Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1899: Cười trên nỗi đau của người khác (1)

- Vì sao lại nói như vậy?

Táng Linh Thần Vương nghi hoặc hỏi.

Chung Nhạc lặng yên không đáp. Táng Linh Thần Vương đối với tiếp tục duy trì Luân Hồi Đằng cũng có chút ăn không tiêu, len lén thu hồi một bộ phận pháp lực. Chung Nhạc liếc nhìn hắn một cái. Tôn Thần Vương này vội vàng vận khởi pháp lực, bảo trì trạng thái thôi động Luân Hồi Đằng, chỉ là sắc mặt có chút khó coi. Hiển nhiên việc liên tục duy trì thôi động Luân Hồi Đằng khiến cho tôn Thần Vương này cũng có chút chịu không nổi.

Chung Nhạc đình chỉ thôi động Luân Hồi Đằng, tản đi Thất Đạo Luân Hồi sau đầu. Táng Linh Thần Vương như trút được gánh nặng, phù phù thở hổn hển mấy ngụm trọc khí.

- Linh căn thứ chín tuy tốt, nhưng tiêu hao thật sự quá lớn. Một tôn Tiên Thiên Thần Ma Viễn Cổ như Táng Linh Thần Vương bậc này, ở trong Đế cảnh cũng là nhân tài kiệt xuất, nhưng cũng không thể thôi động Luân Hồi Đằng trong thời gian dài. Nếu ta muốn duy trì loại trạng thái này trong thời gian dài, không biết phải tới ngày tháng năm nào.

Trong lòng Chung Nhạc thầm than một tiếng. Thôi động Luân Hồi Đằng diễn biến Thất Đạo Luân Hồi hoàn chỉnh, đối với hắn chính là cực kỳ quan trọng. Đây là thủ đoạn trọng yếu để hắn nghiền ngẫm hoàn thiện Thất Đạo Luân Hồi. Tu luyện Thất Đạo Luân Hồi tới một bước này của hắn, đã rất khó có tinh tiến, rất khó từ trong sự vận chuyển của Thất Đạo Luân Hồi tìm hiểu ra càng nhiều thứ hơn.

Những năm gần đây, mặc dù Thất Đạo Luân Hồi của hắn cũng có chút tiến bộ, nhưng không có sự đề thăng nhảy vọt. Thời gian duy trì Thất Đạo Luân Hồi cũng đã kéo dài tới hơn một canh giờ, nhưng nghĩ muốn duy trì càng lâu hơn liền không thể làm được.

Mà Luân Hồi Đằng vừa vặn có thể bổ toàn địa phương thiếu khuyết trong Thất Đạo Luân Hồi của hắn, có thể giúp hắn từ những địa phương thiếu khuyết này lĩnh ngộ tìm hiểu chỗ thiếu hụt của chính mình, tiến hành bổ toàn.

Càng quan trọng hơn chính là, nếu hắn bổ toàn xong Thất Đạo Luân Hồi, vậy sẽ có thể nỗ lực thôi diễn Bát Đạo Luân Hồi.

Bát Đạo Luân Hồi, chính là Đại Luân Hồi thời không nhất thể.

Bản thân Chung Nhạc nội tại Bí cảnh Lục Đạo Luân Hồi, Bí cảnh thứ sáu tương liên nhục thân và Nguyên thần, mà Bí cảnh thứ bảy Không Gian, Bí cảnh thứ tám Thời Gian, đó chính là Vũ và Trụ, từ đó tương liên bản thân với vũ trụ, thời không nhất thể, liên tiếp quá khứ và vị lai.

Nếu có thể làm được Bát Đạo Luân Hồi, trở tay có thể nghiêng trời, giậm chân có thể lệch đất, tuyệt sẽ không có địch thủ.

Luân Hồi Đằng chính là đã cấp cho hắn cái hy vọng này.

- Sau khi trở về Tổ Đình, để cho toàn bộ tồn tại trong Tổ Đình giúp ta cùng nhau thôi động Luân Hồi Đằng, tìm hiểu ảo diệu của Thất Đạo Luân Hồi!

Trong lòng Chung Nhạc thầm nghĩ:

- Có nhiều Thần Ma, tồn tại Đế Quân và Đế cấp như vậy, nhất định sẽ có thể thăm dò ra càng nhiều huyền bí hơn!

Mà vào lúc này, Táng Linh Thần Vương đã minh bạch vì sao vừa rồi Chung Nhạc lại nói ra những lời kia.

Trong Khởi Nguyên Chi Địa, lúc này Phượng Thiên Nguyên Quân và Diễn Hành Thần Vương mới biết vì sao vừa rồi Thiên lại đột nhiên rời khỏi. Đại Tư Mệnh ngay tại thời điểm bọn họ công tới, trong lúc bất chợt trở nên sinh khí dồi dào, mà Sinh Mệnh Cổ Thụ cũng trong phút chốc hoàn toàn thay đổi bộ dáng, cành lá vốn dĩ héo rũ trở nên xanh um tươi tốt, bộc phát ra sinh mệnh lực mênh mông bàng bạc.

Mà Nguyên Nha Thần Vương đang ngồi trên chạc cây thì vẫn như cũ ủ rũ không phấn chấn, chỉ còn một hơi thở, không có chút thay đổi nào.

- Nguy rồi!

Đầu óc hai tôn Thần Vương nhất thời ngây ngốc, phát hiện bàn tay công kích về phía Đại Tư Mệnh của chính mình đã bắt đầu khô héo, sinh cơ trong huyết nhục của bọn họ đang nhanh chóng rút đi, thọ nguyên trôi qua, bị Đại Tư Mệnh cướp đoạt, biến thành của chính mình.

Uy lực thần thông của bọn họ vẫn còn, nhưng đã thiếu khuyết nhục thân chống đỡ, hậu quả có thể tưởng tượng.

Toàn bộ cành lá Ngô Đồng Thụ của Phượng Thiên Nguyên Quân rơi rụng không còn một mảnh, chỉ còn lại mấy nhánh cây trụi lủi, ngay cả lớp da trên thân cây cũng chết khô, sợi rễ điêu linh. Thời điểm quất lên trên người Đại Tư Mệnh chỉ khiến cho thân thể tôn Chúa Tể Thần Vương này khẽ lay động một chút.

Phượng Thiên Nguyên Quân thét lên chói tai, lắc người hiện ra nguyên hình, chính là một con Cửu Đầu Thiên Phượng, vỗ cánh bay lên, bỏ chạy ra bên ngoài Khởi Nguyên Chi Địa.

Cùng lúc đó, Diễn Hành Thần Vương huy vũ hai khúc cự trụ đã gãy đôi, hung hăng gõ xuống đỉnh đầu Đại Tư Mệnh. Chỉ thấy sau đầu Đại Tư Mệnh từng đạo từng đạo quang luân nhao nhao đại phóng. Hai khúc cự trụ gãy đôi của hắn vừa mới đập xuống tầng tầng quang luân kia, đã bị một cỗ lực lượng huyền diệu nâng lên, không thể đập xuống trên đầu Đại Tư Mệnh.

Diễn Hành Thần Vương rợn cả tóc gáy, dùng sức rút hai khúc Thần binh của chính mình về, nhưng lại rút không ra. Hắn cũng cực kỳ quả đoán, lập tức vứt bỏ hai khúc Thần trụ, phóng người nhảy một cái, nhảy ra khỏi Khởi Nguyên Chi Địa, chân đạp hư không bão táp lao đi.

- Nguyên Nha, mụ nội ngươi không nhắc nhở lão tử! Sau khi lão tử giết chết Hắc Đế, nhất định sẽ tính sổ với ngươi!

Tiếng mắng chửi của Diễn Hành Thần Vương vang vọng trở lại.

Hai tôn Thần Vương Thái Cổ một người vỗ cánh bão táp lao đi, một người nhanh chân phóng như điên, trong khoảnh khắc đã vượt qua khoảng cách không biết xa xôi tới mức nào. Thậm chí hai tôn Thần Vương còn xuyên toa từng tầng từng tầng không gian, thâm nhập vào Hư Không Giới, lại từ Hư Không Giới thâm nhập vào thế giới hiện thực, giống như se chỉ luồn kim vậy, quỹ tích biến hóa qua lại, khiến cho người ta không thể nào nắm bắt được phương vị của bọn họ.

Bọn họ tại trên phương diện chạy trốn chết có tạo nghệ cực kỳ phi phàm. Tốc độ của Phượng Thiên Nguyên Quân nhanh nhất trong đám Thần Vương Thái Cổ, cặp phượng vũ chính là Tiên Thiên Nhục Sí, cơ hồ có thể sánh ngang với Thần Vương chưởng khống không gian.

Mà thân pháp Diễn Hành Thần Vương thì lại phiêu hốt bất định, nhảy tới nhảy lui, thân hình khi thì thoáng hiện ở nơi này, khi thì thoáng hiện ở chỗ khác.

Hai người bão táp lao đi một lúc lâu, rốt cuộc cũng rời xa Khởi Nguyên Chi Địa, chỉ sợ đã vượt qua cự ly mười mấy cái Lục Đạo Giới, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Phượng Thiên Nguyên Quân và Diễn Hành Thần Vương cũng đều có chút uể oải, cộng thêm vừa rồi đã bị thương, lại bị dọa cho kinh hãi một trận. Diễn Hành Thần Vương liếc nhìn thấy phía trước có một mảnh Tinh vân có thể đặt chân, lập tức phóng người chạy về phía đó.

- Nơi này thật ra cũng là một địa phương không tệ!

Diễn Hành Thần Vương đảo mắt quan sát bốn phía, chỉ thấy trong mảnh Tinh vân này kim quang xán lạn, khắp nơi trên mặt đất đều là Thần sơn, quần tinh chiếu rọi Thần sơn, lộ ra quang huy xán lạn.

Hắn xưa nay vẫn luôn yêu thích bảo địa kim quang lấp lánh, mảnh Tinh vân này tự nhiên chính là một mảnh bảo địa, quả thật đúng với khẩu vị của hắn.

- Tiên Thiên Thánh Địa của ta đã bị ta ẩn giấu, bản thân ta thì bị Hắc Đế trấn áp suốt mười vạn năm, đã không còn chỗ đặt chân, không bằng thu lấy mảnh Tinh vân này, luyện hóa một phen, làm thành địa phương đặt chân của ta!

Trong lòng Diễn Hành Thần Vương một mảnh vui vẻ, đột nhiên ngửi được một cỗ hương khí thấm người phế phủ, trong lúc bất tri bất giác lại khiến cho thương thế trên người hắn tốt hơn vài phần, trong lòng không khỏi khẽ động:

- Nơi này là bảo địa thiên nhiên, chẳng lẽ đã sản sinh ra Thánh dược bất phàm gì rồi?

Hắn nương theo hương khí tìm tới, cũng không lâu lắm đã tìm tới trên một tòa Thánh sơn. Dị hương ở nơi này vậy mà đã biến thành thực chất, đang vờn quanh một cây Thánh dược trên đỉnh núi. Dị hương phiêu động, hình dáng như rồng bay phượng múa.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất