Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1120: Ngoài dự liệu (1)

- Ba Đích sau khi tới Tinh vực Tử Vi, đã trở nên không còn cuồng ngạo tự mãn giống như lúc trước nữa!

Trong lòng Chung Nhạc vô cùng kinh ngạc. Thời điểm còn ở Hạ giới, Ba Đích mặc dù không có khí thế hùng hổ dọa người, nhưng trong xương cốt lại có một loại ngạo khí ai cũng xem thường. Bất quá, bây giờ hắn ở trong Tinh vực Tử Vi hiển nhiên đã gặp qua rất nhiều cường giả, tư chất thiên phú cao hơn hắn thậm chí cũng không phải số ít, rốt cuộc cũng khiến cho hắn thu liễm lại ngạo khí.

- Thất bại đối với hắn cũng là một chuyện tốt, khiến cho hắn càng trưởng thành hơn. Xem ra, hắn hẳn là đã đi ra khỏi đạo bóng mờ mà ta đã mang tới cho hắn!

Trong lòng Chung Nhạc thầm khen ngợi. Khí thế của hắn đại phóng, cảm giác mang tới cho đám người Ba Đích, Đông A và Hi Hòa quả thật giống như Thần uy cái thế. Cái gọi là ngửa mặt lên nhìn cao sơn, khi đối mặt với Chung Nhạc, đám người Ba Đích chính là có loại cảm giác này.

Chung Nhạc hiện tại sớm đã không phải là gã Chung Nhạc trong ba ngàn Lục Đạo Giới lúc trước nữa. Hắn đã kinh lịch qua chín chín tám mươi mốt tầng Cổ Lôi Trạch Giới tẩy lễ, luyện thành nhục thân Tiên Thiên, khiến cho Thiên cũng phải ghen tỵ, lột đi phàm thai, tu thành Thần Minh, chỉ là nhục thân thôi cũng đã là Tiên Thiên Thần Thể, vô cùng mạnh mẽ. Uy áp trên người hắn chính là Thần uy, cao cao tại thượng, mang tới cho người khác một loại cảm giác bao trùm trên tất cả Chư Thiên.

- Nếu đã đi ra, vậy thì tạo thêm cho hắn một đạo bóng mờ càng đáng sợ hơn!

Trong lòng Chung Nhạc thản nhiên nói.

- Thực lực thật cường đại! Hắn thật sự chỉ là một tôn Thần Minh sao?

Sắc mặt Ba Đích ngưng trọng, thôi động Tiên Thiên Thánh Tế Huyền Công, một hồi lâu cũng không có xuất thủ. Chung Nhạc thản nhiên đứng ở nơi đó, nhưng trong mắt hắn lại càng lúc càng vĩ ngạn hơn, càng lúc càng cao lớn hơn. Mà hắn cảm thấy chính mình phảng phất như trở nên càng lúc càng nhỏ bé, nhỏ bé tới mức đáng thương.

Một tồn tại nhỏ bé như con kiến hôi, sao có thể xuất thủ với một tồn tại vĩ ngạn như Thiên được? Rõ ràng chính là châu chấu đá xe, kiến càng lay cổ thụ, căn bản không có khả năng làm được!

Trên trán Ba Đích toát ra một tầng mồ hôi lạnh, nghĩ muốn đánh vỡ loại cảm giác áp bách trong tâm linh này. Nhưng mặc cho hắn đề thăng khí thế tới mức nào, cũng không thể nào phá vỡ được trọng áp do Chung Nhạc tạo thành trong tâm linh hắn.

Thời gian chậm rãi trôi qua, mặc dù trước sau chỉ có hai ba cái hô hấp, nhưng Ba Đích lại cảm giác phảng phất như dài dằng dặc suốt mấy trăm năm vậy. Mỗi một cái nháy mắt đối với hắn đều là một sự dày vò nặng nề.

Đột nhiên, khí thế trên người Chung Nhạc khẽ động một cái. Ba Đích nhất thời bắt được cơ hội, bạo phát thần thông, đem hết thảy sở học mà chính mình sở ngộ sau khi đi tới Tử Vi đại phóng trong một thức thần thông này.

Thánh Tế Thiên Tinh!

Thần thông mà hắn tìm hiểu ra từ trong Tiên Thiên Thánh Tế Huyền Công, Thánh Tế Thiên Tinh. Môn thần thông này quan tưởng ngôi sao, sau đó tế diệt, từ đó đạt được uy lực uy năng càng mạnh hơn.

Pháp lực và tinh thần của hắn ầm ầm tuôn trào ra. Từng khỏa từng khỏa ngôi sao to lớn từ trong hư không hiện ra, cấu thành một tòa Tế đàn cổ lão, hiện ra các loại phù văn Đồ đằng Tiên Thiên, tiến hành hiến tế quần tinh.

Khí thế trên người Ba Đích tăng vọt, rốt cuộc triệt để đánh vỡ cảm giác áp bách vừa rồi Chung Nhạc tạo thành trong tâm linh hắn, có một loại cảm giác bạo phát vui sướng nhễ nhại. Hắn cảm thấy tâm linh của chính mình chưa bao giờ sảng khoái như vậy, thần thông của chính mình chưa bao giờ có được uy năng như vậy.

Tâm linh hắn dưới sự áp bách của Chung Nhạc cơ hồ đã thất thủ, mà hiện tại áp bách do Chung Nhạc tạo thành cho hắn đã biến mất. Trước áp sau thả, khiến cho hắn rốt cuộc cũng tạo thành phát huy vượt bậc, thần thông phát huy ra uy lực mà chính mình trước đây cũng không dám tưởng tượng.

Hắn thậm chí còn cảm giác được thức thần thông này của chính mình đại phóng, tu vi và tâm cảnh tất nhiên đều có sự tăng trưởng không nhỏ.

Ngay tại khoảnh khắc thức thần thông này của hắn đại phóng uy lực, trong nháy mắt công kích về phía Chung Nhạc, khí thế trên người Chung Nhạc đột nhiên tăng vọt, rợp trời ngập đất phóng vọt tới, một đường bẻ gãy nghiền nát đánh tan tâm linh của Ba Đích, nghiền ép, đánh nát lòng tin của hắn.

Ba Đích lộ ra thần sắc kinh hãi. Trong mắt hắn, Chung Nhạc vĩ ngạn như Thiên, chính mình trở nên vô cùng nhỏ bé, so với con kiến hôi còn nhỏ bé hơn. Một chiêu thần thông vừa rồi tràn ngập lòng tin của chính mình lúc này đã biến thành một chuyện chê cười. Giống như một con kiến đang nỗ lực lay động thương thiên vậy.

Thần thông của Ba Đích từ bên cạnh Chung Nhạc sát người bay qua, bay thẳng về phía sau.

Ba Đích oa một tiếng thổ huyết, sắc mặt tái nhợt, liên tục lùi về phía sau mấy bước. Chung Nhạc tản đi khí thế trên thân thể, ân cần hỏi:

- Tiểu hữu… sư huynh, ngươi không có việc gì chứ?

Ba Đích lắc đầu. Hắn cũng không phải là bị Chung Nhạc đánh bị thương, mà là trước ép sau thả lại ép, khiến cho tâm linh hắn bị đả kích vô cùng nặng nề, khiến cho hắn tuyệt vọng, tín niệm triệt để thất bại thảm hại, cho nên mới thổ huyết. Hắn là bị bản thân chính mình gây thương tích, địa phương thương thế nghiêm trọng nhất vẫn là tâm linh của hắn.

Thật ra, Chung Nhạc vẫn luôn đứng yên trước mặt hắn, không hề động đậy qua chút nào, cũng chưa từng xuất thủ với hắn. Thậm chí khi thần thông của Ba Đích oanh tới, Chung Nhạc cũng không hề né tránh. Hắn trước ép sau thả lại ép, đã phá vỡ đạo tâm của Ba Đích. Một kích kia của Ba Đích căn bản không thể phán định chính xác vị trí của hắn, cho nên mới đánh hụt.

Đám người Đông A, Hi Hòa vừa kinh vừa sợ. Còn chưa xuất thủ, chỉ dựa vào khí tức biến hóa, đã khiến cho cường giả đẳng cấp như Ba Đích bị thương. Gã Nhân Tộc Dịch Phong này quả thật cực kỳ bất phàm.

- Xem ra, Ba Đích không phải là đối thủ của hắn rồi! Sư tôn bảo chúng ta đầu độc đám đệ tử của Đế Quân giết chết hắn, chỉ sợ đã không có khả năng rồi!

Đông A và Hi Hòa liếc nhìn nhau một cái, trong lòng thầm nghĩ.

Đột nhiên, một tôn Thần Minh có chút hiếu kỳ, hỏi:

- Dịch Phong, vừa rồi ngươi gọi Ba Đích sư huynh là tiểu hữu? Lẽ nào đây không phải là thế đầu tiên của ngươi?

Đám Thần Minh còn lại cũng nhất thời tỉnh ngộ, nhao nhao nhìn về phía Chung Nhạc. Chung Nhạc chần chờ một chút, thản nhiên nói:

- Nếu các vị sư huynh đáp ứng không nói ra, ta ngược lại có thể nói thật!

Đám người không khỏi trở nên hiếu kỳ, rối rít nói:

- Ngươi cứ việc nói ra, chúng ta tuyệt đối sẽ không ngoại truyền!

Trong lòng Ba Đích cũng trở nên hiếu kỳ, mỉm cười nói:

- Ngươi yên tâm! Chúng ta tốt xấu gì cũng tính là có thân phận Thần Ma, nếu đã đáp ứng ngươi là không ngoại truyền, vậy tuyệt sẽ không nuốt lời!

Chung Nhạc thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói:

- Thật không dám giấu diếm! Kiếp trước ta là một tôn Tiên Thiên Thần!

Hắn thoáng ngừng lại một chút. Đám người liếc nhìn nhau một cái, đều toát ra thần sắc hiểu rõ. Một nàng nữ tử trong Thập Cường tới từ ba ngàn Lục Đạo Giới thấp giọng nói:

- Khó trách trên người ngươi có khí tức Tiên Thiên! Hóa ra là Tiên Thiên Thần…

- Có thể dùng thân thể Nhân Tộc tu luyện tới trình độ này, không hỗ là Tiên Thiên Thần a!

Chung Nhạc chần chờ trong chốc lát, tiếp tục nói:

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất