Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1933: Bách Thảo tiên sinh (1)

Chung Nhạc rời khỏi Thiên Đình Nam Thiên, thôi động Thiên Dực Cổ Thuyền một đường bình bình an an không lại tái khởi bất kỳ gợn sóng nào. Vị tồn tại âm thầm xuất thủ kia cũng không một lần nữa xuất thủ, hiển nhiên là biết rõ Chung Nhạc đã cảnh giác, chính mình không thể lưu hắn lại, đã mất đi một cơ hội thật tốt.

Sau khi Chung Nhạc trở về Tổ Đình không bao lâu, Mục Tiên Thiên liền tuyên bố cử hành Đại điển tế Thiên. Các tộc, các đại thế lực đều phải tham gia, toàn tộc tế Thiên. Mà bá quan văn võ Thiên Đình cũng sẽ tham gia hàng ngũ tế Thiên. Ức vạn tướng sĩ Thần Ma trong Thiên Đình, cung nữ tú nữ nam đinh các cung nhất loạt đều không có bất cứ ngoại lệ nào.

Lần này, cơ hồ toàn bộ các Bộ lạc và chủng tộc trong toàn thể Tinh vực Tử Vi đều tham dự vào hàng ngũ tế Thiên.

Đương nhiên, có một vài Hoàng tộc căn cơ hùng hậu căn bản khinh thường tế Thiên. Ví dụ như Lôi Trạch, như Hoa Tư, như Thiên Phượng Hoàng Tộc trong Hoang vực Thiên Hỏa và các tộc Bạch Nha, Hắc Nha… căn bản đều không để ý tới chuyện này.

Lão tổ tông của bọn họ là tồn tại có thể chống lại Thiên, tế Thiên đối với bọn họ ngược lại chính là ném đi mặt mũi của chính mình.

Ngày cử hành Đại điển tế Thiên, ức vạn Thần Ma đồng thời tế tự Thiên, tràng diện cực kỳ đồ sộ. Mà các tộc trong Đế tinh, trong các Tinh vực, Nam Thiên, Bắc Thiên, Tây Thiên, Đông Thiên… đều tự cử hành đại điển. Thiên Đình của Tứ Ngự giống như bốn tòa Tế đàn thật lớn. Vô số Thần Ma, chúng sinh cầu khẩn trời xanh, thanh âm vang vọng thiên tiêu.

Mà Tử Vi Thiên Đình ở trung ương lại càng cực kỳ đồ sộ, tràng diện lại càng lớn hơn.

Có đám Thần Ma này làm gương mẫu, lê dân bách tính các tộc trong Tinh vực Tử Vi cũng nhao nhao noi theo, tế bái Thiên.

Cũng tại một ngày này, không trung Tử Vi đột nhiên xuất hiện dị tượng. Trên thiên không xuất hiện một con mắt thật lớn, đó là con mắt của Thiên, đang nhìn xuống dưới. Con mắt này vô cùng kỳ lạ, bất luận ngươi đứng ở nơi nào, cũng đều có thể nhìn thấy con mắt này, phảng phất như con mắt này đang nhìn ngươi vậy, có thể nghe được lời cầu chúc của ngươi.

Ngoại trừ con mắt này ra, trên thiên khung còn đang chảy máu. Máu chảy như rót, thành dòng như thác chảy ra từ trong vết thương trên bầu trời. Từng đạo từng đạo cột máu khổng lồ từ trong những vết thương kia ào ào chảy ra.

Khắp các nơi trong Tử Vi cũng đều có thể nhìn thấy loại dị tượng này.

Theo Đại điển tế Thiên tiến hành, vết thương trên bầu trời cũng dần dần thu nhỏ lại, máu tươi chảy ra cũng đang giảm bớt. Hiển nhiên, Thiên hấp thu được lực lượng tế tự hạo hãn như vậy, Đạo thương do Phục Mân Đạo Tôn để lại cho hắn đang chậm rãi khép lại.

Cùng lúc đó, từ trên trời cũng rơi xuống Linh vũ. Linh vũ này có thể chữa được bách bệnh, khiến cho người ta vô tai vô kiếp, cây cỏ gặp xuân, ngũ cốc bội thu.

Trận Đại điển tế Thiên này cử hành suốt mười ngày đằng đẳng. Mười ngày sau, những vết thương trên bầu trời cơ bản đã khép lại, chỉ còn có một vết thương vẫn đang không ngừng chảy máu, không có một tia dấu hiệu khép lại nào cả.

Đó là vết thương cuối cùng, là vết thương nặng nhất mà Phục Mân Đạo Tôn đã lưu lại cho Thiên. Cho dù là lực lượng tế tự cũng không thể khiến cho vết thương này khép lại, Thiên đối với nó cũng không có chút biện pháp nào.

Trong khoảng thời gian rất dài sau mười ngày này, mọi người vẫn còn nghị luận về việc này. Còn có chút phàm phu tục tử vẫn không ngừng tế Thiên, hơn nữa số lượng cũng không ít.

Có sinh linh tế tự, thực lực của Thiên liền từ từ khôi phục lại. Mặc dù vẫn còn một đạo Đạo thương chưa lành, nhưng thực lực của hắn so với thời kỳ đỉnh phong cũng sẽ không yếu hơn bao nhiêu.

Thậm chí theo tế tự không ngừng kéo dài, tương lai thực lực của hắn cũng sẽ dần dần đề thăng, nói không chừng còn sẽ siêu việt trước đây.

o0o

Chung Nhạc ở trong Vũ trụ Cổ lão cũng nhận được tin tức Đại điển tế Thiên. Đại điển tế Thiên là do một tay hắn thôi động, hắn tự nhiên quan tâm việc này.

- Thiên vẫn còn một đạo Đạo thương vẫn chưa khỏi hẳn sao?

Chung Nhạc thoáng ngẩn người. Tin tức này khiến cho hắn vô cùng kinh hãi. Cơ hồ là toàn bộ các tộc Tử Vi đồng thời tế tự Thiên, đâu chỉ có ức ngàn vạn chúng sinh, lực lượng tế tự sẽ mạnh mẽ tới mức nào? Không ngờ lại vẫn không thể khiến cho thương thế của Thiên khỏi hẳn. Chiến lực của Phục Mân Đạo Tôn quả thật đáng sợ.

- Tới lúc nào ta mới có thể đạt tới chiến lực của Đạo Tôn đây?

Hắn không khỏi thở dài một tiếng. Hiện tại hắn vẫn chưa về tới Tổ Đình, chỉ vừa mới tiến vào Vũ trụ Cổ lão mà thôi. Vũ trụ Cổ lão vẫn chưa tế tự Thiên, nơi này không thuộc về phạm vi thế lực của Thiên, cũng không phải là phạm vi thế lực của Mục Tiên Thiên.

Đoán chừng Đạo thương của Thiên muốn khỏi hẳn, còn cần chúng sinh của Vũ trụ Cổ lão đồng thời tế tự hắn, mới có thể làm được.

Lần này, trợ giúp Thiên chữa trị Đạo thương chính là chủ ý của hắn. Đây cũng không phải là khiến cho kẻ địch mạnh lên, mà là chuyện nhất định phải làm. Thiên vẫn chưa có xem hắn thành địch nhân. Trước mắt, Chung Nhạc còn chưa đáng để Thiên phải đối phó.

Thiên chân chính muốn đối phó, là đám Thần Vương Thái Cổ. Ba tôn Thần Vương Thái Cổ của Vũ trụ Cổ lão lại càng là đối tượng hàng đầu.

Đám Thần Vương Thái Cổ lũng đoạn Vũ trụ Cổ lão, là tồn tại mà Thiên đã định trước là nhất định phải diệt trừ. So với đám người Tiên Thiên Tà Đế, Tiên Thiên Thần Đế và Tiên Thiên Ma Đế, Chung Nhạc căn bản là không đáng nhắc tới.

Hơn nữa, Chung Nhạc từ sau khi đạt được Luân Hồi Đằng liền ý thức được, chuyện tình hắn đạt được Luân Hồi Đằng cũng không đơn giản như vậy, không đơn thuần là Phục Mân Đạo Tôn nghĩ muốn giao Luân Hồi Đằng cho hắn, sợ rằng ngay cả Thiên cũng muốn giao Luân Hồi Đằng cho hắn.

Không chỉ có Luân Hồi Đằng, thậm chí ngay cả ba mươi cây Thiên dược nhìn như lưu lại cho Phong Vô Kỵ kia, thật ra cũng không phải là lưu cho Phong Vô Kỵ, mà chính là lưu cho hắn.

- Luân Hồi Đằng có thể biến thành Luân Hồi Giới, một thế giới hoàn toàn mới, thống nhất Vũ trụ Cổ lão, Tử Vi, ba ngàn Lục Đạo Giới, Hư Không Giới và Đạo Giới, cũng nhét cả Đạo Giới vào trong một Luân Hồi thật lớn. Phục Mân Đạo Tôn hy vọng làm được chuyện này, là do sau khi Lục Giới thống nhất rồi, sẽ có thể để cho Phục Hy Thần Tộc chưởng khống Lục Giới, trở nên cường thịnh hơn, thịnh vượng hơn. Mà Thiên cũng hy vọng có người có thể sáng tạo ra Luân Hồi Giới. Hắn đã áp kiện bảo vật này lên trên người của ta!

Trên đầu thuyền, ánh mắt Chung Nhạc lóe lên, lúc sáng lúc tối:

- Thiên không thể tiến vào Đạo Giới, nhưng nếu Đạo Giới cũng bị nhét vào trong Vũ Trụ Đại Luân Hồi, vậy hắn sẽ có thể đi tới Đạo Giới. Hắn hy vọng ta dùng Luân Hồi Đằng sáng tạo ra Luân Hồi Giới, giúp hắn hoàn thành sự nghiệp vĩ đại này!

Ngày đó, những tồn tại tranh đoạt Luân Hồi Đằng, kẻ nào không cường đại hơn hắn? Thậm chí còn có hậu thủ do các lộ Đạo Thần lưu lại nữa, nhưng Luân Hồi Đằng hết lần này tới lần khác lại rơi vào trong tay hắn, đủ để nói rõ trong chuyện này có chút mờ ám. Thiên và một tôn Đạo Thần khác đã không có hảo ý đưa Luân Hồi Đằng cho hắn.

Đột nhiên, Chung Nhạc chợt dừng Thiên Dực Cổ Thuyền lại, cất cao giọng nói:

- Vị đạo huynh này, ngươi từ lúc còn ở Tử Vi đã đi theo ta, một mực đi theo tới Vũ trụ Cổ lão, có phải có chút quá lâu rồi không? Nếu quả thật có việc, sao không lên trên thuyền ngồi một chút?

Bốn phía một mảnh trầm tịch vô thanh.

Một lúc sau, Chung Nhạc cười lạnh một tiếng, Thất Đạo Luân Hồi sau đầu chuyển động, Thiên Dực Cổ Thuyền đột nhiên biến mất. Sau một khắc, chiếc Cổ thuyền đã xuất hiện bên trong một khỏa Thái Dương, đáy thuyền áp thẳng lên trên Tinh hạch của Thái Dương, ma sát răng rắc răng rắc.

Khỏa Tinh hạch Thái Dương kia không chịu nổi lực lượng của Thiên Dực Cổ Thuyền, toàn bộ khỏa Thái Dương bị ép tới mức bẹp xuống. Chung Nhạc thôi động Cổ thuyền tiếp tục đè xuống. Nhưng đúng lúc này, phía dưới Cổ thuyền đột nhiên vươn ra một bàn tay, nhẹ nhàng nắm lại, đã cầm lấy Tinh hạch Thái Dương trong lòng bàn tay. Toàn thể Thái Dương nhất thời dập tắt, khí thể ngoại vi bị chấn cho bay tán loạn bốn phía.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất