- Vô liêm sỉ! Tu vi vừa đến Xuất Khiếu Nguyên Anh cảnh, cũng dám ngăn cản ta!
Tiếng rống giận dữ phảng phất như đến từ Cửu U vực sâu, mang theo lực lượng chấn nhiếp thần hồn huyền ảo, vang vọng không ngừng bên trong sơn cốc. Uy thế mơ hồ áp đảo thiên lôi đang bạo phát khắp không gian.
Theo thanh âm phát ra, mặt đất chung quanh tảng đá lớn không ngừng vang lên tiếng rạn nứt, sau đó dưới tác dụng của kỳ trận lại một lần nữa khép lại.
Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULLLão nhân mập mạp vẫn cười híp mắt ngồi yên chỗ cũ chủ trì cả kỳ trận, đối với từng trận rống giận truyền ra từ bên dưới không hề có cảm giác.
Bất quá lúc này thanh âm bên dưới lại lần nữa biến đổi.
- Nghiêm Chân, ta biết là ngươi! Hắc! Lúc ấy mới gặp gỡ, ta cảm thấy thiên tư ngươi không tệ. Quả nhiên hơn ngàn năm không gặp, một tiểu đạo đồng bưng trà rót nước ngày xua đã có chút ít đạo hạnh! Nhưng chẳng lẽ ngươi cho rằng bằng lực lượng một mình ngươi, thật có thể đem ta trấn áp?
Khi chữ "trấn áp" vừa ra khỏi miệng, liền có một vết rách khổng lồ chừng mấy trượng từ dưới mặt đất lan tràn. Còn có một cỗ yêu lực to lớn màu đen phóng lên cao, thẳng xông tận trời dẫn dắt thiên địa linh khí trong phương viên vạn trượng kích động bạo liệt thành từng trận. Mà bên trong kỳ trận, còn có mấy trăm viên linh thạch cùng nhau băng liệt.
Chân mày Nghiêm Chân cau lại, sau đó đánh ra một pháp quyết. Ngay sau đó từ trong nhẫn trữ vật của hắn liền có một bàn quay khổng lồ bay ra, phân hóa thành một vạn hai ngàn tám trăm cây châm phiêu tán chung quanh, sau đó rơi xuống dưới mặt đất. Cùng bộ Thất Thải Bảo Sắc Kỳ kết hợp, hỗ trợ lẫn nhau, trong nháy mắt đem yêu lực đầy trời kia ép tới cứng lại, ngay cả tiếng vỡ dưới mặt đất cũng bắt đầu khép lại một lần nữa.
Mà thanh âm như lôi rống kia cũng bắt đầu chuyển thành kinh dị nồng đậm.
- Cửu Sách Huyền Đạo Thiêm! Ngay cả trấn môn chi bảo các ngươi cũng lấy ra, không trách được chỉ cần một mình ngươi giữ cửa. Chẳng qua nếu muốn dùng vật này để đối phó lão phu, bản thân ta thật sự muốn xem một chút các ngươi còn có vật gì tới trấn áp linh trận Quảng Lăng Tông, làm sao có thể ngăn trở được đám hài nhi của ta!
Vẻ mặt Nghiêm Chân rốt cục khẽ động, sau đó bật cười lắc đầu:
- Để ta nói cho Lệ lão tổ biết vậy, gần đây Quảng Lăng Tông ta có được ba nhị phẩm huyền binh, linh trận hộ sơn đã không còn cần Cửu Sách Huyền Đạo Thiêm trấn áp! Hơn nữa không chỉ là huyền binh, dù ba chiêu thức đầu tiên của Quảng Lăng Tuyệt Kiếm hôm nay cũng đã hồi phục như cũ.
Thanh âm kia nhất thời cứng lại, mà lúc này Nghiêm Chân lại nhẹ nhàng thở dài:
- Ta thừa nhận đồ nhi của ngươi quả thật là kẻ kiêu hùng, lần này cũng không biết hắn đã dùng cách gì ngoại trừ Thiên Hồ sơn của các ngươi ra, còn có Tuyệt Nhận sơn tham gia. Chẳng qua lần này chỉ sợ không cách nào được như nguyện! Thật ra lão tổ ngươi cứ giãy dụa như vậy, lại là tội gì? Nếu đã nhất định thất bại, cần gì phải phí công cố gắng, đem những hậu nhân của ngươi đến đây chịu chết? Chẳng lẽ thật sự muốn Thiên Hồ sơn cùng Quảng Lăng Tông không chết không thôi?
- Hay cho mồm miệng khéo léo, người của Quảng Lăng Tông các ngươi quả nhiên bản lĩnh điên đảo hắc bạch nhất mạch truyền thừa.
Thanh âm bên dưới lòng đất hừ lên một tiếng, cũng không còn vẻ bừa bãi như vừa rồi:
- Nếu nói tội gì, phải là Nghiêm Chân ngươi mới đúng! Hôm nay vì trấn áp ta mà hao tổn tính mạng năm mươi năm, mặc dù có thể giúp Quảng Lăng Tông vượt qua kiếp này, chỉ sợ cũng phải vẫn lạc! Lão phu xin thề, nếu ngày sau ta có thể chạy ra phong ấn, nhất định giết chết cửu tộc Nghiêm gia các ngươi san thành bình địa.
Nghiêm Chân chỉ cười không đám, nếu hai tháng trước hắn còn thật sự có chút băn khoăn lo lắng. Nhưng tới hôm nay, hắn chỉ hận không lập tức chuyển sang kiếp khác, có thể bắt đầu lại từ đầu. Đã biết cả đời này không còn hi vọng đạt tới Đại Thừa.
Chẳng qua ba thanh nhị phẩm huyền binh cùng Quảng Lăng Tuyệt Kiếm có nói ra hay không cũng đã không sao cả, nhưng Luân Hồi Bàn tuyệt đối không thể tiết lộ ra.
Thanh âm dưới lòng đất cũng không tiếp tục lên tiếng, chẳng qua lực lượng đánh vào phong ấn càng thêm mạnh mẽ kịch liệt.
Nghiêm Chân cũng sâu kín thở dài, thu hồi ý nghĩ. Hắn biết những lời này của mình đã kích thích kẻ bị phong ấn bên trong. Dấu hiệu Quảng Lăng Tông chấn hưng đã hiện, nếu lần này còn không tiếp tục cố gắng một phen, sợ là hi vọng thoát khốn cuối cùng cũng không có.
Nhưng tình hình này chính đang hợp với ý hắn!
Sắc mặt Nhạc Vũ không chút thay đổi khống chế Xuyên Vân Toa, đang bay cách Quảng Lăng sơn chừng hơn hai ngàn dặm. Hắn rời khỏi Đoan Mộc Hàn cũng đã có thời gian ba nén nhang. Giờ phút này thú triều đã sớm tập trung bên dưới Quảng Lăng sơn, bên ngoài đã không còn nguy hiểm.
Mà giờ khắc này Hỗn Nguyên chân khí rót vào phi toa chỉ tăng không giảm. Hơn nữa hắn không ngừng chuyển ngoặt trên không trung, bỏ rơi kẻ địch, tránh bị vòng vây ngăn chặn.
Mười mấy linh thức Linh Hư cảnh ban đầu khóa chặt hắn, đã giảm bớt hơn mười người. Một phần bị hắn hất ra, một phần do dự cuối cùng rút lui. Nguyên nhân có thể vì sợ hãi uy thế Quảng Lăng Tông, không dám chân chính động thủ. Cũng có thể là suy nghĩ không cách nào đoạt được vật họ muốn trong tay nhiều người, cho nên trực tiếp lựa chọn buông tha.
Bất quá giờ phút này trong lòng Nhạc Vũ cảm thấy kỳ quái với mưu đồ của những người này.
Phàm là trong Ngự Thú thuật hơi có chút ít thành tựu, có mơ ước tới việc chiếm đoạt Sơ Tam cũng không có gì kỳ quái.
Vô luận là muốn chiếm đoạt rồi nghĩ biện pháp thuần hóa, hay dùng máu huyết thần thú tăng lên phẩm cấp linh sủng của bản thân, cũng là chuyện cực kỳ có lợi. Nhưng vấn đề là kể từ khi hắn dùng Xuyên Vân Toa thoát ra ngoài phạm vi hai trăm dặm, chút ít tu sĩ mang theo linh sủng chỉ còn lại vài người.
Nếu không phải vì Sơ Tam, như vậy chính là vì tiền tài.
Bọn hắn biết hôm nay Nhạc Vũ đạt được một số tiền lớn, phần lớn đều do Nghiêm Hạo mang đi. Bên trong thị trấn chỉ còn mấy tu sĩ Quảng Lăng Tông biết được.
Về phần Vạn Bảo Lâu, làm thương gia, tuyệt sẽ không đem chuyện của khách nhân tùy ý tiết lộ. Huống chi trên người hắn còn có thân phận đệ tử chân truyền Quảng Lăng Tông.
Như vậy là ai lại để lộ ra chuyện trên người hắn còn có trăm vạn linh thạch?
Hoặc là không phải vì mưu tài? Dứt khoát là vì sát hại tính mạng mình?
Trong con ngươi hiện lên một tia hàn mang, Nhạc Vũ đột nhiên khống chế Xuyên Vân Toa đáp xuống mặt đất. Sau đó thu hồi phi toa, gương mặt lạnh lùng nhìn về bầu trời.
- Chư vị đuổi theo đã lâu! Sao không hiện thân gặp mặt?
Lời vừa rơi xuống, trên bầu trời vẫn vô cùng tĩnh lặng, nhưng chỉ khoảnh khắc sau có hơn mười đạo hào quang từ bốn phương tám hướng xông lại, sau đó hạ xuống trước người của hắn.
Nhạc Vũ nhàn nhạt quét mắt nhìn bọn hắn, sau đó khóe môi nhếch lên lãnh khốc. Trong này không có một người nào dưới Linh Hư cảnh. Chẳng qua đáng tiếc trong những người này mặc dù cũng có người muốn thử xông tới, nhưng không ai dám động thủ đầu tiên. Trong đó có mấy người còn có vẻ chần chờ.
Nhưng ngoài những người này, còn có một đạo thần niệm mơ hồ như có như không đang giám sát nơi này.
Trong lòng Nhạc Vũ mơ hồ có suy đoán. Bên trong Quảng Lăng sơn, Phù Sơn Tông có rất ít người lui tới. Lệnh Hồ Đồng còn đang bị giam lỏng bên trong tông môn. Có thể phát động những tu sĩ này, ngoại trừ hai huynh muội Tân gia, chỉ sợ cũng không còn ai khác.
Thản nhiên cười, hắn cũng lười dùng thân phận đệ tử chân truyền của Quảng Lăng Tông chịu chết, thần sắc thản nhiên chắp hai tay sau lưng.
- Ta muốn biết, rốt cục là người phương nào muốn các ngươi đi tìm cái chết?
Khi Nhạc Vũ nói ra câu này, hơn mười tu sĩ Linh Hư cảnh đều đưa mắt nhìn nhau. Trên mặt đều hiện lên vẻ trào phúng, tiểu tử đứng trước mắt nhìn tuổi tác chỉ mới mười lăm, tu vi còn chưa đạt tới Linh Hư cảnh, khẩu khí lại có vẻ rất tự tin.
Nếu không phải nhìn bầu không khí có vẻ không đúng, thiếu chút nữa bọn hắn đã cười to lên.
- Hắc! Tiểu tử này thật là can đảm! Ta còn tưởng rằng câu nói đầu tiên chính là bày ra tông môn của hắn làm chỗ dựa.
- Can đảm? Quả thật có mấy phần. Nhưng ta nhìn thấy trong lòng hắn cũng hiểu rõ ràng, nếu bọn ta đã đuổi theo đến đây, làm sao trả thù? Sau khi hành động chúng ta bỏ đi khỏi Trung Nguyên, tuy Quảng Lăng Tông có mạnh, sợ cũng khó quấy nhiễu bọn ta tiêu dao!
- Nếu là như thế, sao các hạ không động thủ trước lấy tính mạng hắn? Nơi này dù sao cũng là địa bàn Quảng Lăng Tông, chậm thì sinh biến.
Người vừa nói chuyện nghe vậy hừ lạnh một tiếng, cũng không nhiều lời, chỉ sợ trong miệng dù nói không sợ Quảng Lăng Tông, nhưng trong lòng vẫn tồn tại sợ hãi.
Bọn hắn lo lắng chính là có những cao nhân Nguyên Anh cảnh có thể thôi diễn tương lai, cho dù Đại Thừa tu sĩ cũng tuyệt sẽ không tùy tiện vận dụng bí thuật này. Nhưng thiếu niên trước mắt lại bất đồng!
Một người có thể dùng tuổi tác mười lăm đạt tới Ngưng Dịch cảnh giới, khí tức kéo dài lại còn có thể sử dụng pháp bảo thất phẩm, bay thẳng tới gần hai ngàn dặm mới dừng lại. Tư chất này nếu như bỏ mình, hơn phân nửa sẽ làm Quảng Lăng Tông vô cùng tức giận. Người của Quảng Lăng Tông nổi danh hơn vạn năm, há cho những tán tu như bọn hắn động tới râu hùm?
Sau thoáng yên lặng, lại có một người thô lỗ lên tiếng:
- Nói dây dưa làm chi? Các ngươi sợ Quảng Lăng Tông, ta không sợ! Chẳng qua sau khi đoạt tài vật, lại làm sao phân chia? Trên người hắn có một trăm bốn mươi vạn linh thạch, Mặc Nguyên này phải lấy ba thành!
Mười ba tu sĩ, lập tức có hơn phân nửa ánh mắt liên tục lóe lên. Trong số bọn hắn có hơn phân nửa là những tu sĩ bần hàn, tài phú trên người Nhạc Vũ đối với bọn hắn mà nói thật sự trợ giúp khổng lồ. Cho dù chỉ là một phần mười, cũng có thể xem như vô cùng giá trị.
Nhưng nếu chỉ vì mấy vạn linh thạch mà đắc tội một đại tông môn uy áp Bắc Hoang, thật có vẻ như không nên làm.
- Ta không cần.
Lần này nói chuyện là một tu sĩ văn nhược, tầm mắt lại tham lam nhìn Sơ Tam.
- Ta không cần linh thạch, ta chỉ cần linh sủng của hắn!
Nhạc Vũ cau mày, ý tứ của những tu sĩ này đã xem hắn như thực vật trong mâm, mà lúc này hắn cũng không thèm để ý tới.
Hắn đang dùng thần niệm lẳng lặng cảm giác, dùng hồn thức theo dõi người ở ngoài mấy chục dặm, đang từ từ nhích tới gần.
Tựa hồ đã cho rằng lần này Nhạc Vũ hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Người nọ cũng không còn giấu diếm sự hiện hữu của mình, lại càng không chút kiêng kỵ nhích gần đến phụ cận.
Chẳng qua khoảng cách hiện tại còn chưa đủ, vẫn còn thiếu chút nữa!