Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 207: Đồ giao dữ chiến lợi phẩm

Kim quang chuyên phù bảo dưới sự khu sử của Hàn Lập, một lát sau hiển xuất thực thể pháp bảo, biến lớn bay ra giữa không trung, hào quang tỏa ra bốn phía.

Mà linh lực trong cơ thể Hàn Lập liền giống như nước sông tràn ra, cuồn cuộn không dứt chảy vào trong kim chuyên, không lâu sau một phần ba pháp lực đã bị hấp thu đi. Điều này làm cho kim quang càng thêm chói mắt, quả thực làm cho người ta không dám nhìn thẳng vào!

Cô gái ở một bên toàn lực giữ chặt Mặc Giao, một bên nhìn chăm chú nhất cử nhất động của Hàn Lập, khi thấy kim chuyên hiện ra, thì trong lòng cũng yên tâm được bảy tám phần, biết Hàn Lập không có nói sai, phù bảo này đích xác có thể phá được phòng ngự của yêu thú.

Mặc Giao tựa hồ cũng nhận ra sự tình không ổn, hai móng vuốt quắp chặt lấy hai bên viên hoàn, càng ra sức tránh thoát, làm cho Chu tước hoàn của cô gái khẽ run rẩy! Làm cho cô gái sắc mặt biến đổi, vội vàng hô lớn với Hàn Lập:

"Nhanh lên, nó sắp vùng ra được rồi!"

Hàn Lập nghe vậy, không dám chần chờ, lấy tay chỉ vào phù bảo, nhất thời kim chuyên "Vù vù" lên, hướng tới Mặc Giao mà bay tới, bay được nửa đường thì đột nhiên hóa lớn lên, trở nên giống như một tòa núi nhỏ, hung hăng nahừm về đỉnh đầu Mặc Giao mà vỗ xuống.

Mặc Giao còn đang giãy dụa, biết đại thế không ổn, hai con mắt màu lục đột nhiên hung quang chợt lóe, mở miệng ra, dung dịch màu tím mà Hàn Lập rất là kiêng kị, liền phun ra, vừa lúc bắn thẳng vào kim chuyên làm cho nó nhất thời không thể hạ xuống.

Cô gái cùng Hàn Lập thấy vậy, đều cả kinh, Hàn Lập bởi vì phải thao túng kim chuyên cho nên chỉ có thể trợn mắt nhìn mà không thể làm gì, cô gái liền mím môi, từ trong áo lấy ra một viên châu màu vàng rồi vung tay về phía yêu thú đang giằng co với kim chuyên.

"Phành" một tiếng, viên châu vừa chạm vào đầu của Mặc Giao. Lập tức nổ tung ra, nhất thời một vùng khói vàng bao phủ lấy đầu của yêu thú, làm cho Mặc Giao kinh hoảng gầm nhẹ lên, cái miệng đang phu ra dung dịch màu tím tự nhiên liền ngừng lại.

Không có dung dịch màu tím ngăn cản, kim chuyên vốn hào quang đang bị yếu đi một ít lúc này hạ xuống, nên thẳng vào trên đầu của Mặc Giao bạo phát ra một tiếng nổ kinh thiên động địa, kim quang chói mắt trong khoảnh khắc chiếu sáng cả thế giới dưới lòng đất này, nhưng lập tức liền ảm đạm, khôi phục trở lại bình thường.

Tiếp theo kim chuyên đã biến nhỏ trở lại, lại hóa thành một đạo kim quang, bay về bên cạnh Hàn Lập.

Mà ở giữa không trung, chỉ còn lại có yêu thú đang giãy dụa.

Đầu của Mặc Giao lúc này, một nửa đã bị đánh nát, một con mắt đã bị đánh bay ra khỏi hốc mắt, chẳng biết đã bị đánh bay đi đâu. Mắt còn lại tuy còn, nhưng máu cũng không ngừng chảy ra. Cả gnười Mặc Giao xem ra không thể thê thảm hơn được!

Xem ra yêu thú này giờ chết cũng không còn xa.

Cô gái thấy vậy, trong lòng mừng rỡ, vội vàng từ trong túi trữ vật lấy ra một cái bình thủy tinh nhỏ, tiếp theo niệm mấy câu, sau đó chỉ vào Mặc Giao. Kết quả từ trong bình bắn ra mấy cổ hắc khí tinh tế, âm trầm quấn quanh thân thể của Mặc Giao.

Trong chốc lát sau, thì thấy một hình ảnh Mặc Giao nhỏ màu xanh, bị hắc khí kéo ra khỏi cơ thể Mặc Giao, tuy giương nanh múa vuốt liều mạng giãy dụa, nhưng dần dần vẫn bị kéo vào cái bình nhỏ.

Cô gái đậy cái bình lại, sau khi cẩn thận dò xét tiểu Mặc Giao trong bình vài lần, cũng dấu không được vẻ tươi cười trên mặt, cả người mặt mày hớn hở. Sau đó đôi mắt nhìn thoáng qua thân thể Mặc Giao đã không còn hơi thở mà trầm ngâm.

Mà Hàn Lập thấy hành động của cô gái, lập tức hiểu được đối phương đem nguyên thần của Mặc Giao mà thu đi. Tuy nhiên không biết nguyên thần của Mặc Giao này rốt cuộc là dùng vào việc gì, nhưng thông qua vẻ cao hứng phấn chấn của nữ tử này, cũng biết tuyệt đối có giá trị xa xỉ.

Lúc này, cô gái đưa tay thu Chu tước hoàn thu trở về, thi thể Mặc Giao lập tức từ giữa không trung rớt xuống, vừa lúc ở ngay trước mặt Hàn Lập.

"Một khi ta đã thu đi nguyên thần của Mặc Giao, vậy thân thể kia lưu lại cho ngươi đi, dù sao cũng là do hai người chúng ta hợp lực giết chết!" Cô gái phi thân dừng ở bên người Hàn Lập, hào phóng nói.

Hàn Lập vừa nghe, liếc mắt nhìn cô gái đang rất mãn ý, lại cúi đầu nhìn nhìn thân thể Mặc Giao, trong lòng buồn bực nói:

"Đúng, dù sao xác của Mặc Giao này rất rắn chắc, chúng ta cũng rất rõ ràng! Xem ra là muốn nhìn xem mình ra sức trâu đây mà!"

Hàn Lập nghĩ vậy, trong tay hàn quang chợt lóe, một thanh cự kiếm màu bạc xuất hiện trong tay, đúng là pháp khí cực kỳ lợi hại lúc trước của đại hán chân trần kia.

Hàn Lập không nói một lời đem cự kiếm dùng sức chém xuống. "Phập" một tiếng, ngân kiếm này chỉ vào được thân thể Mặc Giao ba tấc, tuy chém vào không nhiều lắm, nhưng cuối cùng cũng phá được phòng ngự của nó, điều này làm cho cô gái ở một bên, kinh ngạc miệng khẻ nhếch lên, nhất thời không thể khép lại.

Hàn Lập thấy biểu tình của cô gái, trong lòng buồn cười, lại tiếp tục múa may thanh kiếm, đang muốn tiếp tục.

"Chậm đã, thanh kiếm] này cho ta nhìn xem!" Cô gái sau khi phục hồi lại tinh thần, dùng ánh mắt kinh ngạc giương mắt nhìn vào ngân kiếm này chậm rãi nói, làm cho Hàn Lập rùng mình.

"Sợ cái gì, ta đường đường là tu sĩ Kết đan kỳ, dạng bảo bối gì mà chưa thấy qua, chỉ là thanh kiếm này của ngươi có điểm rất là cổ quái, ta chỉ muốn xem qua mà thôi!" Cô gái thấy Hàn Lập có chút chần chờ, nhất thời liếc mắt nhìn Hàn Lập xem thường, tức giận nói.

Cô gái tuy bề ngoài còn trẻ, nhưng trong cái liếc mắt này đầy vẻ vũ mị phong tình, làm cho Hàn Lập trống ngực tăng tốc, không thể tự chủ!

"Thanh kiếm này đích xác có chút vấn đề, ta sau khi có được cũng không biết vì sao, không thể khu động được kiếm này, nếu không đối phó với Mặc Giao, cũng không cần chật vật như thế!" Một khi cô gái đã nói như thế, Hàn Lập đành phải đem kiếm này đưa cho cô gái, ngoài miệng chậm rãi giải thích.

Hắn hiện tại cũng không muốn gây chuyện cùng cô gái, dù sao hai bên cũng cùng nhau trải qua tuyệt cảnh, nên đối với từ nay về sau ra ngoài, cũng không đối địch với nhau mới đúng. Mà cô gái đối với hắn cũng không có đề phòng gì, xem ra đối với tâm tư của hắn cũng rất rõ ràng, không sợ hắn ra tay đánh lén.

"Hắc hắc! Quả nhiên không sai, thật sự là quá xa xỉ!" Cô gái sau khi tiếp nhận ngân kiếm, cẩn thận vuốt ve phân tích một phen, trên mặt lộ ra vẻ muốn thu lấy vật này, rất là tiếc hận nói.

"Rốt cuộc sao lại thế này?" Hàn Lập thấy cô gái tựa hồ thực sự nhìn ra cái gì đó, không khỏi hỏi.

"Không có gì! Ngân kiếm này sắc bén như vậy, chính là khi chế luyện pháp bảo đã dùng ngân tinh mà làm, hơn nữa phân lượng cũng không ít, đủ để vật này vượt hơn các pháp bảo bình thường!" Cô gái bình thản đem kiếm trả lại cho Hàn Lập, thản nhiên nói.

"Ngân tinh?" Hàn Lập hơi ngẩn ra.

"Có nói cho ngươi, ngươi cũng sẽ không hiểu được đâu! Chỉ có chân hỏa của tu sĩ Kết đan kỳ, mới có thể đem số lượng lớn thuần ngân mà chế luyện ra nguyên liệu pháp bảo, phi thường trân quý. Trong Chu tước hoàn của ta cũng có loại này" Cô gái có chút không kiên nhẫn nói.

Hàn Lập nghe xong, trong lòng lại chửi thầm: "Không biết ta mới hỏi ngươi! Ta mà biết thì còn hỏi làm gì nửa chứ?"

Tuy nhiên rõ ràng thấy cô gái bộ dáng không muốn nói nhiều, Hàn Lập lại giả lơ tiếp tục hỏi:

"Vì sao người khác có thể sử kiếm này bay lên nghênh địch, ta căn bản lại không thể khu sử?"

Cô gái thấy Hàn Lập bộ dáng muốn hỏi đến cùng, trong lòng thoáng có chút bực mình, nhưng vẫn lãnh đạm trả lời:

"Nguyên chủ nhân của kiếm này, dụng tâm dùng phương pháp tế luyện qua, loại phương pháp này cực kỳ tà môn, người ngoài đương nhiên không thể sử dụng! Trừ phi đem kiếm này luyện lại, nếu không đối với người khác mà nói, chỉ có thể xem là phế vật!"

Hàn Lập sắc mặt có chút khó coi, vốn hắn còn đối với kiếm này ôm kỳ vọng rất cao, nếu theo như lời của đối phương là thật, cái này chỉ là đồ bỏ đi!

"Phế vật, không thấy sao! Hiện tại không phải là dùng được sao?" Hàn Lập sau khi trầm mặc một lát, đột nhiên lạnh lùng nói. Tiếp theo không chút khách khí huy động ngân kiếm, nhắm trên mình Mặc Giao mà chém mạnh xuống, trong nháy mắt đã xẻ Mặc Giao ra lỗ chỗ.

Cô gái thấy Hàn Lập thô lỗ như kẻ đồ tể như thế không chịu nổi, không khỏi cau mày, lui về phía sau mấy bước, tạo khoảng cách với Hàn Lập. Sau đó, lại lạnh nhạt nói:

"Mặc Giao này tuy chỉ vừa mới tiến hóa thành bậc hai, nhưng toàn thân đều là tài liệu quý giá! Da có thể luyện chế thành hộ giáp, sừng cùng móng vuốt là nguyên liệu tốt nhất để luyện chế đỉnh cấp pháp khí, đan dịch còn sót lại, cũng là vật dùng để luyện chế đan dược trân quý!"

Không biết vì sao, cô gái lại rất rõ ràng giải thích cho Hàn Lập, làm cho Hàn Lập kinh ngạc, cũng có chút bất an, không biết đối phương có chủ ý gì!

"Đáng tiếc! Nếu Mặc Giao này tiến hóa đến bậc ba, nội giao đan trong đầu kia, tuyệt đối sẽ làm cho đa số tu sĩ Kết đan tranh dành, mặc kệ là luyện dược hay là luyện khí, đều cực kỳ hữu dụng!" Cô gái đột nhiên cảm khái nói.

"Giao đan? Có màu gì, phải cái này không?" Hàn Lập đột nhiên từ trong bụng của Mặc Giao, lấy ra một viên cầu màu đỏ lớn bằng nắm tay, cầm trong tay, nói với cô gái vẻ mặt đang kinh ngạc.

"Ồ! Đây là cái gì? Đúng là lấy từ trên người Mặc Giao ra sao chứ?" Cô gái cảm thấy ngoài ý muốn, không khỏi đi tới bên cạnh Hàn Lập, cẩn thận nhìn vật đó.

"Thật đúng là có chút giống! Nhưng Mặc Giao này rõ ràng mới tiến hóa đến bậc hai, không có khả năng sinh ra giao đan, hơn nữa Mặc Giao là ác giao thủy thuộc tính, nội đan nên có màu lam mới đúng! Đưa ta sờ thử xem rốt cuộc sao lại thế này?" Cô gái nhìn chốc lát, rốt cục nhịn không được, từ trong tay Hàn Lập tiếp nhận lấy viên cầu mềm nhũn, đưa tay vuốt nhẹ vài cái.

Ngay lúc này, " phụp" một cái, viên cầu vô cớ tự nổ tung ra, một mảng lớn sương khói màu hồng, bao trùm lấy cô gái cùng với Hàn Lập vào trong đó.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất