Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 140: Trảo thiệt đầu! (Bức cung)

Nghi trận mà Sở Dương bố trí nhìn như vô dụng nhưng vào giờ khắc này, cuối cùng nó đã tạo ra hiệu quả hữu hiệu vô cùng. Cả chuyện này đã làm cho cả Thiết Vân đều trở nên mê ly, khiến cho đầu vị Vương tọa của Kim Mã Kỵ Sĩ Đường thoạt lớn như cái đấu...

Âm Vô Pháp nộ khí đã đạt đến đỉnh điểm rồi! Ánh mắt hung hăng nhìn bốn người ở trước mặt mình, cố gắng há mồm thở dốc để kiềm chế sát ý đang bốc lên trong lòng. Y thật sự có chút bận tâm: lo lắng bản thân không thể khống chế nổi cơn nóng nảy thì có lẽ sẽ đập bốn tên trước mắt thành thịt tương cả!

Đây cũng gọi là tin tức hả? Đây chẳng phải chính là muốn giỡn mặt với bổn Vương tọa sao?

"Các ngươi cảm thấy tất cả những tài liệu này… đều nói về một người sao?" Âm Vương Tọa cố nén cơn điên xuống, thanh âm rõ ràng đã trở nên rất dịu dàng.

Bốn người toát mồ hôi hột nhưng đều không dám ngồi, sớm đã đứng cả lên cúi đầu không nói gì. Tất cả giống như phạm nhân xếp thành một hàng thẳng tắp.

"Các người có cảm thấy hay không? Bản Vương Tọa đã u mê đến tình trạng mà người ta đưa một bãi *** chó mà cứ tưởng là cơm trắng?" Giọng điệu Âm Vô Pháp càng ngày càng lạnh, như là gió ma thổi ra từ trong địa ngục.

"Võ sĩ đệ tử Thiên Ngoại Lâu, thư sinh văn nhược của Đại Nho môn, Võ Tông đệ tử tọa hạ của Võ Hoàng, nghĩa tử của đệ nhất danh tướng, Đại công tử Sở thị thế gia…" Âm Vương Tọa siết chặt ngón tay lại: "Những thứ này đều là cái tên Sở Diêm Vương kia sao?"

Bốn người càng cúi đầu xuống thấp hơn nữa!

"Ngẩng đầu lên!"

Âm Vô Pháp gầm lên một tiếng.

Bốn người đều ngẩng đầu theo phản xạ vô điều kiện, chỉ cảm thấy một thân ảnh chớp nhoáng trước mặt. "Bốp bốp bốp bốp…" Một loạt những âm thanh vang lên, Âm Vô Pháp đã ngồi lại trên ghế còn trên mặt bốn vị kỵ sĩ đều đỏ bừng sưng vếu lên, không hẹn mà cùng hét một tiếng sợ hãi, rồi cũng cùng nhau nuốt ực máu đen lẫn mấy cái răng gãy vào trong bụng.

Trong chớp nhoáng này, mỗi người đều ít nhất đã trúng hơn mười cái cái tát!

"Vương Tọa đại nhân… Vị Sở Diêm Vương này thật sự là rất thần bí." Vị thống lĩnh Thiết mã kỵ sĩ cả gan dùng giọng rất nhỏ nhẹ nói: "Mà ngay cả người của Bổ Thiên Các thì cũng không có mấy ai biết hình dạng hắn như thế nào cả. Những tài liệu… những tài liệu này..."

Hắn nói lắp bắp: "Những tài liệu này… Mấy người chúng tôi sau khi sàng lọc lựa chọn kỹ càng nhất… mới…"

"Câm miệng!" Âm Vô Pháp điên tiết.

Trong phòng lúc này hoàn toàn nín bặt.

"Những tài liệu này, tất cả đều chả có lí quái gì cả! Nhất là cái Thiên Ngoại Lâu này… Âm Vương Tọa lúc này bỗng thể hiện ra tài trí hơn người của bản thân: "Sở Diêm Vương là người nào? Đa mưu túc trí, âm hiểm xáo trá, vì đạt mục đích không từ thủ đoạn, tâm cơ thâm trầm mưu trí sâu xa. Một người như vậy sẽ vì một đứa con gái, tranh giành tình nhân, hơn nữa còn giết cả đại sư huynh của mình sao?"

Âm Vương Tọa giận dữ nói: "
Các ngươi đều là heo sao?! Chuyện này mà cũng tin được? Cư nhiên còn đưa những tài liệu này ra đầu tiên? Các ngươi cho rằng ta cũng là heo như các ngươi hả?!" Âm Vô Pháp lại cầm tập tư liệu về Sở Diêm Vương của Thiên Ngoại Lâu lên rồi xé toang thành từng mảnh!

Những mảnh vụn văng ra tung tóe bị vò thành một cục rồi bay vèo ra từ trong tay. "
Bốp..." một tiếng đã đập lên trán vị thống lĩnh Thiết mã kỵ sĩ, sau đó lập tức bắn ngược lại ba thước, "Bốp..." một tiếng nữa lại đánh trúng trán của một Thiết mã kỵ sĩ khác, sau đó hai người còn lại cũng bị cục giấy này đánh một cái thì nó mới rơi xuống đất.

Trên trán của bốn người đều có môt cục u sưng to lên thật cao, giống hệt như bốn cái đầu Độc Giác Thú.

Âm Vương Tọa thu lực về. Năng lực khống chế nội lực đến thế quả nhiên là kinh thế hãi tục!

"Vương Tọa sáng suốt! Tầm nhìn xa trông rộng, chúng thuộc hạ không theo kịp…" Bốn người đồng loạt khom người, trong lòng đều có ý kiến: phần tài liệu của Thiên Ngoại Lâu kia là tư liệu mới được truyền thẳng tới, cũng chính là phần tư liệu đầu tiên về Sở Diêm Vương, có độ tin cậy rất lớn cho nên họ mới đưa nó lên đầu tiên. Lại không nghĩ đến phần đầu tiên mà Vương Tọa bác bỏ, cũng chính là chỗ này đây…

"Cút đi!" Âm Vô Pháp nổi giận đùng đùng: "Sau khi bổn tọa trở về nhất định phải tra xem kẻ nào sắp xếp các người đến nằm vùng ở Thiết Vân này đấy! Người không có hiểu biết rõ ràng như thế, u mê không biết đạo lí, không biết lí luận đến nửa điểm, cư nhiên vậy mà lại phái các ngươi tới? Đồ ngu như thế, quả thực đã đạt trình độ ngu xuẩn đến mức nhật nguyệt vô quang! Làm sao các ngươi không ngu chết luôn đi! Phắc!"

Khóe miệng hai vị Võ Tôn bên cạnh giật giật, thật sự muốn nói: Vương tọa, thủ trưởng trực tiếp của hai người bọn họ chính là Bảo mã kỵ sĩ Chu Văn Cương, mà Chu đại nhân lại chính là trợ thủ đắc lực của ngài… Nếu là truy tra, truy xét đến tận cùng thì rõ ràng chính là dưới trướng của ngài…

Bốn vị kỵ sĩ hiển nhiên cũng nghĩ giống vậy, bờ môi cũng đồng loạt giật giật nhưng ai dám nói ra?

"Các ngươi muốn nói cái gì?" Âm Vô Pháp tức giận đến tái nhợt mặt mày: "Thủ trưởng trực tiếp của các ngươi là ai? Trực thuộc Kỵ sĩ đường nào? Nói!"

"
Kim Mã Kỵ Sĩ Đường, Đệ tam các Bảo mã, đệ nhị Phân đà, tổ thứ chín…" Thống lĩnh Thiết mã kỵ sĩ nơm nớp lo sợ mà nói một mạch.

"
Kim Mã Kỵ Sĩ đường, Đệ tam các Bảo mã, phân đà thứ hai, tổ chứ chín…" Âm Vương Tọa cả giận mà nói: "Đợi bổn tọa quay trở về nhất định phải… Sặc!?" Nói được một nửa rồi chợt nghĩ: Kim Mã Kỵ Sĩ Đường tổng cộng được chia làm Tứ các, Tứ Vương Tọa. Riêng phần mình được phân công quản lý một các, Đệ tam các. Đây chính là thủ hạ dưới trướng của mình mà…

"
Cút! Mau cút, mau cút!!!" Dù tuổi Âm Vương Tọa không còn nhỏ cộng thêm nhiều năm rèn luyện, da mặt cũng là càng ngày càng dày nhưng cũng tại thời khắc này lại cảm nhận da mặt mình nóng rừng rực. Tất cả phiền muộn xấu hổ hóa thành phẫn nộ. "Rầm! Rầm! Rầm!" mấy cước đá tất cả những tên khốn này ra khỏi phòng. Đầu đít lẫn lộn trở về ngồi xuống ghế mà bực dọc. Thật lâu sau mới đấm mạnh lên bàn, nghiến răng nói: "Chu Văn Cương, ta muốn lột da của ngươi ra!"

"
Vương Tọa… chúng ta nên làm như thế nào?" Một vị Võ Tôn cẩn trọng từng li từng tí mà hỏi. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyen360.com

Hai người kia, chính là trợ thủ đắc lực của Âm Vô Pháp. Mặc dù không phải là cao thủ đỉnh cấp nhưng cũng không xê xích nhiều lắm, đều bên cạnh Âm Vô Pháp nhiều năm. Bởi có quan hệ khăng khít nên ít nhiều gì cũng có thể nói chuyện tương đối tùy tiện trước mặt Âm Vô Pháp.

Hơn nữa mọi người đều thuộc về Đệ tam các, chẳng khác nào là việc trong nhà mình…

"Ta cũng không tin, vị Sở Diêm Vương quả thật quá thần bí đến thế! Chẳng lẽ người bên trong Bổ Thiên Các cũng không biết Ngự Tọa của bọn họ có bộ dạng gì hay sao?" Âm Vô Pháp lập tức bình tĩnh lại: "Ngày mai, bổn tọa sẽ tự mình ra ngoài bắt người về dùng cực hình tra khảo, sẽ biết ngay vị Sở Diêm Vương này rốt cuộc là thần thánh phương nào!"

"
Đi!"

"
Nghỉ chút a!" Âm Vô Pháp đang trầm mặc, thoáng cái đột nhiên bật cười nói: "Không thể tin được rằng cứ chỉnh tới chỉnh lui, căn nguyên vẫn là do ta gây nên cả… Thật sự là đáng chê cười!"

Hai vị Võ Tôn cũng nở nụ cười mà nói: "
Vương Tọa dốc lòng tu luyện, những việc vặt vẫn luôn do hạ nhân xử lý. Có sơ hở gì cũng là việc bình thường."

"
Coi như những vị Vương Tọa khác thì cũng chưa hẳn có thể thấy tận mắt tình hình dưới trướng của mình, chuyện nào lại không thể xảy ra cơ chứ. Hơn nữa, thành viên Kim Mã Kỵ Sĩ đường của chúng ta càng ngày càng nhiều, nếu Vương Tọa muốn biết rõ từng người một thì chỉ sợ đời này kiếp này cũng không cần làm đến những việc khác nữa. Vương Tọa không cần canh cánh ở trong lòng."

"
Ha ha, nói cũng đúng! Bổn tọa vốn chỉ là một thủ lĩnh sát thủ, thủ hạ tính đi tính lại cũng chỉ có năm sáu người mà thôi còn hiện tại thủ hạ đến mấy ngàn người… Thật là bận không chịu nổi." Âm Vô Pháp tự giễu cười cười, nói: "Các ngươi cũng đi nghỉ ngơi thôi! Đi đường vất vả cả ngày cũng mệt đến ngất ngư rồi."

Hai người đồng thời khom lưng hành lễ rồi rời khỏi phòng.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra.

Ngày thứ hai, Âm Vương Tọa sớm rời khỏi khách điếm, nhìn chăm chú vào cổng lớn của Bổ Thiên Các xa xa, trong lòng thầm nghĩ: chỉ cần có một kẻ đeo mặt nạ đi ra sẽ lập tức ra tay, không cần biết có phải bắt đúng người hay không thà giết lầm còn hơn bỏ sót.

Nào biết được, y chờ từ sáng sớm đến giữa trưa mà cửa lớn của Bổ Thiên Các vẫn cứ như cái chợ ra vào nườm nượp, có rất nhiều người ra ra vào vào vậy mà cũng không có một kẻ nào mang mặt nạ cả.

Hơn nữa, ra khỏi cửa còn là các đội ngũ vừa nhìn đã biết có kỷ luật nghiêm minh, xa xa bên cạnh có hai cái quân doanh thắt chặt phòng thủ hai bên Bổ Thiên Các, về mặt phòng vệ quả nhiên là nhất tuyệt.

Âm Vương Tọa không cách nào mà nhìn về phía xa kia trong lòng có cảm giác gian nan, giống con chuột kéo rùa*, không có chỗ ra tay.

*Chuột kéo rùa: nguyên văn là "Thử lạp quy" ý chỉ cảm giác bất lực (Biên).

Mặc dù y là cao thủ Vương Tọa nhưng sức người có hạn, mặc dù rất lợi hại nhưng cũng không có khả năng một người đối địch với một đội quân kỷ luật nghiêm minh. Mà rõ ràng nhất chính là chỉ cần hắn động thủ ở đây, người khác mà kêu to một tiếng lập tức hai quân doanh kia sẽ ùa ra mấy ngàn người đến vây công chính mình!

Coi như mình chính là Vương cấp cao thủ nhưng nếu rơi vào trong vòng vây lớp lớp của quân đội thì cũng hữu tử vô sinh!

Âm Vô Pháp lõ mắt nhìn chòng chọc Bổ Thiên Các, vẫn chưa có quyết định gì. Chỉ nhìn thôi thì thực sự không ổn hay là trở về khách sạn đợi đến tối hành động? Nhưng trước khi đến đây, y đã lỡ khoe khoang khoác lác với hai tên thuộc hạ, bởi vì cái được gọi là "Xấu hổ khó tra đao vào vỏ"*, cứ như vậy mà quay trở về thì còn gì là thể diện của mình trước đám thuộc hạ?

* Xấu hổ khó tra đao vào vỏ: nguyên văn "
Sở vị tu đao nan nhập sao". Ý chỉ rút đao ra thì dễ, không làm được gì càng khó tra vào hơn. Chính là thể diện, sợ mất mặt a! (Biên).

Huống chi hiện tại hai người kia cũng đang bận ở tứ phía tra cứu địa hình bản đồ Bổ Thiên Các để tiến hành ám sát Sở Diêm Vương… Cũng đang loay hoay không thể nhúc nhích nổi…

Ngay thời điểm trong lòng y mâu thuẫn trùng trùng điệp điệp thì đôi mắt Âm Vương Tọa đột nhiên tỏa sáng: từ trong cửa lớn của Bổ Thiên Các có hai người tiêu sái đi ra. Một người tay không còn người còn lại là mang theo một hộp quà lễ, bước đi vội vàng lại còn đang hướng về phía mình. Tựa hồ là muốn đi về phía ngoại thành…

Đi tít phía trước chính là một vị thiếu niên công tử, mặc áo đen, mày kiếm mắt sáng, dáng người cao gầy, nhìn qua bộ dạng giống như có chút quyền thế. Mặc dù thoạt nhìn hắn hơi trẻ tuổi nhưng mà nhất định chính là một vị quan to…

Ừ, người như vậy ở Bổ Thiên Các tất nhiên là một trong những nhân vật quan trọng. Nếu có thể bắt hắn về… chẳng phải hết thảy vấn đề đã được giải quyết dễ dàng sao?

Âm Vô Pháp trước mặt sáng ngời! Thật đúng là trời không tuyệt đường người oa…

Sở Dương mang theo bên người một tùy tùng của Thiết Huyết Đường, đang chuẩn bị đến bái phỏng những người của Hắc Ma thế gia kia. Trên đường đi, Sở Dương trong lòng vẫn còn suy tính nhiều việc. Ừ, ấn tượng ngày đó của vị Vương Tọa Hắc Ma thế gia kia đối với mình hình như cũng là rất không tệ a… Lúc này tiến đến bái phỏng, có thể sẽ thu hoạch được điều gì đó ngoài ý muốn hay không.

Về phần đám người bọn họ tổn thương đến Mạc Khinh Vũ lúc đến đó nhất định phải tính toán, còn hiện tại trước khi tính sổ với bọn họ, trước tiên thu một ít lợi tức cũng là không tệ nha.

Đối với những ý định này trong lòng Sở Dương cũng đã có chủ ý riêng. Về sau nên đối phó như thế nào, phải làm sao… Trong lòng Sở Dương đều đã lập sẵn kế hoạch. Hắc hắc, chỉ cần như thế như thế…. Có thể thế nọ thế kia, ha ha…

Đối với những tình cảnh diễn ra theo mình tưởng tượng, Sở Ngự Tọa thật sự không thể chờ đợi nổi nữa, cũng bèn tăng tốc bước nhanh hơn một chút. Hắn tự nhiên sẽ không biết rằng ở phía trước không xa, còn có một tên cao thủ Vương cấp muốn lấy mạng mình, vẫn đang nhìn mình "đắm đuối", vẫn đang chờ đợi bắt được để bức cung, để tìm hiểu về kẻ gọi là Sở Diêm Vương…

Mà Âm Vô Pháp lại càng không nghĩ đến một thiếu niên áo đen nhìn như một thư sinh yếu đuối kia chính là mục tiêu khiến y vạn dặm xa xôi đến Thiết Vân Thành này - Sở Diêm Vương. Chỉ cần giết hắn thì xem mình đã hoàn thành nhiệm vụ!

Ngược lại trong lòng y lại hào hứng bừng bừng, bắt vị Sở Diêm Vương đang đi tới trở về bức cung một hồi. Trong nội tâm không ngừng tính toán: sau khi bắt hắn sẽ hung hăng sửa trị, tra ra tung tích chân thực của Sở Diêm Vương xong lập tức sẽ giết người diệt khẩu…

Gần hơn, càng gần nữa…

Tịch mịch chưa từng có.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất