- Thật không biết Thái Thanh đạo tổ tới tìm ta có chuyện gì? Xiển Tiệt nhị giáo tranh chấp, thượng ứng ý trời, không bàn cùng hợp với sát kiếp. Cũng không tạo nhiều tổn thương đối với hai vị sư đệ của ngài. Đạo tổ cũng sẽ không nhàm chán tới mức vì chuyện này mà đến ngăn đón ta đi…
Trong hư không, Nhạc Vũ hoàn toàn không đem cuộc chiến kịch liệt ở phía sau để vào trong lòng, vẻ mặt lãnh đạm chậm rãi nói.
Vừa nói ánh mắt vừa mang theo vẻ dò hỏi nhìn vị Thánh Nhân trước mắt, Thái Thượng đạo tổ mặc dù không lập đại giáo, cũng được công nhận là người cực mạnh dưới Hồng Quân, bên trong hồng hoang là người duy nhất mà Nhạc Vũ không dám tùy tiện tính kế, cũng là một vị mà hắn xưa nay không thể nhìn thấu sâu cạn.
Bị vị Thánh Nhân này ngăn cản đường đi thật làm hắn cảm thấy đau đầu.
Lão Tử cũng tỏ vẻ chán nản:
- Xiển Tiệt nhị giáo là căn cơ của hai vị sư đệ ta, là từ mấy vạn năm tâm huyết thành lập. Đệ tử bị cuốn vào sát kiếp lần này sao có thể không nhiều tổn thương đây?
Nhìn vẻ mặt Nhạc Vũ ẩn chứa mỉa mai, ánh mắt trong trẻo làm lòng người hổ thẹn, Lão Tử không khỏi hừ lạnh một tiếng, cuối cùng cũng dừng lại lời nói của mình, trong mắt ẩn chứa vẻ ngưng trọng.
- Thôi! Việc này bỏ qua không cần đề cập tới. Chuyện Hồng Quân lại đến nhân thé, không biết bệ hạ có nắm chắc có thể ứng phó?
Nhạc Vũ nghe vậy cũng suy ngẫm chốc lát, hồi lâu sau mới lắc đầu:
- Trừ phi có thể tiến nhập Thái Thượng cảnh giới, đi lên Thiên Đế vị, nếu không Nhạc Vũ thật sự không quá mức tin tưởng. Một trận này cũng vì vậy mà luôn không yên bất an. Ta có thể tính kế vài vị Thánh Nhân, là bởi vì mấy vị kia còn có việc chưa biết rõ. Đổi lại người nọ, chưa hẳn sẽ có được may mắn như hiện giờ…
- Bệ hạ thật ra cũng biết tự mình hiểu lấy! Trăm năm qua, bệ hạ liên tục chiến thắng, lại có thể đến lúc này cũng còn thấy rõ chính mình, thật sự làm cho người ngạc nhiên!
Trong lời nói của Lão Tử tuy là tán thưởng, nhưng ngữ khí cũng mang theo vẻ châm chọc.
Nhạc Vũ cũng không lưu ý tới, có việc của Nguyên Thủy Thông Thiên trước đó, Lão Tử thân là sư huynh không khả năng không cảm thấy khó chịu.
Dù là Lão Tử cũng giống như hắn, vẫn là khoanh tay đứng nhìn.
Hiện tại chỉ là mở miệng chiếm tiện nghi với hắn mà thôi, cũng không có gì thiệt thòi, hắn cũng không muốn đi quản vị Thái Thượng thánh nhân này mở miệng nói gì, tâm tình ra sao.
Lúc này Lão Tử cũng làm như hiểu được mình đã thất thố, mỉm cười, vẻ mặt khôi phục tường hòa.
- Nỗi lo lắng của bệ hạ ta đã biết hết. Như vậy thế nào? Sau trăm năm vô luận tình hình hiểm ác như thế nào ta cũng nhất định hỗ trợ ngươi đi lên Thiên Đế vị. Về sau ngươi phải cần giúp ta trảm tam thi chứng đạo!
Nhạc Vũ nhíu mày, tiếp đó lại mỉm cười nói:
- Đạo Tôn thật tính kế hay, Thiên Đế vị vốn là vật trong bàn tay ta. Tam thi chứng đạo lại cần trở thành kẻ địch của Hồng Quân, hai chuyện há có thể đánh đồng?
Ngoài miệng tuy nói như vậy nhưng trong lòng hắn cũng đã thừa nhận giao dịch lần này. Nhưng hắn chỉ cảm thấy lợi thế trao đổi còn chưa hài lòng, Thái Thanh sớm biết sẽ như thế, không chút ngoài ý muốn mỉm cười:
- Nhớ rõ vài chục năm trước lần đầu gặp gỡ trong Cực Lạc Thiên, bệ hạ còn thiếu ta một lần nhân tình…
Sắc mặt Nhạc Vũ vẫn thản nhiên, ngữ khí cơ hồ không chút phập phồng dao động:
- Hỗn Độn Chung kia cho tới nay trẫm vẫn chưa lấy được tới tay, sao có thể tính là thiếu nhân tình? Nói đến mảnh Tạo Hóa Ngọc Điệp, thật sự quá mức thâm ảo, mặc dù tìm hiểu bao năm cũng chưa chắc hiểu rõ được ý nghĩa bên trong!
Vẻ mặt Thái Thanh cuối cùng chợt ngẩn ra, hồi lâu sau mới lắc đầu bật cười:
- Bổn sự cò kè mặc cả của bệ hạ thật sự cũng giống như dĩ vãng, thật khiến người khác bất đắc dĩ…
Nhạc Vũ yên lặng không nói, ánh mắt lại rực sáng, tình hình lúc này đã khác hẳn với mấy chục năm trước gặp mặt tại Cực Lạc Thiên.
Khi đó ngoại trừ Hậu Thổ mình thật không còn lợi thế gì giao dịch, cho dù chỉ là chân hình hóa thân chỉ có một phần thực lực của vị Thái Thượng Thánh Nhân trước mặt hắn cũng phải chần chừ e ngại.
Nhưng trước mắt cho dù vị Đạo tổ thánh nhân này thân lâm nơi đây hắn cũng không cần sợ hãi.
Nếu không nhân cơ hội đòi nhiều chỗ tốt hơn, vậy thật sự là quá ngu xuẩn.
Lão Tử trầm ngâm chốc lát, chợt cười một tiếng vung tay lên, ba quyển đạo điển liền bay tới trước người Nhạc Vũ.
Chỉ thấy một quyển là Đạo Đức Chân Kinh, một quyển là Hoàng Đình, cuối cùng là Thái Thượng Cảm Ứng Thiên.
Tâm niệm khẽ động, Nhạc Vũ dùng hồn ý xem xét, cảm thấy nội dung bên trong khác hẳn nội dung trong sách lưu lại đời sau, bên trong vô cùng phong phú, huyền ảo cực kỳ, hơn nữa hơn xa nội dung trong sách mà hắn xem qua kiếp trước.
Nhưng hắn cũng không hề có chút ngoài ý muốn, giấy sách nhân gian làm sao tải nổi đại đạo thiên địa bên trong?
Tiếp đó hắn lại nghe Lão Tử nói tiếp:
- Đây là tâm đắc mà ta đã tìm hiểu suốt mấy vạn năm, trong đó có rất nhiều đạo lý dù là bên trong Tạo Hóa Ngọc Điệp cũng không ghi chép bao nhiêu. Dùng thứ này trao đổi bệ hạ cảm thấy vừa lòng rồi chứ?
Trong lòng Nhạc Vũ lúc này đã mừng như điên, thế nhưng hắn cũng biết hiện tại nên thu liễm là tốt nhất, cơ hồ áp chế nội tâm phức tạp, không chút dị trạng gật nhẹ đầu:
- Mảnh Tạo Hóa Ngọc Điệp kia sau trăm năm trẫm sẽ giao cho Thánh Nhân!
Thái Thanh không khỏi cười vui vẻ, liếc mắt nhìn Nhạc Vũ, hồi lâu sau mới cười khẽ một tiếng, vung tay áo trực tiếp rời đi.
Nhạc Vũ thuận tay đem ba quyển đạo điển thu vào trong tay áo, nghỉ chân một lát mới hóa quang bay xa.
Một đường về hướng bắc không còn ngăn trở, chẳng bao lâu đã đi tới đỉnh Hằng Sơn.
Nhưng còn chưa tiến vào Cực Lạc Thiên mà dừng lại đánh ra đạo phù, lại ở bên ngoài đứng chờ.
Chỉ sau một lát liền thấy một đạo bạch quang thoát ra, hạ xuống trước người hắn, khi quang hoa tán đi bóng người bên trong chính là Lý Trường Canh.
Bị Nhạc Vũ bỏ qua một bên suốt mấy năm nhưng trên mặt vị thượng cổ Kim Tiên này cũng không hề có nửa phần mất mác.
Vừa nhìn thấy Nhạc Vũ, ánh mắt hắn chợt sáng, sau đó cung kính thi lễ:
- Việc xảy ra trong thọ yến của Dao Trì thánh mẫu, Thái Bạch đã có nghe thấy. Bệ hạ thật sự mưu lược vô song, tam giáo Thiên Đình không ngờ đều nằm trong tầm bắn của bệ hạ. Từ nay về sau Thánh Nhân tranh chấp, sát kiếp đã bắt đầu. Trong vòng trăm năm bệ hạ đã có thể không cần lo lắng!
Nhạc Vũ không khỏi nhíu mày, tin tức trên thế gian này xưa nay truyền bá cực nhanh. Hơn nữa trên đường còn chậm trễ, Lý Trường Canh có thể sớm biết được trước khi hắn trở về cũng không có điều gì đáng ngạc nhiên. Nhưng việc của mảnh Tạo Hóa Ngọc Điệp hẳn còn chưa có bao nhiêu người rõ ràng, Lý Trường Canh lại có thể phỏng đoán hắn đã một lưới bắt hết cả tam giáo hồng hoang là vì sao?
Vị Thái Thượng Lão Quân kia hẳn phải sau khi Hậu Thổ thành thánh mới có thể xuyên thấu được sự bố trí của hắn.
Chẳng lẽ vị trước mắt cũng có bổn sự như vậy?
Trong lòng thoáng xem trọng, vẻ mặt Nhạc Vũ càng thêm hàn ý:
- Thái Bạch tiền bối không hổ là nhân tài của thế gian, thật không biết tiền bối có thể nói rõ với trẫm với khả năng của ngươi vì sao phải dốc sức cho Hạo Thiên? Hiện giờ vì sao phải thần phục trẫm? Chuyện này nếu không hiểu được rõ ràng, trẫm thật sự không bỏ qua được gút mắc trong lòng, cũng không dám nhận duyên phận vua tôi…
- Cũng khó trách bệ hạ như thế!
Lý Trường Canh khẽ cười khổ, nhưng lúc trả lời cũng không có chút do dự:
- Ta dốc sức cho Thiên Đình cũng cùng chung lý do như Cửu Hoa đạo hữu, là do một thân nghiệt lực nhân quả, chỉ mong được một danh vị trấn áp khí vận, tích lũy công đức.
Thấy Nhạc Vũ cũng không có vẻ nhẹ nhõm, Lý Trường Canh cũng không ngoài ý muốn, tiếp tục nói:
- Lại nói năm đó, khi tranh đoạt Kim Tinh động phủ, ta từng bị bắt phải thề thốt với Đế Tuấn Thái Nhất. Cả cuộc đời này nhất định phải dốc sức hỗ trợ cho Thiên Đế danh vị chân chính…
Trong lòng Nhạc Vũ nhất thời chợt cảm thấy thoải mái, tình hình này thật giống như trong suy đoán của hắn.
Nhưng trong lòng hắn vẫn còn chút nghi hoặc chưa được giải thích.
- Chỉ thần phục Thiên Đế mà không phải Thái Nhất sao? Thái Bạch tiền bối quả thật là đa mưu túc trí. Nhưng hiện tại theo ta biết vị Hạo Thiên thượng đế kia vẫn đang tại vị đi?
Lý Trường Canh lại khẽ lắc đầu:
- Hồng Quân dĩ thân hợp đạo, vì vậy bản thân được xem như một trong những ý chí của thiên đạo. Hạo Thiên được phù chiếu vốn là chính thống. Cho dù khí vận của bệ hạ mạnh mẽ, có được cửu cửu mệnh cách, nhưng trước khi được thiên đạo thừa nhận cũng không cách cướp ngôi. Nhưng hai năm trước vị Hồng Quân thánh nhân kia đã chia lìa cùng thiên đạo…
Lời nói sau đó cũng không cần Lý Trường Canh nói chi tiết, Nhạc Vũ đã có thể đoán biết Hồng Quân đã không còn cách đại biểu thiên đạo chấp chưởng sắc phong phù chiếu, tự nhiên cũng không thể xem là thiên địa chính thống chân chính.
Lý Trường Canh thần phục hắn tự nhiên là chuyện đương nhiên.
Bật cười, Nhạc Vũ chỉ thoáng do dự đã khôi phục ý cười như trước.
Tiện tay lấy ra một cuộn giấy, viết lên dòng chữ, sau đó dùng Trấn Thiên Tỳ ấn lên, trực tiếp đưa cho Lý Trường Canh nói:
- Thỉnh thái tể sớm xuôi nam, trợ trẫm chủ trì Trung Thiên Tử Vi đế đình!
Chân mày Lý Trường Canh lập tức nhíu lại, chỉ thấy bên trên đế chỉ là dòng văn tự nhâm mệnh hắn trở thành thái tể của Tử Vi đế đình, ngay khi Trấn Thiên Tỳ vừa ấn lên, hắn liền cảm thấy khí vận kim trụ quanh thân chợt bùng lên cực mạnh, so với năm xưa khi hắn nhậm chức thái tể Thiên Đình còn mãnh liệt hơn vài phần. Hắn không khỏi cười khổ, lại cúi người hành lễ, xem như bái nhận đồng thời trong lòng cũng vô cùng cảm khái.
Ban đầu ở bên trong Thiên Đình lần đầu gặp gỡ, thật chưa từng nghĩ tới ở trong mắt mình một tiểu Ngọc Tiên nhỏ bé không chớp mắt sẽ có một ngày trở thành chúa thượng của mình đây? Chỉ hai trăm năm thời gian ngắn ngủi hắn chỉ còn kém một bước cuối cùng bước lên Thiên Đế vị, làm sao không làm lòng người phải cảm khái than thở?
Xử lý xong việc của Lý Trường Canh, Nhạc Vũ trực tiếp đi vào Cực Lạc Thiên vào trong tẩm cung.
Sau đó hắn liền xé mở hàng rào thời không, một tia ý niệm truyền tới phương hướng Ám Giới.
Tây Vương Mẫu nói Chiến Tuyết cùng Cửu Thiên Huyền Nữ thảo phạt Vực Ngoại Thiên Ma hai năm qua bị thâm hãm, cơ hồ không hề tiến triển.
Trong miệng hắn tuy nói là không lo lắng, nhưng trong lòng không khả năng không thèm để ý, nếu không xem tới tột cùng thật khó thể tâm an.
Ngay khi ý niệm của hắn vừa xuyên vào thế giới mù mịt tăm tối kia, liền cảm thấy có vô số ý niệm Thiên Ma mãnh liệt tràn đến.
Không chỉ là khí huyết của tu sĩ, hồn niệm tinh thuần như hắn cũng hấp dẫn Vực Ngoại Thiên Ma.
Nhạc Vũ không hề để vào trong lòng, thần hồn lạnh lẽo dùng ý niệm nghiền ép.
Trực tiếp đem vô số Thiên Ma chấn đến dập nát.
Truyện Sắc Hiệp - http://truyen360.comNgay sau đó hắn tìm kiếm khắp xung quanh, tìm nơi náu thân của Chiến Tuyết cùng binh tướng dưới trướng.
Ước chừng một lát từ xa xa hắn cảm ứng được bên trên một đỉnh núi trong Ám Giới có một quân doanh cực lớn.
Nhưng khi Nhạc Vũ tìm đến vẫn không tự chủ được hít sâu một hơi rét lạnh!