Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1932: Cuộc sống truyền kỳ (1)

- Năm đó cuồng ma ăn trộm gà, quả nhiên là ngươi!

Bạch Tiểu Thuần càng xấu hổ, chỉ vào một chỗ căn phòng trong viện nhà bếp, vội vàng mở miệng nói.

- Còn có ở đây, trước đây Hứa Bảo Tài đỏ mắt với thân phận nhà bếp của ta, lại cầm một bức thư máu, ném tới trước mặt của ta, muốn tới khiêu chiến ta...

Hứa Bảo Tài trợn trừng mắt, cười hắc hắc, không nói gì. Bạch Tiểu Thuần mắt thấy những người khác giống như không chú ý tới mình ở đây, vẫn đang nghe Trương Đại Bàn nói chuyện mình trước kia là cuồng ma ăn trộm gà, nhất thời đau đầu, vội vàng lôi kéo mọi người rời khỏi nhà bếp. Thời điểm đến cái bậc thang đi thông trên núi thí luyện kia, nhìn bậc thang cuối cùng, Bạch Tiểu Thuần cười.

- Nơi này chính là nơi ta cùng với tiểu muội lần đầu tiên gặp mặt.

Hầu Tiểu Muội cũng nhìn cái bậc thang này, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào, giống như trở lại năm đó...

Một năm kia, một thiếu niên, bên cạnh theo hai người béo mập, chặn ở cái bậc thang này, vơ vét tài sản tất cả đệ tử thí luyện qua lại...

Một năm kia, một tiểu nha đầu, giống như cây ớt nhỏ vậy, đi đến nơi này, nhìn thấy người thiếu niên kia, tim bỗng nhiên đập nhanh hơn...

Bạch Tiểu Thuần nhìn Hầu Tiểu Muội, Hầu Tiểu Muội cũng nhìn Bạch Tiểu Thuần, hai người hình như đều trở lại trước kia.

Hồi lâu, khi Bạch Tiểu Thuần đi lên Linh Khê Tông, đi tới bắc bờ, hắn đi tới Vạn Thú Lâm, ở chỗ này hắn thấy được chỗ ở cùng Thiết Đản trước kia. Nhìn nơi đây, trí nhớ của hắn trở lại thời khắc Thiết Đản sinh ra.

- Thiết Đản...

Bạch Tiểu Thuần khẽ kêu lên. Trong nháy mắt Thiết Đản lại gào thét lao đến, đứng ở bên cạnh hắn, thân thể còn thu lại thành hình dạng thành tựu năm đó. Bộ dáng khả ái này, khiến cho Bạch Tiểu Thuần sau khi nhìn thấy, trong lòng càng ấm áp hơn.

- Chính là ở chỗ này, Thiết Đản ra đời.

Trong sự xúc động nhớ lại của Bạch Tiểu Thuần, bên trong con mắt Thiết Đản, cũng lộ ra quấn quýt như trẻ nhỏ quấn cha mẹ trước sau như một.

Lại như vậy, ở bên trong Linh Khê Tông này, Bạch Tiểu Thuần đi qua mỗi một nơi, sẽ dừng lại, hồi ức những chuyện đã qua. Cửa lớn ký ức sau khi mở ra, giống như cuồn cuộn không dứt, khiến người ta trong lúc vô tình chìm đắm ở bên trong.

Cho đến khi rời khỏi Linh Khê Tông, đi tới Huyết Khê Tông.

Ở trên đỉnh núi trong Huyết Khê Tông, ánh mắt của Bạch Tiểu Thuần rơi vào chỗ Tống Quân Uyển. Tống Quân Uyển cười. Giờ phút này, dáng vẻ tươi cười của nàng rất đẹp.

- Lại nói tiếp, trước đây ta đi tới Huyết Khê Tông, là mang theo mặt nạ... Hóa thân Dạ Táng, tới nơi này vốn không có dự định lừa gạt một đạo lữ về nhà. Ta chỉ là muốn đi khuê phòng của Quân Uyển nàng, đi trộm một bảo bối.

Bạch Tiểu Thuần sờ sờ mũi, cười hắc hắc nói. Hắn thuận tiện lấy ra con rùa đen nhỏ. Không đợi con rùa đen nhỏ lộ ra bất mãn, Bạch Tiểu Thuần lại chỉ vào con rùa đen nhỏ, nói.

- Chính là nó, trước đây liền vì trộm nó đi, không nghĩ tới cuối cùng... lại còn trộm đi một đạo lữ.

Nói đến đây, Bạch Tiểu Thuần cũng mơ hồ có chút đắc ý. Vốn trên mặt Tống Quân Uyển có vẻ tươi cười, nhưng nghe một hồi, lại trừng mắt lên.

Bạch Tiểu Thuần cười ha ha một tiếng, ánh mắt rơi vào trên người Thần Toán Tử.

- Hanh Hanh Tử, ở đây cũng là nơi chúng ta gặp nhau. Còn nhớ rõ năm đó bộ dạng bỉ ổi này của ngươi... Không nghĩ tới ngươi từ đó về sau, tự nhiên ở trên phương diện gieo, có thiên phú như thế.

Lúc này thân phận của Bạch Tiểu Thuần đã khác, lời của hắn đám người Tống Quân Uyển cùng với Trương Đại Bàn dám đi đánh trả, nhưng Thần Toán Tử không dám.

Hắn chỉ có thể cười khổ, trong lòng cũng có thổn thức. Sau khi thật sự hồi ức lại chuyện cũ, sẽ phát hiện cuộc sống thật sự rất kỳ diệu. Nếu như không phải năm đó quen biết, có thể hiện tại, mình cũng không còn là bộ dạng bây giờ.

Ở bên trong thế giới Thông Thiên này, sau khi đi một vòng, Bạch Tiểu Thuần đi Trường Thành, đi vào Man Hoang. Ở đây mức độ hoàn nguyên so với bên trong thế giới Thông Thiên hình như còn muốn chân thật hơn một ít. Ngoại trừ không có oan hồn ra, tất cả những thứ khác đều giống với trong trí nhớ của Bạch Tiểu Thuần.

Ở chỗ này, Bạch Tiểu Thuần phát hiện mê cung năm đó cùng Chu Tử Mạch lần đầu tiên đấu pháp, cũng bị hoàn nguyên ra. Ở bên trong mê cung này, Bạch Tiểu Thuần cười.

Hắn không cần suy nghĩ đã biết, mê cung này nhất định là do Chu Tử Mạch dựa theo ký ức cung cấp, sau đó mới xây dựng đi ra. Dù sao năm đó đi vào một tầng cuối cùng của mê cung này, chỉ có hai người hắn cùng với Chu Tử Mạch.

- Trước đây chính là ở chỗ này, Tử Mạch... Ngươi thiếu chút nữa đánh ta tới chết, ngươi biết không?

Nhớ tới chuyện năm đó, Bạch Tiểu Thuần lại cười nhìn về phía Chu Tử Mạch.

Chu Tử Mạch trợn mắt, hừ một tiếng.

- Ta năm đó nếu như thật sự đánh cho ngươi chết, vậy cũng tốt.

Bạch Tiểu Thuần vội ho một tiếng. Đối với câu trả lời của Chu Tử Mạch, hắn chỉ có thể cười khổ. Những người khác ở bốn phía xung quanh cũng đều mỉm cười, dường như đối với lời Bạch Tiểu Thuần nói, không phải quá tin tưởng.

- Là thật. Ta thiếu chút nữa lại chết ở chỗ này. Chỉ là vì một hồn Thiên Nhân...

Bạch Tiểu Thuần bất đắc dĩ giải thích một câu.

Chu Tử Mạch có chút mặt đỏ. Hiện tại nhớ lại chuyện năm đó, hồn Thiên nhân ở trong mắt lúc đó vô cùng trân quý, bây giờ muốn bao nhiêu lại có bấy nhiêu. Nhất là nghĩ đến, nếu như trước đây Bạch Tiểu Thuần gặp xui xẻo, thật sự bị mình đánh chết... Nàng ở đây cũng không nhịn được cười.

Đi ra khỏi mê cung, Bạch Tiểu Thuần lại đến Cự Quỷ Thành. Ở chỗ này, thần sắc Cự Quỷ Vương rất phiền muộn, hiển nhiên tức cảnh sinh tình. Nhất là hắn nhìn bức tượng Cự Quỷ của mình, nhìn vương điện trên đó, không biết nhớ ra cái gì đó, đứng ở nơi đó liên tục thở dài.

- Cự Quỷ lão ca, nhà tù tăm tối có được xây dựng đi ra hay không?

Bạch Tiểu Thuần nhìn Cự Quỷ Vương, hô một câu.

- Gọi nhạc phụ!

Cự Quỷ Vương rất bất mãn. Chu Tử Mạch cũng nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, Bạch Tiểu Thuần cười vội vàng gật đầu. Sau khi hắn hô một tiếng nhạc phụ, Cự Quỷ Vương lúc này mới thư thái.

- Nhà tù tăm tối ngươi cũng đừng nghĩ tới. Không có.

Cự Quỷ Vương hiểu rất rõ Bạch Tiểu Thuần. Trên thực tế hắn đã sớm đoán được, một khi thế giới Thông Thiên được hoàn nguyên, lúc Bạch Tiểu Thuần đi tới nơi này, nhất định sẽ nói khoác khoe khoang phong cảnh trước kia. Cho nên hắn vì đề phòng nếu chẳng may, đơn giản là không hoàn nguyên ra nhà tù tăm tối.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất