Trầm Như Tân vừa mới bước vào bên trong viện thì cười khẽ một tiếng, nhìn thoáng qua rồi nhíu mày, chính là một tiếng cười khẽ. Bất quá thoáng qua sau, vừa khẽ đọng lại lông mày.
- Chỗ này của sư đệ cũng vắng vẻ quá. Nếu sau này có rảnh thì sau này xuống dưới núi lấy thêm một hai đạo đồng đi.
Nhạc Vũ cười không đáp, sau khi thi lễ với Trầm Như Tân thì gật đầu với Trương Kim Phượng đừng sau.
Cũng không biết vì sao, biểu muội hôm nay hình thấy hắn lại lộ vẻ rất hưng phấn.
Trong lòng hắn khẽ động, tu sĩ Linh Hư cảnh, lại có thân phận đệ tử chân truyền đã có thể yêu cầu tông môn có nữ đạo đồng.
Nếu thông qua cách này để cho Chiến Tuyết lấy thân phận đạo đồng ở cạnh hắn thì sau này cũng không cần trốn tránh người của tông môn.
Dù sao hiện giờ nàng cũng không gây nghi ngờ cho chung quanh, sát lực cũng đã tự nhiên thu liễm. Ở trong Quảng Lăng Tông cũng không có bao nhiều người có thể nhìn ra thân phận.
Bất quá cẩn thận nghĩ lại thì Nhạc Vũ cảm thấy không ổn. Hành động lần này quá mức mạo hiểm. Nếu là ngày sau có thể được chia động phủ hoặc có thể Thông U và Định Minh châu cùng với Huyền Sát Chiến Ma chân khí của Chiến Tuyết tế luyện đến tầng thứ chín thì có thể nghĩ đến.
Dẫn hai người vào trong phòng ngồi xuống, hắn cũng lười bưng trà rót nước, hỏi luôn Trầm Như Tân:
- Trầm sư huynh hôm nay đến đây vì chuyện đan dược. Nếu là muốn luyện chế linh đan gì thì cứ nói luôn.
Thật ra thì hắn không muốn nghĩ đến quá nhiều chuyện, , bất quá Trầm Như Tân không chỉ là đối với hắn có ân, lại càng coi như là bạn tri giao duy nhất trong Quảng Lăng Tông nên hắn không thể cự tuyệt.
Huống chi hai người còn là sư huynh đệ nhất mạch, lợi ích coi như là một.
Theo như suy đoán của hắn, đối phương tới đây lần này đơn giản chính là nhờ cậy hắn luyện chế loại đan dược nào đó. Vào một năm trước, vẫn do Trầm Như Tân chịu trách nhiệm thu thập đơn đặt hàng cùng dược liệu, sau đó do hắn xuất thủ luyện chế. Mặc dù đều là chút ít đan dược hiếm gặp nhưng thường thường có thể kiếm một khoản lớn.
Bất quá khi Trầm Như Tân nghe vậy thì sắc mặt đột nhiên ngưng trọng lắc đầu.
- Lần này Nhạc sư đệ đoán sai đoán sai! Nếu đã biết rõ sư đệ đang chuyên tâm khổ tu, sư huynh sao có thể vì chút chuyện nhỏ mà quấy rầy.
Nhạc Vũ nhíu mày, còn cặp mắt của Trầm Như Tân hơi sáng lên:
- Không biết sư đệ có từng nghe nói qua, tông môn chúng ta mỗi mười năm lại có một lần so đấu?
- So đấu tông môn?
Nhạc Vũ trầm ngâm chốc lát rồi gật đầu:
- Điều này ta nghe sư huynh nói một lần. Hình như là mười năm khảo giáo đệ tử có tu vi từ Kim Đan cảnh trở xuống đúng không? Bất quá có tham dự hay không còn là do đệ tử tự nguyện.
Nói là tự nguyện nhưng theo như Nhạc Vũ biết thì đệ tử trong tông môn đều tham gia việc so đấu này.
Nguyên nhân bởi vì mỗi đệ tử dự thi đều có phần thưởng. Cho dù là vừa bắt đầu đã bị đào thải cũng có được mấy viên linh đan tưởng thưởng. Hơn nữa hạng càng cao, phần thưởng càng phong hậu. Ngoài ra một số đệ tử biểu hiện đặc biệt xuất chúng còn có cơ hội đề cao thân phận trong tông môn. Trong mười năm qua thì danh sách hai mươi đệ tử chân truyền của Quảng Lăng Tông chỉ có sáu người lần Nhạc Vũ được tuyển chọn, còn lại là chờ đệ tử môn hạ tranh thủ.
Bao năm qua tới nay, cũng không thiếu đệ tử vì biểu hiện xuất sắc ở so đấu mà từ thân phận đệ tử ngoại môn tiến thẳng lên đệ tử chân truyền.
- Lần so đấu này của Quảng Lăng Tông là định vào tháng năm năm sau! Dựa theo niên hạn nhập môn, cứ ba mươi năm chia làm một cấp.
Trầm Như Tân cười cười, sau đó nhìn thẳng qua:
- Phần thưởng cho đệ nhất danh khôi nguyên hiện giờ cũng đã định ra. Với cấp của đệ thì sẽ ban thưởng một pháp bảo lục phẩm!
- Ý của sư huynh là?
Nhạc Vũ bất giác nhíu mày, mơ hồ đoán được ý của Trầm Như Tân, tháng năm năm sau chẳng phải là sáu tháng sau?
- Vận khí lần này của sư đệ là rất tốt, trong tông môn chúng ta ba mươi năm qua đột pháp tu vi Ngưng Dịch cảnh chỉ hai mươi bảy người, non nửa lúc này không có trong tông môn. Với thuật hồn kiếm hợp nhất của sư đệ vào Quảng Lăng tuyệt kiếm, nếu có vận khí tốt cũng chưa chắc không thể không có cơ hội chiến thắng.
Nhạc Vũ nghe vậy chỉ cười khẽ, khôn chút động dung. Pháp bảo lục phẩm, trừ khi là do mấy vị luyện khí đại sư bên Ngọc Dung Phong đích thân chế tạo còn không thứ nào gây cho hắn hứng thú.
Một trăm vạn linh thạch mà hắn kiếm được lúc trước, tuy gần đây đã vì chuyện tôi thể mà xài mất một khoản lớn nhưng nếu lấy ra mười vạn linh thạch thì vẫn có thể được.
Huống chi hiện giờ trong tay hắn cũng có mấy thứ tài liệu tốt còn chưa có thời gian luyện chế.
Trầm Như Tân thấy thế, đầu tiên hơi cảm thấy thất vọng, sau đó dường như cũng đã đoán trước như thế, cười khổ một tiếng:
- Pháp bảo lục phẩm đối với sư đệ mà nói quả thật không coi vào đâu. Bất quá sư huynh vẫn muốn mời sư đệ xuất thủ đánh một trận! Tiểu Quan Phong chúng ta thật sự là suy sụp quá lâu, lòng người ly tán. Sư đệ trong so đấu không biết có lấy được khôi nguyên hay không, chỉ cần có được một chút thành tích là có thể khiến cho lòng người Tiểu Quan Phong ta phấn chấn. Vì vậy kính xin sư đệ cân nhắc!
Vẻ mặt Nhạc Vũ lần này rốt cục ngưng trọng nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu:
- Chấn hưng Tiểu Quan Phong cũng không ở lần so đấu này! Nếu có người có thể đột phá Kim Đan thì sẽ tốt hơn nhiều. Thứ cho ta không thể đáp ứng! Không phải là không nguyện mà không thể nghĩ quá nhiều chuyện.
Vẻ thất vọng Trầm Như Tân hiển thị rõ, bất quá cuối cùng lại cười một tiếng rồi không nói gì thêm.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULLTrương Kim Phượng phía sau chu miệng nói:
- Thật ra thì nếu do Đoan Mộc sư thúc tổ đề cử, thẳng vào trận chung kết thì cũng không mất quá nhiều thời gian. Với thực lực của biểu ca thì muội không tin đoạt không được khôi nguyên!
Nhạc Vũ cười một tiếng nhưng vẫn không trả lời còn Trầm Như Tân lại lên tiếng mắng át đi khiến Trương Kim Phượng ủy ủy khuất khuất ngậm miệng lại.
Trầm Như Tân cũng biết đã như vậy thì không thể thương lượng chuyện so đấu lần này với Nhạc Vũ vì thế chỉ nói thêm mấy câu rồi cáo từ rời đi.
Trong lòng hắn tuy thầm cảm thấy đáng tiếc nhưng lại có cảm giác nhẹ nhàng. Danh tiếng của Nhạc Vũ hai năm trước thật sự quá thịnh, đầu tiên là áp chế Nhạc Hàn, sau đó đánh bại Phách Phong dẫn đến sự theo dõi của không ít đệ tự được xưng là thiên tài trong tông môn. Đặc biệt là Phách Phong hiện giờ đã đột phá cảnh giới Linh Hư, chắc chắn sẽ nóng lòng rửa mối nhục ngày trước. Còn có Trưởng Tôn Tử Vận từ ba năm trước đã luôn muốn đánh với Nhạc Vũ một trận, thậm chí cả Tạ Hạo, tựa hồ cũng có ý đó.
Nghĩ đến điểm này, Trầm Như Tân lại lộ ra nụ cười. Hắn thầm nghĩ như vậy cũng tốt, với tư chất của Vũ sư đệ thì thời gian triển lộ phong mang cũng nên ở sau trăm tuổi. Lúc này để hắn tranh phong với những người kia quả thật cũng hơi gượng ép.
Nếu những người đó biết được Vũ sư đệ sẽ không tham gia so đấu cũng không biết có bao nhiêu thất vọng.
Sau khi tiễn Trầm Như Tân ra khỏi cổng viện, Nhạc Vũ quay lại trong đình viện. Hắn vẫn không hiểu được nụ cười của Trầm Như Tân lúc đi ra có hàm nghĩa ra sao.
Khẽ lắc đầu, hắn cũng không nghĩ lại, vung tay phải lên gọi Chiến Tuyết về bên cạnh.
Tiếp đó hắn án theo thức đầu tiên của Thái Ất Trường Sinh Quyền đột nhiên dậm chân một cái khiến cả mặt đất ầm ầm chấn động. Đến khi một quyền đánh ra thì dẫn tới cuồng phong loạn vũ trong không trung, lầu các xung quanh kêu lên cót két như muốn sụp đổ.
- Hiện giờ bản thân mình đã đạt được sáu mươi bốn thạch lực, tới tháng tư mới có thể đạt tới bảy mươi thạch lực. Tiếc là hôm trước đã đổi qua một loại thuốc khác nhưng hiệu quả cũng không rõ ràng.
Nhạc Vũ điều tiết hô hấp, thu hồi quyền thế, sắc mặt hơi ửng hồng. Mới vừa rồi hắn khống chế không sử dụng chân khí nhưng vẫn khiến cho đình viện có phương viên chưa đầy hai mươi trượng này thiếu chút nữa hủy diệt.
Đây chính là lực lượng thân thể sáu mươi bốn thạch lực, chỉ cần quyền phong cũng đủ đánh chết tu sĩ Tiên Thiên!
Nhìn như tăng trưởng không nhiều lắm, bất quá rèn luyện nhục thân lúc bắt đầu cực kỳ dễ dàng nhưng sau này muốn tiến triển cực kỳ khó khăn.
Lúc trước hắn dùng qua ba lần thuốc thì sẽ tăng lực lượng lên đến năm mươi hai Thạch lực. Bất quá sau này có dùng qua sáu lần thì tổng cộng mới tăng lên không tới mười hai Thạch lực, từ đó có thể thấy được khó khăn như thế nào.
Dĩ nhiên trong đó cũng có kháng lực mà thân thể sinh ra, vì thế mà dẫn đến việc hấp thụ dược hiệu không tốt. Bất quá khi Nhạc Vũ đổi lại hai loại phương thuốc vẫn chỉ tiến triển rất ít. Nguyên nhân bởi vì cơ nhục hiện giờ của hắn cực kỳ săn chắc, thân thể mạnh mẽ, dược lược ngay cả muốn rót vào cũng đã rất khó khăn.
Nhạc Vũ đoán chừng, đến bảy mươi Thạch lực sẽ là cực hạn của mình.
Lúc đó bản thân chắc đã đạt đến mức độ Ngưng Dịch đỉnh phong, muốn tiến thêm một bước cũng chỉ có thể tích lũy lâu ngày mà thôi. Theo như Nhạc Vũ thấy, việc độ kiếp Kim Đan còn cách hắn quá xa.
Dĩ nhiên này bảy mươi Thạch lực thì vẫn còn kém xa Chiến Tuyết. Theo truyền thuyết thì những tu sĩ Đại Thừa chỉ cần bằng lực lượng cơ thể cũng có thể khiến sơn hà sụp đổ. Bất quá thực này thì coi như vô địch từ Kim Đan trở xuống.
- Đợi đến hoàn thành tôi thể thì bước tiếp theo chính là tu luyện Hỗn Nguyên chân khí. Sau đó đem bộ Ngũ Hành thần phù luyện vào đan điền! Tới khi đó mình mới có lực tự vệ cơ bản nhất ở đây!
Nhạc Vũ lấy hệ thống phụ trợ trí năng yên lặng xem xét trong đan điền thì thấy Ngũ Hành Phù Trận hình cầu vẫn chiếm cứ tối thiểu hai phần ba chân khí. Trong lòng hắn tự giễu cười một tiếng. Bởi vì nguyên nhân phải tiêu hao một lượng lớn nguyên lực để tôi thể mà trong một năm qua, Hỗn Nguyên chân khí trong cơ thể không có quá nhiều tiến bộ.
Bất quá hồ nước đã đào xong, , đê đập cũng đã vững chắc, nguồn nước lại càng đầy đủ. Như vậy còn sợ trong thời gian ngắn, không cách nào rót đầy sao?
Nhạc Vũ lại nghĩ tới việc Trầm Như Tân vừa mới đề nghị rồi lại c cười khổ. Tính cách của hắn mặc dù từ nhỏ đến lớn cũng không chịu thiệt nhưng cũng không thích làm lớn chuyện. Cộng thêm bản thân bây giờ chỉ một lòng muốn trùng kích cảnh giới Linh Hư, đang hận không được mười hai canh giờ biến thành hai mươi bốn canh giờ, nào có thời gian tham gia cái gì gọi là so đấu môn phái? Đừng nói là pháp bảo lục phẩm, cho dù là ngũ phẩm tứ phẩm, cũng không khiến hắn động tâm.
Với tình hình hiện giờ là hoàn cảnh phù hợp nhất cho hắn tu luyện, thật sự không muốn bị phân tâm vì bất cứ điều gì.