Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1683: Chim sẻ phía sau (2)

Hai người một kẻ thôi động Thiên Phượng Thần Hỏa Phiến, một kẻ thôi động Thần kính Tà Nhãn, Lục Đạo Luân Hồi sau đầu toàn bộ mở hết, dốc hết pháp lực, thôi phát uy năng hai kiện Tiên Thiên Đế Binh này lên tới lớn nhất, hợp lực đánh về phía miệng Vũ Quang Bình.

Thần kính Tà Nhãn bộc phát ra một đạo tà quang khủng bố. Những nơi nó đi qua, không gian bị ăn mòn đổ sụp, cho dù là ngôi sao trong bình cũng mục nát thành tro tàn. Mà Thiên Phượng Thần Hỏa Phiến lại càng cương mãnh bá đạo, Thiên Hỏa hừng hực biến thành một đạo kiếm quang, chém nát vô số ngôi sao.

Uy năng của hai kiện Thần binh này quả thật kinh thế hãi tục, nếu toàn lực thôi động trong không gian Tinh vực Tử Vi, sợ rằng có thể hủy diệt một phiến Tinh vực thật lớn.

Chỉ là, uy lực của hai kiện Thần binh này tuy mạnh, nhưng rơi vào trong Vũ Quang Bình này, lại phảng phất như hoàn toàn không có tác dụng. Không gian trong Vũ Quang Bình bị bọn họ phá hủy một mảnh lớn, nhưng ngay sau đó quang mang trên miệng bình khẽ lưu chuyển, không gian bị hủy diệt lập tức hồi phục, cho dù là đám ngôi sao bị hủy diệt kia cũng khôi phục lại như lúc ban đầu.

Hai người khẽ nhíu mày, liên tục thôi động hai kiện Tiên Thiên Đế Binh, nhưng mỗi lần đều là kết quả này.

Ánh mắt Phượng Ngọc Hoàn khẽ chớp động, rơi xuống trên Thần kính Tà Nhãn trong mi tâm Tà Dương kia, đột nhiên nói:

- Tà Dương sư huynh, có lẽ chúng ta nên mời thêm một người trợ giúp nữa!

Tà Dương nhất thời hiểu ý, nhưng lại có chút chần chờ. Phượng Ngọc Hoàn tiếp tục nói:

- Nếu chúng ta không thể sớm rời khỏi nơi này, bị Trác Nha mang về gặp Nguyên Nha Thần Vương, ngươi cảm thấy chúng ta còn có thể sống sót sao?

Tà Dương có chút bất đắc dĩ, nói:

- Cũng chỉ có thể như thế!

Trên mi tâm hắn, khỏa Tà Nhãn kia khẽ nhúc nhích, chậm rãi từ trong mi tâm hắn rớt ra, rơi vào trong tay hắn. Hắn cầm lấy tấm gương lớn cỡ con mắt này, khẽ quát một tiếng, Thần kính nhất thời đại phóng quang mang. Một đạo quang mang bay ra, Thần Hạ Các từ trong quang mang lăn ra.

- Tà Dương, ngươi dám ám toán ta!

Thần Hạ Các tế khởi Kim Thừng, đang định liều mạng sống chết với Tà Dương, nào ngờ Phượng Ngọc Hoàn đã nhanh chóng chen vào giữa hai người, nói:

- Hạ Các sư huynh bình tĩnh một chút chớ nóng! Ngươi bị nhốt trong Thần kính của Tà Đế, vẫn chưa biết rõ ràng tình cảnh của chúng ta. Hiện tại tất cả chúng ta đều rơi vào trong Vũ Quang Bình của Nguyên Nha Thần Vương, không thể thoát thân. Trác Nha đang định mang chúng ta trở về sào huyệt của Nguyên Nha Thần Vương, Thánh địa Tiên Thiên Đạo Sơn. Nếu đi tới nơi đó, tất cả chúng ta đều là một con đường chết!

Thần Hạ Các nhất thời kinh hãi, vội vàng quan sát khắp nơi, lại một trận kinh hãi. Hắn nhìn về phía đám quang mang trên miệng bình, nói:

- Vừa rồi các ngươi có từng thử qua bỏ chạy từ chỗ miệng bình hay không?

- Không có nửa phần tác dụng!

Hai người nhất tề lắc đầu. Tà Dương nói:

- Hiện tại chỉ còn cách chúng ta liên thủ, mỗi người thôi động Thần binh, đánh vỡ không gian Vũ Quang Bình này, nói không chừng còn có thể sống sót chạy thoát!

Ba người thương nghị xong, lập tức liên thủ. Đã có thêm Thần Hạ Các gia nhập liên minh, thôi động Kim Thừng, không gian trong bình vỡ nát càng nhiều hơn, từng mảnh từng mảnh tinh không nhao nhao tan rã, biến thành bột mịn.

Nhưng trong nháy mắt kế tiếp, quang mang trên miệng bình lưu chuyển, đã khôi phục lại như lúc ban đầu.

Thần sắc ba người dại ra, nhưng rất nhanh đã phấn chấn lại tinh thần, liên tục thôi động ba kiện Tiên Thiên Đế Binh, không ngừng đánh lên trên không trung. Mà quang mang trên miệng bình cũng không ngừng lưu chuyển, không gian phá phá tụ tụ, vô cùng vô tận, khiến cho bọn họ căn bản không thể phá vỡ được Vũ Quang Bình.

- Cái này…

Ba người trợn trắng mắt. Phượng Ngọc Hoàn khẽ ho khan một tiếng, nói:

- Hạ Các sư huynh, chúng ta cần có một chiếc thuyền cực nhanh. Chúng ta tiến công, đánh vỡ không gian phía trước, chiếc thuyền sẽ chở theo chúng ta không ngừng tiếp cận miệng bình!

Tà Dương lập tức nhìn về phía Thần Hạ Các, nói:

- Nghe nói Dịch Quân Vương có một chiếc thuyền nhanh nhất thế gian!

Thần Hạ Các thoáng có chút do dự, Tà Dương đã hối thúc, nói:

- Lẽ nào Hạ Các huynh muốn chết ở Tiên Thiên Đạo Sơn sao? Rơi vào trong tay Nguyên Nha Thần Vương, ta và ngươi ngay cả cơ hội chuyển thế sống lại cũng không có!

Phượng Ngọc Hoàn cũng gật đầu, nói:

- Nguyên Nha Thần Vương hung danh lan xa! Sau khi tới nơi đó, hắn chơi chết chúng ta, chỉ thoái thác vài câu với sư tôn chúng ta, nói chưa từng gặp qua chúng ta, ai có thể lấy ra chứng cứ chứ? Thực lực của Dịch Quân Vương thấp kém, ngươi thả hắn ra, hắn cũng không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của chúng ta! Chúng ta chỉ cần chạy thoát khỏi Vũ Quang Bình, Dịch Quân Vương rốt cuộc do kẻ nào sở hữu, tới lúc đó chúng ta lại tranh một trận!

Thần Hạ Các khẽ cắn răng, bàn tay lật một cái. Trong lòng bàn tay hắn hiện ra Lục Đạo Luân Hồi, sáu tòa Chư Thiên từ từ tản đi. Chỉ thấy một chiếc Cổ thuyền càng lúc càng lớn, ong ong vỗ cánh, xuất hiện trước mặt bọn họ.

Chung Nhạc nhìn thấy ba người, cũng không khỏi cả kinh một trận. Phượng Ngọc Hoàn vội vàng giải thích ngọn nguồn sự tình một phen, mỉm cười nói:

- Dịch Quân Vương, hiện tại ngươi cũng đang bị vây trong Vũ Quang Bình, nếu đã tới Tiên Thiên Đạo Sơn của Nguyên Nha Thần Vương, ngươi cũng khó thoát khỏi cái chết. Cho nên, chúng ta không bằng liên thủ? Chúng ta sẽ đánh vỡ không gian Vũ Quang Bình phía trước, mà ngươi thì giá ngự chiếc thuyền này chở theo chúng ta, nhân cơ hội bay ra khỏi cái bình này! Ý của ngươi thế nào?

Chung Nhạc đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, cười lạnh nói:

- Ta chở theo các ngươi chạy thoát ra ngoài, các ngươi lại bắt ta, đưa ta cho sư tôn của các ngươi? Nếu rơi vào trong tay Nguyên Nha Thần Vương sẽ chết, rơi vào trong tay sư tôn các ngươi cũng sẽ chết, ta cần gì phải vẽ vời thêm chuyện chứ? Hiện tại có ba vị sư huynh sư tỷ chôn cùng với ta, ta cảm thấy như vậy thật tốt!

Trong mắt Tà Dương lóe lên hung quang mãnh liệt, cười lạnh nói:

- Giết chết ngươi đoạt lấy bảo thuyền, chúng ta cũng đồng dạng có thể rời khỏi!

Chung Nhạc cười híp mắt, nói:

- Chiếc thuyền này cũng không phải là của ta, mà là Đại Tư Mệnh cho ta mượn! Các ngươi kẻ nào dám lấy thì cứ việc cầm đi!

Ba người nhất thời rợn cả tóc gáy, liếc nhìn nhau một cái, đều nhìn ra thần sắc sợ hãi trong mắt đối phương.

- Các ngươi muốn mượn chiếc thuyền này để chạy thoát, cũng không phải không thể!

Ánh mắt Chung Nhạc chớp động, nói:

- Ta cần các ngươi phải phát thệ với thần thông của ta, sau khi ra ngoài, không được hạ thủ với ta, nếu làm trái lời thề, trời tru đất diệt!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất