Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 918: Tiến vào Cổ địa vực (2)

Nói cách khác, cho dù hơn bảy vạn tám ngàn gã Luyện Khí Sĩ đồng thời tiến vào trong đó, cũng sẽ bị truyền tống tới những địa phương bất đồng.

- Giới Chủ Ngục Giới nhất định là muốn mượn tay chúng ta thăm dò địa hình của Cổ địa vực Thần Tàng, cho nên mới làm như vậy, phân tán đám Luyện Khí Sĩ chúng ta tới những địa phương bất đồng. Như vậy, hắn làm cách nào biết được những kinh lịch của chúng ta? Hắn nhất định phải có một bảo vật nào đó dùng để giám thị chúng ta…

Trong lòng Chung Nhạc khẽ động, lập tức nghĩ tới con mắt Hồn Thú trên Hồn bài:

- Đúng rồi! Con mắt Hồn Thú này chính là lợi khí hắn dùng để giám sát chúng ta. Nhất cử nhất động của chúng ta đều nằm dưới sự chú mục của con mắt này, không thể gạt được Giới Chủ Ngục Giới!

Mặc dù biết rõ, nhưng Chung Nhạc cũng không thể làm gì được. Giới Chủ Ngục Giới quá mạnh, Hồn bài do hắn luyện chế, Chung Nhạc tuyệt đối không phá hư được, cũng không thể phá hư. Khối Hồn bài này còn có tác dụng liên hệ với Tế đàn Truyền tống, có Hồn bài trong tay mới có thể được truyền tống ra khỏi Cổ địa vực Thần Tàng, bằng không sẽ bị vây khốn ở trong đó cả đời.

- Bất quá, nếu đã biết được tác dụng của Hồn bài, vậy cũng không cần quan tâm sẽ bị hắn nhìn trộm rồi, nói không chừng còn có thể để cho Tân Hỏa đi ra một chút!

Ánh mắt Chung Nhạc chớp động. Đạo quang lưu truyền tống này cực nhanh, hắn còn chưa nghĩ ra phải làm nào mê muội Hồn bài, đột nhiên quang lưu truyền tống đã tản đi. Hắn cảm thấy chính mình phảng phất như đã rơi vào một địa phương kỳ quái nào đó. Trước mắt quanh quẩn quang mang đủ loại màu sắc, thân thể tiếp tục rơi xuống.

Một cỗ lực lượng khó có thể gọi tên ầm ầm tập kích tới, sau đó trước mắt Chung Nhạc tối sầm lại, rơi thẳng xuống mặt đất. Ngay sau đó cũng vang lên thanh âm vật nặng gì đó rơi xuống.

Chung Nhạc mở mắt ra, bốn phía một mảnh hắc ám. Hắn lập tức thôi động thần thông, quan tưởng Thiếu Hạo Chung bảo vệ toàn thân, tránh cho vừa rơi xuống đất liền gặp phải đánh lén.

- Hửm? Không đúng! Không đúng!

Trên trán hắn toát ra một tầng mồ hôi lạnh, pháp lực của chính mình đã không cánh mà bay! Không chỉ pháp lực không thấy đâu nữa, thậm chí ngay cả Nguyên đan, Nguyên thần, Thức hải của chính mình cũng hết thảy không cánh mà bay.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Chung Nhạc liên tục rùng mình mấy cái, giơ tay lên lau đi mồ hôi lạnh trên trán mình, nào ngờ trong lòng lại chấn động một cái. Hắn không mò tới mồ hôi lạnh, mà chỉ mò tới một cái sọ não trụi lủi!

Không có da thịt, không có mái tóc, chỉ có một cái đầu lâu!

- Không đúng! Không đúng! Cái mà ta sờ được không phải là đầu của ta…

Hắn đột nhiên lại ngẩn người ra, mò lên khuôn mặt chính mình, là một khuôn mặt xương. Hắn lấy lại bình tĩnh, tiếp tục sờ xuống, rốt cuộc cũng xác nhận, hết thảy huyết nhục trên dưới toàn thân chính mình đều đã biến mất không thấy đâu nữa. Hắn hiện tại chính là một bộ xương khô sạch sẽ bóng loáng!

- Giả! Đây nhất định là giả!

Chung Nhạc tiến hành quan tưởng Toại Hoàng. Hắn vừa mới quan tưởng, còn chưa xuất hiện được hình thái Toại Hoàng, tinh thần lực đã bị tiêu hao sạch sẽ, không còn lại một giọt.

- Không có khả năng! Ta tuyệt đối không có khả năng đã biến thành một bộ xương khô. Nếu ta quả thật đã chết, làm sao có thể còn có ý thức? Đúng rồi! Ta nhất định là đã rơi vào trong một cái huyễn trận nào đó trong Cổ địa vực Thần Tàng! Nhất định là như vậy! Đúng rồi! Hồn bài, Bí cảnh Nguyên thần, còn có Tân Hỏa và cây đèn đồng nữa!

Chung Nhạc dần dần trấn định lại, ngay sau đó lại một lần nữa ngẩn ngơ. Nguyên thần của hắn không thấy nữa, chạy đi đâu tìm Hồn bài và Tân Hỏa trong Bí cảnh Nguyên thần đây?

- Thời điểm ta rơi xuống, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Qua một lúc lâu sau, Chung Nhạc triệt để bình phục lại tâm cảnh, tinh thần lực cũng khôi phục lại một chút, thử lục lọi bốn phía trong bóng đêm, lại một lần nữa ngẩn ra. Bốn phía xung quanh hắn đều là vách tường bằng gỗ, hơn nữa không gian cũng vô cùng chật hẹp, chỉ vừa vặn có thể dung nạp được thân thể hắn, có muốn xoay người lại cũng không được.

- Nơi này hẳn là…

Chung Nhạc cắn răng, dùng sức đẩy mạnh lên trên:

- Một cỗ quan tài! Ta bị truyền tống vào trong một cỗ quan tài!

Thanh âm chói tai vang lên. Hắn dùng hết toàn lực đẩy mạnh lên, rốt cuộc cũng đẩy mở được nắp quan tài. Một tia ánh sáng chiếu rọi xuống. Chung Nhạc từng ngụm từng ngụm hít thở không khí mới mẻ. Hắn vừa mới thở hổn hển hai cái, đột nhiên cảm thấy buồn cười:

- Hiện tại ta là một bộ xương khô, còn cần hít thở cái gì nữa?

Nắp quan tài răng rắc dịch chuyển sang một bên. Một bộ khô lâu bạch cốt chậm rãi từ trong quan tài ngồi dậy, quay đầu quan sát bốn phía, trong hốc mắt bốc lên hai luồng Quỷ hỏa xanh u ám.

Bốn phía một mảnh hôn ám, khắp nơi đều là Quỷ hỏa âm sâm bay tới bay lui. Từng cỗ từng cỗ quan tài màu đen chằng chịt sắp xếp ngay hàng thẳng lối ở chỗ này. Ở trên mặt đất lại là từng bộ từng bộ xương khô trắng bóng, xương gãy nằm ngổn ngang lộn xộn, chồng chất được không biết dầy tới bao nhiêu.

Chung Nhạc ngẩng đầu nhìn lên, không nhìn thấy bầu trời, phóng tầm mắt ra xa xa, không nhìn thấy điểm cuối, trong lòng càng thêm vô cùng kinh ngạc:

- Ta thật sự đã bị truyền tống vào trong Cổ địa vực Thần Tàng rồi sao? Chẳng lẽ nói, cỗ lực lượng khó có thể gọi tên vừa rồi kia đã biến ta thành bộ dạng này? Cỗ lực lượng này, hẳn là lực lượng Lục Đạo Luân Hồi à?

Hắn đứng dậy, quan sát một chút hai cái đùi xương của chính mình, đang muốn nhấc chân bước ra khỏi cỗ quan tài, đột nhiên thoáng ngẩn ra, khom người từ trong cỗ quan tài lấy ra một cây đèn đồng rỉ sét cũ nát.

- Cây đèn này… Tân Hỏa?

Chung Nhạc rung rung lắc lắc cây đèn đồng, nhưng không có bất kỳ tiếng động nào. Đột nhiên, trong mắt hắn chợt bay lên một đóa Quỷ hỏa âm sâm, rơi xuống trên cây đèn đồng. Cây đèn đồng được thắp sáng, cũng tản mát ra quang mang màu xanh lục, nhưng so với hỏa diễm trong hốc mắt hắn thì sáng hơn một chút.

- Kỳ quái! Kỳ quái! Ngay cả Tân Hỏa cũng đã trầm lặng, chỉ có cây đèn đồng này là không bị biến mất. Đây có thể là một loại lực lượng Luân Hồi kỳ dị, đã thay đổi nhục thân và Nguyên thần của ta, khóa lại Tân Hỏa và toàn bộ những bảo vật khác của ta, khóa ở bên trong nhục thân và Nguyên thần trước đây của ta. Cổ địa vực Thần Tàng này kỳ lạ như vậy, không phải chỉ một mình ta bị thay đổi thành bộ dáng này, nói không chừng còn có những Luyện Khí Sĩ khác cũng gặp phải tình huống đồng dạng…

Hắn ở trong hoang nguyên bạch cốt tùy tiện lựa chọn một phương hướng, cầm theo cây đèn đồng tiến về phía trước, toàn thân cây đèn đồng một mảnh lạnh lẽo.

Chung Nhạc vừa đi vừa quan tưởng Toại Hoàng, tinh thần lực một lần lại một lần bị tiêu hao hết sạch, nhưng tinh thần lực của hắn cũng chậm rãi lớn mạnh, trong lòng thầm nghĩ:

- Qua không bao lâu nữa, hồn phách ta hẳn là sẽ có thể nhảy ra khỏi ngục giam nhục thân, luyện thành hồn phách xuất khiếu rồi. Sau đó tiếp tục tu luyện, ta sẽ có thể luyện thành Khô Lâu Luyện Khí Sĩ… Phi! Phi! Cái tên Khô Lâu Luyện Khí Sĩ này quá cổ quái rồi…

Đột nhiên, một đạo thanh âm răng rắc răng rắc chợt truyền tới. Chung Nhạc giơ cao cây đèn đồng nhìn lại, chỉ thấy một bộ khô lâu bạch cốt khác đang lắc lắc lư lư từ trong hoang nguyên bạch cốt tiến thẳng về phía hắn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất