Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 2214: Không nghe hồi vọng (1)

Cái Tiên Thiên Bát Quái Đồ kia vô thanh vô tức phiêu đãng trong khu Luân Hồi thứ bảy. Bên trong đồ, ký ức của nàng thiếu nữ kia vẫn đang lẳng lặng chảy xuôi, từ lúc nàng sinh ra, tới lúc nàng trưởng thành, tới lúc nàng gặp được gã thiếu niên trong lòng ngưỡng mộ, tới một khắc nàng tử vong kia… không ngừng tuần hoàn chuyển hóa.

Ngoài mặt cái Bát Quái Đồ này tỏa ra ánh sáng u tĩnh, mang theo ký ức của nàng thiếu nữ này phiêu lưu rất lâu, rất lâu… Mãi cho tới một ngày, cái Bát Quái Đồ này chợt dừng lại, rơi xuống trên một khỏa Tinh cầu không biết tên.

Lại qua thêm rất lâu sau đó, một nàng thiếu nữ nhặt được nó, ngơ ngẩn quan sát ký ức cả đời của nàng nữ hài bên trong đồ, không khỏi trở nên ngây dại.

- Mộng Thanh Nghiên, mau tới đây a!

Đồng bạn nàng ở đằng xa kêu gọi nàng.

Nàng thiếu nữ này vội vàng chạy tới, mỉm cười nói:

- Ta lượm được một cái Bát Quái Kính, trong kính có một nữ hài nhi, bộ dáng rất giống như ta a!

- Hứ! Tưởng mình đẹp lắm a!

Đám thiếu nữ đồng bạn nhao nhao trêu chọc, nói:

- Ngươi nhìn vào tấm gương, trong gương có thể không phải là ngươi sao? Đi thôi! Đi thôi! Tộc trưởng muốn truyền thụ cho chúng ta phương pháp Đồ đằng quan tưởng a!

Các nàng nhao nhao chạy về phía trong thôn. Ở giữa thôn có dựng lên Thần tượng của một vị Phục Hy Thiên Đế. Thời điểm đám thiếu nữ chạy ngang qua Thần tượng, đột nhiên dừng bước lại, khom người hành lễ với Thần tượng Thiên Đế kia, sau đó lại nhao nhao chạy đi.

Nàng thiếu nữ tên là Mộng Thanh Nghiên kia lặng lẽ ngẩng đầu nhìn lên, cẩn thận quan sát Thần tượng Phục Hy Thiên Đế kia, thoáng ngẩn người:

- Bộ dáng của Thiên Đế và gã thiếu niên mà nàng nữ hài trong gương kia ái mộ, có mấy phần tương tự a! Nếu Thiên Đế lại trẻ hơn một chút… Phi phi! Ta suy nghĩ tới nơi nào rồi đây? Sao Thiên Đế có thể là người yêu của nàng nữ hài trong kính được…

Nàng vội vội vàng vàng đuổi theo đồng bạn, chạy tới chỗ của Tộc trưởng nghe giảng.

Cho dù là một vị Đế cường đại nhất, một tôn Thần vĩ ngạn nhất, cho dù là Thiên Đế thần thông quảng đại nhất, chưởng khống trong tay ức ngàn vạn Thần Ma, tồn tại có quyền thế nhất toàn bộ Lục Giới, thì cả đời này cũng có rất nhiều khuyết điểm, có rất nhiều chuyện không nỡ và không thể không bỏ, cũng có rất nhiều chuyện đã bỏ qua.

Thiên Hoàng Đế Bệ hạ cường đại mà vĩ ngạn phóng nhãn quan sát khắp vũ trụ Hồng Hoang, nhìn thấy đại nhân vật, dò xét tiểu nhân vật. Nhưng cho dù hắn có Tuệ nhãn ngắm xuyên hết thảy mọi thứ, cuối cùng cũng có địa phương mà hắn không nhìn thấy hoặc là đã bỏ sót.

Chung Nhạc cũng không nhìn thấy nơi này, chưa từng nhìn tới nơi này!

o0o

Luân Hồi Đạo Giới, trên thạch đài, Chung Nhạc lâm vào suy nghĩ xuất thần, một lúc lâu sau mới thu liễm lại tinh thần.

Phong Hiếu Trung vẫn như cũ đứng bên cạnh hắn. Cách đó không xa, Hoa Tư nương nương và Thần Hậu nương nương một trái một phải đỡ lên Càn Đô Thần Vương đã bị trọng thương đi tới. Vừa rồi Càn Đô Thần Vương và Thiên tranh chấp với nhau. Càn Đô Thần Vương ở phía trước bão táp bỏ chạy, nỗ lực thoát khỏi Thiên, nhưng về sau rốt cuộc vẫn bị Thiên đuổi kịp.

Hai vị tồn tại mạnh mẽ xuất thủ, Càn Đô Thần Vương vẫn là không địch lại, bị Thiên cắn trúng hai chân, kéo về phía trong bụng chính mình.

May mà lúc đó Đại đạo Luân Hồi đã tẩy rửa đi một thân vong hồn vong linh của Chung Nhạc, Khởi Nguyên Đạo Thần biết rõ Chung Nhạc sắp sửa tỉnh lại, lo lắng bị Chung Nhạc và Đại Tư Mệnh liên thủ xử lý, lập tức dẫn người rút đi, Thiên cũng không thể không rút đi, lúc này Càn Đô Thần Vương mới may mắn giữ lại tính mạng.

Bất quá, quần áo toàn thân hắn đã bị Thiên gặm tới mức không thể che thể, vô cùng chật vật.

- Hắn ăn ngươi, ngươi không biết ăn ngược lại hắn sao?

Tiểu Long Quy Tương Vương nhảy ra, nghiêm mặt nói:

- Ngươi cũng cắn hắn một cái a? Càn Đô, ngươi quá vô dụng rồi!

Càn Đô Thần Vương giận dữ, quát lớn:

- Ngươi đừng có ở đây nói mát! Nếu ngươi có năng lực như thế, sao ngươi không lên đi? Mỗi lần cần dùng tới ngươi, ngươi cũng đều ra sức khước từ, nhát như chuột! Ta tốt xấu gì cũng dám mạnh mẽ chống lại Thiên một trận, ngươi ngược lại tốt rồi, dứt khoát biến thành một con rùa nhỏ, cuối cùng vẫn là không xuất lực!

Tương Vương trợn tròn cặp mắt đậu xanh, cả giận nói:

- Ta còn không phải là vì trúng chiêu của Đại đạo Luân Hồi sao? Nếu ta còn ở thời kỳ toàn thịnh, còn có thể sợ hãi Thiên sao? Tương Vương lão gia phun ra một đạo Thiên Hà sẽ có thể phun chết hắn!

Càn Đô Thần Vương cười lạnh một tiếng, hai chân vẫn chưa thể đứng vững, run run rẩy rẩy. Chung Nhạc mời hắn ngồi xuống, mỉm cười nói:

- Đạo huynh khổ cực rồi! Chút vết thương nhỏ này, đợi một lát ta sẽ giúp đạo huynh trị liệu! Tương Vương, ngươi cũng bớt nói vài câu a! Hiện tại ngươi đã biến thành trạng thái vừa mới sinh ra, thật ra là đánh không lại hắn!

Sắc mặt Tương Vương tối sầm, hậm hực nói:

- Lôi Trạch cũng đánh không lại hắn!

Bên kia, Đại Tư Mệnh vươn tay ra, đám Thần Vương bọn Khởi Nguyên, Vũ Thanh, Trụ Quang nhao nhao đáp xuống trong lòng bàn tay hắn, Sinh Mệnh Cổ Thụ cũng tự động bay tới, đám Thần Vương phân chia đứng dưới tàng cây.

Đại Tư Mệnh nhìn về phía Chung Nhạc, sắc mặt bình thản, nói:

- Bệ hạ, Luân Hồi Thánh Vương đã chết, Bệ hạ dự định khi nào sẽ liên thủ với ta, đánh vỡ Đạo Giới? Xuất thủ từ Luân Hồi Đạo Giới, hẳn là có thể phá Đạo Giới rồi a?

Sắc mặt đám Thần Vương trong lòng bàn tay hắn đều trầm như nước, ánh mắt nhìn về phía Chung Nhạc tràn ngập căm thù. Mục đích chuyến đi này của bọn họ là vì Luân Hồi Thánh Vương, nghĩ muốn hoặc là lôi kéo, hoặc là quán thâu ý thức, khiến cho tôn Thánh Vương này sau khi xuất thế sẽ đứng bên phía của bọn họ.

Trong suy nghĩ ban đầu của bọn họ, đám người Chung Nhạc và đám người Khởi Nguyên Đạo Thần cũng tới vì mục đích tương tự, cũng đều muốn lôi kéo tôn Thánh Vương này.

Nhưng bọn họ lại không ngờ Linh thai của Luân Hồi Thánh Vương lại bị Chung Nhạc một đao trực tiếp chém thành hai khúc, để cho tất cả mọi người đều thất vọng một phen, mà hắn ngược lại hung hăng chiếm được một cái tiện nghi thật lớn.

Chung Nhạc mỉm cười, nói:

- Đại Tư Mệnh bình tĩnh chớ vội! Mặc dù Linh thai của Luân Hồi Thánh Vương đã bị ta chém thành hai mảnh, nhưng chưa chắc sẽ chết. Đại đạo Luân Hồi vô cùng ảo diệu, bao quát tất cả đại đạo của Lục Giới. Đại đạo Sinh Mệnh của Đại Tư Mệnh cũng nằm trong phạm vi bao quát của Đại đạo Luân Hồi. Linh thai một phân thành hai, rơi vào trong vô số vũ trụ bọt khí phía dưới Thánh địa, còn cần phải tinh tế lục soát, nhổ cỏ tận gốc!

Khóe mắt đám Thần Vương bọn Nguyên Nha, Phượng Thiên và Khởi Nguyên không khỏi nhảy loạn, khóe mắt Đại Tư Mệnh cũng khẽ nhảy lên một cái.

Chung Nhạc quả nhiên là lòng dạ độc ác, tới lúc này vẫn còn suy nghĩ nhổ cỏ tận gốc, sưu tầm ra hai mảnh Linh thai kia.

- Bệ hạ, tới lúc nào mới sẽ tấn công Đạo Giới?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất