Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 297: Tức giận ra tay


Thân ảnh màu trắng đột nhiên xuất hiện không phải ai khác mà chính là Tiêu Linh.
 
Nàng không ngờ khi mình vừa tới đầu thôn, đã chứng kiến một màn này.
 
Không kịp nghĩ nhiều, Tiêu Linh thúc dục đấu khí, thân hình chợt lóe, trước tiên đỡ lấy Nhị Nha vào trong lòng.
 
Sau khi rơi xuống đất, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thống khố trong lòng, Tiêu Linh rất thương xót, trong mắt càng hiện lên vẻ tức giận.
 
Tiêu Linh tính tình ôn hòa, rất ít tức giận, nhưng nhìn Nhị Nha đau không mở mắt ra được, trong lòng nàng vô cùng tức giận.
 
Tiêu Linh vươn cánh tay trắng trẻo, nhẹ nhàng đặt trên bụng Nhị Nha, xoa bóp, đồng thời một đạo năng lượng màu trắng theo cánh tay này chậm rãi truyền vào cơ thể Nhị Nha giúp nó giảm bớt đau đớn trên người.
 
Qua chốc lát, tựa hồ đã bớt đau, lúc này Nhị Nha mới chậm rãi mở mắt, vừa mở mắt liền thấy Tiêu Linh đang thương xót nhìn mình, nó không khỏi mở miệng nói:
 
- Tiêu Linh tỷ tỷ.
 
Tiêu Linh cười ôn nhu với Nhị Nha, ý bảo nó nghỉ ngơi cho tốt, không cần nhiều lời, sau đó đem nó giao cho đám người Đại Ngốc.
 
Làm xong tất cả, Tiêu Linh mới đứng lên, nhìn ba người trước mắt.
 
Lúc này, vẻ mặt nàng đã biến đổi, vẻ mặt nhu hòa mới vừa rồi đối với đám người Nhị Nha lúc này đã đầy băng lãnh.
 
Hiển nhiên, nàng biết kẻ đả thương Nhị Nha chính là thiếu niên đứng đầu ba người này.
 
Tiêu Linh xuất hiện tự nhiên cũng khiến ba người chú ý.
 
Dù sao, Tiêu Linh vô luận dung mao hay khí chất đều vô cùng xuất chúng.
 
Khi dung mạo của nàng còn chưa khôi phục, phải dùng khăn che mặt để đi lại, cũng đã khiến người khác chú ý, càng huống chi trải qua mấy năm thay đổi, Tiêu Linh càng trở nên dịu dàng động lòng người, hơn nữa tu luyện Huyễn Âm Thần Quyết càng khiến khí chất của nàng thêm cao nhã.
 
Do đó khi thiếu niên kia vừa nhìn thấy Tiêu Linh, cũng tỏ vẻ kinh diễm nhàn nhạt.
 
Cô gái bên cạnh hắn, khí thấy dung mạo của Tiêu Linh, trong lòng cũng tự sinh ra cảm giác ghen ghét, hiển nhiên đối với một nữ tử xinh đẹp hơn mình, làm cho nàng bình thường luôn kiêu ngạo, trong lòng rất không hài lòng.
 
Nhất là chứng kiến vẻ mặt của nhị ca mình lúc này, hai mắt cơ hồ muốn lồi ra, lại càng bất mãn, lập tức không nhịn được hừ lạnh một tiếng, đem lực chú ý của thiếu niên trở lại.
 
Chỉ là, Tần lão phía sau bọn họ mặc dù đối với việc trong thôn dã xuất hiện một nữ tử xinh đẹp vô cùng cũng cảm thấy kinh dị, nhưng sắc mặt cũng lập tức trở nên ngưng trọng, thân thể không khỏi tiến lên hai bước, tới trước hai thiếu niên, mơ hồ muốn bảo vệ bọn họ, vẻ mặt cảnh giác nhìn Tiêu Linh.
 
Đi tới trước mặt ba người, vẻ mặt Tiêu Linh đầy băng lãnh, ngữ khí tức giận nói:
 
- Các ngươi là ai?
 
Thiếu niên nọ thấy ánh mắt của Tiêu Linh rơi vào trên người hắn, tinh thần không khỏi chấn động, căn bản không để ý tới biểu tình lãnh đạm của nàng, lập tức cười tiêu sái đáp:
 
- Tại hạ chính là Tần gia Tần Minh Nguyệt, phía sau chính là xá muội Tần Nhị, xin hỏi phương danh của cô nương?
 
Tần lão nhìn thấy bộ dáng của thiếu gia nhà mình. tự nhiên biết hắn coi trọng Tiêu Linh, trong lòng âm thầm cười khổ một phen, nhưng cũng không dám khinh thường, vội vàng thấp giọng nhắc nhở:
 
- Thiếu gia cẩn thận, nữ tử này thực lực không đơn giản/
 
Nghe được Tần Minh Nguyệt nói, Tiêu Linh lạnh lùng đáp:
 
- Mặc kệ ngươi là ai, lúc trước vì sao ra tay đả thương Nhị Nha, hôm nay nếu không nói rõ ràng, hừ…!
 
Tiêu Linh cũng không thèm nói thêm, nhưng sự tức giận ẩn hàm trong đó đã lộ rõ.
 
Tần Minh Nguyệt nghe vậy, chớp mắt, lập tức cười giải thích:
 
- Chuyện lúc trước tất nhiên là hiểu lầm, tại hạ không biết cô nương ở đây, nếu không tất sẽ không gây rối.
 
- Nói như vậy, ngươi là thừa nhận, ngươi vô duyên vô cớ đả thương Nhị Nha!
 
Tiêu Linh nghe vậy, sắc mặt càng lạnh như băng hỏi.
 
Nàng biết Nhị Nha bình thường mặc dù có chút tinh quái, nhưng đó chỉ là tính cách của một tiểu hài tử, kỳ thật tâm địa của nó hết sức đơn thuần, quyết không làm chuyện gì xấu.
 
Lúc này nghe được thiếu niên kia trả lời, càng xác định phán đoán trong lòng.
 
Vừa nghĩ đến thiếu niên trước mặt thoạt nhìn biểu, dĩ nhiên lại nặng tay với một tiểu nha đầu đáng yêu như thế, trong mắt nàng không khỏi hiện lên vẻ chán ghét.
 
Lập tức lạnh giọng nói:
 
- Ngươi đã đả thương Nhị Nha, hôm nay cần phải trả giá.
 
- Tiểu nữ oa, khấu khí lớn thật, mặc dù ngươi thực lực không kém, nhưng có lão phu ở đây, ngươi đừng mơ tưởng đả thương được thiếu gia của ta.
 
Tần lão sắc mặt không thay đổi, thản nhiên nói.
 
Tiêu Linh hôm nay thực lực tất nhiên đã đạt tới địa giai nhị phẩm cao thủ, nhưng Tần lão trước mắt lại là địa giai lục phẩm cao thủ, thực lực còn hơn Tiêu Linh rất nhiều.
 
Cho nên, đối với lời đe dọa của nàng, Tần lão hoàn toàn không thèm để ý.
 
Duy nhất khiến hắn để ý chính là tuổi tác của Tiêu Linh, còn trẻ như vậy mà đã là địa giai nhị phẩm cao thủ, thiên phú bực này thật sự khiến trong lòng Tần lão kinh ngạc, đồng thời cảm thấy kiêng kỵ.
 
Tần Minh Nguyệt không biết là bị dung mạo của Tiêu Linh làm cho thần hồn điên đảo hay là vốn chỉ là công tử quần là áo lụa, đối với lời nhắc nhở của Tần lão cũng không để ý.
 
Khi nhìn thấy Tiêu Linh hết sức chán ghét mình, lập tức thản nhiên nói với Tần lão:
 
- Tần lão, bắt nữ tử này lại, nhớ kỹ không được hạ thủ tàn nhẫn, không ngờ trong thôn sơn này lại ẩn giấu một nữ tử cực phẩm như thế, thật sự là rất may mắn.
 
- Nhị ca!
 
Tần Nhị ở bên cạnh thấy Tần Minh Nguyệt lại lộ bản chất không tốt ra, bất mãn hô một tiếng, nhưng cũng không đứng ra ngăn cản.
 
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng nữ tử trước mắt quả thật vô luận dung mạo hay khí chất đều vô cùng xuất chúng.
 
Chỉ là Tần lão nghe được Tần Minh Nguyệt nói, trong mắt cũng lộ vẻ bất đắc dĩ, vốn hắn hết sức kiêng kỵ sau lưng Tiêu Linh có thế lực gì hay không, nếu không tuổi trẻ như vậy sao có thể trở thành cao thủ.
 
Nhưng Tần Minh Nguyệt vừa nói ra, nhất định chọc giận nữ tử trước mắt, song phương tất không chết không thôi.
 
Quả nhiên, chính như Tần lão dự liệu, khi Tiêu Linh nghe được Tần Minh Nguyệt nói, cũng biến sắc, vô cùng tức giận. Lập tức cũng không nói nhiều, thân hình vừa động, trong nháy mắt cả người hóa thành một đạo thân ảnh màu trắng, bay về phía Tần Minh Nguyệt.
 
Tần Minh Nguyệt đấu khí mặc dù không kém, nhưng chỉ là nhân giai lục phẩm, sao có thể là đối thủ của nàng.
 
Hắn chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, mới vừa rồi Tiêu Linh còn đứng trước mặt, thoáng cái đã không nhìn thấy bóng dáng.
 
Đang lúc hắn kinh ngạc, chỉ cảm thấy một trận kình phong kéo tới, cảm nhận được kình phong này, trong lòng Tần Minh Nguyệt cũng nảy sinh cảnh giác, nhưng đã không kịp trốn tránh.
 
Lúc này, Tần lão sớm đã chú ý quan sát Tiêu Linh, thấy thế hừ lạnh một tiếng, thân hình vừa chuyển, đã chắn trước người Tần Minh Nguyệt, đồng thời đánh mạnh ra một quyền.
 
Vừa lúc đối chưởng với Tiêu Linh.
 
Thấy lão giả kia ra tay ngăn cản, Tiêu Linh cũng nhíu mày, bất quá, trong lòng vẫn quyết giáo huấn Tần Minh Nguyệt một phen.
 
Thân hình động lòng người giữa không trung xoay chuyển, né tránh công kích của Tần lão, đẩy nhanh tốc độ, lao tới Tần Minh Nguyệt.
 
- Thiếu gia tránh mau!
 
Tần lão cũng không ngờ Tiêu Linh dĩ nhiên không quyết đấu với mình, mà né tránh công kích, rồi ra tay với Tần Minh Nguyệt, nhất thời sắc mặt đại biến, vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
 
Nhưng hiển nhiên lời này có chút muộn màng, ngay sau đó, dưới thần sắc kinh ngạc của Tần lão, cùng ánh mắt hoảng sợ của Tần Minh Nguyệt, một quyền đầu trắng nõn đã nện vào ngực Tần Minh Nguyệt.
 
- Bịch!
 
Tần Minh Nguyệt há chịu nổi một chưởng này của Tiêu Linh, thân thể lảo đảo thối lui vài bước, nếu không nhờ Tần Nhị vội vàng đỡ lấy hắn, chỉ sợ đã sớm bị ngã xuống đất.
 
Một chưởng này của Tiêu Linh bởi vì Tần lão quấy nhiễu, nên vẫn chưa xuất toàn lực, nhưng cũng đủ để Tần Minh Nguyệt bị nội thương không nhỏ, vừa nhìn đã thấy khóe miệng ứa máu.
 
Tần lão chứng kiến Tần Minh Nguyệt bị thương, sắc mặt nhất thời âm trầm xuống, thân hình bay nhanh chặn trước mặt Tiêu Linh, ngữ khí âm hàn nói:
 
- Tiểu nữ oa, dám đả thương thiếu gia nhà của ta, như vậy chớ trách lão phu ỷ lớn hiếp nhỏ.
 
Nghe vậy, Tiêu Linh lạnh lùng hừ một tiếng nói:
 
- Các ngươi đã gặp may, hôm nay Lý lão không có ở đây, nếu không lấy việc vừa rồi hắn đả thương Nhị Nha, chỉ e ba người các ngươi không còn mạng rời khỏi nơi này.
 
Tần lão nghe thấy thế, cũng không đáp, khẽ quát một tiếng, lập tức vận đấu khí, lao về phía Tiêu Linh/
 
Không thể không nói, Tần lão thực lực địa giai lục phẩm quả thật mạnh hơn Tiêu Linh rất nhiều.
 
Hai người trong nháy mắt đã giao thủ qua lại hơn mười lần, nếu như Tiêu Linh không dựa vào vũ kỹ cao thâm được Hàn Phong truyền thụ, e là sớm đã bại trận.
 
Dù là như thế, mười hiệp này, Tiêu Linh cũng từ từ rơi vào hạ phong, người sáng suốt vừa nhìn liền biết Tiêu Linh thất bại chỉ là chuyện sớm muộn.
 
- Hừ! Tiểu nữ oa, ta khuyên nên dừng tay lại, theo thiếu gia nhà ta trở về, nói không chừng hắn còn có thể tha cho ngươi được sống.
 
Tần lão thấy Tiêu Linh đã dần dần lộ thế thất bại, không khỏi lên tiếng nói.
 
Tiêu Linh không thèm để ý, chỉ cắn răng tiếp lấy một quyền của hắn.
 
- Ngươi đã không biết tốt xấu, ta đây cũng không khách khí nữa!
 
Vừa nói, cánh tay Tần lão vung mạnh tới, đấu khí vận chuyển, trong mắt lãnh quang chợt lóe, lập tức lấy tốc độ cực nhanh đánh về phía Tiêu Linh.
 
Tiêu Linh thấy thế, mặc dù biết rõ không địch lại, nhưng vẫn giơ tay lên, tiếp lấy một kích này.
 
- Bịch!
 
Hiển nhiên, Tiêu Linh ngăn cản tuy có tác dụng, nhưng thân hình nàng cũng không thể khống chế mà lui mười bước, mới lảo đảo ngừng lại được.
 
- Tiểu nữ oa, không nên cố giãy dụa vô ích, ngươi không phải đối thủ của ta!
 
Tần lão nhìn thấy Tiêu Linh bị thương, cũng dừng bước, hai tay chắp sau lưng, lạnh nhạt nói.
 
Tiêu Linh quật cường nhìn chăm chú vào hắn, không nói lời nào.
 
Đúng lúc này, một đạo khí tức vô cùng mạnh mẽ trong nháy mắt truyền tới, đạo thân ảnh cách đó không xa bay nhanh đến, nháy mắt đã xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
 

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất