Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 880: Ngươi muốn làm gì?

Dù sao chuyện nơi này đều bị người tổ địa nhìn thấy, Bạch Tiểu Thuần không có biện pháp, hắn chỉ có thể giả bộ, ánh mắt thường xuyên nhìn Bạch Tề trên đỉnh núi.

Nhìn Bạch Tề đi lên rất nhanh, hắn không ngừng hướng lên núi, ánh mắt Bạch Tiểu Thuần nhìn chằm chằm vào đối phương và tính toán thời gian Bạch Tề lên đỉnh núi.

- Hạo đệ, nghe tam ca một câu, Bạch Tề... Ngươi không nên chọc hắn.

Chú ý ánh mắt Bạch Tiểu Thuần, hai mắt Bạch Lôi tỏa sáng, lập tức lên tiếng.

- Chẳng lẽ hắn có thể giết ta hay sao?

Bạch Tiểu Thuần nhìn Bạch Lôi sau đó tức giận nói một câu.

- Hạo đệ ah, ngươi còn không rõ hay sao, Thiên Nhân Hồn lần này đã được chỉ định giao cho Bạch Tề, có thể thấy được lão thiên vị cho hắn, nếu cứ tiếp tục dây dưa, sợ rằng... Sẽ có họa sát thân.

- Nghe tam ca, sau này ngươi nên tiếp xúc với đại tộc lão công đường, có lão nhân gia bảo hộ, cho dù Bạch Tề muốn động ngươi cũng phải băn khoăn thật nhiều...

Bạch Lôi nói lời thấm thía, thâm ý sâu sắc nhìn Bạch Tiểu Thuần, đáy lòng cười khẽ, cảm thấy Bạch Hạo hôm qua nói chuyện sắc bén nhưng thật ra chỉ là tiểu hài tử mà thôi.

Bạch Tiểu Thuần nháy mắt mấy cái, hắn làm ra bộ dạng không cam lòng, cúi đầu xuống.

Ngũ tiểu thư nghe xong liền cau mày, nghe ra lời ói của Bạch Lôi giống như quan tâm nhưng thật ra lại có ý lợi dụng mâu thuẫn giữ Bạch Hạo và Bạch Tề, nàng lại không tiện mở miệng, đáy lòng than thở, nàng cảm giác, cả Bạch gia đều làm theo ý mình, rõ ràng là người một nhà nhưng luôn nội đấu và mâu thuẫn.

Gia tộc như vậy làm cho nàng cảm thấy mệt mỏi, cũng sớm có tâm bất hòa, nội tâm của nàng vô cùng đồng cảm và đáng thương Bạch Hạo, ngày bình thường hèn mọn không nói, trước mắt hơi lộ ra chút tài năng liền bị người khác lợi dụng.

Lúc Bạch Lôi còn muốn nói tiếp, Ngũ tiểu thư than thở lên tiếng.

- Bạch Hạo, ngươi nhìn hào quang kia đi, bên trong có một cái vòng tay... Hẳn là một kiện pháp bảo thích hợp với ngươi đấy.

Ngũ tiểu thư nói xong, ánh mắt Bạch Tiểu Thuần đảo qua, lập tức nhìn thấy trên đường núi có một vòng tay màu xanh lá, tuy pháp bảo rung động không mạnh nhưng thích hợp cho Trúc Cơ sơ kỳ thi triển.

Thời điểm Bạch Tiểu Thuần nhìn sang, Ngũ tiểu thư bấm niệm pháp quyết thu vòng tay màu xanh bên kia vào trong tay.

Lúc vòng tay lọt vào tay Ngũ tiểu thư, nàng nhìn sơ qua sau đó giao cho Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần cầm vòng tay, lại nhìn sang Ngũ tiểu thư, trong mắt xuất hiện một tia thần thái nhu hòa, lúc này gật đầu với nàng.

- Cảm ơn Ngũ tỷ.

- Cầm đi, cũng nên có một ít đồ vật bảo vệ mình, gia tộc này... Ngươi không nên bất cứ kẻ nào.

Ngũ tiểu thư mở miệng, trong thần sắc có chút phiền muộn sau đó lắc đầu tiến lên phía trước.

Bạch Lôi cau mày, hắn làm sao không biết Ngũ muội cố ý cắt lời hắn chứ, hắn đã có chút không vui, lại nghĩ tới thân phận siêu nhiên của Ngũ muội trong gia tộc, rõ ràng cho thấy nàng sẽ bị gả ra ngoài, ngày sau địa vị trong gia tộc không tầm thường, lúc này mới bỏ qua chút tâm tình không vui, hắn lại làm như không có việc gì, cứ tiếp tục cười nói.

Ngũ tiểu thư cảm xúc không cao, nàng chỉ nói vài câu với Bạch Lôi sau đó tiếp tục têến lên, chỉ cần nhìn thấy đồ vật thích hợp Trúc Cơ, cho dù là pháp bảo hay vật phẩm khác đều đưa cho Bạch Tiểu Thuần.

Mấy canh giờ sau, Bạch Tiểu Thuần đã cầm được bảy tám kiện pháp bảo, thậm chí cũng có hơn cả ngàn oan hồn, cũng có một ít hồn dược.

Những hành động này càng làm Bạch Tiểu Thuần cảm động, lúc nhìn sang Ngũ tiểu thư, người này có thể nói là người thứ hai được hắn tán thành trong Bạch gia, trọng yếu nhất, hắn nhận ra Ngũ tiểu thư không có sở cầu gì với mình, đơn thuần xem mình là tộc nhân, càng chiếu cố đệ đệ mà thôi.

Hắn cũng nhìn ra trên ngọn núi có không ít thứ Ngũ tiểu thư khát vọng, đáng tiếc tu vi của nàng không đủ nên không đạt được.

Mặc dù Bạch Lôi cũng ra tay mấy lần nhưng chỉ lấy những thứ mình nhìn trúng, mặt dù có thu hoạch nhưng cảm xúc không tốt, vê sau cũng ra tay vài lấn lấy mấy viên hồn dược cho Bạch Tiểu Thuần.

Cầm những vật phẩm trong tay, Bạch Tiểu Thuần trầm mặc không nói, hắn đi theo hai người chừng nửa giờ, bọn họ đã tới giữa sườn núi, cũng chính vào lúc này Bạch Tề đã tiếp cận đỉnh núi, trên đường hắn đi không gặp chút trở ngại nào, cả đoạn đường vô cùng thông suốt.

- Thiên Nhân Hồn là của ta, dĩ nhiên là của ta!

Bạch Tề hít sâu một hơi, sở dĩ hắn thuận lợi như vậy là bởi vì trước khi tới đây hắn biết con đường này đã bị phá hết cấm chế, cũng là Bạch phụ chỉ dẫn cho hắn, hắn cứ dựa theo con đường này đi lên nên không tổn hao tu vi, bộ dạng nhẹ nhõm..

Lúc đứng trên đỉnh núi, thậm chí hắn đã nhìn thấy tế đàn và Thiên Nhân thổ hồn trên đó, trong sự kích động, Bạch Tề vô cùng chờ mong, hắn thu hồi ánh mắt, bởi vì hắn còn một cửa ải cuối cùng phải vượt qua, đó là cấm chế.

Sau khi làm xong hắn bước lên tế đàn lấy Thiên Nhân Hồn!

- Chỉ còn một tâng cấm chế, cũng là cấm chế mạnh nhất, cần huyết mạch Bạch gia mới có thể mở ra, huyết mạch càng tinh thuần tốc độ mở ra càng nhanh... Cũng may ta đã có chuẩn bị.

- Chờ ta lấy được Thiên Nhân Hồn, ta sẽ đi giết Bạch Hạo!

Bạch Tề cười lạnh, hắn cắt vỡ ngón tay, dùng máu của mình chạm vào cấm chế, cũng lấy một bình ngọc trong túi trữ vật ra ngoài, hắn bóp nát bình ngọc, trong bình ngọc có một giọt máu tươi.

Giọt máu này đến từ Thiên Nhân lão tổ, dùng huyết mạch tinh thâần của Thiên Nhân lão tổ càng dễ dàng mở cấm chế.

Thời điểm Bạch Tề dến đỉnh núi, lúc hắn mở cấm chế đã có không ít tộc nhân nhìn thấy, liên tục phức tạp cảm thán, nội tâm chua xót, ghen ghét không ít nhưng không có biện pháp nào.

Bên ngoài tổ địa, lúc này không ít tộc nhân Bạch gia đứng ngoài bia đá nhìn thấy cảnh này, tộc trưởng Bạch gia vui vẻ ra mặt, các tộc lão hờ hững, hiển nhiên đã đạt thành nhận thức chung, biết rõ thí luyện lần này chỉ là một bước thủ tục mà thôi.

Cho dù Thái phu nhân bị bắt giữ cũng đứng trong đám người, nàng dùng ánh mắt kích động nhìn bia đá.

Bạch Tề đang làm gì đều bị Bạch Tiểu Thuần lưu ý, lúc hắn nhìn thấy Bạch Tề dùng huyết mạch mở cấm chế, hắn dừng bước nhìn sang, ánh mắt vô cùng thâm thúy.

- Ngũ tỷ, cám ơn ngươi chiếu cố ta, ta không có biện pháp hồi báo, nếu như mang một nửa đồ vật trên ngọn núi này cho ngươi, chỉ sợ sẽ hại ngươi, ngươi nói, ngươi muốn cái gì... Chỉ cần ta có sẽ cho ngươi.

---------------

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất