên.

"Ba…" Hai bàn tay đập vào nhau.

Song chưởng va chạm, Sở Dương chỉ cảm thấy bàn tay Thiết Bổ Thiên mềm mại cực kỳ, tựa hồ còn vô cùng nhẵn nhụi, không khỏi cười nói: "Thái tử điện hạ quả nhiên bảo dưỡng được tốt."

Thiết Bổ Thiên khẽ giật mình, nhanh như chớp rụt tay về, hừ lạnh nói: "Vỗ tay làm thề, chết cũng không hối hận, Sở ngự tọa cũng không nên đổi ý nhé."

Sở Dương cười lớn, chắc chắn nói: "Ta tuyệt đối sẽ không thua!"

Hai người nhìn nhau, Thiết Bổ Thiên nhìn mặt nạ dữ tợn của Sở Dương, cười nói: "Sở ngự tọa tỏ ra thần bí như vậy, hiệu quả tốt chứ?"

Sở Dương cười gian, không đáp mà hỏi ngược lại: "Thái tử nghĩ sao? Ta chưa bao giờ bắn tên không đích cả!"

Thiết Bổ Thiên cũng cười lớn.

Thật lâu sau, tiếng rên rỉ trong phòng giam càng lúc càng nhỏ, nhưng chuyển thành ngân dài tựa như run rẩy…

Chờ thêm một lát, một bóng người nhẹ nhàng đi ra, sắc mặt âm trầm, ánh mắt có chút cuồng nộ.

"Thế nào rồi?" Thiết Bổ Thiên cũng không quay đầu lại mà tràn trề tin tưởng hỏi.

"Mồm gang miệng thép, không thể moi được gì. " Cái bóng nọ hổ thẹn nói.

"Hả?" Thiết Bổ Thiên kinh ngạc xoay người lại: "Sao cũng không được à?"

Cái bóng gật đầu, ánh mắt tức giận mang theo vài phần khâm phục nói: "Gan lỳ như vậy quả là hiếm thấy."

Thiết Bổ Thiên trầm mặc lại nói: "Vào xem."

Đi đến cửa vào, thoáng nhìn qua bên trong… bằng ý chí sắt đá của mình mà Sở Dương cũng có chút buồn nôn. Hai cái bóng này quả không hổ là từ địa ngục chui ra… Đường Tâm Thánh giờ này đã không còn ra hình dáng gì nữa rồi.

Toàn thân da tróc thịt bong, gân xanh nổi cục như những con rắn vặn vẹo trên thân Đường Tâm Thánh, thậm chí có một hai cái gân buộc chung một chỗ ngoe nguẩy tựa như tự chúng có ý thức rồi vậy… dây trói chỉ hơi khẽ rút lại mà đã có thể cắt đứt được xương cốt vốn đã hết sức nát bươm...

Âm thanh ken két không ngừng truyền đến, hai mắt Đường Tâm Thánh lồi ra điên cuồng, rên rỉ không thành tiếng, nhưng trong mắt thi thoảng vẫn toát lên nồng đậm nét cười nhạo.

"Âm Dương Phích Lịch Phân Thân Thác Cốt Thủ!" Trong lòng Sở Dương chấn động mãnh liệt. Đây vốn là hình phạt tàn khốc nhất thiên hạ, người chịu hình phạt này còn khó chịu hơn cái chết gấp trăm ngàn lần, có thể chịu nổi hình phạt này thì sau đều có thể nói là phát điên mà tự sát đấy!

Vậy mà Đường Thánh Tâm có thể nhịn được tới giờ!

Lúc này đến Sở Dương cũng phải coi trọng kẻ gian tế này tự đáy lòng rồi đấy. Mặc dù là địch nhân nhưng hảo hán tử như vậy đúng là hiếm thấy!

Mặt Thiết Bổ Thiên thoáng ửng hồng, rõ ràng là cực kỳ khó chịu, cắn răng hỏi: "Còn có… cách nào khác không?"

Hai cái bóng trầm mặc nhưng đồng loạt lắc đầu.

Thiết Bổ Thiên thất vọng thở dài… nhưng vẫn phải bật thốt lên: "Hảo hán tử!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất