Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1682: Chim sẻ phía sau (1)

Phượng Ngọc Hoàn tế khởi Thiên Phượng Thần Hỏa Phiến, liên tục quạt về phía Tà Dương. Trong tinh không Tử Vi nhất thời có thêm một đạo hỏa lãng. Hỏa lãng thiêu đốt hừng hực, bao phủ toàn thân Tà Dương.

Sau một khắc, liền nhìn thấy đạo hỏa lãng kia đã biến thành một con Hỏa Phượng Hoàng, miệng ngậm Tà Dương xuyên phá hư không, gào thét bay về phía trước.

Cặp phượng sí sau lưng Phượng Ngọc Hoàn mở ra, hiện ra chân thân, chính là một con Cửu Đầu Phượng Hoàng, nhanh chóng vỗ cánh bay tới, tế khởi Thiên Phượng Thần Hỏa Phiến không ngừng quạt tới tấp, khiến cho tốc độ của con Thiên Hỏa Phượng Hoàng kia lại càng nhanh hơn.

Thiên Hỏa Phượng Hoàng nhanh chóng vỗ cánh xuyên phá hư không. Những nơi nó bay qua, hết thảy ngôi sao đều bị đốt thành tro bụi, không còn sót lại chút gì.

Phượng Ngọc Hoàn cũng điên cuồng vỗ cánh đuổi theo, Thiên Phượng Thần Hỏa Phiến không ngừng quạt mạnh, Thiên Hỏa Phượng Hoàng cũng không ngừng bay nhanh về phía Hoang vực Thiên Hỏa.

Trôi qua mười mấy ngày, Phượng Ngọc Hoàn cũng thoáng có chút mệt mỏi. Uy lực của Thiên Phượng Thần Hỏa Phiến tuy mạnh, nhưng cũng không thể vẫn luôn thôi động được. Cho dù nàng là Đế Quân Đại viên mãn, liên tục thôi động cây quạt này cũng vô cùng tiêu hao tu vi.

- Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ phía sau! Huống chi, ta cũng không phải là chim sẻ, mà là Cửu Đầu Thiên Phượng! Ta đã quạt hơn mười ngày, Tà Dương hẳn là đã bị ta luyện thành tro bụi rồi a?

Phượng Ngọc Hoàn mỉm cười, nói:

- Bất quá, Thần kính Tà Nhãn dù sao cũng là bảo vật của Tà Đế, vẫn không thể luyện hóa được. Cũng may Tà Dương đã thu Thần Hạ Các vào trong Tà Nhãn, Thần Hạ Các không chết, Dịch Quân Vương tự nhiên cũng sẽ không chết!

Nàng đang muốn dừng lại nghỉ ngơi, khôi phục tu vi. Đúng lúc này, Phượng Ngọc Hoàn đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, trong lòng thầm kêu một tiếng không xong, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy tinh không vũ trụ phát sinh vặn vẹo quỷ dị, vô số ngôi sao nhao nhao về phía đổ sụp một chỗ không gian, rơi vào trong một cái động khẩu đen như mực.

Thiên Hỏa Phượng Hoàng và bản thân nàng cũng bị cái động khẩu kỳ quái kia hấp dẫn, rơi về phía trong động.

Bên trong cái động khẩu kia một mảnh hắc ám, nhưng ngoài mặt động khẩu lại phi thường nhẵn bóng, thậm chí cực kỳ sáng ngời, phảng phất như làm bằng ngọc vậy.

- Nguy rồi! Là Trác Nha!

Phượng Ngọc Hoàn nhất thời ngây người. Nàng vừa mới định tế khởi Thiên Phượng Thần Hỏa Phiến, còn chưa kịp thôi động, cảnh tượng trước mắt đã vặn vẹo tới cực hạn, bị cái động khẩu cổ quái kia hút vào bên trong.

Một cái bình ngọc cao cỡ thân người phiêu phù trong tinh không, một gã nam tử áo đen dáng người thấp bé đang ngồi bên cạnh. Hắn đứng dậy cười hắc hắc, nói:

- Mặc cho các ngươi gian ngoan như quỷ, cũng đều phải rơi vào trong Vũ Quang Bình của ta!

Hắn thu hồi cái bình ngọc, bộ dáng thỏa thuê mãn nguyện, mỉm cười nói:

- Hiện tại trở về Thánh địa, sư tôn nhất định sẽ rất vui vẻ, sẽ ban thưởng ta thật lớn!

o0o

Phượng Ngọc Hoàn rơi vào trong bình ngọc, trong lòng hoảng loạn, vội vàng vỗ cánh bay ra ngoài. Từ bên ngoài nhìn, cái bình ngọc kia thoạt nhìn không lớn, nàng cách miệng bình cũng không tính quá xa. Nhưng hiện tại phi hành, miệng bình lại càng lúc càng lớn, cũng cách nàng càng lúc càng xa.

Phượng Ngọc Hoàn dốc hết lực lượng, thôi động Thiên Phượng Thần Hỏa Phiến, quạt về phía miệng bình. Chỉ thấy Thiên Hỏa Phượng Hoàng gào thét lao tới, giống như một đạo lưu quang lao về phía miệng Vũ Quang Bình. Nhưng tốc độ của con Thiên Hỏa Phượng Hoàng này mặc dù nhanh, nhưng miệng bình lại phảng phất như đang không ngừng lui về phía sau, căn bản không thể tiếp cận.

- Vô dụng thôi!

Đột nhiên, một đạo thanh âm chợt vang lên. Trong lòng Phượng Ngọc Hoàn nghiêm nghị, vội vàng thu hồi Thiên Phượng Thần Hỏa Phiến, đang chuẩn bị quạt đi về phía sau, lại nghe đạo thanh âm kia đã tiếp tục nói:

- Ngọc Hoàn sư tỷ bình tĩnh một chút chớ nóng! Ta không có ác ý!

Phượng Ngọc Hoàn xoay người lại, vẫn như cũ thôi động Thiên Phượng Thần Hỏa Phiến, trong mắt lóe lên tinh quang bất định. Kẻ vừa mới mở miệng chính là Tà Dương. Không ngờ hắn vẫn chưa bị Thiên Phượng Thần Hỏa Phiến của nàng luyện chết. Tại mi tâm của hắn, một khỏa Thụ nhãn thật lớn tản mát ra trận trận tà quang, khiến cho nàng vô cùng khó chịu.

- Xem ra, Thần kính Tà Nhãn đã bảo vệ cho hắn! Uy năng của khỏa Tà Nhãn này, chỉ sợ không thua kém gì Thiên Phượng Thần Hỏa Phiến ta!

Trong lòng Phượng Ngọc Hoàn nghiêm nghị, cười tủm tỉm, nói:

- Tà Dương sư huynh có gì muốn chỉ giáo? Hiện tại chúng ta đã rơi vào trong cái bình ngọc này, sợ rằng ngay cả ngươi cũng không thể trốn ra được a?

- Đây là Vũ Quang Bình của Nguyên Nha Thần Vương, được xưng là bảo bình có thể giấu nạp một cái vũ trụ. Chúng ta rơi vào trong bình, chính là rơi vào trong vũ trụ trong bình. Đạo ánh sáng trên miệng bình kia chính là Vũ quang, bị đạo ánh sáng kia chiếu trúng, không gian vũ trụ sẽ không ngừng sinh sôi xung quanh thân thể, cho nên thủy chung cũng không thể tiếp cận được miệng bình!

Tà Dương mỉm cười, nói:

- Nếu ngươi và ta liên thủ với nhau, dựa vào uy năng bảo vật trong tay ngươi và ta, nói không chừng còn có thể chạy thoát ra ngoài!

Phượng Ngọc Hoàn cười lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói:

- Ta không phải là không tin được Tà Dương sư huynh… Thật ra đúng là ta không tin được ngươi! Một cái Vũ Quang Bình nho nhỏ, có thể vây khốn được ngươi, chưa chắc đã có thể vây khốn được ta! Tế!

Nàng khẽ quát một tiếng, Thiên Phượng Thần Hỏa Phiến đột nhiên phân giải, biến thành tầng tầng phượng vũ, lần lượt chui vào trong phượng dực sau lưng nàng.

Cây Thần Hỏa Phiến này chính là do lông vũ của Phượng Thiên Nguyên Quân luyện thành. Phượng Thiên Nguyên Quân là tồn tại đẳng cấp nào? Lông vũ của nàng, tốc độ thiên hạ vô song. Trong phượng dực của Phượng Ngọc Hoàn xen lẫn vào phượng vũ của nàng, tốc độ nhất thời đề thăng lên gấp bội. Mỗi một lần vỗ cánh, không gian cơ hồ bị xé rách, gào thét lao thẳng về phía miệng bình.

Phượng Ngọc Hoàn phi hành một lúc lâu sau, ngẩng đầu nhìn lên. Phần miệng Vũ Quang Bình kia vẫn như cũ vô cùng xa xôi. Nàng phi hành lâu như vậy cũng không thể rút ngắn được nửa phần.

- Ngọc Hoàn sư tỷ, ta từng nói qua chỉ là vô dụng, ngươi vẫn hết lần này tới lần khác không tin!

Sau lưng nàng, thanh âm của Tà Dương một lần nữa vang lên. Phượng Ngọc Hoàn rợn cả tóc gáy, vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tà Dương vẫn như cũ ở ngay bên cạnh nàng. Vừa rồi nàng cắm vào lông vũ của Phượng Thiên Nguyên Quân phi hành, vậy mà tựa hồ ngay cả một bước cũng không thể bay ra.

- Nếu Vũ Quang Bình có thể phá dễ dàng như vậy, Nguyên Nha Thần Vương sẽ không được xưng là Thần Vương Thái Cổ khó đối phó nhất rồi!

Tà Dương mỉm cười, nói:

- Ngọc Hoàn sư tỷ, ngươi có phải đã nguyện ý liên thủ với ta rồi không?

Phượng Ngọc Hoàn cười khanh khách, nói:

- Được! Ta và ngươi liên thủ! Bất quá, lời khó nghe nói ngay từ đầu, sau khi chúng ta rời khỏi Vũ Quang Bình, mỗi người đều tự bằng vào thủ đoạn của chính mình mà tranh đoạt quyền sở hữu Dịch Quân Vương!

Tà Dương gật đầu, mỉm cười nói:

- Cứ theo như lời của sư tỷ!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất