Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 18: Bí ẩn thân thế!

- Ta không xử lý chuyện này, là bởi vì đây chính là bản lãnh của Thạch Thiên Sơn. Ai bảo hai đứa ngươi ngu dốt, dù ta có nói cũng vô dụng!

Mạnh Siêu Nhiên thản nhiên nói:

- Âm hiểm xảo trá, khẩu phật tâm xà tuy rằng rất hèn hạ, nhưng đây cũng có thể coi như một loại bản lãnh. Hơn nữa đây cũng là một điều kiện giúp cho việc hành tẩu giang hồ được thuận lợi. Chỉ là Thạch Thiên Sơn hắn che giấu không tốt mới bị con phát hiện ra.

Dừng lại một chút, Mạnh Siêu Nhiên tiếp tục nói:

- Xem ra Thạch Thiên Sơn lừa dối vẫn còn kém lắm.

Sở Dương yên lặng đi phía sau sư phụ một lúc, lúc này mới nhẹ giọng nói:

- Con hiểu.

Mạnh Siêu Nhiên không quay đầu lại, vẫn bước đi chậm rãi, giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ:

- Nếu như con không nhận ra điều đó, ta cũng sẽ vẫn cứ để như vậy cho đến khi hắn đủ lông đủ cánh rời khỏi đây. Tuy rằng ta cũng chỉ có ba tên đồ đệ các con, nhưng đây dù sao cũng là một cái giang hồ! Là sống hay là chết, cái đó phụ thuộc vào chính sự lựa chọn của các con!

Mạnh Siêu Nhiên nói một câu "Sống hay chết, tùy thuộc vào sự lựa chọn của các ngươi" này mà gương mặt không hề biến hóa chút nào, nhưng thanh âm cũng lại trở nên trầm trọng.

Những lời này nghe thì như vô tình, nhưng Sở Dương lại thở dài ra một hơi. Sư phụ dù sao cũng chỉ là người dẫn đường, còn con đường trong tương lai của mình thì vẫn phải do mình tự đi. Lúc này nhìn Mạnh Siêu Nhiên thì như vô tình, nhưng thật ra là hắn lại muốn để cho chính đệ tử của mình tự hiểu được sự hiểm ác của giang hồ. Mặc dù có hơi muộn một chút, nhưng cũng còn sớm hơn các đệ tử khác.

Hơn nữa những điều này là do bản thân tự ngộ ra, so với việc được người khác dạy là hoàn toàn bất đồng! Tuy rằng điều này rất tàn khốc, nhưng tàn khốc như vậy lại có thể làm cho đệ tử của mình có thể sớm có được kinh nghiệm. Hiểu được càng sớm, vậy càng có khả năng bảo vệ được mạng sống của mình!

Những điều này đều là mình ở kiếp trước đến mãi sau khi môn phái bị diệt mới dần dần cảm nhận được sự khổ tâm của sư phụ!

- Nếu hai đứa mà cứ ngốc nghếch như vậy, tương lai sau này khi xuất đạo thì sớm muộn gì cũng phải chết trong tay kẻ khác. Bởi thế nên ta cũng không đặt hy vọng quá lớn vào các con. Đừng trách vi sư nhẫn tâm, cái mà Thiên Ngoại Lâu chúng ta cần là cường giả, chứ không phải là những kẻ bỏ đi.

- Thạch Thiên Sơn là người âm hiểm gian trá, hơn nữa lại tâm ngoan thủ lạt, tuyệt đối không phải là người tốt.

Mạnh Siêu Nhiên rốt cục cũng đứng lại, lúc này Sở Dương mới phát hiện hóa ra là đã đến trên vách đá phía sau núi. Chỉ nghe Mạnh Siêu Nhiên nói:

- Nhưng Thạch Thiên Sơn lại có thể làm được việc. Tư chất của hắn cũng rất tốt. Vì thế nên ta mới dung túng hắn, mặc cho hắn chèn ép hai đứa. Hai đứa con từ trước đến giờ đã sống rất bình thường; mà quá bình thường, quá thuần phác thì thành tựu tương lai càng nhỏ, nhưng cơ hội sống sót lại cao hơn. Ngay cả là các ngươi bị người khi dễ, nhưng cuối cùng cũng có thể sống được.

- Ta chỉ cần đệ tử của ta có thể sống sót, còn đâu sẽ không đi quản các con lựa chọn con đường đi như thế nào.

Mạnh Siêu Nhiên nói:

- Mọi sự đều có thiên định, nếu không phải con đột nhiên hiểu ra thì ta cũng sẽ không nói những điều này với con. Cũng có thể là ta đã làm không xứng với cương vị sư phụ của các con, nhưng bắt đầu từ khi lần đầu tiên Thạch Thiên Sơn lừa gạt các con mà các con lại chẳng hề phát giác, ngược còn đi cảm kích hắn, ta đã âm thầm quyết định con đường mà cả đời này hai đứa con sẽ đi.

Hắn quay đầu, hai mắt nhìn thật sâu vào trong mắt Sở Dương:

- Mãi cho đến ngày đó, khi con bắt đầu thăm dò ta.

- Ta biết chứ.

Mạnh Siêu Nhiên nói những lời này đạm mạc mà vô tình, nhưng Sở Dương lại thấy rất cảm kích. Nếu như mình cùng Đàm Đàm cứ tiếp tục ngu muội như vậy, nếu Mạnh Siêu Nhiên vạch trần chân tướng của Thạch Thiên Sơn, ngược lại sẽ làm cho hai người càng khổ hơn.

- Mấy ngày này mặc dù ta tuyên bố bế quan, nhưng cũng vẫn âm thầm quan sát mấy đứa các con.

Mạnh Siêu Nhiên cảm thán, cười một tiếng:

- Ta vừa phát hiện, Mạnh Siêu Nhiên ta rõ ràng lại nhìn nhầm một lần nữa. Cái tên Sở Dương ngươi lại vượt ngoài dự liệu của ta, vậy nên ta mới thay đổi ý định lúc đầu. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyen360.com

Sở Dương nghe vậy mà cảm thấy xấu hổ.

Cũng không phải là mình cố tình để cho sư phụ nhìn nhầm, mà thật sự là kiếp trước mình đúng là rất ngu xuẩn... Chỉ là sư phụ nói "Lại nhìn nhầm một lần nữa", trong những lời này tựa hồ ẩn chứa rất nhiều hàm nghĩa, chẳng lẽ là trước đó ông ấy còn từng nhẫm lẫn một lần?...

- Tuy nhiên con cần phải thay đổi tính cách của mình.

Mạnh Siêu Nhiên tựa hồ như suy tư một lúc, nặng nề nói:

- Người trong giang hồ, chém giết là việc không thể tránh được. Nhưng qua buổi nói chuyện hôm nay ta thấy sát khí trong lòng con quá nặng rồi. Con bây giờ cũng đã biết cố gắng, thành tựu trong tương lai của con chỉ sợ chưa hẳn là đã dưới ta. Vậy nên điều mà ta lo là... Nếu như có một ngày con tìm được cha mẹ ruột của mình, những người đã bỏ con lại... Cho nên hôm nay ta mới nói chuyện này với con.

- Ha ha...

Sở Dương nở nụ cười lạnh như băng, trong mắt trào lên hận ý. Thân là người của hai thế giới, đây là chính là tâm ma lớn nhất trong lòng hắn.

Sở Dương vốn là một đứa cô nhi, hay nói cách khác chính là một đứa trẻ bị người vứt bỏ! Lúc Mạnh Siêu Nhiên nhặt được hắn, hắn vẫn còn trong tã lót, trong mùa đông khắc nghiệt bị người ném vào một ngôi miếu hoang.

Từ khi biết chuyện này, sự phẫn uất trong lòng Sở Dương đã không thể tự kiềm chế được! Các ngươi đã sinh ra ta tại sao lại còn vứt bỏ ta? Cho dù là vứt ta vào một gia đình thường dân thì ta cũng có khả năng sống sót a. Nhưng giữa trời đông giá rét các ngươi lại đem ta vứt ở cửa miếu hoang!

Cho dù là vứt vào trong miếu hoang thì so với vứt ngoài cửa há chẳng phải có thể sống nhiều hơn mấy hơi sao? <Thật là bá đạo ^^!!>

Rõ ràng là họ muốn ta phải chết, chẳng qua lại không đành lòng tự tay giết chết đứa con mình dứt ruột đẻ ra nên mới lựa chọn " bịt tai trộm chuông" (1). Nhưng một đứa hài tử còn chưa đầy một tuổi... nếu như không phải gặp được một người tốt bụng thì chẳng phải là chỉ còn con đường chết sao?

Trên đời này làm gì có người cha mẹ nào nhẫn tâm như vậy!

Thấy được hận ý sâu sắc trong lòng Sở Dương, Manh Siêu nhiên cũng thở dài một hơi:

- Vi sư khuyên con ba câu này, con cần phải nhớ kỹ trong lòng: Thứ nhất, dù không có bọn họ thì con cũng đã sống sót rồi. Thứ hai, mọi chuyện trên đời đều có nhân quả của nó, làm gì có cha mẹ nào mà không yêu con của mình! Thứ ba, thiên đạo rất công bình, dù sao thì tính mạng của con cũng vẫn là do cha mẹ con ban cho đấy.

- Sư phụ dạy bảo rất đúng!

Sở Dương nói, vô cùng bình tĩnh.

Mạnh Siêu Nhiên thở dài, hắn biết Sở Dương chỉ là nghĩ một đằng nói một nẻo, cái khúc mắc này trong lòng hắn chỉ sợ không cách nào tháo ra được. Sở Dương nói ''sư phụ dạy bảo rất đúng!'' mà không phải là ''đệ tử sẽ cẩn thận ghi nhớ'', chỉ thế thôi cũng đủ hiểu rồi.

Nhắc tới cũng khó trách, Thiên Ngoại Lâu có hơn tám trăm đệ tử, cô nhi cũng có không ít, nhưng phần lớn đều là cha mẹ đã qua đời. Người thực sự bị cha mẹ vứt bỏ cũng chỉ có hai người là Sở Dương và Đàm Đàm.

Loại cảm giác bị vứt bỏ này, hơn nữa lại còn là bị cha mẹ ruột của mình vứt bỏ, cái loại cảm giác thê lương từ nội tâm này thật sự rất khó nói nên lời. Càng lớn lên, càng biết nhiều thì lại càng phẫn nộ hơn nữa.

Hơn nữa, Sở Dương còn là người có lòng tự trọng rất cao!

Tính cách quái gở của Sở Dương bây giờ cũng chính là sau khi hắn hiểu được thế nhân, hiểu được thân thế của mình mà luôn luôn trầm mặc ít nói, dần dần mới thành bộ dáng như thế này.

Hận thù trong lòng hắn đã tích lũy cả mười sáu năm rồi!

Mạnh Siêu Nhiên trong lòng thở dài, thương xót nhìn người đệ tử của mình. Từ trên gương mặt bình tĩnh của Sở Dương, Mạnh Siêu Nhiên có thể cảm giác được một cổ lửa giận mà bi thương đang trào dâng, một khi nó phát tácthì chỉ sợ rằng ngay cả chính hắn cũng sẽ bị thiêu thành tro bụi!

Mạnh Siêu Nhiên chỉ biết là, sự phẫn nộ của Sở Dương đã tích lũy mười sáu năm nay, nhưng hắn lại chưa bao giờ nghĩ tới, nỗi tức giận đó đã tích lũy xa xa không chỉ mười sáu năm! Oán hận này đã tích lũy được hai đời rồi....

- Công pháp của bản môn thì con đã biết cả rồi. Quyền cước, đao kiếm, trừ vài loại công pháp trọng yếu của Thiên Ngoại Lâu ra thì con cũng đều đã nắm được một cách cơ bản.

Mạnh Siêu Nhiên nhẹ giọng nói:

- Từ nay về sau chỉ có thể trông vào chính con thôi. Những công pháp trọng yếu còn lại của Thiên Ngoại Lâu chỉ có thập đại đệ tử mới có thể học. Bây giờ, hết thảy mọi thứ đều phải dựa vào bản thân con cố gắng mới được.

- Vâng!

Sở Dương gật đầu.

Nơi hai người đang đứng bây giờ đã là đỉnh núi, ngay lúc này, phương Đông hừng sáng, ánh mặt trời hiện lên từ nơi cuối chân trời.

Mạnh Siêu Nhiên chăm chú nhìn ánh mặt trời đang dần lên cao, trong nhãn thần như được nhiễm lên vô số quang thải rực rỡ mà phát ra một thứ ánh sáng không rõ tên, hơn nữa ngày càng trở nên sáng chói mắt!

Sắc trời sáng tỏ!

Sở Dương đột nhiên cảm thấy, bóng lưng của sư phụ giờ phút này thật hiu quạnh, thật cô độc!

Mặt trời vừa nhô lên, ánh sáng tà tà chiếu lên thân thể Mạnh Siêu Nhiên tạo thành một cái bóng thật dài in lên giữa núi rừng.

Thật lâu sau, Mạnh Siêu Nhiên mới trầm thấp nói: "Sở Dương, con là hài tử đầu tiên mà ta nhặt được. Lúc nhặt được con ở miếu hoang, ta đã biết thế nào rồi cũng xuất hiện một thảm kịch nhân gian. Khi đó, ta thậm chí đã từng nghĩ... bỏ con lại! Bởi vì ta không muốn dính lấy đoạn nhân quả này..."

Toàn thân Sở Dương chấn động, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn bóng lưng Mạnh Siêu Nhiên, đôi môi giật giật không nói gì.

- Nhưng có một vật đã làm ta thay đổi chủ ý!

Mạnh Siêu Nhiên quay lưng về phía Sở Dương, đưa bàn tay ra, trên tay hắn xuất hiện một khối ngọc bội nhỏ lớn chừng đầu ngón út.

-----------------------o0o-----------------------

(1) Yểm nhĩ đạo linh, tức bịt tai ăn cắp chuông

Câu thành ngữ này có xuất xứ từ Lã thị Xuân Thu – Tự tri.

Cuối thời Xuân Thu, Phạm Cát Xạ bị truy sát phải bỏ cửa nhà đưa vợ con chạy trốn sang nước Tấn. Một hôm, một người qua đường thấy trước cửa nhà ông có một cái chuông rất đẹp thì máu tham nổi lên, anh ta ngó trước nhìn sau thấy không có người liền khom lưng định vác chuông về. Do chuông quá nặng nên không sao vác nổi, anh ta liền nghĩ ra một cách là đập vụn nó ra rồi khuân về, nên vội chạy về nhà đem một chiếc búa tạ đến. Anh ta dùng hết sức quai búa giáng mạnh vào chuông thì một tiếng "Boong" đinh tai nhức óc vang lên, cái chuông không hề bị bể vụn, rồi lại bồi thêm một nhát nữa nhưng cái chuông đồng vẫn chẳng hề bị sứt mẻ gì. Mãi tới lúc này anh ta mới sực nhận ra nếu người xung quanh mà nghe thấy thì rầy rà to. Sau đó, anh ta lấy vải vụn bịt tai mình lại và đắc ý cho rằng, mình đã không nghe thấy thì người xung quanh cũng không thể nào nghe thấy được.

Hiện nay, người ta vẫn thường dùng câu thành ngữ này có ý châm biếm những hành vi ngu dốt.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất